Dương Đào chưa từng nghĩ rằng có một ngày cô sẽ làm một tấm gương tốt đầy hứa hẹn.
Lúc lấy đồng phục thí nghiệm từ trong tủ ra mặc vào, có học sinh ở phía sau hỏi, “Cô Tiểu Dương, đây là cái gì thế?”
Dương Đào xoay người nhìn thoáng qua, trong bình thủy tinh là khối kim loại
màu bạc, “Đây là kim loại Natri, bỏ vào nước sẽ sôi trào.”
Vừa mới cái xong tay áo, đằng sau bất ngờ vang lên tiếng nước lách tách, còn có tiếng học sinh hú hét loạn xạ.
Dương Đào thở dài, xoay người đi thu dọn tàn cục.
Giữa cô với Ngu Thần cũng là một cái tàn cục, không sai, chính là minh tinh tennis đang nổi tiếng hiện nay.
Lần đầu tiên gặp nhau, cậu không có đầu óc, còn cô thì không vui vẻ.
Ngu Thần là em trai của đàn em Ngu Âm, lúc ấy Dương Đào đang phát triển
nghề phụ của mình, bán nội y, vì thế hưng phấn xin Ngu Âm số WeChat của
Ngu Thần.
Bắt xe từ Nam Đại, đến cửa Nhị Trung, Dương Đào tìm một quán trà sữa ngồi xuống, giọng Ngu Thần từ đầu kia truyền lại sang
sảng, cùng với tiếng gió hỗn loạn, cậu bảo cô chờ một lát cậu sẽ đến.
Lúc Dương Đào đang rối rắm với cái thực đơn, suy nghĩ xem có nên gọi một
miếng bánh ngọt hay không, thì chuông gió trước cửa rung lên, có khách
bước vào.
Dương Đào nghiêng người nhường đường cho hai nam một nữ sinh, nghe thấy cô bé làm nũng với một nam sinh trong đó, “Anh, Giáng
Sinh này đi cùng em đi.”
Cậu kia không đáp, nam sinh còn lại đã
mở miệng, “Mỹ Khê, cậu không cần Ngu Thần sao. Ngu Thần của chúng ta yêu cậu sâu đậm đấy nha~”
Nữ sinh tên là Mỹ Khê kia biết cậu ta
miệng tiện nói xoáy, bĩu môi không tiếp lời, cầm đồ uống lôi kéo 'anh
trai nhỏ' của mình vào trong.
Những lời này người nói vô tình người nghe lại có ý, Dương Đào nghe thấy tất cả.
Đợi nửa tiếng, Ngu Thần mới xuất hiện, ngồi xuống ở phía đối diện, chỗ ngồi vốn rộng rãi lại trở nên chật chội hơn không ít.
Dương Đào trộm đánh giá Ngu Thần ở phía đối diện mấy lần, thiếu niên rực rỡ
như ánh mắt trời, làn da lúa mạch khỏe khoắn, mũi cao mắt sâu, cười rộ
lên vừa anh tuấn vừa hấp dẫn.
Mục đích của Dương Đào đến đây rất
đơn giản, xin Ngu Thần số WeChat với nhóm WeChat của mấy nữ sinh trường
thể dục, cố gắng đem sự nghiệp bán nội y của mình tiến công vào trường
thể duc~
Ngẫm lại mà xem, nam sinh trường thể dục hormone rơi
rụng, da thịt cường tráng được bao bọc một lớp mồ hôi, sau khi vận động
thở dốc đầy gợi cảm, có bao nhiêu nữ sinh nóng lòng muốn lấy lòng bạn
trai tràn đầy tinh lực của mình a.
Ngu Thần vuốt ve tấm card
Dương Đào đưa, xem bên trên viết bán nội y còn có giải đáp các vấn đề
tình cảm, chỉ hỏi cô, “Bán nội y còn thuận tiện giải đáp vấn đề tình cảm sao. Chị gái nhỏ, chị đã yêu bao giờ chưa?”
Dương Đào tuy chưa
từng yêu đương, nhưng loại vấn đề tình cảm này rất dễ lừa gạt, nữ sinh
nức nở hỏi cô phải làm sao đây, Dương Đào đáp nghìn câu như một, đầu
giường đánh nhau cuối giường làm hoa a~
Một lần ân ái hoàn mỹ có thể làm cho đối phương trong vòng một tuần nghe lời răm rắp.
Vậy nên hãy mua nội y cho mình đi, gợi cảm, ngây thơ, nhập vai cái gì cũng
có, đảm bảo tình cảm của bạn trai đối với bạn sẽ cháy hừng hực~
Dương Đào tất nhiên sẽ không mang “bí mật kinh doanh” bật mí cho Ngu Thần,
hỏi ngược lại cậu, “Thế cậu yêu đương được mấy lần rồi?”
Bị bạn gái cắm sừng, còn chưa biết gì, đồ ngốc.
Ngu Thần uống mấy ngụm nước điện giải, đôi mắt tĩnh lặng nhìn Dương Đào, không đáp.
Lúc hai người đang im lặng, Trần Mỹ Khê đi ra, thấy Ngu Thần ở đây thì kéo
ghế ngồi dựa vào người cậu, đôi mắt ngước lên nhìn cậu chớp chớp, “Anh,
tối nay nhớ đến tìm em nha.”
Dương Đào muốn hỏi vị cô nương này một chút, rốt cuộc cô có mấy người anh thế?
Không nghĩ đến Ngu Thần còn ừ một tiếng đáp ứng, Dương Đào đành lên tiếng cắt ngang bọn họ, “Không được đâu. Ngu Thần, chị cậu bảo cậu phải đưa tôi
về nhà.”
Ở bến xe bus, Ngu Thần đề nghị gọi xe hoặc đi tàu điện ngầm nhưng đều bị
Dương Đào từ chối, “Gọi xe phải mất 60 đồng, đi tàu điện ngầm tốn 8
đồng, xe bus chỉ chuyển hai trạm là đến nơi, chỉ cần 4 đồng thôi, lại
còn có chỗ ngồi nữa.”
Ngu Thần hối hận mình không lái xe đến đây, thấy Dương Đào lên xe, cậu cũng đành lên theo, tích ~ thẻ học sinh.
(Ý là bé Ngu Thần phải dùng thẻ học sinh để tích trả tiền xe bus đó (ಡ艸ಡ) )
Dương Đào nhìn Ngu Thần đang đến gần, “Cậu còn được giảm giá 50% đó.”
Ngu Thần nhét thẻ lại vào trong ví tiền, “Tối nay tôi có việc.”
Dương Đào nghĩ thầm, hừ hừ, không phải vì muốn giữ chân cậu sao? Nếu không tôi về thành nam làm gì?
Cô đúng là một thiên sứ mà.
Đến trạm trung chuyển, hai người lại lên một chiếc xe buýt khác.
Ngu Thần ngồi ở bên cạnh Dương Đào, nhìn cô vài lần, da trắng tóc dài,
không gầy cũng không béo, ngực lại còn lớn, trông rất gợi cảm.
Ngoại hình tuy không đến mức làm người ta cảm thấy kinh ngạc, nhưng càng nhìn càng thấy đẹp, đôi mắt long lanh, đuôi mắt hơi vểnh lên, mang theo cảm
giác gợi cảm đặc thù của phụ nữ, mũi cao nhỏ, môi không phải môi anh đào nhưng lại căng mọng, khóe môi vểnh lên làm người ta muốn cắn một ngụm.
Xe buýt đi qua đường hầm, đèn bên ngoài hắt vào làm cho mặt Dương Đào lúc
sáng lúc tối, Ngu Thần nhìn Dương Đào, bỗng dưng thấy rộn rạo, cậu không nghĩ Ngu Âm sẽ mang đến cho mình chuyện thừa thãi, “Chị thích tôi phải
không?”
Dương Đào nhìn ra ngoài cửa sổ, a một tiếng, nâng mắt
nhìn nam sinh cao lớn bên cạnh, “Cậu có bạn gái rồi vẫn cảm thấy mình
tốt đẹp đến thế sao?”
Ngu Thần ngẩn ra một chút, sau đó liền hiểu, lại không biết xấu hổ hỏi tiếp, “Nếu tôi không có bạn gái, chị sẽ thích tôi sao?”
Dương Đào xua tay, trả lời cho có, “Ngu Thần cậu đúng là hình mẫu tôi thích đấy, tôi rất thích cậu.”
Ngu Thần cười hài lòng, nương theo ánh đèn lờ mờ trong xe, xoay mặt Dương
Đào lại, làm một việc cậu vẫn luôn muốn làm từ khi thấy cô.
Hôn cô.
Dương Đào kinh ngạc, còn chưa hiểu cậu muốn làm gì, Ngu Thần đã hôn cô, mang theo mùi mồ hôi dễ chịu của đàn ông.
Tay Ngu Thần nâng mặt cô, khẽ cắn cánh môi, Dương Đào bị đau muốn đẩy cậu
nhưng lại bị kéo vào trong ngực cậu, ôm chặt, đầu lưỡi tinh tế phác họa
hình dáng môi cô, từng chút xâm nhập vào bên trong….
Xe buýt ra
khỏi đường hầm, Ngu Thần buông Dương Đào đang thở hổn hển ra, cô cảm
thấy đứng ngồi không yên, hương vị đàn ông rõ ràng trên môi cho cô biết
mình không nằm mơ…
Dương Đào trộm nhìn sang bên trái, Ngu Thần
mắt nhìn thẳng, ngón tay đang sờ soạng môi mình, miệng mỉm cười, giống
như đang cảm nhận dư vị nụ hôn vừa rồi…
Xe buýt đã đến bến, hai
người xuống xe, Dương Đào muốn tạm biệt Ngu Thần, không nghĩ đến cậu
khoan thai đi theo sau cô đến cửa tiểu khu.
Dương Đào đừng yên trước hiên nhà, nếu còn đi nữa có khi cậu ta sẽ theo cô vào nhà mất,”Tiểu đệ đệ, có việc gì nữa không?”
Ngu Thần bị gọi là “tiểu đệ đệ” nhướn mày, đệ đệ của cậu không nhỏ chút nào đâu.
Ngu Thần đến gần Dương Đào, áp cô lên tường, hai người dựa vào gần, Dương
Đào không thể không ngẩng đầu nhìn cậu, nghe thấy cậu nói, “Chị gái nhỏ, làm bạn gái tôi nhé.”
Dương Đào chẳng thèm để ý, “Cậu chia tay đi rồi xét.” Đừng làm cho người ta cảm thấy cậu tùy tiện.
Hôm sau Dương Đào có tiết, phải quay về trường học, 6 giờ phải rời giường
để đuổi tàu điện ngầm, tự cảm thán mình đã hy sinh rất lớn để về nhà ở
thành tây vì cậu trai kia.
Vừa ngáp vừa đi qua phòng khách, Dương Đào thấy cha mình đang nghịch mô hình cơ thể người.
Bố cô vốn là bác sĩ khoa châm cứu của bệnh viện thành phố, mười mấy năm
trước có sự cố nghề nghiệp nên từ chức về nhà mở phòng khám.
Mẹ
cô quản lý phòng khám, liệu trình “Châm cứu giảm béo” được chào đón
nhất, mỗi khi có khách đến mẹ cô lại lôi Dương Đào ra để triển lãm,
“Trước lồi sau vểnh, hiệu quả không tệ đó.”
Có vị khách theo đuổi dáng người gầy đến lộ cả xương sườn, bĩu môi không cho là đúng, “Cũng tàm tạm.”
Những lúc như thế Dương Đào thật tức giận, dáng người có da có thịt cũng
không tệ đâu nhé! Lúc ấy mẹ Dương đều bảo, “Con đi tìm Dương Liễu đến
đây.”
Dương Liễu là em gái song sinh của Dương Đào, đi du học ở Nga.
Bạn học cùng đi Moskva lưu truyền, có lần Dương Liễu đi cắm trại, uống rượu xong liền cầm một cái gậy bóng chày theo dấu chân gấu đi vào trong
rừng, không những bình yên vô sự ra ngoài, còn vui tươi hớn hở gọi mọi
người đi xem, xem cô hành hung một con gấu.
Từ đó về sau, Dương Đào đều nhìn Dương Liễu bằng ánh mắt tràn ngập kính sợ.
Dương Đào cũng không nghĩ sẽ yêu đương với Ngu Thần, chỉ cầu cậu ta chia tay
đừng để bị người ta lôi ra làm trò đùa là được, cô không khỏi nhớ đến nụ hôn hôm qua…
Đến trường học, Dương Đào đang đi học, di động
thông báo tin nhắn của Lương Băng, “Ban tổ chức của các cậu có em gái
nào mới đến không? Cầu giới thiệu.”
Đầu năm hai cô quen Lương Băng, khoa Quan hệ quốc tế.
Khi ấy Dương Đào đang chăm sóc đàn em bị thương ở bệnh viện, người này gọi cô ra ngoài rất nhiều lần, bắt đầu quen biết.
Một thời gian sau, chuyện đàn em ngoại tình với bạn của anh ta bị mọi người phát hiện, Dương Đào mới biết hóa ra Lương Băng tìm cớ gọi cô ra ngoài để bạn mình động tay động chân với đàn em.
Vì chuyện này mà Dương Đào thực sự không có hảo cảm gì với Lương Băng.
Kéo lên trên, mấy tin nhắn ở trên giống hệt nhau, Dương Đào bắt đầu nghi ngờ rằng Lương Băng cài chế độ gửi tin nhắn định kỳ.
Nhân lúc giảng viên quay lên viết bảng, Dương Đào trả lời tin nhắn, “Năm ba
rồi, tôi không trong ban tổ chức nữa. Hỏi người khác đi.”
Lương Băng nhắn lại rất nhanh, “À, thế bên cạnh cậu có em gái nào mới không?”
Dương Đào tắt di động, không muốn tám chuyện tào lao với vị đại thiếu gia thường xuyên động dục.
**
Lần gặp mặt thứ hai là ba ngày sau, chạng vạng chiều thứ sáu, Dương Đào
muốn mang khăn trải giường về nhà giặt, đang kéo vali hành lý ra khỏi ký túc xá thì bị người kéo lại.
Là Ngu Thần.
Dương Đào cảm
thấy ngoài ý muốn, Ngu Thần nói chị cậu ta đè nghị cậu đến ở cùng, vậy
nên cậu tới đây, vừa nói vừa xách vali của cô bỏ vào cốp xe.
Lên xe, Ngu Thần vẻ mặt đường hoàng nói với cô, “Tôi chia tay rồi. Chị gái nhỏ, chị phải chứa chấp tôi đó.”
Thấy cậu ta rũ đầu, đôi mắt lóe lên chút mong chờ nhìn cô chằm chằm, Dương
Đào sửng sốt, nhanh chống sắp xếp lại ngôn ngữ, trên mặt lộ vẻ khó xử,
“Tôi nói là 'cậu chia tay đã rồi nói', bây giờ tôi xem xét xong rồi, kết quả là không nha.”
“Ngu Thần, năm nay cậu lớp 12 phải chú tâm học hành đi, đừng có nghĩ chuyện linh tinh.”
Dương Đào cảm thấy mình đúng là công thần của nhà họ Ngu mà.
Bây giờ có thể hơi đau khổ một chút, nhưng cũng tốt hơn là bị con bé xấu xa kia chơi đùa.
Ngu Thần nghe xong, không khỏi cảm thấy uể oải, nhìn Dương Đào, kéo dài
giộng, “Mỹ Khê có vẻ còn chưa chấp nhận đâu, hay là tôi quay lại làm
lành với cô ấy …”
Dương Đào không ngờ cậu ta còn chiêu này, chớp
chớp mắt, nhanh chóng ôm cổ Ngu Thần, dâng đôi môi đỏ lên chạm vào môi
cậu, “Ai da, tôi nghĩ lại rồi, chúng ta qua lại đi, Nhưng mà, tôi sẽ có
giám sát việc học của cậu đấy.”
Ngu Thần ừ một tiếng, cảm thấy mỹ mãn đoạt lại quyền chủ động, ở trên xe hôn Dương Đào đến không thở nổi.
Dương Đào bị hôn đến đầu choáng mắt hoa, cảm thán kỹ thuật hôn của tên nhóc
này thật là tốt mà, không nhịn được mỉm cười, qua lại với cậu ta có vẻ
là sự lựa chọn không tồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT