*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người đăng: Công Chúa Cốm
Chương trướcChương tiếp “Lão nô đương nhiên nhận ra, Tiểu Nhu trước kia là người của Giải Các, ba năm trước Thanh Phong điện thả ra ba cung nữ, thiếu người, ta thấy cô ấy bề ngoài thanh tú, tay chân lại lưu loát, liền đề cử cô ấy qua...”
“Lúc thi thể vớt lên, ngươi chưa đi ra nhìn một chút?” Hứa Thất An đột nhiên hỏi.
“Nào dám nhìn, lão nô lớn tuổi rồi, không thể thấy người chết.”
“Ồ, ngươi tiếp tục nói Hoàng Tiểu Nhu này.”
Dung ma ma có lẽ là lớn tuổi rồi, cảm xúc biến hóa rất lớn, đột nhiên tức giận hẳn lên: “Nha đầu chết tiệt này là kẻ lạnh bạc, năm đó nếu không phải lão nô đề cử, cô ta có thể thành đại cung nữ bên người Phúc phi? Nhiều năm như vậy, thế mà chưa bao giờ trở về thăm lão nô.
“Đám nam nhân mất giống kia còn biết hiếu kính cha nuôi, a, nữ nhân này một khi bạc tình quả nghĩa, mới khiến người ta lạnh lòng nhất.”
“Ma ma, đừng nói như vậy, ngươi cao tuổi rồi, trốn không thoát góc độ công kích của quyền sư xảo quyệt.” Hứa Thất An trêu chọc một câu, tiếp theo nói:
“Bản quan lúc khám nghiệm tử thi, phát hiện ngực trái Hoàng Tiểu Nhu từng bị vết thương trí mạng, ngươi có biết là cái gì tình huống sao?”
Dung ma ma suy nghĩ hồi lâu, làm ra vẻ mặt nhớ lại: “Bị thương... Quả thật có chuyện như vậy, hình như là một năm trước khi Tiểu Nhu điều đi Thanh Phong điện, không biết như thế nào, cô ta ban đêm dậy dùng kéo đâm vào ngực mình.
“May mắn cung nữ cùng phòng cô ta sớm kịp phát hiện, gọi thái y tới, lúc này mới cứu cô ta một mạng.”
Hứa Thất An cùng Hoài Khánh đồng thời nhíu mày.
Trong lời nói của lão ma ma có lỗ hổng, vết sẹo kia đến thẳng trái tim, là vết thương trí mạng. Trả giá trị liệu tuyệt đối không phải một cung nữ có thể chi trả.
“Tục ngữ nói, đại nạn không chết tất có hậu phúc, Tiểu Nhu may mắn nhặt về một cái mạng, năm thứ hai liền đi Thanh Phong điện, không cần làm tạp dịch nữa. Bộ dáng cô ta rất thanh tú, vốn có cơ hội được bệ hạ lâm hạnh đó.”
Hứa Thất An nhớ lại một lần khuôn mặt phù thũng sau khi chết của Hoàng Tiểu Nhu, khóe miệng giật giật.
Mặc kệ là ai cứu Hoàng Tiểu Nhu, có một điểm có thể xác nhận, dưới tình huống chảy máu nhiều, thời gian để lại cho cô ta không nhiều. Người sau lưng kia là làm như thế nào ở trong đêm khuya cứu một cung nữ?
Trừ phi luôn chú ý nàng.
Dung ma ma nếu không gạt người, vậy vấn đề liền xảy ra ở...
“Cung nữ đó tên là gì?” Hoài Khánh trước Hứa Thất An một bước hỏi ra vấn đề, bổ sung nói: “Cung nữ nọ ở cùng Hoàng Tiểu Nhu.”
“Bẩm điện hạ.” Dung ma ma suy nghĩ thật lâu, giọng không quá xác định: “Hình như tên... Hà Nhi?”
Rõ ràng, Hứa Thất An thấy con ngươi Hoài Khánh chợt co rút lại một phen.
Nàng biết cung nữ tên Hà Nhi kia... Trong lòng Hứa Thất An làm ra phán đoán.
“Ta hỏi xong rồi, hai vị điện hạ còn có cái gì cần bổ sung?” Hứa Thất An nhìn về phía Hoài Khánh cùng Lâm An.
Lâm An phối hợp lắc đầu, Hoài Khánh thì một bộ dáng tâm sự nặng nề, chưa đáp lại.
Hứa Thất An đang định lui lại, tiếp theo đi thăm dò Ngự Dược phòng, Dung ma ma bỗng nhiên nói: “Vị đại nhân này, lão nô có câu muốn nói với ngươi.”
Nói xong, Dung ma ma đứng dậy, đi hướng bên kia.
Hứa Thất An đi lên theo, Dung ma ma nhìn bóng lưng đám người Hoài Khánh đi xa, thu hồi ánh mắt, tiếp theo nhìn về phía Hứa Thất An, lời nói thấm thía:
“Vị đại nhân này, thâm cung nội uyển, chuyện không giấu được thật sự quá nhiều rồi. Chỉ cần một cước cắm vào, sẽ chìm mãi xuống.”
“Dung ma ma, ta chỉ nói ngươi đơn giản, ngươi tựa như đom đóm trong đêm tối, ngươi tóc hoa râm, da đốm mồi trên mặt, bụng phình thật to, đều kinh diễm ta thật sâu.” Hứa Thất An tán thưởng.
Còn có bí mật gì cứ nói cho ta biết.
“Đại nhân nói chuyện thật dễ nghe, còn không phải xem ngươi bề ngoài tuấn tú, mới nói với ngươi lời này.” Lão ma ma chậm rãi trở lại trên ghế nằm, không nói gì nữa.
Hứa Thất An chưa đi, kinh ngạc nói: “Hết rồi?”
Lão ma ma lắc đầu: “Lão nô biết cũng không nhiều, chuyện thâm cung nội uyển, không nên biết thì không biết.”
... Hắc, bà già này, lãng phí cảm tình của ta! Ta còn tưởng bà ta biết chút gì.
Dựa theo ý tưởng của Hứa Thất An, lão ma ma đã giữ hắn lại nói chuyện riêng, vậy phía sau khẳng định có “bí mật không thể nói” đang chờ đợi hắn.
Kết quả chỉ là một câu cảnh báo!
Ra khỏi khu Giải Các, Phiếu Phiếu váy đỏ tươi đẹp còn chờ bên ngoài, nhưng không thấy bóng người Hoài Khánh.
“Trưởng công chúa đâu?”
Phiếu Phiếu vừa nghe, nhất thời không vui, trợn mày nói: “Mở mồm ngậm miệng là Hoài Khánh Hoài Khánh, quên mình là người của ai? Bản cung chờ ở chỗ này, ngươi coi như không thấy.”
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt trứng ngỗng mượt mà của nàng màu sắc nhu hòa, gò má trong trắng lộ hồng, như một khối mỹ ngọc thông thấu, không thấy tỳ vết nào.
Bởi lông mày dựng thẳng lên, trong đôi mắt hoa đào quyến rũ nhộn nhạo khó chịu.
Cho dù là tức giận, cũng là đáng yêu chiếm đa số.
“Trưởng công chúa rốt cuộc đi rồi, không có ai quấy rầy chúng ta ở riêng.” Hứa Thất An vui vẻ nói.
Phiếu Phiếu nghe vậy, khuôn mặt ửng đỏ, chột dạ nhìn thị vệ cách đó không xa, nhỏ giọng nói: “Cẩu nô tài, không được nói chuyện với bản cung như vậy.”
Nàng một công chúa chưa lấy chồng, không chịu được thế công của viên đạn bọc đường, nghe thấy lời tâm tình, liền vừa thẹn vừa quẫn.
“Điện hạ quá khiêm tốn rồi, điện hạ tựa như một ánh sáng trong bóng đêm, rực rỡ như vậy, mặt trời cũng không thể che giấu quang huy của ngươi...” Hứa Thất An một cái câu thức đổi thành áo khoác, lại lấy đến trước mặt Lâm An công chúa nói.
Phiếu Phiếu vừa vui vẻ vừa quẫn bách, còn có chút bất đắc dĩ, không biết bắt đầu từ khi nào, nàng dần dần không thể khống chế Đồng la nho nhỏ này.
Khi mới từ trong tay Hoài Khánh đoạt lại, hắn còn rất thuận theo nghe lời, thề muốn nhất đao lưỡng đoạn với Hoài Khánh, toàn tâm toàn ý làm trâu làm ngựa cho nàng.
Thời gian lâu, nàng phát hiện nam nhân này mình căn bản không khống chế được, hắn ở mặt ngoài khiêm tốn cung kính, thật ra lúc ở chung với nhau, mình luôn ở vào thế yếu.
Mà loại hình thức ở chung này, nàng thế mà chưa từng để ý. Phải biết rằng, cho dù là ở trước mặt Hoài Khánh, nàng cũng là kỳ nữ tử nỗ lực phấn đấu.
Nghĩ đến đây, Phiếu Phiếu ngẩng lên cái cằm độ cong tuyệt vời, chất vấn: “Lúc có mặt Hoài Khánh sao không nói?”
Loại lời này sao có thể trước mặt các ngươi cùng nhau nói... Nếu là Hoài Khánh, ta phải đổi cách nói: điện hạ tựa như một đóa hoa sen tuyết trắng muốt hoàn mỹ trong gió tuyết, ngài dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, đùi ngọc thon dài thẳng tắp, ngực 36D khoa trương... Kinh diễm ta thật sâu.
Hứa Thất An chuyển hướng đề tài: “Trưởng công chúa đi đâu rồi?”
“Bản cung làm sao biết?”
Phiếu Phiếu tựa như muốn trợn trắng mắt, nhưng bận tâm đến lễ nghi tu dưỡng, cố nhịn xuống, nói: “Chúng ta mau đi Ngự Dược phòng đi, tra án như cứu hoả, không thể chậm trễ.”