Cho rằng Duẫn Hạo sẽ không tóm lấy mình như thế, lưng Tại Trung cũng thẳng lên, “Thiết, ta thổ lộ thì sao? Bất quá chỉ là một câu nói mà thôi, ngươi không thực sự cho rằng ta sẽ thích ngươi đấy chứ?”
“Ta nghĩ như vậy a,” Duẫn Hạo nhún nhún vai, “Chẳng lẽ ngươi không thích?”
“Vì sao ta phải thích ngươi chứ?! Lời của người say mà ngươi cũng cho là thật sao?!” Tại Trung hoang mang mở miệng, “Bệnh vương tử của ngươi cũng nghiêm trọng thật đấy!”
Biểu tình Duẫn Hạo có chút cứng ngắc, tươi cười cũng không tự nhiên, “Lời của người say?”
“Đúng vậy! Lời người say thôi… Đừng ngây thơ như vậy được không, chẳng lẽ ta là đồng tính luyến ái sao? Ngươi đừng có coi thường ta chứ!”
“Đồng tính luyến ái thì sao? Ngươi coi thường đồng tính luyến ái?” Vẻ tươi cười của Duẫn Hạo hoàn toàn biến mất, con ngươi màu nâu lóe ra ánh sáng khác thường, “Vậy có phải ngươi cũng khinh thường Tuấn Tú không?”
Hỏng bét, nói sai nói… Tại Trung hận không thể cắn luôn lưỡi mình. Cậu vội vàng giải thích, “Đương nhiên ta không có ý đó… Dù sao sao ta không thích ngươi, ngươi trăm ngàn lần đừng hiểu lầm.”
Trong nháy mắt, Tại Trung có thể đọc được một cảm xúc có tên là ‘thất vọng’ từ mắt Duẫn Hạo, mà ngay giây tiếp theo lại không còn thấy gì nữa. “Vậy sao… Thực tiếc, ta vì ngươi mà đã từ chối Lâm Khả Khả rồi.”
Trong lòng Tại Trung rung động. Ngây ngốc hỏi, “Vì sao ngươi lại từ chối cô ta?”
“Bởi vì ta nghĩ nếu ta quen nhau với cô ta, Tại Trung của chúng ta chẳng phải là rất thương tâm sao?”
Lại tới nữa, cái kiểu tươi cười như cân nhắc này lại tới nữa rồi. Sao trước kia không cảm thấy hắn thật đáng ăn đòn như vậy chứ?! Tại Trung nghiến răng nghiến lợi nói, “Ta thương tâm cái gì? Ngươi càng nói càng thái quá! Không được nói giỡn kiểu này nữa!”
Duẫn Hạo hít vào một hơi thật sâu, tiến từng bước về phía trước, “Tại Trung, ta hỏi thật ngươi một câu, ngươi có thật sự thích ta không?”
“Ta…” Tại Trung không biết nên trả lời thế nào, đơn giản hỏi lại, “Ngươi muốn nói kiểu ‘thích’ thế nào? Nếu là bạn thân thì ta đương nhiên thích, ngươi đối với ta tốt như vậy…”
Duẫn Hạo đột nhiên cúi người xuống, hai mắt khép hờ, nhẹ nhàng nhấn môi mình lên môi Tại Trung.
Đôi môi đang lải nhải đột nhiên bị cái gì đó ấm áp áp nhẹ lên, im lặng.
Một trận cuồng phong thổi qua não Tại Trung.
Vừa rồi cái đó… Là kiss sao?
Đưa tay lên, run run chạm vào môi mình, lại không phát hiện ngón tay đã phát run.
“Ý ta là loại ‘thích’ này.” Duẫn Hạo khụ một tiếng, rõ ràng cũng không được tự nhiên, quay người lại.
“Trịnh Duẫn Hạo…” Tư thế như chuẩn bị đón mưa gió sắp đến làm cho bóng dáng thon dài kia run lên một chút. Tại Trung hai bước vọt tới trước mặt Duẫn Hạo, đỏ mặt quát, “Ngươi là đồ ngốc, sao ngươi lại dám hôn ta hả? Thật lớn mật! Đó là nụ hôn đầu tiên của ta a!!”
… Sao mình lại giống như nữ sinh bị phi lễ thế này chứ… Tại Trung âm thầm nổi da gà.
Không ngờ vẻ mặt Duẫn Hạo lại hùng hồn nói, “Đó là cũng nụ hôn đầu tiên của ta a.”
“Ta không tin! Chẳng lẽ trước kia ngươi chưa từng hôn người khác?”
“Không có, ngoại trừ mẹ ta!”
“Mẹ ta chưa hôn ta a!”
“Đó không phải là nguyên nhân của ta.”
Được, ngươi còn thản nhiên được như vậy. Tại Trung càng nghĩ càng giận, tiếp tục khoa tay múa chân trong gió lạnh với Duẫn Hạo, “Mặc kệ, nói thế nào thì ngươi hôn ta là ngươi không đúng.”
“Đừng ngắt lời ta, ngươi trả lời trước đã, ngươi có thích ta không?” Duẫn Hạo nghiêm mặt.
“Ta… Ta…” ‘Ta không thích ngươi’, bốn chữ này bất luận thế nào cậu cũng không thể nói ra được. Chỗ vừa được Duẫn Hạo hôn kia như chú ngữ, phong ấn ngôn từ của cậu, làm cậu hoàn toàn mất khả năng tự kiềm chế.
Tất cả rơi vào đường cùng, Tại Trung chạy về phía cửa, một lòng muốn trốn khỏi Duẫn Hạo khác thường.
Duẫn Hạo thản nhiên nở nụ cười, “Ta biết câu trả lời rồi! Tối Giáng Sinh đến hoa viên sau nhà, ta có lời muốn nói với ngươi!”
*********************
Sau khi tan học, Tại Trung liền tử triền lạn đả (bám chặt không buông), nhất định phải về nhà với Xương Mân. Xương Mân biết cậu lại có phiền não rồi, ngồi trong xe mặt không chút thay đổi mở cửa cho cậu vào; kết quả là Tại Trung nhào vào ôm chặt lấy y, đáng thương hề hề nói, “Xương Mân, ngươi nhất định phải cứu ta.” Xương Mân than nhẹ một hơi, khép sách vở lại, nghe Tại Trung nói.
Vì thế, cả đường đi, Tại Trung miệng lưỡi lưu loát,nói hết toàn bộ chuyện phát sinh tối qua cho y nghe, khi đó lái xe nhà y vẫn còn cười cười; nhưng khi nói đến nụ hôn kia thì người lái xe lại hít một hơi khí lạnh.
Xương Mân vẫn coi như bình tĩnh, vẫn còn cười cười được, đến cuối cùng tổng kết một câu: Hai người các ngươi giống hệt nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT