Không có pháo hoa. Trăng lên trên bầu trời cao, cột tín hiệu vệ tinh cao lớn vững chãi ở trên mặt biển đứng giữa biển trời, trăng tròn vừa vặn chiếu đúng vào đỉnh cột tháp tín hiệu. Từ nơi này Chu Mỹ Bảo nhìn sang chỗ đó trông giống như là một đứa trẻ nghịch ngợm đã dùng tia laser chọc thủng quả bóng bay màu trắng.

Tháp tín hiệu đang trở nên xa dần. Vào giờ phút này Chu Mỹ Bảo đang ngồi ở trên chiếc tàu cao tốc khi tới đây, tàu cao tốc đang trên đường hướng về Manchester. Cùng cô quay trở về Manchester còn có Vinh Tuấn với gương mặt đầy lo lắng.

Năm đó Chu Mỹ Bảo ba mươi tuổi đã một lần làm người xấu.

Gần nửa tiếng trước cô đã nhận được điện thoại của Trình Điệp Qua.

"Học tỷ, tôi muốn nhờ chị giúp tôi một việc gấp". Trình Điệp Qua đã dùng câu như vậy để mở đầu cuộc điện thoại.

Trong điện thoại sau khi Trình Điệp Qua dùng thời gian gần ba phút đồng hồ để trình bày mong muốn nhận được sự giúp đỡ của anh ấy. Trình Điệp Qua không cho Chu Mỹ Bảo có bất kỳ cơ hội nói chen vào, anh dùng một giọng điệu vô cùng phức tạp: "Nặc Đinh Sơn rất thông minh, tôi biết cô ấy có thể ứng phó cuộc sống sau này cùng với A Tuấn, nhưng theo thời gian trôi qua thì kiểu cuộc sống hạnh phúc đó có thể duy trì được bao lâu? Không nói tới loại hoàn cảnh sinh sống đó, chỉ cần nói con người của Vinh Tuấn, cậu ấy có thể duy trì loại nhiệt tình đó trên người Nặc Đinh Sơn như đối với âm nhạc không? Có lẽ bây giờ loại kiên cường mạnh mẽ kia của Nặc Đinh Sơn ở trong con mắt của cậu ấy là ưu điểm, nhưng có ai có thể đảm bảo được những ưu điểm giả này theo thời gian sau này có trở thành khuyết điểm hay không. Chờ thời gian qua đi, ở trong mắt của cậu ấy sự mạnh mẽ cùng kiên cường của Nặc Đinh Sơn có trở thành sự cố chấp cứng đầu hay không. Rất nhiều chuyện xảy ra cũng chỉ là trong một khoảnh khắc".

Lúc Trình Điệp Qua nói những lời ấy nghe vào trong tai của Chu Mỹ Bảo lại càng giống như anh đang thuyết phục chính mình hơn.

"Trình Điệp Qua, tôi không thể giúp cậu". Chu Mỹ Bảo đã từ chối yêu cầu của Trình Điệp Qua, nếu như cô mà làm như vậy thì cô sẽ trở thành kẻ đồng lõa mất.

Sau đó ở đầu bên kia đã nhất thời trở lên trầm mặc.

"Học tỷ, bây giờ chỉ có chị mới có thể giúp được tôi thôi". Âm thanh ấy nhẹ nhàng mang theo sự cầu xin.

Aìz ---. Chu Mỹ Bảo thừa nhận cô có chút chống cự không nổi giọng điệu như vậy của Trình Điệp Qua. Trình Điệp Qua là học sinh nhảy lớp có IQ cao, vì vậy tuổi của cậu ấy ít hơn so với các bạn học cùng cấp với cậu ấy. Cho dù thời gian khi ấy Chu Mỹ Bảo nhỏ hơn một lớp so với Trình Điệp Qua nhưng cậu ấy vẫn ngoan ngoãn gọi cô là học tỷ.

Chu Mỹ Bảo vẫn luôn nhớ lại Trình Điệp Qua của thời niên thiếu mang mắt kính với dáng vẻ đáng thương đứng cùng với bạn học lớn hơn cậu ấy mấy tuổi.

Có nên giúp cậu ấy hay không?

Trong lúc Chu Mỹ Bảo đang suy tư Trình Điệp Qua lại nói một câu: "Vừa rồi nói nhiều như vậy thật ra là cái cớ của tôi. Học tỷ, tôi bỏ không được cô ấy. Hai ngày nay cái gì tôi cũng không làm được, tôi chỉ làm một việc duy nhất đó là ngồi ở trong boong tàu ngây người nhìn ra biển lớn. Sau đó tôi tự thuyết phục chính mình hãy đem tất cả mọi thứ giao cho vận mệnh định đoạt. Tôi tìm một đồng tiền xu, mặt trước là quên cô ấy, mặt sau là đi tìm cô ấy. Kết quả là tôi đã tung được mặt sau. Tôi đã đem đồng tiền này quăng vào trong biển, sau đó gọi điện thoại cho chị. Học tỷ, cho dù A Tuấn cầu hôn thành công tôi nghĩ tôi vẫn cứ muốn mang cô ấy từ bên cạnh cậu ấy đi".

"Vì vậy việc làm của chị lại càng không làm cho sự việc càng trở nên nghiêm trọng hơn".

Thôi được rồi, Chu Mỹ Bảo thừa nhận Trình Điệp Qua đã thuyết phục được cô rồi.

Sau khi Chu Mỹ Bảo để cho người ta dẫn Vinh Tuấn đi, cô đã tự mình đi tới trước mặt Nặc Đinh Sơn, đợi khi Vinh Tuấn quay trở lại chỗ cũ thì anh ấy đã không gặp được Nặc Đinh Sơn nữa. Chu Mỹ Bảo dùng thân phận của một người hiểu rõ tình hình để nói với Vinh Tuấn, sau khi Nặc Đinh Sơn nhận được một cuộc điện thoại đã vội vàng rời đi, cô đoán chắc đó là một cuộc điện thoại gọi tới từ bệnh viện. Sau khi nghe được lời của cô Vinh Tuấn trực tiếp nói ra nói ra cái tên "Klein", anh ấy bắt đầu gọi điện thoại cho Nặc Đinh Sơn, tiếng chuông ở ngay bên cạnh xác minh rằng Nặc Đinh Sơn vì đi vội vàng mà quên mang theo điện thoại. Sau khi Vinh tuấn vừa cúp điện thoại thì điện thoại của anh ấy đã vang lên, đó là điện thoại của bệnh viện gọi tới. Sau khi Vinh Tuấn tiếp xong điện thoại Chu Mỹ Bảo đưa ra gợi ý cho Vinh Tuấn: Không cần cho chuẩn bị thuyền, cô có thể bảo người lái thuyền lái tốc độ nhanh hơn nói không chừng có thể đuổi kịp Nặc Đinh Sơn.

Vinh Tuấn nhanh chóng chấp nhận cách của cô, tất cả những chuyện này cũng chỉ phát sinh trong thời gian bảy tám phút ngắn ngủi.

Bây giờ tàu đang chạy về hướng bến cảng Manchester, trong lòng của Chu Mỹ Bảo đang thầm nói với Vinh Tuấn một tiếng "Xin lỗi". Ý nghĩ làm cho Chu Mỹ Bảo hành động giúp đỡ Trình Điệp Qua còn có gương mặt tái nhợt kia của Nặc Đinh Sơn. Rõ ràng là không có bao nhiêu vui vẻ. Trước khi Chu Mỹ Bảo đem ly nước kia đưa tới cho Nặc Đinh Sơn, cô đã quan sát cô ấy một phút.

Trong một phút đó, ánh mắt của cô lóe lên. Một chút động tĩnh nhỏ ở bên ngoài đều sẽ làm cho cô ấy bất an đứng bật lê khỏi ghế, hiện ra trên mặt của cô ấy là một khoảng lớn đờ đẫn thẫn thờ.

Sau đó Chu Mỹ Bảo đã đem nước đưa cho Nặc Đinh Sơn.

***

Xung quanh êm ái làm cho cô muốn có thể ở lại lâu thêm chút nữa. Ở lại lâu thêm chút nữa. Là một phần giấc mơ mà rất nhiền lần Nặc Đinh Sơn mơ thấy ở trong căn tầng hầm nhỏ hẹp ấy. Mỗi ngày đều rất mệt mỏi, thời gian để ngủ cũng chỉ có thể được một chút ít. Tầng hầm luôn u ám và ẩm thấp, sau này thì đã tốt hơn một chút, cô đã chuyển tới một căn phòng có ban công, cô cũng luôn nở nụ cười tỏa nắng với mọi người kia giống như những bông hoa trên ban công kia. Cô thích ngồi ở gần ban công đan khăn quàng, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy được những bông hoa buông rủ xuống từ trong chậu hoa. Giường của cô ở ngay sát bức tường gần ban công, có đôi khi không cẩn thận ánh mắt lại nhìn lên trên giường, cũng không biết là do ánh nắng ban trưa hay là do cô chột dạ mà mặt lại bắt đầu nóng bừng lên. Nhưng ánh mắt cứ dán lên trên giường một lúc lâu không nỡ rời đi.

Giường của cô rất nhỏ. Thật ra giường của cô cũng không nhỏ chút nào.

Giường quá nhỏ là người ấy nói, người ấy tay dài chân dài.

"Nặc Nặc, giường của em quá nhỏ". Anh thì thầm bên tai cô, hơi thở nóng bỏng phả ở bên tai của cô, giống như có con sâu đang ngọ ngậy làm cho ngứa ngáy. Kiểu ngứa đó dường như cũng lan tới tận trong lòng của cô.

Sau đó...

"Ngứa..." Âm thanh khẽ bật ra.

"Chỗ nào ngứa vậy?" Âm thanh quen thuộc mà cô yêu thích hỏi cô, khàn khàn, trầm thấp.

Chỗ nào ngứa nhỉ?

Cô trả lời không chút xấu hổ: "Chỗ nào cũng ngứa".

Đây là lời nói thật, trong lòng vô đang mong ngóng cái gì, kỳ thực cô cũng không rõ.

Bàn tay ấm áp áp trên hai má của cô, âm thanh gần trong gang tấc "Nặc Nặc".

"Ừm". Cô đã trả lời một câu, tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Cô đã mệt quá rồi, cứ giống như là đã mấy thế kỷ rồi chưa có được một giấc ngủ ngon như thế.

Trong căn hộ kiểu cũ, đêm dài đằng đẵng, cô vùi trong lòng một người nghe nhịp đập con tim anh, rất bình thản, rất yên bình. Sau đó ---

"Tiểu hồ ly".

Trái tim bỗng chốc bị ai đâm một nhát. Rất đau, đau tới nỗi cô đột ngột mở mắt ra. Ánh sáng mãnh liệt làm cho cô choáng váng, sau đó tầm mắt tập trung vào một chỗ, hoặc có thể nói là ở trên người một người.

Người này và cô gần trong gang tấc.

Nặc Đinh Sơn ngơ ngẩn nhìn, trong lúc nhất thời không biết là mơ hay là thật.

Người đó cũng đang nhìn cô, ánh mắt dịu dàng lưu luyến, bàn tay của anh còn đang áp ở trên mặt của cô.

Phía trên đỉnh đầu có con chim biển đang quay vòng vòng phát ra âm thanh véo von. Nặc Đinh Sơn đoán là lúc này chắc là cô vẫn còn ở trên biển.

A Tuấn đâu? Có lẽ ở đây đã hoàn thành nghi tức cầu hôn của anh ấy, vậy Vinh Tuấn đâu rồi? Mà cô lại có chuyện gì thế này?

"Trình Điệp Qua?" Nặc Đinh Sơn mở miệng, giọng nói của cô có chút không giống với ngày thường.

"Uống cái này đi, sẽ tốt hơn một chút". Trình Điệp Qua rót đầy ly nước đưa tới cho cô.

Tay nhận lấy cái ly, Nặc Đinh Sơn đã rõ chuyện gì xảy ra rồi. Chu Mỹ Bảo đã đưa cho cô ly nước có bỏ thuốc ngủ bên trong. Ngoài cửa sổ cho thấy thời gian đang là xế chiều, vừa nhìn bố cục xung quanh thì Nặc Đinh Sơn đã đoán được chỗ hiện giờ của cô chắc là đang ở trong phòng của Trình Điệp Qua ở nơi này. Ánh đèn trên trần nhà màu trắng làm cho cô choáng váng đầu óc.

Uống cạn nước trong ly, Nặc Đinh Sơn tựa nửa người trên giường, nhắm mắt lại, đợi cho ý nghĩ bình ổn lại, đợi cho cảm giác toàn thân vô lực, sức sức tập trung rời rạc biến mất.

Mất không ít thời gian, Nặc Đinh Sơn từ trên giường đứng lên, trực tiếp lướt qua Trình Điệp Qua đang đứng ở giữa phòng. Cửa phòng đóng chặt, bên đó có điện thoại.

"Đó là điện thoại nội bộ". Trình Điệp Qua nói với cô.

Qua nhiên, Nặc Đinh Sơn gọi cho điện thoại của Vinh Tuấn nhưng không có chút phản ứng nào.

Đem ống nghe trả về chỗ cũ, cũng không quay đầu lại, cô hỏi anh: "Trình Điệp Qua, anh muốn làm gì?"

Đúng vậy, rốt cuộc muốn làm gì? Còn cảm thấy cuộc sống của cô chưa đủ rối loạn hay sao?

Trình Điệp Qua đi tới bên cạnh cô, anh đứng song song với cô: "Nặc Đinh Sơn, em phải lấp đầy cái bụng của em đã, chờ anh lấp đầy bụng rồi thì sau đó tắm rửa cho tốt, sau đó tôi sẽ nói cho em biết tôi muốn làm cái gì".

"Trình Điệp Qua!"

"Tôi để người tới dẫn em đi ăn".

Tới dẫn cô đi ăn nghe nói là một nữ đầu bếp trung niên, thức ăn vô cùng ngon miệng. Nặc Đinh Sơn phát hiện mình thế mà lại có thể ăn sạch sẽ toàn bộ đồ ăn mà người phụ nữ trung niên này chuẩn bị cho cô.

Sau khi ăn uống, tắm rửa xong xuôi người phụ nữ trung niên ấy dẫn Nặc Đinh Sơn tới một căn phòng.

Đúng tám giờ, Nặc Đinh Sơn đứng mặt đối mặt với Trình Điệp Qua. Căn phòng ấy nhìn qua vừa giống như phòng làm việc, vừa giống như là phòng nghỉ. Trình Điệp Qua ra hiệu cho Nặc Đinh Sơn ngồi xuống ghế sô pha ở bên cạnh.

Chờ Nặc Đinh Sơn ngồi vào trên ghế sô pha thì anh ngồi xuống bên cạnh cô.

Bắt đầu một cuộc đối thoại ngắn gọn: "Nặc Đinh Sơn, em có biết mục đích tối nay A Tuấn mang em tới nơi này không?" "Biết". "Em sẽ đồng ý lời cầu hôn của cậu ấy sao?" "Đương nhiên!"

Bầu không khí bởi vì sau câu "Đương nhiên" nhấn mạnh giọng của Nặc Đinh Sơn mà trở lên ngột ngạt trầm trọng.

Im lặng ---

"Hai ngày trước tôi đã biết được một chuyện thú vị". Trình Điệp Qua dùng lời nói như vậy để phá vỡ bầu không khí nghiêm trọng kia: "Tôi đã biết được một cô gái Hàn Quốc tên là Choi Da Mi".

Trong lòng thoáng sững sờ, thoáng bất ngờ, bàn tay của Nặc Đinh Sơn đang đặt trên đầu gối không tự chủ được mà nắm lại.

"Công việc của người phụ nữ Hàn Quốc này là mua bán hàng cao cấp. Vài người hoặc là do túng thiếu, hoặc là do nguyên nhân khác không thể nói rõ mà liên hệ với người phụ nữ Hàn Quốc này. Những người này sẽ dùng phương thức giảm giá tiếp cận với người phụ nữ Hàn Quốc mà bán ra những thứ có giá trị của mình, làm ăn với cô ta đa phần là khách hàng nữ. Trong số khách hàng nữ này còn có một cô gái Trung Quốc tên là Trương Diệu Lệ".

"Nặc Đinh Sơn, nếu như tôi nhớ không lầm Trương Diệu Lệ là bạn của em. Dựa vào sự điều tra của tôi Trương Diệu Lệ còn là nữ khách hàng lớn nhất của người phụ nữ Hàn Quốc này. Tôi rất tò mò tại sao trong tay của Trương Diệu Lệ lại có nhiều hàng cao cấp tới như vậy, túi hiệu, đồng hồ hiệu, trang sức, không thiếu thứ gì, là ăn trộm? hay là ăn cướp?"

Nên đến vẫn cứ đến rồi!

Thở mạnh một hơi, ép cho lòng mình không được hoảng loạn, dùng một giọng điệu vô cùng bình tĩnh, Nặc Đinh Sơn nói: "Chuyện không liên quan tới Trương Diệu Lệ, những thứ đó đều là do tôi để cô ấy cầm đi bán lấy tiền".

Đúng vậy, đúng như vậy. Nặc Đinh Sơn là sợ nghèo. Khi còn bé cầm trong tay một xu cô cũng có thể ở cửa hàng tiện lợi suy nghĩ đến mấy tiếng, một xu trong tay ấy rốt cuộc phải mua cái này hay là mua cái kia. Sau khi lớn lên, đi trên đường cũng đều tưởng tượng trên trời rớt xuống thật nhiều tiền, cứ như vậy thì cô sẽ không phải làm thuê, cô sẽ có thể cả ngày ở cùng Klein.

Nặc Đinh Sơn còn sợ nếu như có một ngày Vinh Tuấn chán cô, tới thời điểm đưa ra lời chia tay với cô thì cô phải làm sao, Klein phải làm sao?

Vì vậy, mẹ của Vinh Tuấn, bên phía tổ chức mời Vinh Tuấn biểu diễn, cùng với Vinh Tuấn tặng cho cô những thứ đắt tới nỗi khiến người ta phải líu lưỡi kia ở trong mắt của Nặc Đinh Sơn vẫn không chân thực bằng tiền giấy. Sau đó cô thật sự đã đem những thứ ấy đổi thành tiền mặt, cô nhớ bộ trang sức mà mẹ của Vinh Tuấn đã tặng cho cô kia cô đã đổi được gần hai mươi triệu Euro.

Một khoản tiền lớn như vậy đối với Nặc Đinh Sơn mà nói giống như là một bao tải chứa đầy tiền từ trên trời rơi xuống. Sau đó Nặc Đinh Sơn lần lượt bán đi những thứ nhìn qua không dùng đến, còn lại thì giữ lại đôi bông tai ngọc bích mà mẹ Vinh Tuấn cho cô.

Tất nhiên, những việc này cô đều giấu Vinh Tuấn lén lút làm. Để không bị bắt, túi cô còn mua hàng nhái chất lượng cao để ở trong nhà.

Sau khi Nặc Đinh Sơn nói ra những lời này nhất thời đã nhận được một khoảng trầm mặc.

Sau một khoảng trầm mặc ngắn ngủi Nặc Đinh Sơn đã nghe được một câu thế này từ trong miệng Trình Điệp Qua.

"Nặc Nặc, trởi lại bên cạnh tôi đi".

Lời nói của Trình Điệp Qua đã suýt nữa làm cho Nặc Đinh Sơn phải cười ra nước mắt. Vẫn còn tốt, cô không có nghe được từ trong miệng Trình Điệp Qua những lời tương tự như "những thứ đó tôi cũng có thể cho em". Người đàn ông này nói với cô một đống lời cũng chỉ là vì một câu như vậy thôi sao?

Đứng lên, Nặc Đinh Sơn dùng giọng điệu giống như hờn dỗi mắng Trình Điệp Qua một câu "Vô vị".

Thu lại nụ cười, cô nói với Trình Điệp Qua: "Anh Trình, vấn đề này tôi nghĩ chúng ta không cần thiết phải nói tiếp nữa, nếu như thuận tiện, có thể cho tôi gọi một cuộc điện thoại không, tôi muối báo A Tuấn tới đón tôi quay về, tôi nghĩ bây giờ nhất định anh ấy đang lo lắng".

"Nặc Nặc, Em đúng là bị ngốc rồi". Anh thở dài.

Nặc Đinh Sơn với gương mặt bình tĩnh nhìn Trình Điệp Qua, đúng là cô thật sự trở nên ngốc rồi. Có vài chuyện cô vẫn luôn chẳng muốn nghĩ, cũng sợ nghĩ tới.

"Nặc Đinh Sơn, lời vừa rồi không có bất kỳ ý đùa giỡn nào với em đâu". Trình Điệp Qua với vẻ mặt đứng đắn: "Trước khi em gọi điện cho Vinh Tuấn, tôi nghĩ tôi cần phải gọi một cuộc điện thoại cho một người khác, khi người này nhận được cuộc điện thoại của tôi, thì sẽ gửi một phần văn kiện tới các tổng biên tập của các phương tiện truyền thông lớn của Anh Quốc, trong văn kiện này có ghi chép lại rất nhiều giao dịch của Trương Diệu Lệ với Choi Da Mi, và chi tiết số tiền nhận được trong giao dịch của cô ta".

Chân cứ giống như mọc rễ mà đứng ở đó, Nặc Đinh Sơn thều thào nói: "Trình Điệp Qua, tôi không biết anh đang nói cái gì?"

"Em biết". Trình Điệp Qua vào giờ phút này bất kể là từ vẻ mặt hay thậm chí là giọng nói cũng đều giống như một vị thẩm phán hùng hổ dọa người: "Em cũng biết bản lĩnh của giới truyền thông Anh rồi đó, trang sức mà Vinh Lâm Bội Lan cho em từng danh nổi như cồn, không làm người ta nghĩ tới cũng khó. Những người đó sẽ lần theo xuất sứ của mấy món trang sức đó sau đó lại càng có nhiều thứ hơn sẽ được đào ra. Mọi người bắt đầu bàn tán, người được chọn làm con dâu tương tai của ông trùm sòng bạc trứ danh lại thường xuyên đến thăm tiệm cầm đồ. Nghe vậy có thấy rất thú vị hay không? Những lời này tự nhiên cũng sẽ truyền tới tai của Lâm Kiến Đường, ông lão này sẽ cảm thấy tối tăm mặt mũi".

"Có điều, em cũng không cần phải quá để ý những điều này, dù sao em cũng không làm mấy chuyện vi phạm pháp luật, mọi người sẽ vì xuất thân của em lại liên tưởng tới những thứ phía sau đó, chắc là sẽ cho rằng em là kiểu người như "Con nhà nghèo thích hám lợi". Theo thời gian dần trôi qua thì mọi người cũng không nhắc tới, không thấy hứng thú nữa".

"Nhưng A Tuấn thì sao nhỉ? Nặc Đinh Sơn, A Tuấn không phải là tên ngốc. Dù yêu em thế nào đi nữa thì cậu ấy cũng sẽ không chịu được những chuyện này, mấy nghệ sĩ dù ít dù nhiều sẽ cố chấp theo đuổi những thứ hoàn mỹ, không thích bị lừa dối, căm ghét bị phản bội cũng là căn bệnh chung của những nghệ sĩ. Tôi nghĩ không ai có thể rõ ràng những chuyện đó hơn em, đúng không?"

Muốn nói gì nhưng cô cái gì cũng không nói ra được, những lời đó của Trình Điệp Qua đều đã mổ xẻ ra hết rồi, mỗi một câu một chữ đều nói tới điểm mấu chốt.

"Nặc Đinh Sơn, em có dám nói là em ở cùng với A Tuấn không phải là vì lợi ích không?"

Nặc Đinh Sơn không có lời nào để nói, nếu như bây giờ cô nói không phải vậy thì đến ngay chính bản thân cô cũng thấy khó tin.

"Đáng sợ hơn là đầu óc của cậu ấy có thể trong thời gian dài đầy rẫy ý nghĩ như vậy, những thứ này cậu ấy lại biết được từ báo chí, cô gái cậu ấy yêu tha thiết lại có thể dùng một đống thứ đồ giả mạo để lừa gạt cậu ấy. Chuyện như vậy quả thật rơi vào bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ cảm thấy là một sự sỉ nhục, tình yêu thuần khiết trong mắt của cậu ấy lại trở thành một trò cười cho thiên hạ".

"Sau đó người phụ nữ này lại còn từng ở cùng với người bạn tốt nhất của cậu ấy, tôi đoán tin tức thế này sẽ trở thành then chốt của vở kịch lớn. Tôi có thể đảm bảo với em tin tức như vậy sẽ không từ trong miệng tôi nói ra đâu".

"Nặc Nặc, đã nghe qua câu này chưa? Giấy không gói được lửa".

Nếu như vào giờ phút này Nặc Đinh Sơn là một người đứng xem, vậy thì chắc là cô sẽ cho Trình Điệp Qua một tràng vỗ tay rồi. Cứ như là một kẻ sau khi cầm đuốc phóng hỏa, lại dùng dáng vẻ nói dối mà sắc mặt không đổi làm cho mọi người tin tưởng anh ta: Thật ra thì anh ta cũng là một người bị hại vô tội, mọi người nhìn đi, lòng của anh ta cũng không dễ chịu gì.

Nhưng mà Nặc Đinh Sơn hiểu bây giờ không phải là thời điểm cô nên tức giận, cô cố gắng tập trung suy nghĩ để quan sát vẻ mặt của Trình Điệp Qua. Cô muốn thông qua quan sát để đoán xem xác suất Trình Điệp Qua sẽ gọi cuộc điện thoại kia là bao nhiêu.

Trình Điệp Qua cũng không cho Nặc Đinh Sơn có bất kỳ cơ hội nào để tập trung tinh thần, Trình Điệp Qua lại nói cho cô biết một chuyện. Người phụ nữ Hàn Quốc tên là Choi Da Mi cũng có giao thiệp cùng với mấy tên trộm, cô ta dùng giá rẻ để thu mua những thứ trang sức không rõ ràng kia, thậm chí là cả những bức danh họa.

"Việc làm của người phụ nữ Hàn Quốc đã cấu thành phạm tội. Nặc Đinh Sơn, bạn của em là đang giao thiệp với một tên tội phạm, em cũng biết đó chính phủ Nước Anh đối với những người ngoại lai ấy nghiên khắc thế nào. Không lâu sau là có thể xác đinh được bạn của em sẽ vì hành vi như vậy mà bị trục xuất".

Không. Không được. Trương Diệu Lệ là muốn được áo gấm về làng.

Sự chú ý thậm chí đến cả tinh thần cũng đã bắt đầu tan rã, sụp đổ. Nặc Đinh Sơn bắt đầu lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: Không được. Trình Điệp Qua, không được.

Trong lúc đang tự lẩm bẩm nói cô nhìn thấy Trình Điệp Qua đang tìm điện thoại. Ừ, trong nháy mắt anh đã tìm được điện thoại rồi.

Cố gắng kìm chế tay của mình không được hung hãn đập cái điện thoại kia xuống. Trong lòng Nặc Đinh Sơn tự nói với chính mình thế này:

Đừng để Trình Điệp Qua lừa. Không, không phải. Trình Điệp Qua chỉ là đang hù dọa cô thôi. Người như vậy, người như Trình Điệp Qua làm sao lại làm ra chuyện như vậy được. Không, căn bản là Trình Điệp Qua khinh thường việc làm như vậy, anh chỉ đang trêu cô thôi. Có lẽ ngày đó ở trên xe việc làm của cô đã khiến anh mất thể diện, trên đời này ai cũng có thể làm ra chuyện như vậy, nhưng chỉ có Trình Điệp Qua thì không. Cô biết, cô vẫn luôn biết.

Thế là Nặc Đinh Đinh Sơn để cho mình bình tĩnh lại, cô để cho mình không được nhúc nhích.

"Nặc Nặc". Nhìn cô một cái Trình Điệp Qua rủ mi mắt xuống, ánh mắt rơi vào chiếc điện thoại ở trên tay, lạnh nhạt nói: "Em nói cuộc điện thoại này của tôi có trở thành quân bài domino đầu tiên không".

"Biết đâu được". Nặc Đinh Sơn lấy lại giọng điệu thờ ơ: "Trình Điệp Qua, anh gọi đi. Sau khi gọi cuộc điện thoại này thì chúng ta không ai nợ ai, một thời gian trôi qua, khi tôi nhớ lại một người tên Trình Điệp Qua này có thể cũng có ấn tượng mơ hồ, đó là một người đàn ông khiến cho tôi xem thường".

"Ừ". Anh gật đầu: "Quả thật tôi cũng có chút xem thường chính mình, vì một người con gái lại có thể làm ra chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy. Nhưng mà, không phải là có câu nói thế này sao? Trong thời điểm thích hợp hãy để con quỷ trong lòng xuất hiện ra ngoài mặt trời phơi nắng, cứ như vậy thì lòng của chúng ta sẽ không có bóng tối, cũng đừng vì hành vi như vậy của mình mà cảm thấy xấu hổ bởi vì chúng ta cũng không phải là thánh".

"Vì vậy tôi cảm thấy đã tới lúc để thả cho con quỷ ở trong lòng ra ngoài rồi".

Sau đó ---

Trình Điệp Qua thật sự đã gọi điện thoại, hơn nữa điện thoại đã được kết nối trong thời gian cực nhanh. Nặc Đinh Sơn đã nghe được rõ ràng, Trình Điệp Qua đang dùng tiếng Pháp nói chuyện với người kia.

Nặc Đinh Sơn hiểu được một vài từ, mấy câu tiếng Pháp đó của Trình Điệp Qua không khó hiểu "Frank", "Được rồi", "Được".

Thân thể run rẩy đi về phía trước, ôm lấy anh, một câu cũng không nói, cứ như vậy ôm chặt lấy anh, trong miệng khẽ thì thầm: Đừng, Trình Điệp Qua đừng....

Thân thể trực tiếp bị ôm lấy, cứng đờ, không có bất kỳ dấu hiệu nào dần mềm nhũn ra. Ngay sau đó tay ôm chặt lấy cổ anh từng chút một hướng lên trên, cài vào tóc anh, dịu dàng vuốt ve.

Anh vẫn không nhúc nhích.

Cô nghiêng mặt qua, tìm kiếm, môi dè dặt đặt lên trên thái dương hơi nhô ra của anh.

Cuối cùng cô đã đợi được anh nói với người kia "Xin chờ một chút".

Bàn tay nắm điện thoại của anh từ bên eo cô vòng qua, ban đầu là dè dặt, cẩn thận từng chút một vòng vòng lấy eo của cô. Cô không có bất kỳ giãy dụa nào, chỉ là dường như cơ thể của cô có chút run rẩy, anh lại càng ôm chặt lấy cô, biết cơ thể cô đã ngừng run rẩy.

Khi thân thể ngừng run rẩy, lòng của Nặc Đinh Sơn cũng bình tĩnh lại, cô hiểu rõ hơn ai hết cuộc điện thoại này của Trình Điệp Qua sẽ trở thành một hiệu ứng domino, mà cô lại sắp trở nên không còn gì cả.

Tế bào nhân tạo cấy vào Klein đã phát huy tác dụng của chúng, chúng sẽ tiết ra chất xúc tác, đó là thứ tốt nhất của sự trao đổi chất dẫn tới tác dụng tích cực.

Nhưng thứ đó đắt cắt cổ.

Cho dù biết số tiền gửi trong ngân hàng của cô không ít, nhưng xem ra cũng chỉ đủ để nhét kẽ răng mấy người đó. Theo tình hình cơ thể dần dần lạc quan của Klein, dã tâm của Nặc Đinh Sơn bắt đầu tràn trề muốn cho Klein đón sinh nhật hai mươi tuổi, sinh nhật hai mươi lăm tuổi, thậm chí tới sinh nhật ba mươi tuổi.

Hết chương 51!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play