Huyền Nữ vừa ngâm suối nước nóng vừa xem thuật
pháp sư phụ để lại, vô cùng thích ý. Một lúc sau nàng mới nhìn canh giờ
lưu luyến không thôi rời khỏi suối nước nóng.
Nàng hong khô một
đầu tóc đen, vì có chuyện này hôm qua nên nàng biến Minh Ngọc Vân Văn
Sam thành một bộ váy màu trắng xen lẫn màu hồng, lại chải một kiểu tóc
chữ thập rồi mới bay về phía rừng đào.
Không biết thương thế trên người tứ ca ca ra sao rồi……
Từ xa đã thấy hai vị thượng thần đang đánh cờ dưới gốc cây, Huyền Nữ nhẹ nhàng tiến lên hành lễ.
Chiết Nhan quay đầu nhìn nàng một cái khẽ mỉm cười.
“Không cần phải khách khí như vậy, nếu ngươi đã gọi Chân Chân là tứ ca ca thì cũng nên gọi ta là Chiết Nhan đi.”
Huyền Nữ lại cúi người hành lễ.
“…… Vâng, Chiết Nhan.”
Không đợi nàng nói tiếp thì một giọng nói truyền đến từ phía xa, nàng thấy
giọng nói này rất quen thuộc, sau đó nàng nhận ra đó là giọng nói của
Bạch Thiển.
“Tứ ca, ngươi thật quá đáng đi chơi không thèm mang theo muội? Ngươi còn đến nhà đại tẩu nữa chứ?”
Huyền Nữ nhìn Bạch Thiển đang tức giận tru miệng lên trước mặt mới có cảm
giác chân thật một chút. Kỳ thật từ khi nàng sống lại cho đến bây giờ
nàng luôn chăm chỉ tu luyện, vậy cho nên nàng luôn cảm thấy kỳ thực đây
chỉ là một giấc mộng một khi tỉnh dậy tất cả những thứ này đều tan biến
hết.
Huyền Nữ ngơ ngẩn đứng tại chỗ cũng không phát hiện ra Bạch Thiển đang dùng vẻ mặt tán thưởng vậy quanh nàng.
“Hắc! Lão phượng hoàng từ khi nào mười dặm rừng đào của ngươi lại có một tiểu mỹ nhân như thế này?”
Là một hồ ly “Háo sắc” Bạch Thiển vẫn không nhịn được học theo những hoa
hoa công tử ở nhân gian, nàng vươn ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng nâng cằm của Huyền Nữ.
“Chậc chậc, đẹp, quá đẹp. Mọi người đều
nói ta là đệ nhất mỹ nhân của tứ hải bát hoang này chẳng qua họ chưa
nhìn thấy người nào đẹp hơn thôi! Tiểu mỹ nhân, ngươi tên là gì nha?”
Bạch Chân thấy cử chỉ đó của nàng trong lòng lại có chút không vui, nên chỉ có thể bất đắc dĩ quát lên một tiếng.
“Hồ nháo.”
Huyền Nữ lấy lại tinh thần nhìn Bạch Thiển đứng trước mắt, khóe miệng nổi lên ý cười. Nàng ấy chưa từng phải trải qua những năm tháng thống khổ đó
thật tốt Bạch Thiển vẫn ở thời điểm vui vẻ hạnh phúc nhất.
Trên mặt Huyền Nữ nở một nụ cười làm cho người ta say mê, Bạch Thiển như vậy là cho người ta muốn bảo vệ nha.
“Thiển Thiển, ta là Huyền Nữ nha!”
“Huyền Nữ?”
Bạch Thiển kinh ngạc thu tay lại cái miệng nho nhỏ biến thành một hình tròn.
“Xin lỗi Huyền Nữ, không ngờ chỉ không gặp có mấy ngàn năm thôi ngươi đã
biến hóa nhiều như vậy làm cho ta không nhận ra được luôn.”
Huyền Nữ nhẹ nhàng mỉm cười duỗi tay chỉ vào trong rừng đào.
“Không sao, không bằng chúng ta đi đến đó tâm sự đi! Đừng quấy rầy Chiết Nhan và tứ ca.”
Bạch Thiển cũng đang có ý này liền gật đầu đi về phía trước vài bước, đột
nhiên nàng giơ tay vỗ trán lục trong tay áo lấy ra một thứ.
“Đúng rồi Chiết Nhan, đây là thư cha và mẫu thân gửi cho ngươi, ngươi từ từ xem nha ta đi ra ngoài chơi với Huyền Nữ đây.”
Bạch Chân và Chiết Nhan nhìn nhau lắc đầu một cách bất đắc dĩ nhìn bóng lưng rời đi của hai nàng.
Không đề cập tới Bạch Thiển và Huyền Nữ vui vẻ ôn chuyện như thế nào, bên này Chiết Nhan vừa xem xong phong thư bất đã dĩ nhìn Bạch Chân.
“Hồ đế hồ hậu lại cho ta một cái vấn đề nan giải đây! Ai, sao vấn đề của Thanh Khâu các ngươi lại đưa cho ta?”
Bạch Chân lấy bức thư trong tay Chiết Nhan xem qua một lượt không thèm để ý bĩu môi.
“Ta nói này lão phượng hoàng ngươi có cần phản ứng thái quá như vậy không?
Không phải chỉ là tìm một sư phụ cho Bạch Thiển thôi sao?”
Chiết Nhan trầm tư một lát rồi ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
“Thật ra có một người có thể quản được nàng nhưng mà không biết các ngươi có nỡ bỏ hay không thôi.”
Bạch Chân tò mò hỏi: “Ai?”
“Côn Luân Khư, Mặc Uyên thượng thần.”
Bạch Chân vô ngữ nhìn biểu tình cười như không cười kia của hắn, chỉ có thể túng nhún vai.
“Nếu ngươi có thể làm Mặc Uyên thượng thần thu nàng làm đệ tử thì tốt quá!
Nhưng đầu tiên phải nói để Thiển Thiển chịu mới được.”
Chiết Nhan tán đồng gật đầu.
Mà bên này Bạch Thiển và Huyền Nữ còn đang vô tư gây họa cho đào hoa túy
của Chiết Nhan! Nàng lại không biết bản thân mình sẽ nhanh chóng bị đóng gói đến Côn Luân khư.
Lúc Chiết Nhan và Bạch Chân tìm được các
nàng thì thấy trong đám khói mù các nàng đang ở cạnh hồ cá. Trên mặt đất đã được nhóm lửa còn hai cục than đen trên tay hai nàng là cái gì, còn
có thể nói cái gì đây?
Bạch Chân không thể tin được nhìn hai cái
mặt mèo trước mắt, hắn khỏi có chút bội phục muội muội nhà hắn. Lúc này
mới qua bao lâu nàng lại có bản lĩnh làm cho Huyền Nữ luôn lịch sự văn
nhã trước mặt họ biến thành như thế này?
Kỳ thật hắn trách oan Bạch Thiển rồi vì chuyện này Huyền Nữ bắt đầu trước.
Trước đó Huyền Nữ và Bạch Thiển uống trộm đào hoa túy nên Huyền Nữ mới hơi
say. Trong đầu mơ hồ hiện ra cuộc sống nơm nớp lo sợ ở kiếp trước của
mình, đột nhiên lại có chút đau lòng. Nàng nhìn Bạch Thiển đã say đến lờ đờ mông lung đứng bên cạnh nên nàng nghĩ đời này nàng muống sống thoải
mái chút? Không cần để ý đến những chuyện đó nữa.
Sau khi nghỉ
ngơi một lát lại nhìn thấy mấy con cá béo mập vui vẻ chơi đùa vô tư
không cảnh giác ở trong hồ, nàng cảm thấy có chút ghen ghét với sự vô tư của chúng, ha, còn sống tốt hơn cả nàng.
Vậy nên nàng lay Bạch
Thiển tỉnh lại, hai con tiểu hồ ly thừa dịp đang say bắt một sọt cá
nướng ăn cho đỡ thèm. Nhưng mà không hề nghĩ đến việc cả hai nàng đều
không có thiên phú nấu nướng, nhóm nửa ngày mới được một đống lửa thì
cũng thôi đi nhưng hai cục than đen này là cái quỷ gì?
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ! Đã bị Chiết Nhan và Bạch Chân bắt gặp lại còn bị dạy bảo một hồi!
Huyền Nữ là càng nghe càng tủi thân, tiện đang say nàng liền “Oa” một tiếng
nước mắt cứ thế mà chảy ra, tiếng khóc tê tâm liệt phế! Giống như nàng
khóc hết uất ức từ lúc trùng sinh cho đến giờ ra vậy, vừa khóc vừa quát
Chiết Nhan: “Không phải chỉ uống mấy ngụm rượu, bắt mấy con cá của ngài
thôi sao? Ngài đường đường là thượng thần mà lại keo kiệt đến mức như
vậy? Đều đã dạy dỗ hết nửa giờ rồi, Thiển Thiển có lỗi gì chứ?
“Oa…”
Nàng khóc một trận làm cho bọn hắn đều ngây ngốc, Bạch Thiển cũng tỉnh rượu hơn nửa.
Chiết Nhan không thể mất mặt mà đi dỗ nàng nhưng Bạch Chân và Bạch Thiển
không quan tâm đến những cái đó. Bọn họ thay nhau ra trận dỗ Huyền Nữ,
nhưng nàng không chút dao động mà tiếp tục gào khóc, khóc đến mức làm
cho Chiết Nhan to hết cả đầu, sớm biết thế hắn đã không quản chuyện của
các nàng rồi, rượu này cá này sau này đều theo nàng là được.
Đào
hoa túy này có tác dụng chậm mà các tiên nhưỡng khác không thể so, huống hồ sau khi trùng sinh Huyền Nữ cũng không uống rượu, lúc này nàng dùng
sức để khóc nên hơi rượu càng bốc lên đầu nhiều hơn.
Cho dù Huyền Nữ khóc đến mức nấc lên cũng không tha cho bọn họ, nàng lần lượt kéo
tay áo của bọn họ ngắt quãng nói đến những tủi thân của nàng.
Cái gì mà cha không thương mẹ không yêu, cái gì mà khó khăn lắm mới có một
sư phụ đối xử tốt với nàng mà sư phụ lại chết, cái gì mà hồ sinh của
nàng không qua nổi nữa, thẳng đến khi trời tối nàng mới mệt mỏi dựa vào
trong ngực Bạch Chân ngủ.
Bạch Chân đau lòng bế nàng lên quay đầu nhìn Bạch Thiển và Chiết Nhan đã lao tâm quá độ.
“Ta mang nàng về phòng trước, các ngươi cũng nghỉ ngơi đi đều bị dày vò một ngày rồi.”
Nhìn theo bóng lưng của họ Chiết Nhan lấy tay day day huyệt thái dương,
Chiết Nhan và Bạch Thiển nhìn nhau thở ra một hơi, Huyền Nữ này một khi
đã khóc là kinh người.
“Sau này tuyệt đối đừng cho Huyền Nữ uống rượu nữa.”
Bạch Thiển vẫn còn sợ hãi gật đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT