Gia đình bốn người ăn cơm tối xong, Biện Vũ giúp cô con gái nhỏ tắm rửa.
Con vịt cao su màu vàng bị cô bé bóp trong tay phát ra tiếng chút chít nho nhỏ.
Biện Vũ xếp mấy con vịt lên thành bồn tắm thành một hàng.
Đôi mắt tròn xoe của cô bé tò mò nhìn mấy con vịt nổi trên mặt nước.
“Không được cho vào miệng đâu đó.” Dặn dò con gái xong, Biện Vũ đứng dậy dùng khăn lông lau khô tay, đi ra ngoài.
Trong phòng vang lên tiếng rầm, các miếng xếp gỗ đủ màu đổ tung tóe trên mặt đất, bé trai nhìn về phía mẹ cười khanh khách.
Biện Vũ hơi ngồi xổm xuống, sờ sờ mái tóc mềm mại của thằng bé, đôi mắt đen
nhánh cực kỳ giống với Tiết Nhất, “Con muốn làm gì đó?”
Thằng bé kéo giấy hướng dẫn lại gần, bàn tay mập mạp chỉ vào từng bộ phận xanh đỏ trên mô hình người máy.
Mấy khối xếp gỗ chồng chất bên cạnh, Biện Vũ thử làm mẫu xếp thành một cái
tháp, cầm miếng xếp gỗ màu đỏ đặt lên trên, “Từ từ thôi ~”
Thằng bé mờ mịt gật đầu.
Mở bàn tay mập mạp ra, bên trong là một miếng gỗ nhỏ hình tam giác, thằng bé do dự vươn tay ra muốn đặt lên đỉnh tháp.
Biện Vũ ở bên cạnh cổ vũ, giọng nói dịu dàng, “Phải kiên nhẫn..”
Dưới tầng truyền đến tiếng của nhân viên giao hàng cùng với tiếng chuyển đồ
vật vào trong, nghe thấy thế cô đi về phía cầu thang.
Dì Trần vừa dọn phòng bếp xong, thấy cô đi xuống dưới, tầm mắt dừng ở mấy cái thùng đặt ở huyền quan, “Người ta vừa đưa tới.”
“Cháu mua một ít đồ chơi cho bọn nhỏ, phiền cô rửa qua cồn trước một lần giúp cháu với.” Biện Vũ hơi thất thần, ngó trái ngó phải rồi hỏi bà ấy,
“Tiết Nhất đâu rồi?”
“Cậu ấy vừa ra ngoài rồi ạ.”
Biện Vũ à một tiếng, thấy di động của anh để ở nhà thì mang lên lầu cho anh.
Sau khi tắm rửa cho hai đứa bé, cô cũng đi tắm.
Nhưng anh vẫn chưa về.
Tháo khăn tắm trên đầu ra, Biện Vũ ngồi trước bàn trang điểm, dùng lược chải qua mái tóc một chút.
Bên ngoài cửa kính, bóng đêm bao phủ, trên đường vắng vẻ chỉ nghe tiếng cây xào xạc, bỗng dưng cô cảm thấy hư không*.
*hư không: không có thực
Bé gái tò mò với mấy chai lọ linh tinh trên bàn trang điểm của mẹ, loay
hoay bò lên đùi Biện Vũ, một thế giới lộng lẫy mở ra trước mặt cô bé.
Con bé y y a a hô lên, bàn tay mũm mĩm cầm thỏi son lên ngắm nghía.
Biện Vũ chống cằm nhìn con bé chơi, không nhịn được mà buồn bực, “Bé con có biết ba con đi đâu không?”
**
Tưởng Lập Hàn tắm rửa xong, Sở Mông đã ngồi trên sô pha chờ anh, đợi anh đến
bên cạnh, vội vàng chọn một tư thế thoải mái rúc vào lòng anh.
Mái tóc sau khi gội được lau qua vẫn còn ẩm ướt, Sở Mông dựa lên vai anh,
cô hớn hở chọc nhẹ yết hầu của anh, “Thiếu gia, hôm nay em đã theo dõi
rồi, là bé Cat cướp phần ăn của Corgi.”
Sau đó cô buông tha cho yết hầu anh, duỗi tay về phía bàn trà.
Túi nhỏ trong suốt đựng đầy quả thanh mai mọng nước.
Sở Mông mở túi, đưa đến bên miệng thiếu gia nhà mình.
Tưởng Lập Hàn lắc đầu, cô liền nhét vào miệng mình.
Cái miệng nhỏ hơi phình ra, vị chua ngập tràn trong miệng làm Sở Mông vui vẻ híp mắt.
Trên bàn trà chất đầy đồ ăn vặt, Tưởng Lập Hàn bỏ qua một bát trông có vẻ
chua lòm, lại bỏ qua một túi trông có vẻ cay xé cổ, cuối cùng cũng tìm
được một bánh trông có vẻ ngọt.
Bánh gấu nhân socola.
Tưởng Lập Hàn mở hộp, với lấy một miếng bánh gấu đưa đến bên miệng, nhai từ tốn, khiến cho Sở Mông nhìn mà thèm.
Anh giơ hộp bánh gấu lên cao, “Không cho.”
Sở Mông hờn dỗi liếc anh một cái, “Đồ ki bo.”
Tưởng Lập Hàn lại lấy một miếng bánh, dùng răng giữ lấy đưa đến bên miệng cô.
Mới đầu, cô giận dỗi quay đi, lại bị anh kéo lại, ôm vào ngực, lúc này mới ngửa đầu giả vờ miễn cưỡng đón lấy miếng bánh.
Môi hai người dán lên nhau, bốn mắt nhìn nhau, dù không hôn thì nhịp tim cũng gia tốc.
Tiếng rắc rắc của bánh quy vang lên.
Tưởng Lập Hàn cưng chiều xoa đầu cô, “Cho em ăn thân nó.”
Sốt socola bên trong được bơm vào từ phía dưới, cho nên phần thân toàn là sốt socola còn phần đầu lại trống trơn.
Vậy nên đa số nhân socola đều vào miệng cô.
Mỗi ngày một video ngắn của thú nuôi.
Tất cả đều do Sở Mông quay lại cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của mấy nhóc trong tiệm thú cưng.
Bên ngoài lớp cửa sổ sát đất của phòng khách là cảnh đêm phồn hoa của thành nam, trong phòng khách bày một cây thông Noel.
Bây giờ mới tháng 11, phải nói là quá sớm để mua những thứ này.
Dù công việc bận rộn nhưng Tưởng Lập Hàn vẫn tự tay lắp ráp cây thông này, Sở Mông hào hứng quấn dây kim tuyến quanh thân cây, treo mấy quả bóng
trang trí lên cành cây, nhìn tổng thể trông rất rực rỡ vui tươi.
Sở Mông ngồi trong lòng Tưởng Lập Hàn, thưởng thức cây thông Noel còn chưa thắp đèn, hỏi anh, “Bao lâu nữa mới đến Giáng Sinh nhỉ?”
**
Lúc Ngu Âm về nhà, thấy mấy hộp chuyển phát nhanh đặt ở chỗ huyền quan có
chút kích động, hỏi Lục Hành Dương đang ở trong bếp, “Có 26 bộ tất cả
đúng không anh?”
Mỹ nam đeo tạp dề đứng trong phòng bếp đang sơ chế tôm sống, “26 bộ.”
Ngu Âm ngay cả giày cũng không thèm cởi, chạy bịch bịch vào ôm eo anh, “Cảm ơn anh*!”
*Nguyên văn là ca ca, nó như kiểu các gọi thân mật như là oppa trong tiếng Hàn đó. Ngoài ra còn có nghĩa là anh trai.
Lục Hành Dương rửa tay rồi khom lưng tiến đến gần mặt cô, dùng giọng mũi nói, “Hôn anh.”
Ngu Âm ôm khuôn mặt tuấn tú của anh, dâng đôi môi đỏ mọng lên trao cho anh một nụ hôn nồng nàn.
Sau khi ăn cơm tối, Ngu Âm hào hứng ngồi mở hộp chuyển phát nhanh, Lục Hành Dương nhìn bộ dáng hưng phấn của vợ mình không rời mắt nổi.
“Cái gì đó?”
“Nè!” Ngu Âm giơ ra cho anh xem, “Em mua cho anh mấy bộ quần áo.”
Lục Hành Dương nhìn mười mấy thùng còn chưa được bóc ra trên mặt đất, đôi mày rậm nhíu lại, “Nhiều thế á?”
Ngu Âm gật đầu, “Đúng vậy. Tối nay anh phải thử tất cả một lần cho em xem.”
Quần đùi đi biển màu sắc rực rỡ với áo thun đơn giản rộng thùng thình, Ngu Âm đặt đôi dép lào bên cạnh để anh thử.
Giống như đi nghỉ ở bãi biển, hơi thở nhàn nhã của phái nam ập đến trước mặt cô.
Đôi mắt Ngu Âm như biến thành hai hình trái tim, xông đến ôm lấy Lục Hành Dương, “A a a, anh đẹp trai quá đi!”
Lục Hành Dương khó hiểu, “Không phải anh cũng có loại quần áo thế này sao?”
Ngu Âm ngửa đầu nhìn anh, “Không giống nhau. Chúng ta sẽ có thật nhiều thật nhiều kỳ nghỉ ở biến nữa.”
Lục Hành Dương đang định ôm chặt ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực thì Ngu Âm đã xoay người, tiếp tục hì hục bóc gói hàng.
Người nào đó yên lặng thở dài.
Xét thấy người nào đó xuất thân từ ngành kỹ thuật, cho nên cô không mua đồ kiểu nhân viên kỹ thuật cho anh.
“Cái kính mắt viền vàng này nè…” Ngu Âm đưa kính cho Lục Hành Dương vừa thay áo sơ mi trắng với tây trang* đen đeo lên, sau đó cười càng vui vẻ.
*tây trang ở đây là kiểu suit đó.
Lục Hành Dương kéo kính ra, nhìn viền kim loại không có mắt kính, “Anh có cận đâu.”
Ngu Âm say mê cọ đầu vào ngực anh, “Em rất thích kiểu văn nhã bại hoại, mặt người dạ thú. A a a, anh mau ôm em đi!”
Ngón tay dài đẩy đẩy mắt kính, cánh tay Lục Hành Dương duỗi ra, ôm chặt lấy Ngu Âm không cho cô trốn.
Hai người thân mật một lúc, Ngu Âm nhón chân cắn cằm anh, “Anh, anh có biết trang phục bác sĩ cấm dục không?”
(@vianvianvianday tôi cũng muốn có anh chồng như cái mắc treo quần áo thế này (ㆁ﹃ㆁ) cảnh đẹp ý vui hê hê)
**
Dương Đào nói chuyện điện thoại xong cũng là lúc Ngu Thần chạy bộ xong trở về, anh quấn quýt bên người cô, cầu ôm ấp vuốt ve.
Cô vừa mở gói mặt nạ, sau khi đắp lên mặt thì bôi tinh chất còn thừa lên cổ, “Cuối tuần này em về thành nam một chuyến nha.”
Ngu Thần đón lấy gói mặt nạ rỗng, ném vào thùng rác, “Về làm gì?”
Qua phần mắt được khoét rỗng của chiếc mặt nạ, Dương Đào thấy cả người Ngu
Thần tản ra hơi thở như ánh mặt trời, khuôn mặt tuấn tú kia vẫn y hệt
như lần đầu họ gặp nhau, không có nếp nhăn, không có lỗ chân lông, cũng
không có dấu vết tuổi tác.
Dương Đào cảm nhận sâu sắc sự bất công của thời gian giữa nam và nữ, cô càng ra sức mát xa phần cổ mình, “Em
có hẹn với bác sĩ thẩm mỹ.”
Ngu Thần bất mãn, đi đi về về thành nam cũng mất một ngày, chị gái nhỏ đây là muốn ở lại thành nam qua đêm đấy!
“Thành đông cũng có.”
Dương Đào đang xem thành phần trên chai sữa dưỡng da mới mua, “Là bác sĩ quen của Dương Liễu.”
Hai người nói chuyện phiếm, Dương Đào đắp xong mặt nạ tiện tay lấy hộp chuyển phát nhanh bên cạnh mở ra.
Dao rọc giấy rạch mở phần nắp hộp.
Bên trong là la liệt các sản phẩm dưỡng da, sữa dưỡng thể, nước hoa hồng,
serum, thanh lăn mắt, kem chống lão hóa, kem dưỡng ẩm, kem phục hồi da,
còn một tập mặt nạ với mặt nạ collagen cho mắt.
Ngu Thần kinh ngạc nhìn chai chai lọ lọ trong hộp.
Dương Đào thở dài, ngồi lên đùi anh, lòng bàn tay lướt qua khóe mắt anh, “Cún con, có phải em già rồi không?”
Cô năm nay đã 28 rồi.
Ngón tay Ngu Thần vuốt ve gương mặt cô, cười hỏi lại, “Thế nên mới hẹn bác sĩ thẩm mỹ sao?”
Dương Đào gật đầu rồi lại lắc đầu, “Đây là sự nghiệp cả đời của phụ nữ.”
(@vianvianvianday huhu đồng tình 100% vừa chiến đấu xong với mụn dậy thì đã phải chuyển mặt trận sang chống lão hóa rồi (༎ຶ⌑༎ຶ) cái ví đáng thương không lúc nào được nghỉ ngơi (༎ຶ⌑༎ຶ) )
Cô lại nghiêm túc quan sát anh một lúc, “Có phải anh sẽ không già đi đúng không?”
Còn một câu cô chưa nói ra, anh vẫn cứ luôn đẹp trai như thế làm trái tim cô rung động.
Ngu Thần tự đắc ừ hử một tiếng, “Có muốn anh chỉ cách cho em không? Thức đêm ít thôi, vận động nhiều lên.”
Có mấy lời nói ra thật chẳng khác gì không nói.
Ngu Thần chân thành khuyên cô, “Buổi tối thử vận động cùng anh một thời gian xem.”
Tiểu khu được triển khai chương trình xanh hóa rất tốt, cây xanh mát mẻ, hồ
nước ở trung tâm ban đêm được gió thổi qua gợn sóng lăn tăn, không khí
tươi mát, đi ra ngoài hít thở không khí trong lành thì tâm trạng cũng
tốt hơn nhiều.
Nhưng rõ ràng là Dương Đào hiểu lầm anh, cô cảnh giác hỏi lại, “Buổi tối á? Vận động thế nào cơ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT