Thái Viện có một đôi mắt tuy không lớn nhưng lại trong suốt, tóc dài, cười rộ lên trong thực dịu ngoan.
Cô là ủy viên tuyên truyền của lớp, tính cách hướng nội, bởi vậy thường không thể hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng Tại Trung có mối quan hệ tốt nên luon giúp cô. Thái Viện hơi khác với các học sinh khác, cô là một trong số không nhiều người trong trường dùng phương tiện công cộng đến trường; sau khi hai người quen nhau thì Tại Trung mua một chiếc xe đạp, mỗi ngày đều đến tận cửa đón cô. Thái Viện thường xuyên làm bữa trưa cho Tại Trung, hai người bàn luận việc nấu ăn rất tâm đắc, có khi còn cùng đến lớp học thêm với nhau.
Đồng Lôi và Xương Mân nhìn thế nào cũng không cảm thấy Thái Viện là mẫu người Tại Trung thích, nhưng hai người họ cũng không phản đối. Chỉ cần Tại Trung vui vẻ là tốt rồi.
Mỗi ngày trôi qua bên Thái Viện rất bình yên, không cần lo có kẻ nào quấy rầy, điều này làm cho Tại Trung có thêm nhiều thời gian nghỉ ngơi. Thái Viện chưa bao giờ hỏi đông hỏi tây, cô luôn mỉm cười, bộ dáng bao dung.
Tại Trung biết, thứ cô muốn không nhiều, hơn nữa còn là những thứ mình có thể cho.
Như vậy là tốt rồi, cậu cần khôi phục cuộc sống bình thường của mình.
Duẫn Hạo càng ngày càng nhiều việc, ngoại trừ lúc phải đi học thì hắn cũng không ở trên lớp nữa.
Nhưng có một lần, Thái Viện tìm Tại Trung giúp đỡ, gặp Duẫn Hạo ở cửa, cô có chào hỏi hắn, nhưng hắn lại không để ý đến.
Duẫn Hạo chưa bao giờ cư xử với người khác như vậy, nhưng hắn lại coi như không thấy sự tồn tại của Thái Viện.
Tại Trung nhìn thấy, nhưng cậu lại sợ hãi trốn trong góc, không dám đi ra.
Cậu không biết mình ở sợ hãi cái gì, chỉ là thấy sợ ánh mắt của Duẫn Hạo.
Cái ánh mắt lạnh lùng, không có tiêu điểm gì.
Mỗi khi nhìn thấy ánh mắt ấy, Tại Trung đều phát giác thì ra cố gắng của mình chẳng có tí tác dụng nào.
*****************
Nhà Thái Viện kinh doanh một cửa hàng bán hoa nhỏ. Từ cửa hàng đi ra phải qua một đoạn đường rất tối. Chỉ cần cùng cô về muộn một chút là Tại Trung đều đưa cô về nhà. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Thái Viện nói buổi tối uống nhiều, vì thế hai người dắt xe đạp, im lặng đi vào ngõ nhỏ.
Đề tài mà hai người nói luôn chỉ có vài thứ, nhưng cũng đủ để đi hết đoạn đường này. Trước kia khi còn ở chung với Duẫn Hạo, cậu nói luôn mồm, cái gì cũng có thể nói, tuy Duẫn Hạo rất ít đáp lại nhưng làm Tại Trung vui vẻ. Cảm giác khi đó rõ ràng như vậy, hoàn toàn đối lập với hiện tại, làm tâm tình cậu có chút thất vọng.
Cách đó không xa, dưới đèn đường có mấy thân ảnh lay động.
Năm sáu tên có dáng vẻ lưu manh vây quanh đó hút thuốc, cười đùa toàn những lời thô tục khó nghe.
Thái Viện có chút sợ hãi, theo bản năng nhích lại sát bên cạnh Tại Trung.
“Hắc, bé con!”
Thái Viện sợ tới mức mím chặt môi, tay kéo kéo áo Tại Trung.
Tại Trung chán ghét trừng mắt liếc bọn chúng, ý bảo Thái Viện ngồi lên xe đạp.
“Đừng đi a… Chẳng lẽ còn trách chúng tao quấy rầy bọn mày hẹn hò? Tối nay…” Một tên môi có xỏ đinh bước lại gàn, mấy tên phía sau dàn hàng, chặn đường hai người.
“Tại Trung…” Thanh âm Thái Viện run rẩy.
Tại Trung cắn cặt răng, giữ chặt tay cô. “Cút ngay!”
“U… Nhãi con như mày thật cứng miệng a…” Thấy thái độ Tại Trung cứng rắn, tên kia nổi giận, xông tới, “Lấy hết mấy thứ đáng giá trên người ra đây, bằng không bọn mày sẽ khó coi lắm đấy!”
Trong thoáng chốc, Tại Trung bỗng nhiên nhớ tới, thật lâu trước kia, cậu và Duẫn Hạo cũng gặp phải trường hợp này. Lúc ấy Duẫn Hạo không nói hai lời đã che trước mặt cậu, đánh đám kia phải chạy làng. Khung cảnh lại thay đổi đến bây giờ.
Hôm nay, cậu phải bảo vệ Thái Viện.
“Cậu nhanh chạy đi.” Tại Trung nhỏ giọng nói.
Thái Viện hiển nhiên còn chưa hiểu, “… Cái gì?”
“Tớ không sao, cậu chạy nhanh lên, nghe lời.”
………
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT