Dương Liễu ừ một tiếng, “Hồi chị ấy năm ba có thấy qua ảnh.”
Mẹ Dương nhíu mày, “Chị con có bạn trai cũng không chịu nói với mẹ.”
Ngu Thần.
Ngu Thần.
Ba Dương nhìn Dương Đào với Ngu Thần ngồi trên sô pha, chợt nhớ, “Có phải
cậu đã từng đến phòng khám nhà chúng tôi không? Hình như tôi còn hỏi có
phải cậu đã từng lên TV không đó.”
Vì Dương Đào dẫn bạn trai về ra mắt nên mẹ Dương đã nấu rất nhiều món, trên bàn bày kín các món ăn.
Mẹ Dương đang múc canh, bỗng nhớ đến hai chữ Ngu Thần, hỏi anh, “Là chữ ngu nào, chữ thần nào thế?”
Nghe câu trả lời của Ngu Thần xong, sắc mặt mẹ Dương khẽ đổi, rất nhanh lại trở về bình thường.
Ba người phụ nữ trên bàn cơm đều biết rõ Ngu Thần là ai.
Cha Dương sau khi biết anh chơi tennis thì vui tươi hớn hở, “Bảo sao mắt cá chân cậu bị thương nghiêm trọng như vậy, hóa ra là thế. Khi nào rảnh
lại đến phòng khám, bác kiểm tra lại cho cậu.”
Cha mẹ Dương hỏi thêm một chút về gia đình anh, Ngu Thần đều mỉm cười trả lời, nho nhã lễ độ.
Tâm trạng căng thẳng hồi hộp lúc đầu của Dương Đào dần thả lỏng, Dương Liễu vừa gắp đồ ăn vừa liếc nhìn cô, lắc đầu một cách đầy thâm ý.
Nếu em là chị thì em không thả lỏng được đâu.
Ăn cơm xong, cả nhà ra ngồi xem TV vừa nói chuyện, làm phiền nhà họ Dương đến 10 giờ Ngu Thần mới quay lại khách sạn.
Dương Đào xuống tiễn anh, mẹ Dương thấy Dương Liễu đang gác chân thảnh thơi gặm táo liền đá vào chân cô, “Xuống cùng đi.”
Dương Liễu không thèm động, “Con đi làm gì?”
Ba Dương bị hành động của mẹ Dương làm ngạc nhiên.
Tâm trạng ông tối nay rất tốt, Dương Đào có bạn trai, dáng người đâu ra đấy, khí chất cũng tốt, gia cảnh còn giàu có.
Ba Dương nói, “Người ta đi tiễn nhau, Dương Liễu đi theo làm gì?”
Mẹ Dương đỡ trán, lại đá Dương Liễu thêm lần nữa, “Ông già, ông đừng có tham gia. Đi ngay cho mẹ!”
Dương Liễu lúc ấy mới chịu đứng lên, cầm quả táo đang gặm dở ra cửa.
Tâm trạng Ngu Thần cũng khá tốt, nắm tay Dương Đào nhét trong túi áo khoác
chầm chậm đi, “Anh cảm thấy ấn tượng của cha mẹ em với anh không tồi.”
Cũng không biết ai lúc đầu hồi hộp đến mức siết chặt tay.
Bây giờ tâm trạng của Dương Đào cũng là sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙, nhưng vẫn không nhịn được mà khuyên nhủ anh, “Anh về nhà đi. Tết nhất…”
Nói đến việc này thì Ngu Thần rất kiên quyết, “Không được, phải cho mẹ anh
một bài học. Chuyện này giao cho anh xử lý. Bà ấy thế mà lại khuyến
khích em chia tay với anh, mệt cho bà ấy còn nghĩ ra được.”
Ngu Thần nhớ tới lại cười lạnh không ngừng, “Nếu em chạy theo người khác thì anh phải làm sao đây?”
Hai người đứng dưới cây đại thụ trong tiểu khu ôm hôn một lúc, Ngu Thần mới chịu lên xe đi.
Lúc Dương Đào quay lại đến chân cầu thang, gặp Dương Liễu đang đứng chơi di động, “Em ra đây làm gì thế?”
Dương Liễu ai oán, “Mẹ bảo em cũng xuống tiễn.”
Dương Đào cười, kéo Dương Liễu ra chờ thang máy, nụ cười của cô như thấm ra từ trong lòng, “Ôi chao, chị vui quá đi mất.”
Dương Liễu chuẩn bị tinh thần cho Dương Đào, “Chị vui sớm quá rồi. Mẹ sẽ không đồng ý đâu, chờ mà xem.”
Quả nhiên, vừa vào cửa, mẹ Dương thấy Dương Đào liền cho một câu, “Chia tay đi, mẹ không đồng ý!”
Vẻ mặt Dương Liễu lúc này là 'em đã nói rồi mà'.
Vẻ mặt Dương Đào lẫn cha Dương đều mộng bức, mẹ Dương đi ra ban công, tìm trong tập báo chí một lúc.
Sau đó một quyển tạp chí màu sắc rực rỡ bị ném lên bàn trà, mẹ Dương ôm tay, “Đây là cậu ta đúng không?”
Mẹ Dương lúc đầu vốn không nhận ra, sau đó biết anh tên là Ngu Thần, mới nhớ đến việc thường thấy tên anh trên báo chí.
Dương Đào nhìn lướt qua tiêu đề, đây là tin tức Ngu Thần với Trần Mỹ Khê trước sau đi ra từ cùng một khách sạn đợt trước.
Ba Dương cầm lấp quyển tạp chí nghiêm túc đọc một lúc, nụ cười sau đó có
chút miễn cưỡng, “Trong này chỉ nói là bạn bè thôi. Bây giờ tình cảm của nó với con mới là nghiêm túc đúng không?”
Ba Dương không ngờ Ngu Thần nổi tiếng như vậy, ông tưởng anh chỉ là một vận động viên tennis bình thường.
Trước nay đối với hai chị em Dương Đào và Dương Liễu thì ba Dương luôn là một người cha vui vẻ, dễ tính.
Mẹ Dương xuy một tiếng, đánh tan ảo tưởng của ba Dương, “Ông già này, cậu
ta với con gái ông qua lại từ lúc con bé học năm thứ ba. Mấy tháng trước còn dám vào khách sạn với phóng viên nữ đó!”
Ngón tay mẹ Dương
chọc lên trán Dương Đào, “Bảo sao con bé chết tiệt nhà cô sống chết phải đến thành đông làm giáo viên! Tôi còn nghĩ cô có dự định của bản thân,
ai ngờ một chút nguyên tắc cũng không có!”
Dương Đào vội giải thích, “Lên năm tư bọn con chia tay. Mới đây…mới quay lại…”
Mặt mẹ Dương lạnh tanh, “Vậy vì sao lúc ấy lại chia tay?”
“Khi đó anh ấy chuẩn bị vào đội tuyển quốc gia… Con sợ làm chậm trễ anh ấy.”
“Cứ coi như là thế đi. Vậy trước đây cậu ta đi thuê phòng khách sạn với nữ
phóng viên, chớp mắt đã quay lại với cô. Thế mà cô cũng cảm thấy hợp lí
à? Cô cho rằng nhà cha mẹ cô là quán cơm hay sao mà lại tùy tiện mang
người về thế hả?”
“Mà cho dù cô không thay đổi, chắc gì người ta cũng không thay đổi!”
Dương Đào mím môi không đáp.
Đêm giao thừa, mẹ Dương lắc đầu thở dài, về phòng.
Ba Dương dọn đống tạp chí, sợ Dương Đào nhìn thấy lại đau lòng, sau đó về phòng xoa dịu mẹ Dương.
Tâm trạng Dương Đào tụt dốc cũng về phòng rồi.
Dương Liễu nhìn phòng khách không còn ai, TV chỉ còn một mình cô xem, sau đó tiếp tục gặm táo.
Mùng Một năm mới, ánh ban mai vừa lên.
Dương Đào vừa mới mông lung ngủ một giấc đã bị mẹ Dương đánh thức, “Dậy mau.”
Dương Đào giúp đỡ chuẩn bị cơm trưa, lát sau có người đến, là họ hàng trong nhà.
Bàn mạt chược được dựng lên, không gian tràn ngập tiếng nói cười với âm
thanh lách cách của mạt chược, Dương Đào giúp ba Dương chọn tôm, thấy cô mất hồn mất vía, ba Dương cũng phát sầu theo, “Ngày tết vui vẻ chút.”
Giữa tiếng lách cách của mạt chược, Dương Đào nhận được điện thoại của Ngu
Thần, cô trộm nhìn về phía mẹ Dương đang đánh mạt chược đến hứng khởi,
vẫn quyết định từ chối.
. . . . .
Mùng Một đầu năm Ngu Thần gọi điện cho cô không ai nhận.
Đến tối, Ngu Thần tới dưới lầu nhà họ Dương, nhìn về ánh đèn trong nhà cô.
Năm phút sau, Ngu Thần lấy điện thoại của tài xế gọi đi, lúc ấy mới nghe được giọng Dương Đào.
“Sao không nhận điện thoại?”
Giọng cô lãnh đạm, “Bận.”
“Anh đang ở dưới nhà em.”
“Ừ.”
“Xuống đi. Anh muốn gặp chị gái nhỏ.”
“Thôi, em bận.”
Ngu Thần nhạy bén thấy có gì lạ, “Em sao vậy?”
“Không sao.”
Ngu Thần không tin, “Nói anh nghe, có chuyện gì xảy ra sao?”
Dương Đào không đáp, chỉ nói, “Anh về đi.”
Ngu Thần siết chặt điện thoại trong tay, cuộc gọi kết thúc, anh nhìn ánh
đèn nhà họ Dương, vẻ mặt cô đơn giống như một ngôi sao ảm đạm.
Mùng Hai Tết, Dương Đào lại nhận được điện thoại của Ngu Thần.
Cô nhìn dãy số trên màn hình, không biết anh tìm được số điện thoại mới từ lúc nào.
“Anh ở dưới nhà em.”
Dương Đào nhíu mày, “Em không xuống. Anh về đi.”
Cái người này, trời lạnh thế này đứng bên ngoài không sợ bị cảm lạnh hả?
Ngu Thần gằn từng chữ, “Đi. xuống.”
Dương Đào banh mặt, “Không.”
“Vậy anh đi lên.”
Dương Đào không kịp nghĩ đã nói, “Ngu Thần, anh dám đi lên thì chúng ta chia tay!”
Nghe câu này xong Ngu Thần thật sự tức điên rồi, trong lòng như một nồi nước sôi trào, nóng đến tim phổi đều đau.
Ngón tay nắm di dộng trở nên trắng bệch, tức quá hóa cười, “Chia tay? Em lại muốn bỏ anh lần nữa à?”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
@vianvianvianday : Mấy hôm nay tự dưng lượt đọc tăng nhanh khủng khiếp ấy. Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình (人・㉨・)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT