Ngày đó là thứ năm, cách thời gian Nặc Đinh Sơn rời khỏi Manchester còn ba ngày nữa. Buổi sáng hôm đó, Nặc Đinh Sơn biết được một tin tức thế này: Tối qua Vinh Chân đã rời khỏi Manchester, ngay cả hành lý cô ấy để ở nhà Trình Điệp Qua cũng không lấy đi, không nói một tiếng đã nghỉ việc ở đài truyền hình mua vé quay về Mỹ. Sau khi Vinh Tuấn biết được tin này đã gọi điện thọai cho Vinh Chân, điện thoại của Vinh Chân vẫn ở trong trạng thái tắt máy.
Sau khi không có cách nào liên lạc được với Vinh Chân, Vinh Tuấn đã gọi điện cho Trình Điệp Qua. Trình Điệp Qua đã cho anh ấy một câu thế này: "Cậu hãy cho cô ấy chút thời gian".
Thứ sáu, trên tất cả các tờ báo lớn của Manchester có một tin tức thế này: Người thương nhân Trung Quốc chế tạo ngành giải trí trên biển hai năm trước đã hoàn thành công trình ở giai đoạn đầu.
Nhóm mô hình vĩ đại đầu tiên mang từ sông đào Manchester đưa tới cách vị trí ở ngoài sông đào mười lăm hải lý, hạng mục công trình này vẫn được quan tâm chu đáo cũng được mấy trăm đơn vị truyền thông đưa tin. Tám giờ sáng tàu kéo đã kéo mô hình vĩ đại xuất phát từ hải cảng Manchester. Kinh khí cầu màu sắc rực rỡ bay khắp trên bầu trời, đài truyền hình địa phương của Manchester cũng đúng giờ tiến hành tiếp sóng tại hiện trường. Mọi người qua hình ảnh tiếp sóng trên truyền hình đã nhìn thấy mấy chục thiết bị khổng lồ bị kéo qua sông đào Manchester rời khỏi đất liền.
Ngày này có rất nhiều người được bố trí có mặt ở bữa tiệc rượu mừng công của công trình. Vinh Tuấn dưới sự yêu cầu của Lâm Kiến Đường cũng tham dự buổi tiệc rượu cùng với ông ấy. Nặc Đinh Sơn lấy lý do thân thể không thoải mái để từ chối tham gia cùng với anh ấy. Nặc Đinh Sơn ở lại trong nhà xem tivi, mấy chục phút đã có thể thông qua tivi nhìn thấy hình ảnh sông đào của Manchester, ống kính máy quay lia tới nhiều nhất là người phụ trách công trình lần này. Trình Điệp Qua mặc quần áo bảo hộ màu xanh đậm đứng ở chỗ rất cao cầm bộ đàm, vẻ mặt chuyên chú.
Khi màn đêm buông xuống Nặc Đinh Sơn nhận được điện thoại của Lâm Kiến Đường. Ông ấy bảo cô tới một nơi ông ấy chỉ định, đó là một khách sạn sáu sao ở Manchester chuyên diễn ra các bữa tiệc ký kết hợp đồng thương mại. Nặc Đinh Sơn hỏi Lâm Kiến Đường có cần phải thay quần áo không?
"Không cần thay quần áo, tôi chỉ bảo cô tới đón A Tuấn thôi. Tối nay nó có uống chút rượu, tài xế của nó có công chuyện khác". Lâm Kiến Đường nói với cô qua điện thoại.
Không để ý tới ăn ống, Nặc Đinh Sơn lái xe tới địa chỉ mà Lâm Kiến Đường nói. Nửa tiếng sau đó Nặc Đinh Sơn bị bảo vệ của khách sạn ngăn lại bên ngoài bởi vì cô không có mang theo thư mời.
Nặc Đinh Sơn chỉ có thể như rất nhiều tài xế khác đậu xe ở khu vực bảo vệ chỉ định, chờ cho tiệc rượu kết thúc, mà sự chờ đợi này cũng tới hơn mấy tiếng đồng hồ.
Mười một giờ rưỡu, qua cửa sổ của khách sạn thấp thoáng bóng người, bộ dạng rất vui vẻ. Xem ra bữa tiệc rượu này vẫn còn kéo dài một khoảng thời gian nữa. Có người vừa nhận điện thoại vừa đẩy cửa khách sạn ra, lúc thấy rõ người đó Nặc Đinh Sơn đã để đầu đặt ở trên vô lăng, không dám ngẩng đầu lên bởi vì người đó đang đi về phía bên này của cô. Người này chính là Trình Điệp Qua.
Khoảng mười phút sau Trình Điệp Qua nói xong điện thoại, rồi đi.
Mười hai giờ, trong lúc Nặc Đinh Sơn đói bụng tới hoa mắt chóng mặt thì có người gõ cửa xe của cô. Đó là nhân viên phục vụ của khách sạn. Nhân viên phục vụ đã đưa cho cô món điểm tâm, nói là khách sạn phát bữa ăn khuya cho các tài xế.
Sau khi ăn xong món bánh ngọt như hổ đói Nặc Đinh Sơn bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thời gian một giờ sáng, tiệc rượu cuối cùng cũng kết thúc. Trợ lý của Lâm Kiến Đường đỡ Vinh Tuấn đã uống tới bất tỉnh nhân sự, còn Lâm Kiến Đường thì đứng ở một bên nhìn Nặc Đinh Sơn. Biểu cảm trên mặt không quá lạnh nhạt cũng không quá thân thiện, cứ như vậy hờ hững nhìn cô. Dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Kiến Đường cô cũng chỉ có thể đứng ở nơi đó, qua đỡ Vinh Tuấn trước cũng không phải mà chào hỏi với Lâm Kiến Đường cũng không được. Đây là lần đầu tiên Nặc Đinh Sơn nhìn thấy người mà dựa theo lời Vinh Tuấn đã nói, ông lão này có ảnh hưởng rất lớn đối với anh ấy.
Lâm Kiến Đường nâng cổ tay lên: "Vừa đúng ba phút, trong ba phút này tôi nhìn thấy chính là một cô gái trong lòng có cất giấu chút tâm tư".
Xem ra ông lão này là đang cho cô đòn phủ đầu đây mà. Thế là Nặc Đinh Sơn cho ông ấy một vẻ mặt ngù ngờ "Ông Lâm đang nói cháu sao?"
"Đúng vậy. Chính là nói cô đấy". Lâm Kiến Đường nhìn cô: "Trong ba phút vừa rồi cô không có chọn đi dìu bạn trai ngay lập tức mà là lựa chọn đối mặt với tôi, bởi vì cô biết tôi mới chính là người có quyền lên tiếng nhất. Cô đang kiêng dè tôi".
Đúng vậy, đúng là người này đã nói đúng. Nặc Đinh Sơn đã sớm nghe nói tới thủ đoạn của Lâm Kiến Đường, vị này vẫn luôn phát triển trên Chính Đàn Quốc Tế. Nguyên giám đốc sở y tế, đại sứ Liên Hợp Quốc, Cựu thành viên đứng đầu ủy ban hội đồng khu vực Tây Thái BÌnh Dương, vân vân...
Cho nên trong lòng cô lo lắng bị vị này bắt được sơ hở.
"Ta nghĩ cô không cần phải kiêng kỵ ta". Lâm Kiến Đường đi về phía Nặc Đinh Sơn gần hơn một chút, giống như rất sợ cô không nhìn thấy được biểu cảm lạnh lùng trên gương mặt của ông ấy vậy: "Các nước Phương Tây của thế kỷ trước người da trắng có đủ loại chửi rủa và xua đuổi đối với người da đen, trái lại họ đối với người da vàng lại vô cùng khiêm nhường. Những người da trắng không thích người da đen đó là bởi vì họ cảm nhận được sự uy hiếp từ trên người những người da đen, mà họ lại không có cảm nhận được loại uy hiếp này từ trên người của những người da vàng. Sự thực chứng minh linh cảm của họ là đúng, người da đen của đất nước phân biệt chủng tộc lớn nhất đã lên làm Tổng Thống rồi".
"Đối với ta mà nói cô cũng giống như là người da vàng của thế kỷ trước, vì vậy không cần lo lắng ta sẽ phí sức lực trên người của cô".
Lời của Lâm Kiến Đường rất rõ ràng cho thấy ngay cả là đối thủ của ông ấy cô cũng không xứng.
"Hình như ngài đã quên ngài cũng là một người da vàng". Từ sau lưng của Lâm Kiến Đường đột nhiên vang lên một giọng nói.
Trình Điệp Qua đi về phía họ, anh dùng ngôn ngữ thân thể để biểu đạt cho sự xuất hiện đường đột vô ý của anh, sau đó mỉm cười: "Với tư cách của một người da vàng, nghe thấy lời ngài nói như vậy trong lòng có chút không thoải mái, vì vậy nhất thời không quản được cái miệng của mình. Chú Vinh nói đúng, sự nóng nảy của tuổi trẻ là điều cấm kỵ".
Sau khi nói xong Trình Điệp Qua gật đầu với Lâm Kiến Đường: "Cảm ơn ngài Lâm trăm công nghìn việc đã dành chút thời gian để tham gia buổi tiệc này".
Đi được mấy bước, dường như nghĩ tới cái gì đó, Trình Điệp Qua quay đầu lại: "Nghe A Tuấn nói ngài Lâm dự định tranh cử Nghị Sĩ Bang California. Cháu phải nhắc nhở ngài một chút, ở nơi công cộng ngài cũng không thể nói lời như vậy. Bang này là Bang có nhiều người da vàng nhất của toàn nước Mỹ. Người da vàng mà Ngài nói không có sức cạnh tranh bây giờ trên tay mỗi người đều có nắm quyền bỏ phiếu đó".
Sau khi nói xong ánh mắt Trình Điệp Qua chuyển tới trên mặt của Nặc Đinh Sơn, nhìn như không để ý nói một câu: "Có điều có một điểm cháu cảm thấy ngài đã nói đúng. À, tên là Nặc Đinh Sơn có đúng không nhỉ? Cháu cũng cảm thấy dáng vẻ của cô ấy xem ra thật ngốc nghếch".
Trình Điệp Qua trở lại trên xe, đưa cho tài xế một trăm bảng Anh để cho tự anh ta gọi taxi quay về.
Lái xe chạy khỏi khách sạn, đem cô gái ngốc nghếch kia bỏ lại thật xa ở phía sau. Khi Trình Điệp Qua hai mươi tuổi Vinh Mộ Minh đã cho anh lời khuyên là: Nhất niệm thành phật, nhất niệm thành ma.
Quý ngài kia vẫn luôn sợ anh mắc phải tật xấu nông nổi của tuổi trẻ kia.
Tăng nhanh tốc độ xe, Trình Điệp Qua cảm thấy hiện giờ chỉ có tăng nhanh tốc độ xe mới có thể xua đi sự khó chịu ở trong lòng. Lâm Kiến Đường không phải là ngọn đèn cạn dầu.
Khi chiếc xe cảnh sát kia xoay thân ngăn cản Trình Điệp Qua, trong lòng Trình Điệp Qua thật muốn mắng cho người con gái tên Nặc Đinh Sơn một trận.
Tối nay cô mang giày thể thao và mặc áo khoác lớn. Nặc Đinh Sơn mang giày thể thao, mặc áo khoác lớn đần độn đứng ở đó làm cho Trình Điệp Qua không tự chủ được mà hồi tưởng lại lúc ở Notting Hill. Cô gái ấy đi xe đạp High Ride sáu phần mới, dáng vẻ của cô gái ấy luôn tỏ ra rất bận rộn. Lúc xe đạp chưa rẽ qua khúc cua đã bắt đầu rung lắc mãnh liệt, trong âm thanh leng keng đã nhanh chóng rẽ qua, lúc rẽ mái tóc ngắn bị gió thổi tung lên. Ánh nắng của Notting Hill nhảy nhót trên đuôi tóc của cô, khiến cho anh đứng ở một bên phải dừng lại bước chân.
Trong khoảnh khắc như vậy Trình Điệp Qua rất muốn đem xe đâm thật mạnh vào chiếc xe cảnh sát theo sát anh trên đường. Cuối cùng, anh chẳng làm gì cả, kéo cửa xe xuống anh mỉm cười với nhân viên cảnh sát kia.
Sáng sớm hôm nay, Chu Mỹ Bảo bất ngờ nhận được cuộc điện thoại của Trình Điệp Qua gọi tới. Đó là cuộc điện thoại trong mấy phút của một buổi tối nghe qua giống như là sẽ đổi ý.
Trong điện thoại, Trình Điệp Qua truyền đạt cho cô mấy chỉ thị: Hủy bỏ ngày nghỉ chủ nhật của cô, chủ nhật này Vinh Tuấn sẽ tới tìm cô, cô phải hết mình trợ giúp cho Vinh Tuấn.
Cuối cùng, Trình Điệp Qua nói với cô chủ nhật này hoãn lại tất cả lịch trình của anh lại, anh phải ra biển.
Đây là lần đầu tiên trong gần một năm Trình Điệp Qua ra biển. Người đàn ông đó, thời gian của chàng trai ấy dường như vẫn luôn không đủ dùng vậy.
Thứ bảy Chu Mỹ Bảo không nhìn thấy Trình Điệp Qua ở công ty.
Chủ nhật đúng là Chu Mỹ Bảo đã nhận được điện thoại của Vinh Tuấn. Sau khi Vinh Tuấn nói rõ tình huống của anh ấy, cuối cùng cô đã hiểu vì sao Trình Điệp Qua muốn ra biển.
Vinh Tuấn muốn cầu hôn với Nặc Đinh Sơn, địa điểm được sắp xếp ở thành phố giải trí tương lai trên biển. Ngày đó là ngày mười lăm âm lịch, có trăng tròn. Ba ngày trước đã có bộ phận pháo hoa tới đó bắt đầu sắp xếp cho màn cầu hôn của Vinh Tuấn. Khi mặt trăng lên cao nhất thì màn pháo hoa long trọng hòa cùng màn đêm sẽ hoàn thành nghi thức cầu hôn.
Nói vậy không sai nhưng mà đó nhất định phải là ở trong tình trạng hai bên tình nguyện chứ. Tất nhiên lời nói như vậy Chu Mỹ Bảo chỉ có thể nói ở trong lòng.
Khi màn đêm buông xuống, tàu cao tốc chở họ tới nơi cần đến. Đó là thành phố mộng ảo tương lai trên biển.
Vừa hoàn thành giai đoạn đầu, kiến trúc của nó nhìn càng giống như là giàn giáo của giàn khoan dầu mỏ to lớn trên biển. Do kiến trúc sư nhận được điện thoại tạm hoãn thi công vào ban đêm của Trình Điệp Qua, nên nhìn qua trông nó rất yên tĩnh. Dưới anh trăng mới lên giống như là một thành phố cô độc có rất nhiều câu chuyện.
Nhưng nó cũng có thể là một nơi rất tốt để cầu hôn. Cách xa đất liền, pháo hoa rực rỡ, ánh trăng lãng mạn, có lẽ câu "Em đồng ý" chỉ là một ý nghĩ xuất hiện trong tích tắc mà thôi. Chu Mỹ Bảo nghĩ.
Lúc nghĩ tới đây cô ấy đã lặng lẽ quan sát Nặc Đinh Sơn đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Vinh Tuấn từ đầu tới cuối. Từ Manchester tới đây đã mất thời gian gần bốn mươi phút, trong thời gian bốn mươi phút này Nặc Đinh Sơn làm cho Chu Mỹ Bảo thấy cô đã đóng vai bạn gái của Vinh Tuấn rất tốt. Thậm chí trong lòng Chu Mỹ Bảo nghi ngờ có phải là Nặc Đinh Sơn đã sớm biết được mục đích của Vinh Tuấn rồi không.
Khi tàu cao tốc tới bến tàu, đã có mấy nhân viên công tác đang đợi họ ở trên bến tàu. Theo lẽ thông thường ưu tiên phụ nữ, Vinh Tuấn để cho Chu Mỹ Bảo lên bến tàu trước, tiếp theo là Nặc Đinh Sơn.
Lúc này là thời điểm giao mùa giữa mùa thu và mùa đông, gió rất lớn. Nặc Đinh Sơn mang giày cao gót đứng ở trên cầu nhìn qua giống như là chỉ một giây tiếp theo sẽ rơi vào trong lòng biển.
Chu Mỹ Bảo đưa tay ra kéo tay của Nặc Đinh Sơn, cô ấy ngẩng đầu lên mỉm cười với cô nói một tiếng cảm ơn. Ánh sáng cường độ mạnh treo ở trên cao chiếu rất rõ ràng biểu cảm gương mặt của Nặc Đinh Sơn. Trên gương mặt hơi tái nhợt ấy tràn đầy vẻ trống rỗng.