Âm thanh ấm áp, thì thầm, dễ nghe, tràn đầy cưng chiều chan chứa bên tai của Nặc Đinh Sơn.

"Tiểu Hồ Ly thật ngoan..."

Âm thanh này chính là của Trình Điệp Qua.

Sau khi lẩm bẩm nói với chính mình anh lật người đè lại cô. Cơ thể của cô bị anh đè sát ở dưới thân. Trong chớp mắt đó cảm xúc trong lòng của cô đang như sóng biển trào dâng.

Thật không giống nhau, một giây trước và một giây sau bị xé ra thành hai đầu của hai ranh giới. Nếu như nói một giây trước là thiên đường vậy thì một giây sau nhất định chính là địa ngục.

Bị Trình điệp Qua đè ở dưới thân, Nặc Đinh Sơn không dám nhúc nhích, chỉ sợ vừa động đậy sẽ làm cho anh lại phát ra âm thanh lẩm bẩm. Cô sợ, sợ lại nghe thấy cái tên đó. Cuộc sống của cô đã đủ khó khăn lắm rồi.

Ánh mắt của Nặc Đinh Sơn nhìn đăm đăm qua vai của Trình Điệp Qua. Cô ngẩn ngơ, ngẩn ngơ nhìn trần nhà. Trái tim đang trở lên đông lạnh, mãi cho tới khi tin chắc rằng người đàn ông đang đè trên người cô đã chìm vào giấc ngủ rồi lúc này Nặc Đinh Sơn mới đưa tay đẩy anh ra.

Nặc Đinh Sơn thẫn thờ rời khỏi giường, Nặc Đinh Sơn thẫn thờ di chuyển bước chân, từng bước một đi tới phòng tắm, tìm công tắc, mở đèn. Thứ đầu tiên đập vào mắt chính là tấm gương treo ở trên tường. Trong gương phản chiếu lại gương mặt của cô, gương mặt tái xanh giống như là năm đó ở trong phòng của bệnh viện tại Nam Phi khi nhìn thấy Susan. Gương mặt tái xanh kết hợp với đôi mắt vô hồn giống như là một con rối.

Người ở trong gương mấp máy môi: Vì một người đàm ông mà để cho bản thân mình thê thảm đến như vậy sao?

Câu hỏi như vậy để không cho phép trái tim vẫn đắm chìm trong hầm băng, phải thức tỉnh lại.

Nặc Đinh Sơn ngẩn ngơ nhìn chính mình ở trong gương.

Môi lại mấp máy một lần nữa: Tỉnh lại đi, Nặc Đinh Sơn!

Trái tim của cô vẫn cứ như chết lặng.

Một giây, hai giậy, ba giây. "Cầu xin ngươi đấy, Nặc Đinh Sơn, hãy tỉnh lại đi".

Nặc Đinh Sơn giơ tay lên, bàn tay hướng về phía hai má của mình ra sức giáng xuống. Âm thanh giòn tan của bàn tay đập xuống cùng với tiếng cầu xin tuyệt vọng của cô. Cô cầu xin với chính mình ở trong gương.

Bình minh đang ló dạng, nước mắt nóng bỏng bởi vì một cái tát giáng trên mặt cô mà ào ào tuôn chảy, rất đau, rất nóng bỏng.

Trong mơ màng có một âm thanh giòn tan vang lên rót vào tai của anh, âm thanh mơ hồ khiến cho trái tim của Trình Điệp Qua thắt lại. Đầu mày nhíu lại, muốn mở mắt ra để coi đó rốt cuộc là âm thanh gì, tiếc rằng quá buồn ngủ, cố gắng mấy lần mà không tài nào mở mắt ra nổi nên dứt khoát từ bỏ luôn.

Sau khi Âm thanh đó vang lên thì xung quanh lại yên tĩnh trở lại. Trình Điệp Qua lại nặng nề chìm vào trong mộng. Trong mơ màng lại có âm thanh nhỏ bé lộn xộn truyền tới bên tai anh, lắng tai nghe, phảng phất như có tiếng ai đang khóc, như gần như xa. Lúc anh đang muốn phân biệt đó là âm thanh của ai thì nó lại yên tĩnh trở lại, giống như đang cùng anh chơi trò cút bắt vậy. Sau mấy lần anh cảm thấy nhàm chán, chán tới nỗi anh dứt khoát xoay người qua, tay theo thói quen muốn tìm kiếm cái gì đó.

Nhưng mà không có kết quả.

Trong mơ mơ màng màng Trình Điệp Qua cảm thấy có cái gì đó không đúng. Nhưng anh không muốn phí sức suy nghĩ, tối hôm nay mỗi cái xương trên người anh và tâm tư bị một loại tâm tình lười biếng chi phối.

Nguyên nhân có lẽ là do chiếc giường nhỏ, so với thường ngày thời gian dậy của Trình Điệp Qua sớm hơn nửa tiếng. Sau khi tỉnh lại thì ánh mặt trời chiếu rọi ánh sáng trắng mới được ba phần tư, trời chưa hoàn toàn sáng hẳn.

Đây là lần thứ hai Trình Điệp Qua tỉnh lại ở căn phòng này. Điều khiến anh cảm thấy kinh ngạc chính là anh lại thích ứng với hoàn cảnh ở nơi này lại nhanh như vậy. Anh nhớ lại khi lần đầu tiên tỉnh lại ở nơi này tâm tư thật rối rắm, chán nản, không giải thích được, lúng túng, Mấy loại tâm tình này gộp lại với nhau trở thành một loại tâm tình phức tạp.

Lần này so với lần đầu tiên anh đã thản nhiên hơn rất nhiều. Thậm chí anh sợ làm người bên cạnh thức giấc nên đã để cho động tác của mình cẩn thận từng li từng tí.

Cẩn thận đi tới toilet, anh rất dễ dàng tìm được chiếc bàn chải đánh răng, cái ly, khăn mặt tối màu. Bàn chải đánh răng màu lam đậm được cầm trên tay, lần trước cô đã từng nói nhỏ cho anh biết lúc đi mua sắm cô đã "tiện tay" mua đồ dùng vệ sinh cho anh.

Khi đó lúc anh nghe những lời này cũng không quá để tâm, nhưng có chút kỳ quái là khi đó trong buổi sáng sớm cực kỳ an tĩnh lời cô nói, thậm chí vẻ mặt của cô khi nói vào giờ phút này thế mà lại vô cùng hiện rõ trong đầu của anh. Rõ ràng tới nỗi anh biết khi cô nói những lời đó gương mặt của cô đã ửng hồng vì xấu hổ.

Cô là Nặc Đinh Sơn.

Sau mấy giây ngắn ngủi Trình Điệp Qua đã ý thức được bây giờ không phải lúc anh ngây người. Hôm nay là thứ hai, cần phải mặc áo giáp dày để đối mặt với đủ loại khả năng có thể gặp phải vào thứ hai.

Thở ra một hơi thật dài, Trình Điệp Qua bắt đầu đánh răng.

Sau khi chuẩn bị tất cả thật tốt, Trình Điệp Qua cầm chìa khóa xe đứng trước cửa phòng, trước lúc sắp mở cửa phòng ra thì chân của anh đã dẫm lên một thứ. Cúi đầu, chiếc chìa khóa căn hộ của anh hiện tai đang bị dẫm một nửa ở dưới giày còn một nửa lộ ra ngoài.

Chiếc chìa khóa này tối hôm qua đã làm dấy lên một cơn giận giữ vô cớ trong anh. Tối hôm qua lúc Trình Điệp Qua nhìn thấy trên bàn sách, lúc đó không biết cái thứ này làm sao mà bổng chốc lại trở lên chướng mắt như vậy. Chướng mắt tới nỗi cần phải tìm một chỗ để phát tiết. Sau đó anh lái xe lao thẳng tới chỗ của Nặc Đinh Sơn.

Trình Điệp Qua cúi người nhặt chiếc chìa khóa đó lên, anh cầm chìa khóa đặt lại trên cái ghế sô pha. Sau khi đặt xong chìa khóa Trình Điệp Qua lại cảm thấy không thích hợp, cụ thể chỗ nào không thích hợp anh cũng không được rõ lắm, anh chỉ cảm thấy để không đúng chỗ, không đúng ở chỗ không được dễ thấy.

Ngay sau đó Trình Điệp qua lại lần nữa cầm lấy chìa khóa rón rén đi tới trước giường, anh cầm chìa khoá đặt trên tủ đầu giường. Bây giờ chìa khóa đã được đặt ở vị trí nhìn vừa mắt hơn nhiều.

Vị trí của nó rất dễ thấy, rất dễ dàng nhìn một cái là có thể phát hiện ra.

Sáng sớm hôm nay Trình Điệp Qua cảm thấy bản thân mình dường như trở nên thật lề mề. Ví dụ như sau khi bỏ xong chìa khóa anh cần phải rời khỏi chỗ này, nhưng chân của anh dường như lại cứ như bị mọc rễ dính chặt ở trước giường. Lúc anh nhìn người phụ nữ cuộn tròn người đang ngủ say, cô nằm nghiêng đưa lưng về phía anh. Mái tóc Thường ngày luôn ngay ngắn vén ở sau tai của cô thì lúc này lại che hết khuôn mặt cô. Đưa tay ra, ngón tay cứ như vậy nhẹ nhàng quấn lấy tóc của cô, lại nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc toán loạn trên mặt cô ra sau tai. Khuôn mặt của cô không bị che lại được hiện ra phía trước.

Gương mặt đó có chút nhợt nhạt, nhợt nhạt không có chút máu nào.

Nhìn chăm chú gương mặt đó, mấy giây sau trong lòng Trình Điệp Qua cảm thấy áy náy. Tối qua lúc anh tiến vào cô đã không có trải qua bất kỳ màn dạo đầu nào.

Anh biết cô đau, chỉ là anh không sao khống chế được, lúc muốn cô anh đã cố ý trừng phạt cô một chút, trừng phạt việc cô không nói tiếng nào đã trả lại chìa khóa, trừng phạt cô đến chết cũng không đổi lại cứ động tí là lại gọi anh là "Anh Trình".

Có thể đó hẳn là ảnh hưởng của chủ nghĩa đàn ông vậy. Bất mãn, khó chịu! Trình Điệp Qua giải thích cho hành vi tối qua của mình như thế.

Chắc là cô đã rất mệt rồi?

Ánh mắt chăm chú từ đôi mắt đang khép chặt của cô dời xuống dưới một chút, rơi vào trên môi cô. Cùng với sắc mặt trắng như tuyết của cô tạo thành mảng đối lập rõ ràng chính là màu sắc của đôi môi cô, hồng như màu của hoa hồng trong thời khắc rạng rỡ nhất, kiều diễm, lóa mắt!

Làm cho người ta muốn hôn lên nơi mềm mại đó.

Có cái gì đó đang rung động trong lòng của anh, như cơn gió cuối mùa đang bay lượn trong lòng của anh.

Cúi đầu.

Lúc môi của anh sắp chạm vào môi cô.

Bỗng nhiên giống như chiếc quạt giấy phe phẩy kéo theo một làn gió thoảng qua, cơn gió nhẹ này kéo theo một chút ớn lạnh.

Trong khoảng cách gần trong gang tấc, Trình Điệp Qua nhìn thấy Nặc Đinh Sơn mở mắt ra, cô đang nhìn anh.

Trình Điệp Qua tự nhiên cảm thấy chột dạ, trong ánh sáng lóe ra nhìn thấy chiếc đồng hồ của mình đặt trên tủ đầu giường. Như trút được gánh nặng, mặt theo hướng của cánh tay rời đi, tay lướt qua cô, cầm lấy cái đồng hồ đó.

Động tác này của anh rất rõ ràng như muốn nói: Này, đừng có hiểu lầm, tôi không phải là muốn thừa dịp lúc em ngủ mà lén lút hôn em đâu, tôi chỉ muốn lấy lại đồng hồ của tôi.

Đeo xong đồng hồ, tay của Trình Điệp Qua vuốt mặt của cô, âm thanh dịu dàng nói ra: Bây giờ vẫn còn sớm, em có thể ngủ thêm chút nữa, tôi về lại London đây.

"Ừ".

"Ngoan". Anh xoa đầu cô.

Không thể diễn tả, Trình Điệp Qua cảm thấy gương mặt đó của Nặc Đinh Sơn hình như lại tái mét thêm mấy phần. Vào lúc này anh đã nhớ lại là tối hôm qua cô có nói qua với anh mình không thoải mái. Tay đặt lên trán cô, tất cả đều bình thường.

"Có muốn tôi gọi điện cho bác sĩ tới không?" Trình Điệp Qua vẫn cảm thấy có chút không yên lòng.

"Không cần". Tay của cô gạt bàn tay đang đặt trên trán cô ra: "Tôi ngủ một giấc sẽ tốt thôi".

Gật đầu, Trình Điệp Qua đứng thẳng người dậy, tiếp tục kéo dài thêm nữa thì anh sẽ bị trễ giờ đi làm mất. Vừa quay người đã nghe thấy cô gọi anh ở sau lưng.

"Trình Điệp Qua".

Trình Điệp Qua dừng bước lại, liếc mắt nhìn đồng hồ.

"Tuần sau là lễ hội Carnival của Notting Hill, đường Ladbroke Jungle có ba cái buồng điện thoại màu đỏ, tám giờ chủ nhật tuần sau chúng ta gặp nhau ở cái buồng điện thoại màu đỏ thứ nhất trên đường Ladbroke Jungle ".

Đây là lần đầu tiên Trình Điệp Qua nghe thấy Nặc Đinh Sơn dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với anh. Âm thanh đó ở phía sau lưng tràn đầy ý không cho từ chối.

"Chủ nhật tuần sau? Tôi phải kiểm tran lại lịch trình của tôi, nếu như..."

"Tám giờ sáng chủ nhật tuần sau ở buồng điện thoại màu đỏ thứ nhất trên đường Ladbroke Jungle, chúng ta không gặp không về!" Cô tăng giọng.

Rời khỏi căn phòng cũ đã tồn tại gần nửa thế kỷ, trời đã sáng hẳn. Xe của Trình Điệp Qua còn chưa ra khỏi khu Notting Hill, so với ngày thường Notting Hill tắc không ít. Đường xá thế này đã khiến anh không có thồi gian quay lại căn hộ để thay quần áo. Trình Điệp Qua chỉ có thể vừa lái xe vừa gọi điện cho Chu Mỹ Bảo nhờ cô chuẩn bị giúp anh một bộ quần áo. Giống như anh dự liệu, cuộc điện thoại đó của anh đã rước lấy một trần trêu chọc của Chu Mỹ Bảo. Người phụ nữ đó không chút kiêng kỵ mà hỏi anh: Mấy lần.

Giả bộ không nghe thấy gì Trình Điệp Qua cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại Trình Điệp Qua mới phát hiện ra khắp hang cùng ngõ cụt bên đường đã bị các loại quảng cáo tuyền truyền cho lễ hội Carnival của Notting Hill sắp diễn ra chiếm chỗ, một số khách sạn cũng treo trên cửa đầy lời nhắc nhở cho khách.

Xe đi qua đường Ladbroke Jungle, Trình Điệp Qua cho xe đi chậm lại, anh thật sự nhìn thấy trên đường có ba buồng điện thoại màu đỏ đặt song song nhau. Bên cạnh buồng điện thoại thứ nhất đặt một biển quảng cáo lớn, trên biển quảng cáo có dòng chữ Notting Hill.

Cô nói với anh: "Tám giờ sáng chủ nhật tuần sau, ở buồng điện thoại màu đỏ thứ nhấ trên đường Ladbroke Jungle, chúng ta không gặp không về!"

Lúc xe đi qua biển quảng cáo, anh đọc dòng chữ trên biển quảng cáo: Notting Hill.

Tên của cô cũng là Nặc Đinh Sơn.

Sau khi Phát ra âm thanh cực kỳ đơn giản này, Trình Điệp Qua lại cảm thấy được cổ họng của mình khàn khàn. Trong đầu lại vô cớ nhớ tới gương mặt tái mét kết hợp với đôi môi kiều diễm như cánh hoa hồng cùng với lời nói trong điện thoại của Chu Mỹ Bảo.

Làm mấy lần!

Gặp quỷ, trong lòng Trình Điệp Qua gào to không ổn. Cúi đầu. Quả nhiên!

Chu Mỹ Bảo chết tiệt. Tay đập mạnh lên tay lái.

Vào giờ phút này Trình Điệp Qua không thể phủ nhận, đó là, anh nhớ cô. Nhớ lúc anh tiến vào thân thể cô, trong thời khắc đó, cô bao dung anh.

Vào thới khắc đó, anh rất dễ dàng có thể đã làm tới quên mất rằng trong sinh mệnh của anh vĩnh viễn không cách nào có cái loại mong nhớ kia.

Nặc Đinh Sơn lười biếng nằm trên giường, cô một chút cũng không muốn cử động.

Dần dần nắng ban mai bị ánh mặt trời thay thế, cô vẫn còn lười biếng không muốn nhúc nhích, mãi cho tới khi bụng cô bắt đầu kêu lên ùng ục.

Ngày đó Nặc Đinh Sơn đã ở đó cũng không rời đi, cô lấp đầy cái bụng sau đó bắt đầu tập trung tinh thần suy nghĩ cho sau này của cô sẽ đối mặt với mấy loại khả năng.

Ngày đó Nặc Đinh Sơn cảm thấy mình giống như vừa tỉnh dậy từ một cơn bạo bệnh. Sau khi tỉnh lại tinh thần của cô dường như không tệ, thậm chí cô còn kiếm một tờ giấy. Trên giấy cô lập ra từng kế hoạch, tháng sau, năm sau, Klein 15 tuổi, Klein 16 tuổi...

Trên kế hoạch của cô có ghi tới năm Klein 20 tuổi.

Nặc Đinh sơn muốn mang Klein 20 tuổi đi Bắc Kinh, họ muốn chụp hình chung trên Trường Thành, lúc chụp hình chung họ muốn cùng nhau nói "Cheese".

Kế hoạch đầu tiên Nặc Đinh Sơn ghi trên giấy đó là: Chia tay với Trình Điệp Qua.

Lần này là chia tay thật sự. Thời gian chia tay là 8 giờ sáng chủ nhật tuần sau, địa điểm chia tay là bên buồng điện thoại màu đỏ thứ nhất Đường Ladbroke Jungle.

Emma là cô gái yêu đương sớm nhất ở Khu thứ Bảy tại Notting Hill. Mười tuổi cô đã cùng với chàng trai tên là John đã xác định trọn đời, mười hai tuổi hôn môi, mười ba tuổi đã vọng tưởng sinh con cho đối phương.

Mười bốn tuổi Emma chia tay với John, họ chọn thời điểm chia tay là chủ nhật cuối cùng của cuối tháng tám. Ngày đó cũng là lễ hội Carnival của Notting Hill.

Gương mặt được tô vẽ màu của Emma bị nước mắt làm cho lem luốc, nhìn trông thật buồn cười, nhưng không có người nào cười cô ấy. Âm thanh gòa khóc của cô ấy bị âm nhạc sôi nổi của vùng biển Caribbean che giấu. Không có người nào biết cô gái đáng thương đó đã bị bạn trai phản bội.

Kết thúc lễ hội Carnival Emma đứng trên đường phố vắng tanh, dùng gương mặt như diễn viên tuồng đó nhìn Nặc Đinh Sơn nói một câu "Thật là kỳ diệu quá đi, Nặc Nặc, chị rất ổn, chị cũng quên mất là mình vừa bị thất tình rồi".

Thời khắc đó lưu lại trong đầu Nặc Đinh Sơn quá sâu sắc, đến nỗi trở thành một lại mê tín.

Cô cũng sẽ giống như Emma, trong thời gian một ngày là sẽ ổn thôi, sẽ quên sạch tất cả mọi thứ thôi.

__________________________

Lời tác giả muốn nói: Lần này là thật sựchia tay ~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play