Kỳ nghỉ 5/1, Ngu Âm với Lục Hành Dương về thành nam thăm cha mẹ Ngu, cô tưởng rằng vợ chồng Ngu Thần đã đến rồi.

Vừa qua tiết thanh minh, người nhà họ Ngu quyết định tụ họp vào kỳ nghỉ 5/1.

Trong phòng bếp có mấy người đứng rửa rau, xử lý hải sản, nấu nướng, ngoài sảnh tiếng mạt chược lách cách không ngừng, một thùng đồ uống được đặt ở chân cầu thang.

Cha Ngu vừa tìm mấy cái bàn đã lâu không dùng lôi ra thì thấy con rể tới, hai người hợp sức ghép mấy cái bàn thành một bàn cơm lớn.

Ngu Âm hạ nhiệt độ điều hòa ở ngoài sảnh xuống, dì ba thấy cô tới, vội vàng gọi cô tới đây xem bài.

Dì ba lôi kéo Ngu Âm ngồi sau bà, lúc Ngu Âm đang nghiêng đầu xem bài, nghe tiếng dì ba nói chuyện, “Chỉ có cháu với chồng về thôi hả? Em trai với em dâu cháu có về không? Lần trước tiết thanh minh cũng không thấy đến, sao lần này lại không tới nữa vậy? Em dâu cháu còn giận hả?”

Ngu Âm không ngờ Ngu Thần với Dương Đào thật sự không tới, nhưng trước mặt người ngoài vẫn bảo vệ người trong nhà, cô cười đáp, “Có chuyện gì đâu. Hai em ấy bận việc nên không tới được.”

Dì ba còn muốn nói tiếp thì bị Ngu Âm vội vàng thúc giục chạm bài*.

*chạm bài: chắc là một nước đi trong trò mạt chược, mình không rõ lắm (・・)

Bàn mạt chược chơi đến gay cần nhưng dì ba vẫn còn lòng hóng hớt, nhưng quay ra thì Ngu Âm đã đi vào bếp giúp đỡ rồi.

Mẹ Ngu biết Ngu Thần và Dương Đào không thể tới, nói là Dương Đào không khỏe.

Ngu Âm cảm thấy tất cả chỉ là cái cớ.

Mẹ Ngu hơi cúi người mở nồi hấp lấy ra một chén miến hấp sò điệp, trên lớp vỏ sò còn rỉ ra nước sốt vàng nhạt. Mẻ cuối cùng còn mười ba con, mẹ Ngu lấy chén nhỏ đặt một con vào đưa Ngu Âm ăn.

Ngu Âm cầm đũa gắp miến thấm nước sốt húp xì xụp, hương vị ngọt lành thơm ngon, cô có chút giận dỗi, “Dương Đào không khỏe, còn Ngu Thần thì sao cũng không tới.”

Mẹ Ngu dặn dì mang đồ ăn lên, “Đi từ thành đông đến đây cũng xa. Bây giờ có nhiều người đến như vậy, thiếu bọn chúng cũng không sao, nên mẹ bảo thôi.”

Một lúc sau, hai dì vừa bê đồ ăn lên đã quay lại, phòng bếp liền trở nên chật chội hơn không ít, mẹ Ngu sai Ngu Âm ra ngoài bày chén đũa.

Cô vừa mới ra tới cửa phòng bếp, đúng lúc đụng phải Lục Hành Dương.

Người này tiến lên một bước, ép cô vợ nhỏ nhà mình vào tường, một bàn tay anh chống lên tường, “Anh hơi buồn ngủ, chúng ta về phòng thôi.”

Cái người này lại muốn lừa cô về phòng…

Ngày trước lúc còn yêu đương, anh tới nhà chơi, muốn ở trong phòng cô làm chút chuyện xấu xa nhưng lần nào cũng bị mẹ Ngu gõ cửa đánh gãy, nhắc đừng có đóng cửa.

Ngu Âm cắn môi, ở trong lòng ông xã nhà mình liền trở nên mơ mơ màng màng, cô biết rõ còn cố hỏi, “Về phòng em làm gì?”

Anh khom lưng, đối mặt với cô, “Còn có thể làm gì? Để anh hôn một chút trước đã.”

Ngu Âm che miệng, “Không được. Em vừa ăn tỏi xong.”

Lục Hành Dương ôm eo cô, “Vậy về phòng.”

Ngu Âm nhẹ nhàng đẩy anh, hành động hờn dỗi này coi như một tình thú trong tình cảm vợ chồng hai người, “Anh làm mãi không chán hay sao hả?”

Anh cười lộ hàm răng trắng, tà khí cực kỳ, “'Em gái' có chán không?”

*Ý anh đang nói đến 'em gái' phía dưới ấy ('つヮ⊂)

Ngu Âm không chịu nổi nụ cười này của Lục Hành Dương, mỗi lần nhìn thấy là cô đều tình nguyện sà vào lòng anh, ngửa đầu hôn anh, mặc anh giày vò.

Hôm nay cũng không phải là ngoại lệ.

Ngay lập tức, Ngu Âm bị Lục Hành Dương lôi về phòng.

Trên tầng xuân tình bắn ra bốn phía, đại sảnh dưới tầng lại là một bầu không khí vui tươi.

Trên bàn được trải một tấm khăn trải màu hồng nhạt, thức ăn nóng hầm hập từng món từng món được mang lên.

Bàn mạt chược đã tan, trên TV bật chương trình ca hát, mọi người ngồi quây quanh bàn, đũa chuyển động qua lại giữa các món ăn, chẳng mấy chốc vỏ hải sản đã chất đầy bàn.

Có người không thấy bóng dáng hai vợ chồng Ngu Âm, hỏi bọn họ đi đâu.

Mẹ Ngu sợ hai người bọn họ lại đi ra ngoài chơi nên lấy di động ra gọi.

Ngu Âm nằm trên giường bị Lục Hành Dương lăn lộn một trận từ trên xuống dưới, anh hôn khắp mặt cô, còn cắn tai cô.

Tiếng thở gấp lơ đãng vọng ra từ trong điện thoại làm mẹ Dương sửng sốt, dập máy ngay tức khắc.

Nắm chặt di động trong tay, mẹ Dương thản nhiên đáp lời, “Trước khi cưới chồng có mấy bộ quần áo mùa hè hết mốt nên để lại nhà. Bây giờ bọn chúng lại thích mấy kiểu đó nên muốn mang về, chúng nó đang soạn quần áo ở trên đó.”

Đối phương à một tiếng, tôm hùm hấp vừa lúc được bê lên, sợ người khác ăn mất nên vội vàng gắp vào bát mình.

Tối hôm ấy, lúc tiễn Lục Hành Dương với Ngu Âm về, mẹ Dương đứng cạnh xe cảm khái, “Mẹ bây giờ không quản được chị em hai đứa rồi.”

Một câu này khiến cho Ngu Âm tựa vào cửa xe rầu rĩ không vui.

Có lẽ cảm thấy bản thân không làm cho cha mẹ bớt lo, có lẽ là cảm thấy Ngu Thần Dương Đào không hiểu chuyện, 5/1 gặp mặt gia đình cũng không về làm họ hàng nói dài nói ngắn.

Vậy nên sau kỳ nghỉ 5/1, cô đi đến nhà em trai ở thành đông làm khách.

Dì giúp việc mở cửa cho hai vợ chồng họ, lúc Ngu Âm với Lục Hành Dương vào nhà, Dương Đào đang nằm trên sô pha xem TV, chăn mỏng đắp đến eo, dáng vẻ nhàn nhã.

Dương Đào chào chị với anh rể một tiếng, ba người ngồi một lát, Ngu Âm kéo cánh tay Lục Hành Dương làm nũng với anh để anh lên tầng trên.

Hai chị em nói chuyện phiếm một lúc, Ngu Âm mới vào vấn đề chính.

“Gần đây mình mới biết, hóa ra trước khi kết hôn, bố Hành Dương không thích mình lắm.”

“Mà mình thì như đứa ngốc, cứ nghĩ rằng ông ấy rất hài lòng về mình chứ.”

Dương Đào chớp mắt, cô đã hiểu mục đích chuyến thăm này của Ngu Âm, cô chỉ im lặng dựa vào lưng ghế sô pha.

Ngu Âm thấy cô như đang suy nghĩ điều gì, tự bày ra dáng vẻ buồn rầu, “Đào Đào, sao cậu không khuyên mình một chút a?”

Dương Đào thở dài một cái thật dài, chiều theo ý cô ấy, “Dù ông ấy không thích cậu cũng có cách nào đâu. Dù sao cậu cũng danh chính ngôn thuận lấy Lục Hành Dương rồi, sau này cậu sống với Lục Hành Dương chứ cũng không phải cha mẹ anh ấy mà.”

Ngu Âm biết Dương Đào hiểu được đạo lý này thì nói tiếp, “Mình biết cậu không thích mẹ mình. Nhưng trong chuyện này, nếu cậu chịu ép dạ cầu toàn, giả vờ rộng lượng một chút thì thằng em mình sẽ càng đau lòng cậu, càng yêu cậu hơn. Như thế thì tình cảm vợ chồng mới lâu dài được.”

Dương Đào cười bất đắc dĩ, trêu chọc cô ấy, “Cậu cũng làm thế với Lục Hành Dương sao?”

Ngu Âm gật đầu, chột dạ liếc mắt lên tầng trên một chút, “Anh ấy bị mình trị đến dễ bảo.”

Dương Đào chậm rãi nhấc tấm chăn mỏng lên cho Ngu Âm xem, mắt cá chân phải đang phải bó một lớp thạch cao thật dày làm cô ấy trợn tròn mắt.

Lúc này Dương Đào mới giải thích, “Mình thật sự không khỏe, chân bị thương nên mới không về hôm ấy. Trong nhà nhiều người như vậy, mình chống nạng đi đi lại lại bất tiện. Có phải mẹ cậu…. à… mẹ không vui không?”

Mặt Ngu Âm nóng lên, mình lại còn phăm phăm giảng đạo lý cho người ta cơ đấy! Nhìn Dương Đào có vẻ bị thương không nhẹ, vội vàng đổi đề tài, xem vết thương của cô, “Sao lại thành ra thế này?”

Nói đến chuyện này Dương Đào lại thấy hổ thẹn, cảm thấy bản thân lớn như vậy nhưng vẫn ham chơi.

Đợt thanh minh vừa rồi đi tảo mộ với nhà họ Ngu, lúc trở về, ở chân núi, Dương Đào lại nhớ đến cảnh tượng hôm trường học tổ chức leo núi đợt trước.

Ngu Thần đi lấy xe, Dương Đào muốn anh cõng.

Mọi người vẫn hay nói trời mưa đường trơn, là chỉ nói chơi thôi sao?

Dương Đào còn chưa kịp nhảy lên lưng cún con nhà mình, đã…

Ngu Âm nghe xong, động tác cắn hạt dưa cũng trở nên chậm hơn, trong lòng cảm thấy thật bối rối.

Buổi tối, Ngu Thần luyện tập xong về nhà, bốn người vui vẻ ăn tối với nhau.

Ngu Thần bế Dương Đào về phòng, đặt cô ngồi ở trên ghế sô pha, rồi vào phòng tắm lấy nước ấm cho cô rửa chân.

Anh sợ cô ở nhà buồn, hỏi cô có muốn lái xe đưa cô ra ngoài hít thở không khí không.

Dương Đào ngoan ngoãn ngồi đó lắc đầu.

Ngu Thần thành thạo ngồi ở trên ghế nhỏ rửa chân cho Dương Đào, thấy cô mím môi cười thì hỏi cô có chuyện gì thế.

Dương Đào kể lại chuyện lúc sáng cho Ngu Thần nghe, rồi dặn anh đợi chân đỡ hơn thì về nhà ăn cơm một bữa.

Ngu Thần sợ cô miễn cưỡng, Dương Đào lại ôm anh nói không miễn cưỡng, “Thế thì anh sẽ càng thương em càng yêu em hơn đúng không?”

Bàn tay Ngu Thần dán lên mặt chị gái nhỏ nhà mình, hôn lên trán cô, “Anh vốn đã yêu em rất nhiều rồi.”

~

Ngu Âm tắm rửa xong đi ra liền bị Lục Hành Dương đè trên giường, cô vươn tay ôm cô anh, “Anh..”

“Không phải dạy dỗ anh đến dễ bảo sao?”

“Anh nghe thấy hết hả?!” Ngu Âm dùng đôi mắt ngập nước nhìn anh, cái miệng nhỏ xinh dẩu lên khó chịu, “Vậy anh nói xem có đúng không! Anh dám không nghe theo lời em sao?!”

Lục Hành Dương vội cười đáp, “Đúng đúng đúng. Anh nghe lời em,”

Ngu Âm quyết định thử một lần, “Thế tối nay không làm.”

“Em cảm thấy có thể sao? Có làm không?” Dứt lời anh còn dùng thứ cứng rắn trong quần ngủ chọc phía dưới cô.

Ngu Âm ôm anh càng chặt hơn, chủ động dâng đôi môi đỏ mọng của mình lên cho anh nhấm nháp, ngoan ngoãn nghe lời, “Vẫn nên làm thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play