Trình Điệp Qua giơ tay lên, đó là chiếc chìa khóa mà không lâu trước đó Nặc Đinh Sơn đã đặt ở trong nhà Trình Điệp Qua, sau khi đã bay theo một đường parabol thì đã lặng lẽ nằm ở dưới chân cô.
Anh nghiêng người dựa trên cánh cổng, cô thẳng người. Hai người cách nhau khoảng mười mấy bước chân.
"Tôi muốn nghe em giải thích một chút liên quan tới chiếc chìa khóa?" Ánh mắt Trình Điệp Qua chiếu lên trên chiếc chìa khóa rơi trên mặt đất đó.
Lời nói của Trình Điệp Qua làm cho Nặc Đinh Sơn dừng lại bước chân đang định bước vào cổng.
"Không. Không phải như vậy". Nặc Đinh Sơn dùng ngữ khí bình tĩnh ngay cả cô cũng cảm thấy kinh ngạc để nói ra: "Chiếc chìa khóa đó chỉ là vật hoàn cố chủ mà thôi".
Sau khi nói xong Nặc Đinh Sơn một chân vừa bước vào trong cổng, thì bị một bàn tay ngăn cản thân thể cô đang muốn vượt qua cánh cổng: "Có ý gì?"
"Có ý gì?" Nặc Đinh Sơn lặp lại lời của Trình Điệp Qua, nghiêng mặt về phía Trình Điệp Qua mỉm cười: "Tôi cho rằng Trình Điệp Qua là một người thông minh".
"Nặc Đinh Sơn!" Âm thanh của Trình Điệp Qua có phần ẩn nhẫn, trong ẩn nhẫn còn mang theo ý cảnh cáo.
"Anh Trình, tôi hy vọng chúng ta quen biết vui vẻ chia tay bình yên". Nặc Đinh Sơn nói.
Ở khoảng cách rất gần ánh đèn mờ mịt chiếu lên gương mặt của Trình Điệp Qua, Nặc Đinh Sơn nhìn thấy rất rõ ràng trên mặt của Trình Điệp Qua bởi vì lời nói của cô mà xuất hiện nét mặt đờ đẫn. Cái dáng vẻ đờ đẫn đó cũng chỉ duy trì trong nháy mắt, sau đó anh lại bắt đầu nhíu mày theo thoi quen.
Nặc Đinh Sơn gỡ cánh tay đang ngăn cô lại của Trình Điệp Qua ra. Sau khi vào cổng định cầm chìa khóa định khóa cổng lại, lại bị Trình Điệp Qua đã dễ dàng giật chiếc chìa khóa lại, sau đó đem cái thứ vướng víu này biến thành công cụ trút giận mà ném mạnh xuống đất. Cách khe hở của cánh cổng sắt Trình Điệp Qua nhìn cô, đó là loại ánh mắt chất chứa đầy ý nghiền ngẫm.
Nhìn thấy bên trái là máy camera đang chiếu thẳng vào, Nặc Đinh Sơn từ bỏ ý nghĩ tìm lại chiếc chìa khóa về, Camera sẽ thu lại rõ ràng tất cả việc này. Bà chủ nhà hẳn là sẽ không đem món nợ này tính lên người cô. Nếu như bà chủ nhà có tới truy cứu trách nhiệm thì lúc đó Nặc Đinh Sơn nghĩ cô sẽ rất vui sướng mà nói cho bà ấy biết cách thức liên lạc với Trình Điệp Qua.
Không thèm để ý tới Trình Điệp Qua nữa, Nặc Đinh Sơn đi về nơi ở của cô. Theo sau đoạn hành lang nhỏ hẹp, tối tăm là cầu thang dẫn tới chỗ ở của cô, Nặc Đinh Sơn bước lên bậc cầu thang mà đi lên. Sau khi nghe thấy phía sau có tiếng bước chân đang vội vàng đi tới cô lại càng bước nhanh hơn.
Vào giờ phút này Trình Điệp Qua vừa nói bên tai cô vừa muốn đem chiếc chìa khóa mới còn bị vứt bỏ trên đường nhét vào trong lòng bàn tay cô.
"Chuyện của Klein chúng ta có thể tìm cách khác, tôi hứa lần này tôi sẽ suy nghĩ. Nặc Nặc. Hử?" Anh thổi hơi bên tai cô, chóp mũi của anh cọ thái dương của cô chuyển thành cọ vào vành tai cô.
Sau tất cả mọi thứ đều bị tan chảy, giống như giọt sương ban mai gặp ánh nắng mặt trời, giống như là băng tuyết tao ngộ với gió xuân.
Sau đó Nặc Đinh Sơn nghe thấy âm thanh của chính mình, đang run rẩy lo lắng.
"Thật là có cách khác sao?"
Lời nói trong chớp mắt đó càng giống như là đang lừa dối chính mình. Cô như thế là không nỡ bỏ anh. Anh nói kỳ thực anh đã muốn gọi điện cho cô, anh nói anh sẽ thật lòng suy nghĩ việc của Klein. Kể cả những lời anh nói không muốn lừa dối cô cũng làm dấy lên men say hạnh phúc. Tận trong sâu thẳm đáy lòng cô không ngừng lên men.
"Ừ, tôi nghĩ sẽ có cách, thế giới này rộng lớn như vậy mà". Anh vừa nói vừa ngậm lấy vành tai cô.
Đúng vậy, thế giới này rộng lớn như vậy mà!
Trong ánh sáng mờ ảo vang lên tiếng ma sát sột xoạt của Quần áo. Cúc áo ngực sau lưng đã bị cởi ra, bàn tay anh đã nắm lấy nơi mềm mại trước ngực cô, nắn bóp, vân vê, dồn ép.
Anh dừng lại động tác vuốt ve ngực cô, mặt kề sát trên tóc cô, hơi thở hổn hển.
"Nặc Nặc".
Lòng Nặc Đinh Sơn run rẩy.
"Đêm nay tôi muốn ở lại đây". Âm thanh của anh cũng run lên.
"Không phải anh nói giường của tôi quá nhỏ sao?" Lời nói cự tuyệt như thế nói ra lại không có lực sát thương nào, không những không cự tuyệt mà còn nghênh đón.
Anh mỉm cười, hơi thở nhẹ nhàng, ấm nóng giống như nói mê: "Nhỏ càng tốt".
Nửa đêm, trong phòng không có mở đèn, ánh huỳnh quang của món đồ trang sức phát ra hào quang, ở bên ngoài đường phố ánh sáng của ngọn đèn đường xuyên qua hai lớp rèm cửa sổ, hai nguồn ánh sáng này hòa vào nhau tạo thành ánh sáng nhàn nhạt rải khắp phòng. tất cả mọi đồ vật bị biến thành cái bóng.
Trong tay Nặc Đinh Sơn nắm thật chặt chiếc chìa khóa mà Trình Điệp Qua đưa cho cô, tay còn lại cùng tình trạng với khuôn mặt của cô dán lên trên cánh cửa. Bên chân của cô là cái áo ngực bị vất trên mặt đất, cái áo này có thể làm nổi lên ý vị phụ nữ của cô, chiếc váy bị vén tới eo, tất ren mỏng manh bị cuốn xuống phía dưới, khi bị cuốn tới cổ chân, mặt của cô nóng rực tới nỗi giống như sắp bốc cháy tới nơi rồi. Cho dù như vậy thì cô vẫn ngoan ngoãn nhấc chân.
Sau đó lại là một loạt tiếng ma sát quần áo sột soạt vang lên. Tay của anh từ phía sau tìm kiếm tới eo của cô, cứ dây dưa như vậy làm cho cô chỉ có thể bị động mà dán chặt vào thân thể anh.
Phía sau của cô dán chặt vào phía trước của anh.
Việc cô dán sát vào anh biến thành anh chống đỡ cho cô. Họ như thế nhưng lại không giống nhau, anh cứng rắn, cô mềm mại, điểm giống nhau của họ là thân thể run rẩy.
Một tay của anh vòng qua eo cô, một tay khác xoa nắm bộ ngực cô. Gò má anh dán lên bên thái dương cô, trong mũi phát ra: "Hử?"
Cô nghe theo anh, phối hợp với tư thế mà anh muốn.
Cùng với âm thanh của đàn ông là âm thanh của phụ nữ phan trộn vào nhau, trong tiếng thở gấp trầm thấp cánh cửa đón nhận một loạt tiếng dội lại nặng nề. Cánh cửa không được chắc cho lắm, sẽ không thể chịu được sức nặng như vậy. Âm thanh phát ra cực kỳ nặng nề, âm thanh vang lên đồng thời cùng với cánh cửa còn có tiếng vang giòn tan của vật thể bằng kim loại rơi xuống đất.
Anh tiến vào, mạnh mẽ như muốn trêu chọc cho chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay của cô bị rơi xuống đất.
Đây là lần thứ hai cô dùng tư thế thế này để cho anh tiến vào từ phái sau của cô.
Nhưng anh lại không để cho cô một chút cơ hội thích ứng nào, liên tục dùng tiết tất nhanh hết sức va chạm vào cô. Khi sức mạnh to lớn của anh xông tới làm cho cô càng thêm đau đớn khó chịu, lại còn phải lo lắng cho cánh cửa phải chịu trọng lượng quá mức.
"Trình, Trình Điệp Qua?" Âm thanh của cô vô lực, cô không cách nào tập trung được, bị sự tấn công của anh lần lượt làm cho rã rời.
"Hử?" Người đàn ông đang lao động chăm chỉ không tình nguyện hừ ra một câu.
Đáp lại cô chính là nụ cười đắc ý khúc khích như trẻ con. Ah ah, nhột. Rất đáng yêu, đáng yêu mà quyến rũ. Tất cả những điều này làm cho thân thể của cô càng ngày càng mềm nhũn, mà ở một chỗ khác trong cơ thể đã co rút lại tạo thành độ tương phả mãnh liệt. Như vậy lại giống như càng chặt chẽ... cắn chặt anh.
Sau đó giọng của người đàn ông ngày càng trở lên sung sướng, bàn tay lại càng không kiêng dè gì mà nắm chặt bộ ngực cô hơn. Trêu chọc cho tới khi cô rên khẽ. Trình, Trình Điệp Qua.
Âm thanh chối tai của tiếng xe mô tô khi tiến vào hầm đậu xe làm cho Nặc Đinh Sơn đột nhiên bừng tỉnh, mở mắt ra nhìn chăm chú vào người đàn ông sát bên cạnh cô. Trong lòng thầm thở phào một hơi, cũng may Trình Điệp Qua không bit tiếng xe Moto đánh thức.
Liếc nhìn đồng hồ đã hơn ba giờ sáng. Khiến cho Nặc Đinh Sơn có chút hối hận chính là tối hôm qua anh không có dùng bất kỳ biện pháp an toàn nào mà tiến vào cô. Nặc Đinh Sơn ghét uống thuốc.
Ba giờ sáng toàn bộ người dân Notting Hill vẫn còn chìm đắm trong giấc mộng. Nặc Đinh Sơn lại yên lặng nhìn trần nhà, nghe tiếng hít thở đều đều của Tình Điệp Qua phát ra.
Mọi chuyện trên thế gian này, yêu ai yêu cả đường đi có lẽ cũng giống như tâm tình của cô trong thời khắc này. Tiếng hít thở vào lúc ba giờ sáng của Trình Điệp Qua giống như là giai điệu động lòng người nhất.
"Giường quá nhỏ". Nặc Đinh Sơn nghĩ tới câu nói này của Trình Điệp Qua, sau đó mỉm cười. Giường của cô đúng là rất nhỏ, Trình Điệp Qua tay chân dài, từ tư thế ngủ của anh cũng có thể thấy được anh phải chịu khó co quắp trên giường như thế nào.
Sau khi muốn cô xong anh có chút lo lắng hỏi cô có khi nào nửa đêm đang ngủ sẽ bị rơi xuống giường không. Người đàn ông được thỏa mãn trong lời nói lúc nói ra có chút trẻ con.
Ba giờ sáng này không có việc gì, người đàn ông đang ngủ sát bên cô làm cho cô nhìn đến say mê, nhìn một lúc lâu lại muốn trêu chọc anh, giống như là trêu con mèo nhỏ.
Ngón tay phải bắt đầu từ nơi nào nhỉ? Từ tóc đi. Nặc Đinh Sơn lẩm bẩm nói, chờ tới khi ngón tay đặt trên môi anh tim của Nặc Đinh Sơn đập lên liên hồi.
Người đàn ông này đã từng dùng đôi môi này của anh hôn lên môi cô, còn dùng môi ngậm lấy môi cô. Nghĩ tới cảnh lúc bị anh đưa vào trong miệng cùng với lưỡi của anh quấn lấy, bản thân đã phát ra những âm thanh kia. Mặt Nặc Đinh Sơn ửng hồng, gương mặt ửng hồng phát giận: Đồ khốn.
Ngày đó gặp nhau vào đầu tháng tư Nặc Đinh Sơn thế nào cũng không nghĩ tới sẽ thời khắc phát sinh như vậy, Lòng cô vô cớ trở lên ngọt ngào.
Người đàn ông mặc áo sơ mi màu lam đó tối hôm qua thế nhưng lại khiến cho cô ăn phải quả đắng. Nghĩ tới đây trong lòng lại sôi lên, tay thân thiết nhích xuống sợi tóc phủ trên trán của Trình Điệp Qua, sau đó dùng một chút sức lực mà giật. Tên khốn kiếp này, anh làm cho cô đau, cô cũng phải khiến cho anh đau mới được.
Cô nhìn thấy anh bởi vì động tác của cô mà hơi nhíu đôi mày.
Đôi mày hơi nhíu lại càng nhíu chặt hơn nữa, kèm theo đó còn có tiếng lẩm bẩm: Đừng nghịch...
Đừng nghịch đúng không? Nặc Đinh sơn cảm thấy lực của cô cần phải tăng thêm chút nữa. Tay của cô còn chưa tăng lực thì đã bị bàn tay to lớn kéo lại, bàn tay to lớn lại bao trùm lấy tay của cô, âm thanh lẩm bẩm to hơn một chút cũng rõ ràng hơn một chút. Nghe thấy rõ ràng là sự cưng chiều cùng trân trọng. Thì thầm lặp lại: Còn làm ồn nữa là ném em xuống dưới lầu đấy.
Lời thì thầm lúc ba giờ sáng của người đàn ông này làm cho lòng Nặc Đinh Sơn trở lên ấm áp.
Cô ngoan ngoãn chui vào trong lòng anh, thanh âm dịu dàng: Được, em không ồn nữa.
Khóe miệng người đàn ông giương lên, đưa tay qua. Khoảng cách cô vừa kéo ra với anh lại không còn nữa, cơ thể họ dán chặt vào nhau. Cô ngây ngẩn ngẩng lên nhìn khóe miệng đang giương lên của anh.
Khóe miệng của anh hơi nhếch lên kéo lên độ cong lại càng rộng hơn. Nhìn qua vui vẻ như vậy, giọng nói thì thầm cũng tràn đầy vui vẻ: Ừ, ngoan.
Trong lòng Nặc Đinh Sơn cảm thấy xấu hổ, cô thế nào cũng cảm thấy Trình Điệp Qua giống như đang coi cô thành con chó con mèo nhỏ vậy. Nhưng làm sao bây giờ, ở một chỗ nào đó trong lòng của cô lại giống như đang lên men, khiến cho cô muốn cười, muốn đem khuôn mặt đang vùi trong ngực của anh nở nụ cười khe khẽ.