Dạo này Dương Liễu rất ít khi gặp Dương Đào, thường xuyên trong cảnh gặp thoáng qua lúc sáng sớm.

“Liễu Liễu, tối nay chị về nhà nhé. Trong tủ lạnh có hoa quả, em nhớ lấy ra mà ăn.” Dương Đào một tay xách túi nilon, một bên đeo túi chuẩn bị ra ngoài.

Dương Liễu khó chịu, “Trường của chị sao mà ngày nào cũng phải làm thêm thế?”

Dương Đào cúi đầu không dám nhìn Dương Liễu, hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Sớm thôi sẽ không thế nữa.”

. . . .

Buổi tối.

Thức ăn trên bàn đã nguội lạnh nhưng lại chưa động đến chút nào.

Sau khi huấn luyện xong,Ngu Thần đã ngồi chờ ở phòng khách từ 6 giờ.

Trợ lý Đặng thấy Ngu Thần bật TV lên rồi lại tắt đi, bật di động lên rồi lại tắt, sau đó duỗi chân với tay lấy điều khiển lại bật TV.

Rất bực bội, là đang đợi ai đó.

Ánh sáng từ TV chiếu lên vẻ mặt âm tình bất định của Ngu Thần, không biết đã lần thứ mấy anh hỏi giờ trợ lý Đặng.

Trợ lý Đặng nâng tay nhìn đồng hồ, “6 giờ 58 phút. Nếu không thì cậu ăn trước đi vậy?”

Lạ thật.

Mọi khi chưa đến 6 giờ Dương Đào đã đến rồi.

Tầm đó thường là giờ cơm tối của Ngu Thần, trợ lý Đặng lúc đầu còn mời Dương Đào ngồi xuống ăn cùng, “Thêm người thêm đôi đũa thôi mà. Lần nào Tiểu Hân cũng làm rất nhiều, chúng tôi ăn không hết.”

Ngu Thần không nhìn cô, mím chặt môi, trên mặt không có cảm xúc gì.

Lúc ấy Dương Đào liếc trộm Ngu Thần, rồi khách sáo từ chối, “Thôi tôi đã ăn qua ở nhà rồi, mọi người ăn đi.”

Ngu Thần với trợ lý Đặng ăn cơm ở phòng ăn, sau khi ăn xong anh có lịch trình tập thể hình cố định, sau đó nữa là liệu trình mát xa giãn cơ với bác sĩ vật lý trị liệu.

Hai năm trước Ngu Thần từng bị chấn thương ở chân, ảnh hưởng nghiêm trọng đến gân, lúc ấy đội mới mời bác sĩ vật lý trị liệu riêng cho anh.

Trong lúc ấy, Dương Đào kiên nhẫn chờ ở phòng khách, chữa bài cho học sinh, hai đùi dưới lớp váy chụm một chỗ, dưới ánh sáng như tỏa ra ánh sáng mê người.

Đợi đến khi Ngu Thần trở về phòng, Dương Đào cũng dọn dẹp đồ của mình, xách túi đi theo anh.

Trai đơn gái chiếc ở chung phòng còn có thể làm cái gì?

Nghe nói, cô không ở lại qua đêm.

Nhưng chuyện này cũng không đến lượt trợ lý Đặng quản, vì lúc này anh tan tầm rồi ~

Trợ lý Đặng còn nhớ rõ, có hôm Dương Đào như thường lệ theo Ngu Thần vào phòng, anh tan làm nhưng ở lại giúp bác sĩ dinh dưỡng Tiểu Hân chuyển thực phẩm đội bóng đặt riêng từ dưới gara lên trên.

Mấy thùng nên mất chút thời gian.

Đến lúc chuẩn bị về, Ngu Thần vừa mặc áo khoác vừa đi về phía phòng khách, thấy anh vẫn còn ở đây, “Không ngủ được. Gọi hộ tôi một chiếc xe đến thành nam.”

Ai da.

Anh lại phải tăng ca.

Trợ lý Đặng không thấy giày của Dương Đào ở huyền quan*, biết cô đã đi, gọi điện dặn tài xế chờ trước khách sạn.

*Huyền quan là một thuật ngữ trong phong thủy chỉ khoảng không gian giữa cửa chính và phòng khách.

Ngoài cửa sổ đèn đường thoáng qua, trợ lý Đặng ngồi ở ghế phụ nhìn về phía sau, Ngu Thần ngồi ở ghế sau, ánh mắt cô đơn nhìn ra ngoài, như suy tư gì.

Trợ lý Đặng thầm nghĩ, nhất định tâm trạng cậu ấy đang rất kém.

“Dừng lại.”

Ngu Thần bỗng nhiên hô lên, sau đó đẩy cửa xe đi về phía vỉa hè, trợ lý Đặng giật mình, vội vàng đi theo.

Trước cửa hàng tạp hóa nhỏ cạnh khách sạn ven đường, Dương Đào đang ngồi ăn mì, sườn mặt xinh đẹp, chiếc đũa được giơ đến bên môi, sau đó sợi mì nhẹ nhàng bị cắn đứt.

Ánh đèn hắt ra từ hàng tạp hóa chiều lên lưng người phụ nữ mảnh khảnh, khiến cho bóng cô bị kéo thật dài.

Trợ lý Đặng nghĩ, hình như cô gầy hơn nhiều so với lần đầu họ gặp.

Thấy Ngu Thần muốn đi đến chỗ cô, trợ lý Đặng vội vàng kéo anh lại, làm trợ lý cho anh đã lâu, anh ta cũng được coi là nửa bằng hữu của Ngu Thần.

Khuôn mặt tuấn tú của Ngu Thần căng chặt, nhìn trợ lý Đặng gằn từng chữ, “Tôi không có tiền cho cô ấy ăn cơm sao?”

Trợ lý Đặng cũng không hiểu a, chỉ có thể đổi cách, “Cô ấy là một cô gái. Bây giờ cậu muốn đi ra đánh hay mắng cô ấy đây?”

Thấy Ngu Thần banh mặt không muốn nói chuyện, trợ lý Đặng vội vẫy tài xế lái xe lại đây.

Sau đấy lại có một hôm, Dương Đào như cũ uyển chuyển từ chối trợ lý Đặng, Ngu Thần ngồi một bên đột nhiên nắm cổ tay nhỏ nhắn của cô, “Ngồi xuống ăn.”

Dương Đào vẫn ăn rất ít, ăn xong non nửa bát cháo yến mạch thì đứng lên nói no rồi.

Ngu Thần không nói gì, nhưng ánh mắt lại dừng lại rất lâu trên đôi đũa, cái thìa mà cô đã dùng qua.

. . . . .

Dương Đào còn chưa đến.

Trợ lý Đặng nhìn kim phút chuyển đến 7 giờ rưỡi, thử hỏi Ngu Thần ngồi trên sô pha, “Hay là tôi đi xuống dưới chờ Dương tiểu thư?”

Ngu Thần đen mặt đứng lên, đi về phía phòng tập thể hình, “Không cho đi. Mặc kệ cô ấy.”

Ai da.

Trợ lý Đặng nghĩ thầm, nếu cô không đến thì tôi sẽ khổ chết mất.

Đến 10 giờ, trợ lý Đặng giúp Tiểu Hân chuyển bữa tối vẫn còn nguyên xi vào bếp.

Cửa thang máy “Đinh!” một tiếng, Dương Đào đến,

Gương mặt cô đỏ bừng, xách theo một túi to, đứng ở huyền quan thay giày.

Dương Đào mang trái cây đặt ở phòng bếp, đi ra thấy Ngu Thần đang cài lại đai áo đi ra từ phía sau rèm, cô vuốt mấy sợi tóc ra sau tai, khép nép xin lỗi, “Rất xin lỗi… Tôi, buổi chiều tôi phải họp suốt, điện thoại hết pin. Lúc tan tầm, đi nửa đường mới nhớ quên cầm hoa quả nên quay lại lấy, sau đó bị bảo vệ khóa trong văn phòng…”

Còn chưa nói xong, có lẽ Ngu Thần cũng không muốn nghe cô giải thích, anh vẫy tay về phía cô, “Lại đây.”

Dương Đào còn chưa nói với Ngu Thần, cô mang kiwi với quả bơ đến, là hoa quả chỗ làm đặc biệt phát cho, vừa ngọt vừa ngon.

Cô để lại một nửa cho Dương Liễu, còn lại đều mang đến đây.

Ngày nào cũng ăn cơm ở chỗ anh thật làm phiền anh.

Dương Đào nghe lời đi đến liền bị Ngu Thần chặn ngang bế lên, đi về phòng.

Trợ lý Đặng thấy Dương Đào đến, cuối cùng cũng yên tâm, đẩy đẩy Tiểu Hân bên cạnh, “Xem đến ngốc luôn à? Mau chuẩn bị đi, tan làm rồi ~”

Tan tầm làm nhiều người vui vẻ í a ~

. . . . .

Dương Đào cảm thấy hôm nay Ngu Thần không giống mọi khi lắm, có vẻ rất tức giận, mút hôn cổ cô có chút đau.

Cô kêu oai oái bảo anh nhẹ chút, cô đau.

Không ngờ Ngu Thần lại giữ eo cô, côn thịt càng mạnh bạo chọc về phía tiểu huyệt cô, Dương Đào đau đến mức hai chân căng chặt, rơi nước mắt.

“Nhẹ chút được không?” khóe mắt Dương Đào đong đầy nước mắt, thút thít nắm chặt chăn mỏng dưới thân, “Ngu Thần, xin anh, nhẹ chút…”

Phía sau lưng Dương Đào dán lên cơ bụng của nt, hai chân bị anh mở lớn, nâng cô lên xuống, huyệt thịt yếu ớt yêu kiều phía dưới phải ngậm côn thịt đang bừng bừng phấn chấn, cửa huyệt bị căng ra, lần nào cũng cắm đến nơi sâu nhất của cô.

Ngu Thần xoa lung tung mấy cái lên nhũ thịt trắng hồng của cô, quyết đoán đáp lại không được, nâng mông cô lên, tần suất ra vào càng nhanh, đồng thời phối hợp với lực ở hông, phần hông cơ bắp rắn chắc của anh hết thả lỏng lại căng chặt, lặp đi lặp lại.

Gân xanh trên côn thịt cọ xát bên trong huyệt thịt, nhiều lần đưa đến chỗ sâu nhất trong miệng nhỏ của Dương Đào, va chạm thân thể vang lên tiếng bạch bạch bạch, chất lỏng của hai người từ tiểu huyệt của Dương Đào tiết ra, bắn tung tóe.

Bị động tác mạnh mẽ lại tàn nhẫn của Ngu Thần cắm rút mấy chục cái, Dương Đào nâng mu bàn tay lên che miệng, cả người vì hồi hộp nên căng thẳng, sau đó yên lặng hé miệng, cả người run rẩy.

“Dừng… dừng lại, Ngu Thần… em còn phải về…”

Cô nói với Dương Liễu cô chỉ tăng ca thôi, sau đó phải về nhà.

Chịu đựng mấy lần làm tình mãnh liệt như vậy khiến Dương Đào giãy giụa dịch về phía mép giường, Ngu Thần liền kéo chân cô lại, anh bắt hai tay Dương Đào ấn lên trên đỉnh đầu, bắt đầu một trận mới.

Khuôn mặt tuấn tú của Ngu Thần vì cực hạn vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ mà trở nên có chút dữ tợn, ở trong tiểu huyệt cô đưa đẩy, “Có s͙ư͙ớ͙n͙g͙ không? Tôi làm cô như vậy có s͙ư͙ớ͙n͙g͙ không?”

Dương Đào nhắm mắt không trả lời, nhẹ nhàng rên rỉ, ôm bờ vai anh vuốt ve, nhận mệnh để mặc Ngu Thần 'làm'.

Trong lòng lại nhớ về thời gian hạnh phúc nhất bên Ngu Thần.

Một hồi ân ái kịch liệt kết thúc.

Dương Đào mệt đến không nhấc nổi tay, trách không được mọi người vẫn bàn tán, vận động viên chuyên nghiệp có sức kéo dài và sức mạnh không phải người bình thường có thể chịu được.

Dương Đào định gọi điện thoại cho Dương Liễu, nhưng mí mắt lại càng ngày càng nặng, sau đó ôm lấy chăn ngủ.

Ngu Thần nhìn Dương Đào nằm nghiêng bằng ánh mắt phức tạp, tấm lưng trần của cô vừa nhỏ vừa gầy, ở giữa lõm xuống.

Đàn ông luôn có một hình mẫu người yêu lý tưởng.

Có người thích mềm mại, có ngươi thích đáng yêu, có người thích ngốc nghếch, nhưng riêng Ngu Thần, có thể vì học trường thể dục, nên thích người phụ nữ cao gầy nhưng phải hoạt bát, tích cực.

Và Dương Đào chính là người như thế.

Dương Đào cao 1m7, vừa vặn xứng đôi với Ngu Thần cao 1m9.

Dương Đào không mập không gầy, dáng người cân xứng vừa vặn, nơi nên mập thì mập, nên gầy thì gầy, da thịt còn rất mềm mại, trắng hồng “tung tăng nhạy nhót”, thập phần gợi cảm.

Anh thích người phụ nữ như vậy.

Ngu Thần nhìn Dương Đào đang nằm ở mép giường, giờ phút này anh lại cảm thấy cô mong manh nhỏ bé vô cùng.

Cảm xúc phập phồng đã bình ổn hơn, Ngu Thần gối lên cánh tay mình, thưởng thức Dương Đào dần dần thở đều đi vào giấc ngủ, thật ra vừa rồi có một cậu anh còn chưa nói ra.

Nếu 'làm' khô em thì em sẽ không đi nữa chứ.

Em sẽ không đi nữa.

. . . . .

Hôm sau, theo đồng hồ sinh học nên 6 giờ rưỡi Dương Đào đã tỉnh rồi, nhưng bên cạnh đã trống không, Ngu Thần đã đi chạy bộ buổi sáng.

Cô ngồi dậy, cử động làm những thứ lưu lại trong tiểu huyệt cả đêm chạy ra ngoài.

Cô luống cuống tay chân đỡ eo chạy vào phòng vệ sinh.

Khách sạn cách Lục Trung hơi xa.

Dương Đào vừa dọn đồ đạc đi về phía huyền quan thì đúng lúc thang máy mở ra, đến giờ làm việc của trợ lý Đặng.

Trợ lý Đặng thấy Dương Đào muốn đi, vội vàng gọi cô lại, “Cô chưa ăn sáng đúng không? Trong tủ lạnh có bánh sandwich với sữa bò cho cô đấy.”

Dương Đào không nhận, cô đang vội nên cũng không muốn nhận đồ của Ngu Thần.

Trợ lý Đặng có cuộc điện thoại phải nghe, khó xử nhìn Dương Đào, “Nếu cô không ăn, đợi chút nữa Ngu Thần sẽ mắng chúng tôi. Mau đi lấy đi, đi lấy đi.”

Dương Đào cũng không biết trợ lý Đặng nói thật hay không, nhưng lại sợ Ngu Thần phát hỏa, bước nhanh vào bếp lấy bánh với sữa, có thể lên xe bus rồi ăn.

Đóng tủ lạnh, bên cạnh thùng rác trong bếp lộ ra một góc túi nilon đỏ.

Dương Đào thấy quen mắt, ngồi xồm xuống mở ra thì thấy một túi trái cây xanh xanh.

Là quả kiwi và bơ.

Hai mắt Dương Đào tối sầm lại, ngồi thụp xuống ôm lấy vai mình, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, trong lòng tủi thân cực kỳ.

Anh không ăn thì không ăn, sao lại phải vứt đi.

Anh không cần, cô có thể tự ăn hết.

Nếu anh không còn yêu em, thì đừng làm vậy với em.

Em sẽ rất đau khổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play