Ta tên là Điệp Phong, sinh ra ở Tây Hải, là nhi tử thứ hai của phụ vương, từ nhỏ đại ca thông tuệ hơn người nhưng sức
khỏe ốm yếu nên phụ vương vẫn luôn yêu thương đại ca hơn, nhưng lại rất
nghiêm khắc với ta vì phụ vương nói ta là hy vọng của Tây Hải, thường
ngày người không cho phép ta chơi đùa chỉ được phép tu luyện và đọc
sách, nếu ta vi phạm thứ chờ đợi ta là những trận đòn roi.
Sau đó vào năm ta hơn ba vạn tuổi phụ vương đưa ta đến Côn Luân khư bái sư,
người nói Mặc Uyên thượng thần là đệ nhất chiến thần của tứ hải bát
hoang nếu như có thể bái ngài ấy làm sư phụ thì sau này tương lai của ta sẽ rất tốt.
Mặc Uyên thượng thần giống như rất vừa lòng với sự
ổn trọng của ta nên đã đồng ý nhận ta làm đệ tử, sau khi bái sư xong phụ vương rất vui vẻ vứt hắn lại Côn Luân khư, cho dù ta không muốn thì ta
cũng không có quyền được phản kháng dù sao người phụ vương yêu thương
nhất cũng chỉ có đại ca.
Cũng may tuy nhìn qua sư phụ rất lạnh
lùng nhưng người đối xử với ta không tồi, ít nhất khi ở bên sư phụ ta có thể có được những thư phụ vương không thể cho.
Theo sư phụ ngồi
thiền, niệm kinh, tu luyện, ta nhìn những đồ dùng được chọn lựa tỉ mỉ để đưa lên Côn Luân khư thì dần dần ta cũng hiểu ra một chuyện hóa ra phụ
vương cũng rất để tâm đến ta.
Thân thể mẫu thân luôn không tốt,
ông ấy thương tiếc mẫu hậu cho nên đời này chỉ có hai huynh đệ bọn họ,
đại ca yếu ớt cho nên không thể kế thừa vị trí của ông ấy, cho nên chỉ
có thể đem tất cả hy vọng đặt vào một đứa trẻ như ta.
Sau đó sư
phụ cũng thu thêm một vài đệ tử, trên Côn Luân khư cũng dần trở nên náo
nhiệt, nhưng mà do thói quen nhiều năm như vậy cho nên ta vẫn không thể
mỉm cười, cũng may ta là đại sư huynh nghiêm túc một chút mới có thể
quản lý được các tiểu sư đệ.
Những ngày tu luyên thật buồn tẻ mà
bình thản, từ lâu ta đã quen với những ngày tháng như vậy cho đến ngày
Ngọc Thanh Côn Luân phiến xuất thế, nó chính là một pháp khí tốt cho nên các sư huynh đệ đều muốn có được nó, nhưng pháp khí này có thần chí nên nó không chịu sự khống chế của bọn họ, nó như bị cái gì đó mê hoặc mà
bay thẳng xuống dưới chân núi, bay đến tân tay một thiếu niên có diện
mạo rất tuấn mỹ.
Mọi người đều ngác nhiên nhìn một màn này bao
gồm cả ta. Sau đó mới biết bọn họ đến đây bái sư, từ đây ta lại có thêm
ba sự đệ, mà chuyện không ngờ đó là người nhỏ nhất lại là tình kết lớn
nhất trong cuộc đời ta.
Điệp Phong ta đã quên mất lúc đó bản thân động tình như thế nào, ta chỉ nhớ nụ cười sáng lạn của nàng lúc đó, lúc đó ta bị mê hoặc bởi nụ cười đó và cũng sinh ra cái ý niệm không nên
có.
Đó là sư đệ của ta! Sư đệ? Haizzz, làm sao ta có thể ngờ được là cái người mà ta luôn khắc chế tình cảm lại bỗng dưng biến thành sư
muội chứ!
Sau đó, Dực Giới tiến công, sư phụ sinh tế chuông Đông
Hoàng, nàng dùng một khúc sáo bảo tồm sáu phần hồn phách cho sư phụ lại
tấn chức thượng thần ngay lúc đó, lúc đó ta mới biết được tiểu sư đệ hóa ra lại là một tiểu sư muội.
Nhưng ta còn chưa kịp vui sướng thì
đã có một nam nhân khác đứng bên cạnh nàng ròi. Người đó là một nam nhân ưu tú cường đại là Thanh Khâu tứ công tử Bạch Chân thượng thần. Cái
thân phận này làm ta chùn bước, so với ngài ấy ta có là gì đâu!
Ta vĩnh viễn không thể quên bộ dáng lúc mặc váy cưới của nàng, tướng mạo
so xuất chúng hơn nhiều so với lúc mặc nam trang, một khí độ xuất chúng
hơn nhiều so với các nữ tiên mà ta đã từng thấy, cái thần thái đó làm
cho người ta hận không thể sa vào đó. Ngay cả các sư đệ trước đó chỉ
biết tu luyện cũng thống suốt rất nhiều.
Nhưng nếu như bên cạnh nàng không có người đó thì tốt biết bao nhiêu………
Cái ý niệm này một khi đã phát ra là đã không thể vãn hồi, ta rất muốn đợi
đến khi nàng không đề phòng bắt nhốt nàng ở một chỗ chỉ có hai người
chúng ta.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tín nhiệm đó của nàng, lúm
đồng tiền xinh đẹp, dáng vẻ hạnh phúc đó của nàng làm lý trí của ta trở
về.
Bỗng nhiên ta nhớ đén lời nói của sư phụ, muốn tĩnh tâm thì niệm thanh tâm chú, lâu lắm rồi ta chưa niệm……
Ta sẽ cất hình bóng của nàng thật sâu trong đáy lòng tìm cách quên đi nàng.
Nàng nói đèn kết phách của tố cẩm tộc có thể giúp sư phụ nhanh chóng tụ tập
hồn phách, nàng nói ta làm chuyện này thì mới danh chính ngôn thuận, cho nên ta đi lấy đèn kết phách về đồng thời cũng mang theo một cái gánh
nặng mà cr đời này không vứt bỏ được.
Đèn kết phách quả nhiên có
hiệu quả, qua ba ngày sư phụ đã thanh tỉnh chẳng qua thời gian có hơi
ngắn. Lúc đó không biết ta có tâm tư gì mà nói đến chuyện hôn sự của
nàng, đôi mắt sáng ngời kia của sư phụ tựa như nhìn thấy lòng của ta
cuối cùng ông ấy than nhẹ một tiếng rồi dặn dò các sư huynh đệ chúng ta
cùng đến đưa thân cho Huyền Nữ, có lẽ sư phụ muốn ta chặt đứt ý niệm
cuối cùng với nàng đi!
Cuối cùng thì sư phụ vẫn luyến tiếc không muốn trách cứ ta……
Có lẽ thời gian trở thành phương thuốc tốt nhất cho ta lúc này! Mấy vạn
năm qua đi thật lâu ta chưa từng nghĩ đến nữ tử phong hoa tuyệt đại kia, thời gian của ta đều bị cái ‘gánh nặng’ kia chiếm cứ……
Tố Cẩm… Lăng Trần… ta không biết ta làm sai chỗ nào mà tiểu đồ đệ lại có một loại cảm tình khác với ta.
Lúc ta phát hiện ra chuyện này thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lần đầu tiên ta lại có cảm xúc tự chán ghét bản thân như vậy. Cảm xúc của nữ nhân
luôn rất mẫn cảm, nàng nhanh chóng phát hiện ra ta đang tránh né nàng
ấy, ta thật sự không đoán được gan của nàng ấy lại lớn đến nhường này,
nàng lại dám bày tỏ tâm ý của mình với ta trước mặt váo nhiêu sư đệ sư
điệt.
Lúc ấy tâm tình của ta vô cùng phức tạp, có vô thố, gặp nan kham, còn có một tia vui sướng không rõ ràng lắm. Ta thật sự không thể
đối mặt với ánh mắt trêu đùa của mọi người, lại cảm thấy bọn họ cười
nhạo ta giả vờ đứng đắn, già mà không kính……
Cuối cùng ta xin sư
phụ nghỉ gấp gáp chạy về Tây Hải trong ánh mắt cười nhạo của người,
những ngày trốn ở Tây Hải là những ngày ta cảm thấy vô cùng mê mang,
không hề có cảm giác thở phào một hơi như trong dự đoán, ta lại cảm thấy mất mát cô độc có lẽ biểu hiện của ta rất tiện giống như lời thập thất
sư muội nói!
Loại cảm giác này cũng không duy trì bao lâu, không
biết cố nương lớn gan kia thuyết phục thiên quân như thế nào mà thiên
quân lại cho phép nàng mang một đội nhân mã đến Tây Hải cầu hôn, đúng
vậy, các người không nhìn nhầm đâu cô nương bé nhỏ ấy cầu hôn phụ vương
của ta còn nói sẽ ở rể Tây Hải?
Lúc ấy ta cũng không biết nên đối mặt với ánh mắt quỷ dị của phụ vương như thế nào, theo như đại ca ta
nói lúc đó thái độ của phụ vương rõ ràng rất rất khinh bỉ ta, ta đường
đường là nhị hoàng tử Tây Hải mà lại bị một cô nương đến cửa cầu hôn……
Đại ca còn nói lúc ấy vẻ mặt ta rất sinh động, giống như ta đang vui sướng vì chờ đợi được thời khắc này vậy……
Tác giả có lời muốn nói: Điệp Phong cùng tố cẩm ngoại truyện, mới vừa mã ra tới, đợi không được ngày mai, hiện tại khiến cho các ngươi hải một
chút!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT