“Mấy cái bẩn thỉu đó mà có thể để lại à? Bẩn chết đi được.” Đối với câu hỏi của trợ lý Đặng, Tiểu Hân còn có thể đúng lý hợp tình đáp trả.
Trợ lý Đặng cảm thấy lời này có chút chói tai, “Cô nói cái gì bẩn hả?”
Tiểu Hân phẩy tay, “Đống hoa quả đó, cũng dám đưa đến cơ. Ai da, chẳng lẽ trong lòng anh cái thứ bẩn thỉu kia là nói cô ta à ~”
Tiểu Hân nhìn về phía thùng rác, “À, mà dì đã dọn dẹp chưa?”
Rác tối hôm trước toàn để đến sáng hôm sau mới dọn.
Dì giúp việc này quá lười rồi, đợi bà ấy đến phải nhắc nhở.
Trợ lý Đặng nhún vai, “Cô ấy nhặt lại rồi cầm đi rồi. Cô đang đi tìm đường
chết đấy! Sao mọi khi người nhà Ngu Thần gửi hải sản tới cũng không thấy cô bỏ đi?”
“Đó là người nhà Ngu Thần mà. Còn cô ta thì tính là
cái gì? Không danh không phận. Nhỡ bỏ cái gì không sạch sẽ vào thì xong
đời.”
“Tiểu Hân, não cô có cái gì thế hả?”
Dương Đào đứng ở huyền quan nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện, hai mắt ảm đạm.
Đúng vậy.
Cô không danh không phận, tặng đồ cho anh cũng phải xem có tư cách không.
. . . . .
Tiều Hân vừa thiết kế thực đơn cuối tuần của Ngu Thần xong, đang chuẩn bị tới phòng bếp thì Ngu Thần đi chạy về.
“Túi hoa quả kia đâu?”
Tiểu Hân chột dạ liếc ra ngoài cửa xem có trợ lý Đặng không, hạ thấp giọng, “Dương tiểu thư cầm đi rồi ạ.”
Là Dương Đào cầm đi mà.
Cô ta cũng không nói dối.
Trông Ngu Thần có vẻ mất mát, “Ừm.”
“Có vẻ là không muốn cho chúng ta đâu, là chúng ta tự mình đa tình thôi. Tôi làm cho anh sữa lắc chuối nhé?”
Ngu Thần hỏi một đằng lại trả lời một nẻo, “Cô làm bữa sáng cho cô ấy không?”
Tiểu Hân nhớ lại một bánh một sữa ở cạnh thùng rác lúc sáng sớm, hình như là Dương Đào quên cầm nên cô vứt vào thùng rác rồi.
“Có làm sandwich với sữa.”
Ngu Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, ừ một tiếng rồi, vứt quả táo trong tay liền đi.
. . . . .
Bên kia điện thoại là giọng của Ngu Thần, “Chuẩn bị một chút, thứ bảy tuần này chúng ta ra biển.”
Cuối kỳ đang đến gần, dạo này trường học đang triển khai một số hoạt động
khích lệ học sinh, giáo viên còn phải nộp báo cáo dạy học.
Dương
Đào nhìn mấy tập bài trên bàn, có chút không muốn, “Tuần này tôi có
nhiều bài thi với bài tập phải chữa lắm, mọi người có thể tự đi không?”
Hiếm lắm mới có cuối tuần Ngu Thần không phải huấn luyện, nghe vậy lại cáu
giận bản thân hèn mọn, không có cô ở bên cạnh một ngày cũng cảm thấy
đứng ngồi không yên, ngữ khí không cho phép cô cự tuyệt, “Vậy chị mang
theo, lên thuyền chữa.”
Chữa trên thuyền hay chữa trên giường….
Dương Đào nghe đầu bên kia truyền đến tiếng tút tút, thầm nghĩ.
Mùa đông ra biển chơi đúng là dở chứng mà.
Lúc Ngu Thần đón Dương Đào, thấy trong tay cô cầm theo túi tài liệu to, nhíu mày, “Nhiều thế cơ à?”
Đến bến tàu, Ngu Thần xuống xe, Dương Đào chậm chạp ôm túi tài liệu to đi theo sau.
Gió biển lồng lộng, tát vào mặt cô khiến cho khuôn mặt đỏ bừng, mái tóc bay tán loạn.
Ngu Thần đi mấy bước lại phải dừng lại chờ cô, lúc sau anh kéo tay cô, giật túi cô đang ôm, ngữ khí khó chịu, “Bắt kịp đi.”
Lên du thuyền, Ngu Thần với trợ lý Đặng ra boong tàu nói chuyện phiếm, Dương Đào mặc áo lông trốn trong khoang thuyền tránh gió.
Thấy Tiểu Hân cũng ở đây, hai người bốn mắt nhìn nhau, Tiểu Hân lên tiếng
chào hỏi trước, không nóng không lạnh, “Dương tiểu thư đến rồi đấy à.”
Dương Đào đáp lại một tiếng, ngồi ở trong góc bắt đầu làm việc.
Bút đỏ trên tay chuyển động lia lịa, sườn mặt ở giữa mái tóc đen với áo
lông trông có vẻ dịu dàng động lòng người, cô lạnh nên thỉnh thoảng lại
giơ tay lên miệng hà hơi, xoa xoa tay vào nhau rồi lại tiếp tục chữa
bài.
Tiểu Hân vừa đưa trà lên boong thuyền, trở lại nhìn thấy
Dương Đào đang làm việc, trong lòng cười miệt thị không ngừng, giả đứng
đắn đến mức này?
Trước nay, nhân viên hành chính sẽ gặp Ngu Thần ba lần một tuần, đưa hợp đồng với tài liệu cho Ngu Thần xem và ký tên.
Hôm ấy, nhân viên hành chính đến nhưng Ngu Thần lại không ở đó, cô ta liền đi vào bếp tám chuyện với Tiểu Hân.
“Vị Dương tiểu thư kia bao giờ mới đến thế? Tôi có việc tìm cô ấy.”
Tiểu Hân cười đầy bí ẩn, “Còn có thể là lúc nào trừ buổi tối nữa chứ.”
“À…”
“Sao, cô tìm cô ta làm gì?”
“Ôi, phiền chết tôi mà! Suốt ngày phải đi hỏi cô ta số tài khoản, còn cô ta
thì cứ lần lữa không chịu đưa. Đến cuối tháng không biết phải trả lương
kiểu gì đây?!”
“Ơ? Cô ta còn có tiền lương nữa cơ à?” Công việc này bao nhiêu người mong ước còn không được, còn có tiền lương nữa sao?
“Đúng rồi đấy. Tiểu Hân, cô nói xem có phải cô ta muốn vẽ việc cho chúng tôi
không?” Cô nàng hành chính nổi hứng tám chuyện, “Còn có việc này hay
lắm, tôi xem giấy tờ của cô ta, lớn hơn Ngu Thần ba tuổi cơ đấy.”
Mắt Tiểu Hân sáng lên, “Thật á? Vậy có phải bọn họ quen nhau từ trước không nhỉ?” Ngu Thần chắc cũng không đến nỗi tìm một bà già không quen biết
đến tiết dục đâu?
Cô nàng hành chính lại gật đầu, kề tai nói nhỏ, “Trước kia từng yêu nhau, sau này cô ta làm sai chuyện gì đó. Bây giờ
Ngu Thần phát đạt lại muốn quay lại, anh ấy đang trừng phạt cô ta đó.”
“Vậy bọn họ có khả năng quay lại không?”
“Tôi thấy là không đâu.”
. . . . .
Một lúc sau, trợ lý Đặng xuống dưới gọi Dương Đào lên boong tàu.
Trên biển gió rất to, từ phía sau thổi qua quần áo của Dương Đào, làm vạt áo bay phấp phới.
Gần đây Dương Đào gầy đi rất nhiều, có chút đứng không vững, ngả nghiêng
trái phải, cháo trắng ăn từ sáng bị dồn lên tận cổ họng như muốn nôn ra.
Ngu Thần thấy cô như vậy, vội bước lại ôm cô vào lòng.
Dương Đào sợ mình sẽ ói lên người Ngu Thần khiến anh khó chịu, cô đẩy anh ra, bò đến lan can nôn một trận.
Đợi Dương Đào lau miệng xong, mới thấy Ngu Thần ý vị không rõ nhìn cô chằm
chằm, cô mới nhận ra mình làm sai, nhanh chóng giải thích, “Tôi sợ làm
bẩn quần áo cậu.”
Ngu Thần quay đầu, hơi híp mắt nhìn ra biển, gió thổi làm tóc anh bay loạn, “Tôi đâu có sợ.”
Anh chỉ sợ lại tự mình đa tình lần nữa.
. . . . .
Dương Đào ở boong tàu ngồi một lúc, thấy Ngu Thần không vui nên ngoan ngoan quay về khoang thuyền.
Khoang thuyền ấm áp vừa rồi đã biến mất, bên trong toàn là gió lạnh.
Tiểu Hân ngồi trên sô pha, cửa sổ trong khoang mở to, gió biển tràn vào ào ào…
Chỉ trong chớp mắt, quyển sách trên bàn bị gió thổi mở ra mấy trang, sau đó một tập mấy chục tờ giấy kẹp ở đó bị gió thổi đi, bay ra ngoài cửa sổ,
rơi vào xuống mặt biển!
Du thuyền đang đi rất nhanh, đợi đến khi Dương Đào ló đầu ra xem, chỉ có thể nhìn thấy mấy điểm trắng trên mặt biển rồi mất tăm!
Tiểu Hân bày ra vẻ mặt “cô có thể làm gì tôi”, giả vờ giả vịt xin lỗi, “Tôi
muốn thoáng khí chút, không ngờ lại vậy. Xin lỗi nha.”
Đi mách đi.
Tốt nhất là cô đi mách lẻo đi, để Ngu Thần đá cô luôn.
Bài tập của học sinh đó!
Còn có bài thi!
Bùm, lửa giận của Dương Đào xông thẳng lên đầu, đôi mắt hạnh trợn tròn, “Lần trước cô dám vứt hoa quả tôi mang đến, lần này còn dám ném bài tập của
tôi! Cô có bệnh đúng không?”
Còn một câu Dương Đào chưa nói ra, cô còn mắng tôi là thứ bẩn thỉu, còn cô thì không bẩn à?!
Tiểu Hân thấy Dương Đào lớn tiếng, lửa giận cũng lên, “Tôi nhổ vào! Còn làm
giáo viên nhân dân cơ đấy. Thế mà lại đi làm cái việc không biết xấu hổ. Cô đi làm 'gà' người nhà cô có biết không?”
*gà: kiểu gái bán dâm
Dương Đào giận điên rồi, “Tôi không phải!”
Chân Tiểu Hân dưới sô pha tình cờ trượt một cái, đạp lên người Dương Đào, vậy nên hai người phụ nữ lao vào đánh nhau.
Cô giật tóc tôi thì tôi cào mặt cô, cô dám véo tôi thì tôi xé quần áo cô.
Chiều cao 1m7 của Dương Đào cũng không phải trưng ra cho có, sức chiến đấu rõ ràng chiếm thế thượng phong, cuối cùng tránh được Tiểu Hân kéo tóc cô,
còn cào lại cô ta khiến cho cô ta hét ầm lên.
Thù mới nợ cũ làm
Dương Đào nghẹn một khoảng thời gian bây giờ được trút ra, cảm giác say
tàu của Dương Đào cũng biến mất, cũng không sợ lạnh, cả người thần thanh khí sảng.
“Tôi nói cho biết, tôi không bẩn chút nào! Tôi rất
sạch sẽ!” Nói ra lời này, Tiểu Hân còn chưa kịp phản ứng thì Dương Đào
đã khóc trước rồi.
Nước mắt lăn xuống má, Dương Đào giơ tay gạt đi, lại thầm nghĩ cô là cô gái sạch sẽ nhất.
Cô sạch sẽ.
Lúc Ngu Thần với trợ lý Đặng chạy tới thì thấy trong khoang thuyền hai
người phụ nữ môt trên một dưới, Tiểu Hân nằm trên đất bị cào đầy mặt,
đầu bù tóc rối, Dương Đào cưỡi trên người cô ta thì chóp mũi đỏ bừng,
khuôn mặt tủi hờn, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.
Chuyện này…
Ai mới là người thắng thế?
Hai người tách ra.
Tiểu Hân thấy hai người đàn ông đến, thút thít cáo trạng với Ngu Thần,
“Huhu… Ngu Thần, cô ta điên rồi, cô ta bóp cổ tôi hu hu hu ….”
“Cô ta muốn giết tôi đây mà!”
Dương Đào mím môi không nói chuyện, đúng là cô bóp cổ cô ta đấy, không nhưng thế còn cào cô ta, đá cô ta.
Sảng khoái muốn chết.
Khóe mắt Tiểu Hân thấy Ngu Thần đi đến bênh cạnh Dương Đào, ánh mắt lộ vẻ
trách cứ với ghét bỏ, trong lòng liền sảng khoái vô cùng, càng gào to
hơn.
——-
( • ̀ω•́ ) Lại là về vấn đề xưng hô, trong bản
cv chỉ có “ta-ngươi” thôi còn trong tiếng Việt thì có vô vàn từ, xin hãy thứ lỗi cho mình vì lần đầu tiên edit. Mối quan hệ của 2 anh chị nhà
chúng ta vẫn còn khá phức tạp, thế nên lúc xxoo thì mình sẽ để là
“anh-em” vì có vẻ lúc đấy tình cảm của họ ổn định nhất, còn những lúc
khác thì “tôi-chị”, “cậu-tôi” vì hai người vẫn đang chiến tranh ha. Nếu
có gì bất hợp lý thì các bạn chỉ bảo thêm để mình xem xét sửa nha
(ŐωŐ人)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT