“Ngươi nói cho đương sai quản lý phòng đặt xác, cái xác bên trong, bản quan còn dùng tới, đưa đến hầm băng đi.” Hứa Thất An đuổi đi tiểu hoạn quan.

“Hứa Ninh Yến, giúp bản cung lấy một thùng nước.” Hoài Khánh công chúa yểu điệu đứng ở một bên.

Căn cứ xưng hô của nàng, Hứa Thất An phán đoán ra nàng lúc này tâm tình vẫn được, lúc khách khí xa cách gọi là Hứa đại nhân, lúc tức giận gọi là Hứa Ninh Yến.

Lúc này giọng điệu Hoài Khánh khẳng định không phải tức giận, như vậy tiếng Hứa Ninh Yến này, liền có chút hương vị gọi bạn bè.

Hứa Thất An xách cho nàng một thùng nước, Hoài Khánh ngồi xổm xuống, xắn tay áo dài, một đôi tay nhỏ trắng nõn ngâm ở trong nước, ngón tay búp măng thon dài cân xứng.

Bàn tay thật đẹp... Hắn thầm nhủ.

Hoài Khánh rửa tay xong, lấy ra khăn gấm lau khô vệt nước, nói: “Bản cung dẫn ngươi đi Ngự Dược phòng.”

Hứa Thất An đang muốn gật đầu, lúc này, trong lòng hắn bỗng toát ra một ý niệm, vì sao phải ném xác đến Giải Các?

Trong hoàng cung, ít nhất cũng có mấy chỗ có thể ném xác, có cái kín đáo hơn, ví dụ như trong lãnh cung, ví dụ như cái giếng này của phòng đặt xác.

“Chúng ta đi Giải Các trước.”

Nơi xa Lâm An thấy hai người đi ra, bước chân nhẹ nhàng lên đón, nói: “Có phát hiện gì?”

“Quả thật có chút thu hoạch.” Hứa Thất An nói cho nàng phát hiện khám nghiệm tử thi, Lâm An vừa nghe vừa gật đầu, khuôn mặt nhỏ rất chuyên chú, nhưng Hứa Thất An nói xong, sức chú ý của nàng lập tức dời đi, rõ ràng là vào tai trái ra tai phải.

Lâm An chỉ vào tơ lụa vàng nhạt phơi ở bên cạnh giếng, ngạc nhiên lẫn vui mừng nói: “Cẩu nô tài, hoa sen trên đây có giống ngươi hay không...”

Lời còn chưa dứt, Hứa Thất An bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, ôm đầu, lăn lộn trên mặt đất.

Phiếu Phiếu cùng Hoài Khánh bị dọa giật mình, vội vàng nói: “Ngươi làm sao vậy?”

“Đầu, đầu đau quá...” Hứa Thất An thống khổ ôm lấy đầu, không tiếc để cái mũ lông của mình rơi xuống, lộ ra đầu quả dưa trọc lốc, có thể thấy được là thật sự đầu đau muốn nứt.

“Ngươi chờ, bản cung lập tức đi mời thái y.” Phiếu Phiếu cuống đến dậm chân, quay người lại, thân hình như rắn nước chạy đi.

Hoài Khánh công chúa thấy muội muội đáng ghét đi rồi, lúc này mới không tự cao tự đại, ngồi xổm xuống ở bên người hắn, bắt mạch: “Bản cung biết chút y thuật...”

Vừa sờ mạch tượng, quả thật đập rất nhanh, nghĩ hẳn Hứa Đồng la giờ phút này tim đập liên hồi.

“Điện hạ...” Hứa Thất An nắm ngược lại bàn tay mềm của Hoài Khánh, thống khổ nói: “Ty chức bước vào Luyện Thần cảnh tới nay, lúc nào cũng đau đầu, Ngụy Công nói, là bởi nguyên thần xao động, nói không chừng khi nào đó, sẽ nguyên thần rời cơ thể mà chết.”

Hoài Khánh chấn động, nàng cũng không biết việc này, vì thế cũng chưa lập tức rút về bàn tay nhỏ.

Khi Phiếu Phiếu dặn dò thị vệ đi mời thái y, quay về sân, phát hiện Hứa Thất An mặt không đổi sắc phủi tro bụi trên người.

Hoài Khánh đáng ghét ngồi xổm bên thùng gỗ rửa tay.

“Ngươi không sao nữa?” Phiếu Phiếu ngạc nhiên nói.

“Không có việc gì, là đau cấp tính, một lát là khỏi.” Hứa Thất An vẻ mặt mệt mỏi khoát tay.

Phù... Thiếu chút nữa lật xe, may mà lão tử phản ứng nhạy bén. Bằng không, nếu để hai tỷ muội biết ta viết thư tình giống nhau cho các nàng, tặng cánh hoa sen giống nhau, Hoài Khánh không thể nhịn, Phiếu Phiếu cũng không thể nhịn... Độ hảo cảm khẳng định giảm đến đáy vực... Hứa Thất An làm rất đẹp, chẳng những ổn định tay lái, còn nắm được bàn tay Hoài Khánh... Hắn ở trong lòng cổ vũ cho chính mình.

Hoài Khánh cúi đầu không nói lời nào, bàn tay nhỏ bị bóp đỏ bừng, giống như còn lưu lại nhiệt độ của Hứa Thất An.

Phiếu Phiếu hồ nghi đánh giá hắn.

...

Giải Các ở phía tây hoàng cung, cách vườn ngự uyển các phi tử tụ tập rất xa, là một tòa tứ hợp viện rất lớn.

Canh giờ này, các cung nữ đã sớm rời khỏi Giải Các, tới các nơi của hoàng cung làm việc. Chỉ có một vị ma ma quản sự, nằm ở trên ghế dựa lớn phơi ánh sáng mặt trời đầu mùa xuân.

Da đồi mồi trên mặt bà rõ ràng ở trong ánh mặt trời, thân thể mập ra biến dạng, tóc hoa râm, cắm một cây trâm ngọc đơn giản.

“Dung ma ma, Dung ma ma...”

Tiểu hoạn quan hô vài tiếng, lão ma ma dần tỉnh lại.

Dung ma ma?!

Hứa Thất An bị gợi lên hồi ức thơ ấu, trong đầu không tự chủ được hiện lên một câu thoại nổi tiếng:

Hoàng thượng, ngài còn nhớ Dung ma ma bên hồ Đại Minh không.

“Hai vị điện hạ tới.” Tiểu hoạn quan nói.

Dung ma ma tập trung nhìn vào, quả nhiên là hai vị công chúa xinh đẹp nhất trong cung, dắt tay nhau đại giá quang lâm.

Bà lấy sự nhanh nhẹn tốc độ không phù hợp lứa tuổi đứng dậy, vừa thi lễ, vừa hô: “Lão nô ra mắt hai vị điện hạ.”

Hoài Khánh nhìn bà, nói: “Bản cung đi cùng Hứa đại nhân tới đây tra án, sự tình liên quan nữ thi hôm nay từ trong giếng vớt lên, ngươi biết cái gì, thì nói cái đó.”

Dung ma ma gật đầu xác nhận.

Thấy thế, Hứa Thất An không im lặng nữa, hỏi: “Thi thể là ai vớt lên, phát hiện khi nào?”

“Là Tiểu Ngọc phát hiện, sáng nay nàng đến bên cạnh giếng múc nước, phát hiện tiếng cái thùng rơi xuống nước không đúng, có chút trầm đục, ghé vào miệng giếng nhìn một lúc, ai u, thế mà lại là một thi thể.” Lão ma ma vẻ mặt rất kích động.

Hứa Thất An chỉ vào giếng đá dưới tàng cây hòe: “Là cái kia sao?”

“Đúng vậy.”

Hắn đi đến bên cạnh giếng, hướng bên trong nhìn lại, lòng giếng thâm thúy, tầm mắt tối tăm, nước giếng trong như gương.

Lấy thị lực người thường, muốn ở trong giếng âm u như vậy phát hiện thi thể, quả thật cần phân biệt rất lâu.

“Hôm qua chưa có ai phát hiện sao?” Hứa Thất An nhíu mày.

Thời gian thi thể cung nữ Hoàng Tiểu Nhu ngâm nước tuyệt đối vượt qua 24 giờ.

“Nói tới việc này lại tức, sáng nay phát hiện trong giếng có người chết, nha đầu chết tiệt kia mới nói, khó trách hôm trước khi múc nước thanh âm là lạ...” Lão ma ma nhắc tới việc này lại thấy tức, mắng:

“Sao không mang tròng mắt móc ra bỏ vào mà nhìn xem, hại lão nô uống nước xác hai ngày.”

Phiếu Phiếu vẻ mặt chán ghét.

Khóe miệng Hứa Thất An giật giật: “Ma ma ngươi biết Hoàng Tiểu Nhu kia không.”

Lão ma ma sửng sốt: “Hoàng cái gì?”

Hứa Thất An nói: “Hoàng Tiểu Nhu.”

Ma ma mở to mắt: “Cái gì Tiểu Nhu?”

Hứa Thất An cả giận nói: “Ta không phải đang tấu hài với ngươi, ngươi đừng có đáp lại như vậy.”

Ma ma suy nghĩ rất lâu, bừng tỉnh đại ngộ: “Lão nô chỉ là xác nhận tiếp, Hoàng Tiểu Nhu lão nô biết, biết.”

Mắt Hoài Khánh sáng lên, nàng đã lĩnh ngộ nguyên nhân Hứa Thất An muốn tới Giải Các.

Đồng la nho nhỏ này đầu óc sao nhỉ, xoay chuyển nhanh như vậy.

“Ngươi biết cô ta?” Hứa Thất An nhắc nhở: “Cô ta là cung nữ bên người Phúc phi, ngươi sao có khả năng biết cô ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play