Nghe vậy cha Huyền Nữ trầm mặc một lát, không đợi hắn nói thêm cái gì thì một đạo thiên lôi giáng xuống chỗ Huyền Nữ.
“Oanh” một tiếng, Huyền Nữ chỉ trên người đau rát, nàng cắn chặt răng ngẩng đầu chờ đợi đạo lôi kiếp thứ hai.
Không biết có phải ảo giác của nàng hay không mà Huyền Nữ cảm thấy chỗ vừa bị thiên lôi đánh trúng có chút ngứa vết thương giống như có dấu hiệu liền lại? Không chờ nàng nghiên cứu xong đạo lôi kiếp thứ hai đã đến, Huyền
Nữ nghiêng người một cái thiên lôi liền bổ vào vai của nàng, đau đớn
thấu xương làm nàng không tự chủ phát ra một tiếng rên rỉ.
Lúc này nàng cảm nhận được vết thương đúng là đang khép lại rất nhanh, phát hiện này làm nàng vừa vui vẻ vừa sợ hãi.
Huyền Nữ nhìn mây đen đang tụ ngày càng lớn khuôn mặt không khỏi tái nhợt
hơn, không biết nàng có thể vượt qua đạo thiên lôi cuối cùng này hay
không.
Bạch Chân nhìn chằm chằm vào hai vệt máu đỏ sậm thấm đẫm
bạch y của nàng kia, lại nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng. Không biết vì sao trong lòng hắn lại đau đớn đến vậy, hắn do dự nhấc chân hắn không
muốn nhìn thấy nàng bị thương.
Nhưng không chờ hắn làm gì, đạo thiên lôi thứ ba đã đánh xuống.
“Oanh” đạo thiên lôi không chút lưu tình đánh ngã Huyền Nữ xuống đất, chiếc váy màu trắng đã dần nhiễm hồng.
Không đợi Huyền Nữ cảm thấy may mắn thì mây đen trên trời không hề có ý muốn tản ra mà dường như còn tụ nhiều hơn.
Đây là có chuyện gì? Huyền Nữ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên phía trên, đột
nhiên nàng nhớ lại sắc mặt cổ quái của sư phụ nàng lúc đó.
Nàng
giống như đã hiểu cái gì, nhưng mà bây giờ thân thể nàng đã không chịu
nổi. Đúng lúc này Minh Ngọc Vân Văn Sam nàng cởi ra đặt trong thức hải
động.
Một chùm sáng chói mắt hiện lên bạch y bị phá nát đến không còn hình dạng trên người nàng được thay đổi bằng Minh Ngọc Vân Văn Sam.
Đúng vậy, Sao nàng lại quên cái pháp bảo phòng ngự này chứ? Cuối cùng vẫn còn có một đường hy vọng……
Huyền Nữ dứt khoát nhắm hai mắt lại, chờ đợi đạo thiên lôi thứ tư rơi xuống.
“Ầm” một tiếng, đau đớn trong tưởng tượng lại không truyền đến. Nàng nghe
được tiếng kinh hô từ phía xa, Huyền Nữ mệt moit mở mắt thì lập tức giật mình.
Là hắn……
Hóa ra là Bạch Chân, cuối cùng hắn cũng
không ức chế được lòng thương tiếc dành cho nàng nên mới thay nàng chắn
đạo thiên lôi cuối cùng.
Lần đầu tiên Huyền Nữ chính thức đánh
giá hắn. Một bạch y, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, môi hồng răng
trắng, đúng là một mĩ thiếu niên phong độ nhẹ nhàng.
Mà lúc này khi hắn bị thương cũng không hề ảnh hưởng đến nhan sắc của hắn. Nhưng mà… Huyền Nữ nhìn hắn đầy khó hiểu.
“Vì sao?”
Sắc mặt Bạch Chân vẫn như thường cố nén đau đớn sau lưng, khom lưng duỗi tay ôm Huyền Nữ vào trong ngực.
“Không vì sao cả, thuận tay mà thôi.”
Nói xong, hắn lại xoay người nhìn về phía đối diện.
“Huyền Nữ bị thương rất nghiêm trọng, ta mang nàng đến chỗ Chiết Nhan nhìn xem.”
Hắn nói xong thì cảm thấy mĩ mãn ôm thân mềm mềm thơm thơm của Huyền Nữ vào trong ngực, quay người tiêu sái rời đi.
Mà cha, đại nương, mẫu thân và đại tỷ của nàng còn đang vô cùng khiếp sợ.
Huyền Nữ nằm trong ngực Bạch Chân giật giật khóe miệng, mùi hương cỏ xanh
nhàn nhạt trên người hắn tràn vào mũi Huyền Nữ, nàng không được tự nhiên giật giật tay áo hắn.
“Bạch Chân thượng thần, kỳ thật Huyền Nữ không sao, ngài cũng đang bị thương chi bằng để Huyền Nữ xuống dưới trước đi?”
Thấy nàng khách khí như vậy trong lòng Bạch Chân lại không vui.
“Tứ ca.”
Huyền Nữ trừng đôi mắt ngập nước nhìn hắn với vẻ đầy nghi vấn hỏi.
“Hả?”
Bạch Chân bị nàng nhìn chằm chằm như vậy thì có chút căng thẳng đôi tai cũng đỏ ửng lên.
“Ngươi có thể gọi tứ ca ca giống như Bạch Thiển, ừm, vết thương của ta cũng không đáng ngại.”
Kỳ thật bị thiên lôi gây thương tích cho dù có là thượng thần thì vẫn bị
thương như thường sao lại không đáng ngại được? Nhưng bảo hắn buông tiểu hồ ly trong ngực ra hắn lại thấy luyến tiếc.
Huyền Nữ nghe vậy cũng chỉ có thể từ bỏ.
Bên trong mười dặm rừng đào, Chiết Nhan cầm một vò đào hoa túy mới đào ngồi cạnh cửa như đang muống nâng chén mời minh nguyệt đâu! Nhưng đột nhiên
trước mắt tối sầm, hắn tập chung nhìn xem là cài gì thì, phụt! Một ngụm
rượu trong miệng bị phun ra tới.
Tiểu hồ ly trong ngực Bạch Chân thật là quen mắt.
“Đây là bị làm sao vậy?”
“Hôm nay nàng độ kiếp bị thương không nhẹ, ngươi xem cho nàng một chút.” Nói xong, Bạch Chân ôm Huyền Nữ đi thẳng vào trong phòng.
Chiết Nhan lắc đầu đi theo vào phòng, đột nhiên, hắn chợt nhớ ra con tiểu hồ ly
kia là tiểu hồ ly đã đến rừng đào mấy ngàn năm trước sao? Sao hai người
họ lại đi cùng nhau rồi?
Mang theo đầy đầu nghi vẫn nhưng hắn vẫn đưa tay bắt mạch cho Huyền Nữ.
Một lát sau, Chiết Nhan nhìn Bạch Chân bằng ánh mắt cổ quái.
“Ngươi xác định nàng độ kiếp hôm nay sao? Bây giờ nàng có chút suy yếu bên
ngoài nhưng không hề bị nội thương mà! Đương nhiên, ta không tiện nhìn
ngoại thương.”
Bạch Chân giật mình hơi sửng sốt, tuy trong lòng vẫn có nghi vẫn nhưng nàng không sao là hắn yên tâm rồi.
Huyền Nữ thấy hắn như như vậy không hiểu sao lại có cảm giác chột dạ, nàng
muốn nói lại thôi nhìn Bạch Chân, cuối cùng nàng vẫn nói ra nghi hoặc
của mình.
“Tứ ca, Chiết Nhan thượng thần, Huyền Nữ hoài nghi
chuyện này có quan hệ với công pháp Huyền Nữ tu luyện, vừa rồi thiên lôi đánh xuống tới Huyền Nữ thực sự bị thương, nhưng sau đó miệng vết
thương của Huyền Nữ có chút ngứa và có dấu hiệu lành lại, có lẽ bây giờ
cũng không còn vết sẹo nào nữa.”
Tứ ca? Chiết Nhan lại nhướng mày liếc mắt nhìn hai người họ, lúc hắn đang định mở miệng thì Huyền Nữ đột nhiên ngồi dậy kéo tay áo hắn.
“Thượng thần, ngài xem thương thế của tứ ca trước đi! Vừa rồi hắn, hắn thay Huyền Nữ chắn đạo thiên lôi
cuối cùng có lẽ bị thương không nhẹ đâu.”
Bạch Chân nhìn chằm
chằm tay nàng hắn cảm thấy miệng mình hơi chua nhưng mà sau khi nghe lời nói của nàng sắc mặt của hắn lại tốt hơn rất nhiều, khóe miệng hơi giơ
lên, ai nhìn thấy đều sẽ biết tâm tình của hắn đang rất tốt.
Chiết Nhan nhìn vẻ mặt của Bạch Chân từ đầu đến giờ mà trợn trắng mắt, hắn
quay đầu nhìn Huyền Nữ thấy nàng đang thật sự rất lo lắng thì mới thở
phào nhẹ nhõm.
“Được rồi ngươi vẫn nên nghỉ ngơi đi ta dẫn hắn đến cách vách.”
Nhìn theo bóng lưng của họ, Huyền Nữ nằm trên giường vẫn không thể hiểu được tại sao Bạch Chân thượng thần lại thay nàng chắn lôi kiếp chứ? Nếu như
nói là thuận tay có đánh chết nàng cũng không tin.
Trong lòng
nàng chợt có ý tưởng lóe qua nhưng sau đó nàng lại lắc đầu. Không, không có khả năng, sao hắn có thể xem trọng nàng chứ? Thôi mặc kệ không nghĩ
gì nữa, Huyền Nữ kéo chăn, có gì để mai nói sau!
Cách vách, Chiết Nhan nhìn vết thương sâu đến tận xương trên người Bạch Chân, thở dài một tiếng.
“Chân Chân, ngươi thật sự muốn vậy sao.”
Bạch Chân đưa lưng về phía hắn, mắt mang ý cười.
“Có lẽ đi! Ngươi cũng đừng nói lỡ miệng, nàng ấy còn không biết cái gì đâu.”
Chiết Nhan nhướng mày.
“Vậy cũng chưa chắc, tiểu hồ ly kia rất tinh ranh nha.”
Chiết Nhan xử lý xong miệng vết thương trên người Bạch Chân thì cầm rượu của hắn rời đi.
Sáng sớm hôm sau Huyền Nữ rời giường sớm đi đến suối nước nóng phía sau, mấy ngàn năm nay không tắm cả người đã vô cùng ngứa ngáy. Sau khi nghỉ ngơi cả đêm nàng cảm thấy cả người tràn đầy lực lượng, cảm giác tăng lên
thượng tiên đúng là không giống nhau.
Nàng không biết có người
dậy sớm hơn cả nàng, kỳ thật Bạch Chân cả đêm cũng chưa từng nghỉ ngơi,
sự bỏng rát từ vêt thương phía sau lưng nhắc nhở hắn nghĩ đến Huyền Nữ.
Sáng sớm hắn đã thấy Huyền Nữ đi ra ngoài liền không nhịn được đi theo nàng, vẫn luôn theo đến cái sơn động thì thấy Huyền Nữ bố trí trận pháp trước cửa thì hắn càng tò mò.
Nhưng nếu nàng đã vào sơn động thì hắn
cũng không tiện đi theo nàng thế là hắn dứt khoát ngôi trên một cái cây
rồi làm truy tung thuật.
Do dự nửa ngày hắn lại huyễn hóa ra một mặt gương, không phải hắn muốn đi rình coi cái gì chỉ là hắn hơi không yên tâm……
Cảnh tượng bên trong chậm rãi hiện lên trong gương, Bạch Chân bị cảnh đẹp trước mắt làm cho hoảng sợ suýt rơi xuống đất.
Hắn nhìn thấy Huyền Nữ đang đứng bên suối nước nóng thong thả cởi xiêm y,
tóc đen da trắng, vai ngọc hơi lộ ra, xương quai xanh nho nhỏ ẩn hiện có thể thấy độ cong mê người, khiến cho người ta có chút……
Không
được, không thể lại nhìn, Bạch Chân áp xuống xao động trong lòng hắn
vung tay đánh tan tấm gương, cả người đỏ ửng giống như một con tôm luộc.
Hắn không dám tiếp tục ở lại nữa, một cơn gió thổi qua người cũng đã đi được mấy trăm mét.
Mà Huyền Nữ ở trong động không hề phát giác bản thân bị rình coi, nàng hưởng thụ ngâm mình trong suối nước nóng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT