“Trước khi chết còn cất chứa bên người, nói lên đối với nàng mà nói là thứ cực kỳ quan trọng.”
Hoài Khánh nhìn Hứa Thất An, tựa như đang chứng thực, nói: “Hứa đại nhân cảm thấy thế nào?”
Hứa Thất An “Ừm” một tiếng.
Khóe miệng Hoài Khánh hơi cong lên.
“Điện hạ thông minh như vậy, không bằng đến nhìn xác nữ nhân này, ngài có thể nhìn ra cái gì?”
Hoài Khánh không khỏi liếc hắn một cái, Hứa Thất An một tư thái muốn kiểm tra nàng, không khỏi thu liễm độ cong khóe miệng, dâng lên cảm xúc không chịu thua.
“Căn cứ trình độ trắng bệch, phù thũng của thi thể, nàng không phải nhảy giếng sau khi xảy ra vụ án.” Hoài Khánh làm ra phán đoán.
“Trong vòng hai ngày.” Hứa Thất An đưa ra câu trả lời chuẩn xác hơn.
“Trên người không có ngoại thương rõ ràng, cho nên nàng hẳn là chết đuối, có thể là bị người ta đánh ngất.” Nói xong, trưởng công chúa thanh lệ thoát tục theo bản năng nhìn về phía Hứa Thất An.
Thấy mặt hắn không biểu cảm, không trả lời, trong lòng công chúa điện hạ có chút không vui, khi cúi đầu, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng một chút.
“Còn không?” Hứa Thất An hỏi.
Hoài Khánh nghĩ nghĩ, khẽ lắc đầu.
“Ngươi thiếu một bước quan trọng nhất, bình thường ở lúc kiểm nghiệm nữ thi, cho dù có đặc thù tử vong rõ ràng, nhưng cũng vĩnh viễn đừng quên kiểm tra...”
Hứa Thất An hướng Hoài Khánh nhướng mày, lộ ra nụ cười khà khà khà.
Hoài Khánh ngẩn ra, tiếp theo, thấy ánh mắt Hứa Thất An dừng ở nơi cấm kỵ, trí tuệ như nàng, lập tức hiểu.
Vù...
Khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ lên, trưởng công chúa mày liễu dựng ngược, nghiến răng nghiến lợi: “Hứa Ninh Yến, ngươi dám đùa giỡn bản cung!”
Hứa Thất An quả nhiên nhận sai, thái độ thành khẩn: “Ty chức vô tình mạo phạm, công chúa thứ tội.”
Hoài Khánh nghiêng người, tỏ vẻ không tiếp nhận hắn xin lỗi, trong lòng rất tức giận.
Đùa giỡn một chút công chúa kiêu ngạo lạnh lùng, so với đùa giỡn Lâm An có cảm giác thành tựu hơn nhiều... Hoài Khánh khi giận dữ phong tình có một tư vị khác... Hứa Thất An ho khan một tiếng, nói:
“Nàng là chết đuối không sai, nhưng không phải chết chìm ở trong giếng, là bị người ta ấn xuống nước chết ngạt.”
“Vì sao nhìn ra?” Hoài Khánh không tin, xoay đầu lại, chất vấn.
Ừm, chỉ cần thảo luận vấn đề có tính học thuật, nàng sẽ tạm thời không tức giận... Nữ học bá cũng có điểm yếu của nữ học bá... Hứa Thất An yên lặng ghi nhớ, mặt ngoài bất động thanh sắc, giảng giải:
“Ngươi xem mặt của nàng màu tím đỏ, bình thường chết đuối, là trắng bệch phù thũng. Chỉ có bị người ta đè ở dưới nước, tư thế là đầu hướng xuống, khi tử vong máu chảy trở về đầu, mặt mới có thể sung huyết.”
Hoài Khánh cau mày, bộ dáng tự hỏi.
“Còn có một điểm.” Hứa Thất An nắm lên cổ tay nữ thi, “Ngươi xem tay nàng, nắm chặt thành nắm đấm, cái này phù hợp đặc thù chết đuối. Nhưng nhìn kỹ, trong móng tay của nàng không có hạt cát cùng rêu xanh.”
Hoài Khánh tập trung nhìn, kẽ móng tay quả nhiên sạch sẽ.
“Cái này nói lên nàng quả thật là chết đuối, nhưng không phải chết ở trong giếng?” Nàng hỏi.
“Điện hạ thật sự quá thông minh rồi, so sánh với ngài, Lâm An điện hạ chỉ là cô em gái.” Hứa Thất An chắp tay, bày tỏ thán phục.
Tuy biết hắn đang nịnh mình, nhưng Hoài Khánh vẫn cảm thấy thoải mái.
Mọi người là thích nghe lời hay, thánh nhân cũng không ngoại lệ. Huống chi Hoài Khánh công chúa xưa nay kiêu ngạo, nàng mặt ngoài sẽ khinh thường để ý đối với a dua nịnh hót, nhưng trong lòng sẽ âm thầm thích.
Hoài Khánh rụt rè “Ừm” một tiếng.
“Cho nên, nàng là bị diệt khẩu.” Trưởng công chúa điện hạ sau đó bổ sung nói.
Hứa Thất An gật gật đầu, đồng thời nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa, xa xa thấy tiểu hoạn quan ôm dao giải phẫu thi thể tới đây.
Tiếng bước chân dồn dập nhảy vào cửa, tiểu hoạn quan thấy nữ thi, phản ứng đầu tiên là kêu một tiếng bén nhọn: A ~
“Tiểu công công chưa từng thấy nữ nhân à, đến đến đến, bản quan dạy cho ngươi một lớp sinh lý.” Hứa Thất An giọng trêu chọc như lão lưu manh.
Tiểu hoạn quan không quan tâm, có chút quẫn bách, cúi đầu, đặt dao ở trên cái bàn dài.
Dao tổng cộng sáu chiếc, lớn nhỏ khác nhau, dùng vải thật dày bọc lại.
Hứa Thất An muốn liếm môi, biểu đạt một chút sự chờ mong trong lòng, lại cảm thấy tư thế này quá mức súc sinh, không tiện lộ ra ở trước mặt Hoài Khánh, đành phải nhịn.
Thật là, lúc ta tiến hành một ít sở thích thú vị, không thích có người ở bên xem... Hắn lựa chọn một con dao nhọn một lưỡi to bằng dao găm, mũi dao đè ở chỗ yết hầu nữ thi, rạch yết hầu.
Một dòng nước hơi đục ngầu chảy ra.
“Ọe...”
Máu thịt đỏ nhạt bại lộ ở trong tầm mắt, tiểu hoạn quan bưng kín miệng, nhịn không được nôn khan.
Hứa Thất An tiếp theo đổi cây đại đao, mổ ngực, mổ phổi...
“Ọe...” Tiểu hoạn quan chạy ra ngoài.
Vậy đã không chống đỡ được? Quả nhiên, dạy tiết sinh lý cho thái giám, thuần túy là tốn nước bọt.
Khuôn mặt như ngọc điêu khắc của Hoài Khánh lộ ra vẻ mặt rất sinh động—— kinh sợ, chán ghét. Lông mi run run, dời ánh mắt đi.
“Trong phổi cũng có nước đọng, nguyên nhân cái chết có thể xác nhận rồi, là chết đuối.” Hứa Thất An buông đao.
“Không còn nữa, điện hạ chúng ta rời khỏi đi.” Hứa Thất An nói xong, đột nhiên “Ồ” một tiếng.
Hoài Khánh đã quay đầu chuẩn bị rời khỏi quay đầu nhìn tới, bỗng nhiên mày liễu dựng ngược: “Ngươi làm cái gì?”
Hứa Thất An đang thưởng thức bầu ngực bên trái của nữ thi, ít nhất ở trong mắt Hoài Khánh là như thế.
“Cô ta từng bị thương.” Hứa Thất An nhíu mày, khi nói chuyện, dùng sức mang ngực lật hướng lên trên, để cho Hoài Khánh có thể thấy tình huống dưới vú.
Hoài Khánh ngây người.
Vị cung nữ tên Hoàng Tiểu Nhu này, dưới vú bên trái có một vết sẹo thật sâu, vị trí ứng với trái tim.
Nàng nhất thời biết mình trách lầm Hứa Thất An, cũng đã hiểu sự nghi hoặc của hắn:
Một cung nữ sao có thể bị thương nguy hiểm như vậy? Ly kỳ là, thế mà còn sống sót?
Hứa Thất An một lần nữa mở ra vải thô, cầm thanh đao lớn nhất kia, theo vết sẹo, mổ ngực nữ thi.
Hoài Khánh một bộ dáng muốn nhìn lại sợ cay mắt.
Hứa Thất An tháo trái tim xuống, nheo mắt nhìn một lát, quan tâm nói: “Nhìn từ vết sẹo, vết thương rất sâu, vũ khí hẳn là kéo hoặc là vật bén nhọn khác. Đã chạm đến trái tim, cô ta vốn nên chết bởi mất máu lượng lớn.”
Hoài Khánh gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa, phân tích nói: “Thuốc có thể chữa loại vết thương này, hậu cung chỉ có mẫu hậu cùng phi tử cấp bậc quý phi mới có thể sử dụng.
“Người khác nếu cần đan dược cứu mạng, được mẫu hậu cho phép, hoặc bản thân từng được phụ hoàng ban cho, không cần từ phòng kho tham ô.”
Trong “người khác” nàng nói, tự nhiên không bao gồm hoàng tử hoàng nữ.
Hai người rời khỏi phòng đặt xác, trong sân còn có một cái giếng, Hứa Thất An lấy một thùng nước sạch, cẩn thận rửa sạch tay.
Sau đó, hắn mang mảnh tơ lụa vàng phát hiện trên xác chết nữ dùng sức chà giặt vài cái, trải ra ở bên cạnh giếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT