Trên sân thượng.

Trong lòng Tại Trung loạn cào cào. Cậu mơ hồ cảm giác hình như hôm qua mình đã làm chuyện kinh thiên động địa gì đó rồi, hơn nữa chuyện này nhất định là có liên quan đến Duẫn Hạo nữa. Nếu không thì sao hôm nay hắn lại bỗng dưng đối tốt với mình như thế? Bình thường hắn cũng tốt, nhưng mà hôm nay lại khác, rất khác a…

Khác thế nào à?

Ví dụ như… Cẩn thận giúp cậu chép bài này, cho dù cậu có xem truyện tranh hay gửi tin nhắn cho người khác cũng không thấy nhíu mày này, mà hắn lại còn giúp cậu canh chừng nữa. Tan học lại ngoan ngoãn ngồi lại với cậu, dù Lâm Khả Khả có tìm thì hắn cũng không gặp. Thậm chí còn chịu đựng đống nước miếng bay đầy trời của  Đồng Lôi và Xương Mân, bốn người cùng nhau nói chuyện phiếm.

Hơn nữa Tại Trung cảm thấy tươi cười của Duẫn Hạo trong vài năm nay còn không nhiều bằng hôm nay nữa. Nhưng tất cả lại làm cho cậu có cảm giác u ám thế nào ấy… Chắc không phải nguyên nhân là vì trời hôm nay rất lạnh đấy chứ? Với hiểu biết của cậu đối với Duẫn Hạo, tên kia tuyệt đối sẽ không vô sự hiến ân cần (không tự nhiên mà xum xoe).

A a a a a a… Muốn điên rồi, rốt cuộc là nguyên nhân gì a?

Không phải là… Tại Trung mở to hai mắt, rốt cục nghĩ tới một khả năng có thể xảy ra nhất.

“Có chuyện gì không thể nói trong lớp sao? Trên sân thượng này lạnh lắm.”

Nghe thấy thanh âm Duẫn Hạo, Tại Trung giật mình một cái, mất tự nhiên xoay qua, cố gắng nặn ra một nụ cười, “Duẫn, Duẫn Hạo…”

“Lại mặc phong phanh như vậy, ngươi bị cảm thì sao đây hả?” Duẫn Hạo ái muội giúp Tại Trung choàng khăn quàng cổ, ánh mắt ôn nhu như nước.

Tại Trung nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

“Duẫn Hạo, ta sai rồi, ta biết ta đã phạm vào sai lầm không thể tha thứ…”

Duẫn Hạo vẫn cười như cũ, “Ngươi uống lộn thuốc rồi hả? Sai cái gì?”

Tại Trung lắc lắc đầu, như ủy khuất như khiếp đảm, “Không đúng không đúng, là ta sai, ngài đừng ra vẻ cao thượng như thế được không…”

“Nói gì thế hả?!” Duẫn Hạo bắt lấy cánh tay cậu, mặt tiến đến gần, “Ngươi còn chưa tỉnh rượu hả?”

Tại Trung lui từng bước, liều mạng giải thích, “Duẫn Hạo, ta biết lần này ta sai rồi… Nhưng ngươi lại khoan hồng độ lượng như vậy, cứ coi như chưa từng phát sinh chuyện gì, được không?”

Duẫn Hạo tựa hồ giật mình, lập tức hỏi, “Vì sao?”

“Cái đó…” Tại Trung nghĩ nghĩ, nói, “Ngươi có biết loại việc đó bình thường đều rất khó khống chế a, vả lại ta lại là lần đầu tiên nữa… Đương nhiên càng khó khống chế.”

“Ân, cái này ta hiểu.”

“Thật không?!” Trong lòng Tại Trung vui vẻ, tỉnh táo cả người, “Duẫn Hạo! Ta biết ngươi tốt nhất!!!”

“Ngươi khống chế không được nên mới làm thế, đúng không?” Ánh mắt Duẫn Hạo ái muội đập thẳng vào Tại Trung, cười đến nỗi trong lòng cậu muốn phát hoảng.

“Thật? Ta không phải nôn vào quần áo của ngươi a, cái gì thật hay giả chứ?” Tại Trung bắt đầu hoài nghi, không biết cậu và Duẫn Hạo có phải cùng nói đến một chuyện hay không.

Chỉ thấy Duẫn Hạo lại một lần nữa vô lực nhìn trời xanh, sau đó cúi đầu, ánh mắt sáng rực lên nhìn chằm chằm Tại Trung, “Ngươi nói gì? Chuyện tối qua ngươi không nhớ gì hết?”

“… Ân.”

Lại là nụ cười đầy tà khí, Tại Trung không tự giác lui về phía sau vài bước.

“Được rồi, ta nói cho ngươi nghe – Tối qua ngươi đã thổ lộ với ta rồi, bạn Tại Trung.”

Ta nghe thấy cái gì thế này??

Ta nhất định là còn chưa tình rượu a…

Ta thổ lộ với hắn?! Sao có thể thế được?!

Dù ta có tà tâm nhưng còn chưa có tặc đảm (can đảm của kẻ trộm ^_^)a a a…

Nhất định là hắn đang đùa giỡn ta thôi. Tại Trung âm thầm gật gật đầu, khẳng định phán đoán của mình, vì thế giọng cũng lớn lên, “Bậy bạ! Đừng lấy cái này ra đùa!”

Duẫn Hạo cũng không tức giận, mỉm cười nói, “Vậy ngươi dám nói ngươi không thích ta không?”

“vì sao ta lại thích ngươi chứ?! Kỳ quái!” Tại Trung cố ý liếc mắt nhìn hắn, “Đã nhiều năm làm anh em như vậy rồi, ngươi thật đúng là buồn cười!”

“Buồn cười thì ngươi cứ cười a.” Duẫn Hạo thản nhiên nói, “Ta không ngăn cản ngươi.”

Tại Trung nhức đầu, nghĩ, tuyệt thật! Trước kia dù não mình có phải thật sự bị đơ hay không, nhưng cậu biết với tính cách của mình thì chắc chắn không thể làm ra cái chuyện thổ lộ kia được. Nhưng… cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là, không chừng Trịnh Duẫn Hạo sẽ lấy chuyện này ra ấp chế mình…

Không đúng không đúng, Duẫn Hạo không phải người xấu như vậy.

… Nếu hắn tiếp nhận mình thì sao? Nếu tâm ý hắn cũng giống mình thì sao?

Tại Trung đột nhiên có loại giả thiết lớn mật này.

“Cái kia… Duẫn Hạo,” Tại Trung thử hỏi, “Ta thật sự…”

“Ân, đừng hoài nghi, ngươi thật sự thổ lộ.” Duẫn Hạo đột nhiên nâng cằm Tại Trung lên, ánh mắt chưa bao giờ nghiêm túc như thế, “Cho nên bây giờ ta xác định với ngươi.”

Thanh âm Tại Trung run run, “Ngươi, ngươi đừng xáp lại gần ta như vậy…”

“Đêm qua ngươi đã nói, ngươi thích ta, muốn ta không thích người khác nữa,” Duẫn Hạo như không nghe, tiếp tục nói chậm rãi, “Nhưng ngươi còn chưa nói với ta, ngươi có muốn cùng ta quen nhau hay không.”

Chờ một chút…

Đầu óc nhanh chóng xoay xoay, Tại Trung đột nhiên nhớ lại.

Mình khóc như núi đổ, thổ lộ với Duẫn Hạo.

Ách… Thì ra không phải nằm mơ a…

Tại Trung hoàn hồn kịp thời, ngay cả biểu tình sẽ chịu trách nhiệm cũng không có. “Trịnh, Trịnh Duẫn Hạo! Ngươi đừng nói nữa… Ta sẽ tức giận!”

“Ta đã tức giận rồi.” Lúc Duẫn Hạo nói chuyện, thậm chí một chút bộ dáng tức giận cũng không có, “Tại Trung, không phải ngươi nên cho ta một câu trả lời sao?”

Tại Trung đã xem nhẹ phần quan trọng nhất trong tình cảm.

Cậu chỉ biết là mình thích Duẫn Hạo, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nghĩ rằng có thể quen nhau với hắn. Duẫn Hạo nhắc đến như vậy mới làm cậu như tỉnh ngộ ra, bắt đầu suy nghĩ. Thì ra ngoài việc thổ lộ thì còn có một phần còn quan trọng hơn nữa.

Nhưng vì sao cậu lại muốn quen nhau với Duẫn Hạo chứ? Bọn họ thân nhau như anh em a! Huống hồ chuyện yêu đương quan trọng như vậy, sao có thể coi như trò đùa như vậy? Mà Duẫn Hạo nói chuyện này cứ như đang giỡn chơi a.. Thổ lộ thì sao? Mà mình lại chưa bao giờ uống say, nói không chừng mình bị rượu hóa điên rồi tóm đại một người nào đó thổ lộ thì sao đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play