Đến tối ngày mùng Ba, Ngu Thần mới có thể gặp Dương Đào.

Anh đứng dưới đợi rất lâu cô mới ra.

Ánh mắt Ngu Thần nhìn con sói đói cắn nuốt thân ảnh cô,

Ba ngày ngắn ngủi với anh như là nửa năm, không lúc nào anh không nghĩ đến cô, không biết cô đang làm gì.

Gọi điện thoại, nhắn tin giống như đá chìm đáy biển.

Dương Đào ngồi vào ghế sau, hai tay khoanh vào nhau, Ngu Thần muốn đến gần ôm chị gái nhỏ của mình lại bị cô lạnh nhạt né tránh.

“Sao vậy?”

Ngu Thần ngứa tay véo mặt Dương Đào, anh cố ý làm đau cô, “Dám động một chút nói chia tay? Làm phản mà.”

Dương Đào bị đau, lui về phía sau tránh tay anh, “Mẹ em bảo anh với em chia tay. Bà ấy thấy trên báo nói anh với Trần Mỹ Khê vào khách sạn.”

Nghe xong lời Dương Đào, khuôn mắt tuấn tú vốn căng chặt của Ngu Thần không ngờ lại thả lỏng, anh bỗng cười to, cười đến mức hai vai run rẩy.

Dương Đào nhìn mà tức, chủ động ghé sát vào anh, “Chuyện này không buồn cười!”

Ngu Thần nhân cơ hội ôm chặt Dương Đào, nụ cười tuấn lãng ngậm bên miệng, đẹp trai đến mức làm cô mê muội

“Mỹ Khê đã kết hôn … với Kiến Hoành.”

Dương Đào trợn tròn mắt, vừa định nói người ta kết hôn rồi anh vẫn không buông tha?!

Thì Ngu Thần đã cúi đầu dùng trán dựa lên trán cô, ánh mắt nghiêm túc, nhưng giọng điệu lại hết sức ai oán, “Ai bảo em không tới tìm anh, anh chỉ có thể làm vậy.”

Hôm ấy anh ăn cơm với vợ chồng Kiến Hoành, không ngờ lúc ra ngoài lại bị phóng viên chụp lén.

Ngu Thần tất nhiên có thể áp tin tức xuống, nhưng sau khi được Kiến Hoành đồng ý thì anh quyết định để kệ cho tin tức lan rộng.

Bởi vì, anh còn đang mong chờ một tia hy vọng, hy vọng rằng Dương Đào có thể về tìm anh.

Buổi tối hôm tin phát ra, Ngu Thần chờ mãi chờ mãi, tới khi Ngu Âm hỏi anh về bằng tốt nghiệp của Dương Đào.

Anh biết mình đã thành công.

Dương Đào vẫn mang một bụng hoài nghi, “Anh với Trần Mỹ Khê thật sự không có gì?”

“Cái gì cũng không có” Ngu Thần lắc đầu, nâng cằm Dương Đào, “Trong lòng anh chỉ có chị gái nhỏ thôi.”

Dương Đào lại nghĩ đến chuyện khác, vì sao bằng tốt nghiệp của cô lại ở chỗ Ngu Thần?!

“Bằng tốt nghiệp của em có phải anh trộm không?”

Miệng Ngu Thần hơi vểnh lên, hào phóng thừa nhận, “Đúng. Là anh.”

Hồi đó Dương Đào có ý định đến thành đông làm việc nên gửi hành lý ở ký túc xá của Ngu Thần tại Đông Đại.

Không ngờ sau đó lại chia tay.

Ngu Thần vẫn còn có tình cảm với Dương Đào, tất nhiên không chịu buông tay dễ dàng như vậy.

Trước khi trả lại hành lý cho Dương Đào, anh đã lén giữ lại bằng tốt nghiệp của cô.

Coi như lưu lại cho nhau một thứ ràng buộc.

Ngu Thần nghĩ rằng sẽ có ngày, cho dù chỉ một ngày, cô có thể quay đầu lại, có lẽ anh có thể làm cô hồi tâm chuyển ý.

. . . . .

“Này này, anh kéo em đi đâu?”

Ngu Thần hành động như sấm rền gió cuốn, “Lên giải thích rõ với ba mẹ em.”

Dương Đào bị Ngu Thần nắm tay kéo đi, nhìn anh bấm thang máy.

Ở đằng sau Dương Đào cười trộm, nhưng cũng không quên nhắc nhở, “Mẹ em sẽ đánh anh đó.”

Ngu Thần xoa đầu cô, mỉm cười an ủi, “Chỉ cần giữ lại cho anh một hơi thở để bảo vệ em là được.”

Trái tim Dương Đào rung động, lén lút nắm lại tay Ngu Thần.

Trong phòng khách nhà họ Dương tiếng mạt chược vẫn vang như sấm dậy.

Mẹ Dương quay đầu lại thấy Dương Đào với Ngu Thần nắm tay đứng đó mặt liền sầm xuống.

Ba mẹ Dương, Dương Liễu, Dương Đào và Ngu Thần đi vào phòng ngủ chính.

Mẹ Dương không muốn việc xấu trong nhà bị lộ ra nên đóng cửa phòng lại, đè thấp giọng, “Có chuyện gì? Nói đi.”

Trước mặt ba mẹ Dương, Ngu Thần quỳ xuống, thành thật giải thích lý do chia tay với Dương Đào và chuyện về Trần Mỹ Khê.

Mẹ Dương nghe xong mặt không đổi sắc, giọng nói chua ngoa, “Là vậy sao? Thế tại sao cứ nhất định phải là Dương Đào nhà chúng tôi phải đi tìm cậu? Cậu không thể tìm nó à?”

Dương Đào đau lòng Ngu Thần đang quỳ, nhỏ giọng gọi một tiếng mẹ.

“Bác gái, cháu biết sai rồi. Cháu không nên làm tổn thương Dương Đào.”

Dương Đào nghe liền muốn rơi lệ, cũng quỳ xuống ôm vai Ngu Thần, vùi đầu trong lòng anh.

Cô cũng biết sai rồi.

Dù có chuyện gì xảy ra cô cũng không nên đẩy anh ra.

Mẹ Dương nhìn cảnh này mắt cũng nong nóng, nhưng vẫn làm ra vẻ nhàn nhạt xua tay, “Được rồi được rồi, còn lôi kéo nhau như vậy nữa. Vợ người ta mà cậu cũng có thể lôi ra làm đối tượng chịu tai tiếng. Cậu quá ngây thơ rồi đấy Ngu Thần.”

“Bác gái, con và cô ấy chỉ là bạn bè thôi ạ.” Ngu Thần nhìn Dương Đào bằng ánh mắt không rõ nghĩa, sau đó nói một câu làm toàn trường khiếp sợ, “Lúc con và Dương Đào ở bên nhau, con vẫn là xử nam. Con chỉ từng làm với Dương Đào…”

Dương Đào ngẩng mặt, khó tin nhìn Ngu Thần.

Cô thề là anh cố ý!

Dương Liễu nghe được tin bát quái hai mắt đều sáng lên, lỗ tai dựng đứng, “Làm cái gì cơ?”

Mẹ Dương vừa nghe hai mắt liền phun lửa giận, giọng nói vốn cố hạ thấp chợt rú lên cao, đủ để bay nóc nhà, “Được lắm! Con nhóc Dương Đào chết tiệt kia!!!”

. . . . .

Đến khi Dương Đào quay về phòng còn bị mẹ Dương cảnh cáo, “Biết điều chút! Cấm đóng cửa!”

Dương Đào ôm đầu ngồi vào mép giường, tránh bàn tay Ngu Thần đang duỗi tới, nhe răng trợn mắt, “Đồ xử nam! Đừng có chạm vào em!”

Mẹ cô thật sự dùng sức, đánh vào tay cô thì cũng thôi, ngón tay còn chọc a chọc, may chưa chọc lõm đầu cô.

Mẹ Dương mắng đến khi mệt liền xua tay, “Nhỏ hơn cô ba tuổi mà cô cũng dám làm? Bây giờ làm cũng làm rồi. Nếu cô thật sự thích cậu ta thì tôi cũng không dám cản.”

Dương Đào nghe xong sửng sốt, hóa ra lời tự thú của Ngu Thần đúng là hữu ích…

Ngu Thần xoa cánh tay Dương Đào giúp cô đỡ đau, anh đang rất sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙, “Mẹ em có bảo để em gả cho anh không?”

Dương Đào cố ý chọc giận anh, “Không. Bảo em không bao giờ được đi qua đêm với anh.”

Thấy tay Ngu Thần ở trên cánh tay cô dừng một chút, Dương Đào thầm sảng khoái.

Xem xem.

Hại người hại mình.

Ngu Thần không ngờ rằng tiết lộ chuyện mình với chị gái nhỏ đã bạch bạch bạch lại có kết quả làm mất quyền tính phúc* của mình!

*Tính phúc: xxoo

Mỗ cẩu nào đó suýt chút nữa đau thương rú lên!

Nhưng Ngu Thần cũng không dễ bị gục ngã như vậy, tiếp tục xoa tay cô, “Vậy anh sẽ cố gắng hơn, làm em có mang sớm chút.”

Dương Đào quay ra nhìn Ngu Thần, quyết định đổi cách làm anh tức giận, “Không được đâu, em còn phải xếp hành lý đi Singapore nữa.”

“Lương Băng là phù rể. Anh ấy sẽ đến đón em~”

“Ấy chết ~ nói thế anh lại không cho em đi mất thôi?”

“Nhưng mà anh đã đáp ứng với em rồi mà ~”

Hừ hừ hừ.

Ai bảo anh nói linh tinh làm cho em bị mẹ đánh.

Thái độ của Ngu Thần khi nghe xong rất khác thường, anh nhìn Dương Đào nở nụ cười đến là hồn nhiên ngây thơ, “Được lắm.”

~~~~~~

Tác giả: Em gái Đào đi tìm đường chết ha ha ha ha ha ha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play