Tại Trung cố chấp cho rằng,mình có thể tàn nhẫn một lần. Tàn nhẫn với Duẫn Hạo, cũng là tàn nhẫn với chính mình.
Cậu đã làm như vậy.
Tự tôn của cậu, ở cái năm mà ba ba cậu qua đời đã bị mẹ cậu giẫm lên, đó là lần cuối cùng, cậu không thể nhận thêm một lần nữa.. Mặc kệ xung quanh có bao nhiêu người suốt ruột cho họ, chỉ cần là tốt cho Duẫn Hạo, cậu không thể nói câu hối hận.
Kỳ thật mọi thứ cũng không khó khăn như vậy.
Từng chút từng chút một, hẳn là có thể đoạn tuyệt được thôi.
Chúng ta còn rất trẻ, tương lai còn có nhiều việc phải làm, không thể dừng lại ở đây được.
Ở Trịnh gia, Tại Trung thu liễm tính bướng bỉnh và cố chấp của mình, giống như những người khác, cẩn trọng trong mọi thứ. Ở trong trường học, cậu cũng thật sự học, tích cực tham gia các hoạt động. Vẫn bảo trì tốt mối quan hệ với mọi người xung quanh, vui vẻ thoải mái như cá gặp nước. Không biết lúc đó Lâm Khả Khả và Đồng Lôi đã xảy ra chuyện gì, nghe nói Đồng Lôi ‘dạy dỗ’ cô ta một chút, sau đó uy hiếp cô ta, bắt cô ta phải hứa rằng không bao giờ xuất hiện trong trường nữa; còn Lâm Khả Khả cũng đã chuyển trường. Cứ như vậy, việc quen nhau của Tại Trung và Duẫn Hạo cũng dần bị quên lãng.
Nhưng sự việc cũng không hoàn toàn như vậy.
Cậu không xưng huynh gọi đệ với nữa, không càn rỡ đòi chép bài Duẫn Hạo, cũng không quấn lấy Duẫn Hạo như sứa nữa.
Quan hệ của cậu và Duẫn Hạo đã biến thành quan hệ giữa thiếu gia và người làm, lần này là hoàn toàn.
Bởi vì Duẫn Hạo cũng không để ý tới Tại Trung nữa.
Tại Trung dùng phương tiện công cộng để đi học, cho nên mỗi ngày đều phải rời giường trước; có đôi khi dậy muộn, Duẫn Hạo cũng sẽ không liếc cậu một cái, cho cậu đi nhờ xe như trước nữa.
Tại Trung vẫn thường xuyên cho mọi người trong Trịnh gia ăn mấy món mới mình làm được, nhưng Duẫn Hạo cũng không bao giờ tỏ thái độ nữa.
Các hoạt động trong trường, bọn họ chưa từng có cơ hội tham gia cùng nhau.
Mà sau khi về nhà rồi, bọn họ cũng không bao giờ xuất hiện cùng nhau nữa. Tại Trung cũng không đi ra ngoài vào buổi tói nữa, bởi vì cậu sợ thấy Duẫn Hạo ngẩn người trước mộ Đại Thụ sau hoa viên.
Tựa như Tuấn Tú nói, đó là lần đầu tiên Duẫn Hạo mở lòng.
Nhưng Tại Trung lại dùng tay đóng lại cánh cửa đó thay Duẫn Hạo, thậm chí còn không thèm hỏi ý kiến hắn.
Trịnh phu nhân thấy Duẫn Hạo và Tại Trung vốn thân nhau như người một nhà mà nay lại thành thế này, ngấm ngầm rơi lệ. Bà vẫn luôn cho rằng mình quan tâm đến Tại Trung thì có thể làm đứa trẻ đó quên đi tôn ti, nhưng chính sự yêu thương quá đáng của mình mới làm cậu lựa chọn cách này.
Nếu tất cả không xảy ra, có phải sẽ không đau lòng không?
Tại Trung chưa hề rơi nước mắt, bởi cậu không có thời gian, mỗi ngày cậu đều phải làm rất nhiều việc.
Hơn nữa, không lâu sau, Tại Trung quen nhau với người bạn gái đầu tiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT