Vương Tiểu Thạch vội vàng kéo áo lại, hấp tấp kêu: “Đừng quỳ, đừng quỳ,
ta chỉ đùa thôi, chỉ dọa bọn tay sai, không dọa lão bá tánh!”
Lúc này tên công sai ấy mới dám đứng dậy, hầm hè gằn giọng: “Ngươi có Miễn
Tử Thiết Quyển Hoàng thượng ngự ban, đương nhiên ta không mời được
ngươi.”
Phương Hận Thiểu đứng một bên hí hửng xen vào: “Miễn Tử
Thiết Quyển ở đây, cho dù Hình tổng Chu béo đích thân tới cũng không dời được tảng đá lớn này đi đâu hết.”
Tên công sai vẫn chưa cam lòng: “Ta biết trên đời này chỉ có năm miếng Miễn Tử Thiết Quyển mà thôi.”
Phương Hận Thiểu sợ mình kém phần, lập tức tiếp lời: “Một miếng trong tay Thái hậu, một miếng trong tay Phương tiểu hầu gia, còn hai miếng kia, một
miếng ban cho Thủ Tư không An Viễn quân tiết độ sứ Khai phủ nghi đồng
tam ty, Trung thái Nhất cung sứ, Thái thái sư, một miếng thì nằm trong
tay Công Trứ Bình Chương Quân Quốc Sự Gia Cát tiên sinh, còn một miếng…”
Y nói đến đây, không khỏi quay sang hỏi Vương Tiểu Thạch: “Một miếng chẳng phải trong tay Tô Mộng Chẩm Tô lâu chủ sao?”
Vương Tiểu Thạch nói: “Phải rồi!”
Tên công sai lạnh lùng hừ khẽ một tiếng: “Tô công tử chịu tặng cho ngươi
Miễn Tử Thiết Quyển quý trọng hơn cả tính mạng, có thể thấy y đã thật
lòng thật dạ với ngươi. Chẳng trách ngươi lại liều mạng vì y, dám ngang
tàng vô pháp vô thiên!”
Vương Tiểu Thạch mỉm cười nói: “Ta không
phải là người của Mạc Bắc Thần, không cần che ô, xưa này trên đầu ta chỉ có tóc, trên tóc có trời!”
Tên công sai cười lạnh: “Ngươi đánh người ta đến chết, lại không chịu nhận tội, thế chẳng phải là làm trái vương pháp sao?”
Vương Tiểu Thạch hỏi ngược lại: “Ai bị thương?”
Tên công sai thoáng sững người, chỉ về phía Tập Luyện Thiên đang đổ máu không ngừng: “Ngươi không có mắt nhìn sao?”
Chỉ nghe một giọng nói trong đám người vang lên: “Hắn? Có hai con mắt!”
Không biết từ lúc nào, Trương Nham đã lẻn vào đám người, lẻn đến gần chỗ Tập Luyện Thiên đang nằm, đột nhiên cất tiếng, lời nói vừa vang lên,
hai ngón tay khép lại vươn thẳng ra, chọc vào hai mắt họ Tập!
Việc này xảy ra bất thình lình, Mạnh Không Không đang tập trung tinh thần
đối diện với Vương Tiểu Thạch, Bành Tiêm thì bị thương, còn đám nha sai
của Lục Phiến môn thì thân thủ chẳng bằng Trương Nham, muốn cứu, đã
không kịp nữa, muốn cản, càng không kịp!
Tưởng chừng hai mắt của
Tập Luyện Thiên đã sắp bị Trương Nham đâm trúng, đột nhiên, Tập Luyện
Thiên gầm lớn một tiếng, bật người dậy, một đao như tuyết, chém ngược về phía Trương Nham!
Trương Nham quát lớn, lướt người ra sau, nói:
“Vậy là đúng rồi, tất cả mọi người đều nhìn thấy!” Tập Luyện Thiên bất
ngờ xuất đao, nét mặt bọn công sai đều lộ vẻ ngượng ngùng.
Vương Tiểu Thạch nói: “Xem ra, vết thương của hắn hình như cũng không nặng?”
Tên công sai sầm nét mặt xuống, nói: “Cho dù bị thương không đến nỗi mất mạng, nhưng giữa đường đánh người cũng không đúng!”
Vương Tiểu Thạch nói: “Lúc nãy đâu chỉ một mình ta động thủ, sao không bắt cả bọn chúng về?”
Tên công sai cười khẩy nói: “Ngươi làm sao biết ta không bắt bọn chúng? Ta
vốn muốn bắt ngươi trước, bọn chúng cũng sẽ không thoát một mống.”
Vương Tiểu Thạch đột nhiên cười hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Tên công sai nói: “Ta họ Long.”
Vương Tiểu Thạch nhướng mày: “Ngươi là Long Xuy Xuy đúng không?”
Giữa đôi mày tên công sai thoáng lộ nét vui: “Tiện danh nghe không được hay lắm!”
Vương Tiểu Thạch nghiêm giọng nói: “Tứ đại danh bổ danh chấn thiên hạ, Tiểu
Tứ đại danh bổ cũng đại danh đỉnh đỉnh, Quách Thương Hùng, Luy Tốc Trì,
Thư Tự Tú, Long Xuy Xuy, đều là những danh bổ mới trỗi dậy, các hạ lại
là người trẻ tuổi xuất chúng nhất.”
Tên công sai trẻ tuổi nói:
“Có lẽ là vì nguyên cớ này, đến bây giờ ta vẫn chưa chết.” Giọng nói của y không khỏi có chút đắc ý, bốn người Quách, Luy, Thư, Long, hợp xưng
là Tiểu Tứ đại danh bổ, nhưng Quách Thương Hùng đã hy sinh trong chiến
dịch Đại Trận Trượng, Luy Tốc Trì chết trong tay Mục Cưu Bình của Liên
Vân Trại, còn Thư Tự Tú thì mất mạng trong chiến dịch Nghịch Thủy Hàn 1.
Tiểu Tứ đại danh bổ chỉ còn lại một mình y, hèn chi khi Vương Tiểu Thạch nhắc đến, mặt y lộ vẻ đắc ý.
“Chuyện sống chết là do năng lực, tuổi tác trái lại không quan trọng cho lắm,
nếu không, Tứ đại danh bổ thực sự há chẳng phải đã chết mấy mươi năm rồi sao?” Vương Tiểu Thạch mỉa mai: “Có lẽ, sinh tử thành bại, cũng liên
quan mật thiết đến vận may nữa.”
Vương Tiểu Thạch ngưng lại một
chút, chợt hỏi: “Cho dù ngươi là Tiểu Tứ đại danh bổ, chẳng lẽ có thể
xem thường Miễn Tử Thiết Quyển sao?”
Long Xuy Xuy giậm chân, nghiến răng nói: “Chúng ta đi!”
Cả đám người dạ ran, bực tức rút lui, không biết chúng sẽ tìm bao nhiêu bá tánh vô tội để trút cơn giận này đây.
Vương Tiểu Thạch khẽ thở dài một tiếng, quay sang phía đám đông nói: “Các người đã đến rồi, sao không xuất hiện?”
Mạnh Không Không cười nói: “Quả nhiên không giấu được ngươi.”
Vương Tiểu Thạch nói: “Các người lén lút tới đây giở trò mềm nắn rắn buông,
chẳng qua là muốn ta đi theo các người một chuyến mà thôi.”
Phía sau Mạnh Không Không đã xuất hiện thêm năm người.
Năm người này vừa xuất hiện, đám người bắt đầu tản ra.
Hơn nữa, còn rất mau chóng tản sạch chẳng còn một mống.
Nguyên nhân rất đơn giản: Trước khi năm người này xuất hiện, người ta đến đây xem náo nhiệt.
Ở đây có đánh nhau, thông thường đánh nhau được người ta xem là “náo nhiệt”.
Người ta đều thích xem “náo nhiệt”.
Nhưng năm người này vừa xuất hiện, thì biến thành chẳng có “náo nhiệt” nào để xem.
Chỉ còn lại sát khí.
Thông thường chỉ có cao thủ giết người mới có thể cảm nhận được sát khí của đối phương.
Võ công càng cao, sát khí càng nặng.
Có điều võ công đạt đến một mức độ nào đó thì lại chẳng còn sát khí nữa.
Chỉ là sát khí của năm người này, cả đám dân chúng trong Kinh thành chưa
từng luyện võ công hoặc suốt đời chưa từng đánh nhau với người ta, đều
có thể cảm nhận được.
Sát khí xé da, cắt thịt, vỗ mặt, đâm xương, thấu tim, xuyên phổi, như thể có một thanh đao vô hình đâm xuyên vào cổ họng của họ.
Họ chỉ còn biết mau mau rút lui, kẻo lại để người nhà phải khóc than trong vũng máu của mình.
Mạnh Không Không vẫn nói một cách khiêm nhường: “Nếu đã thế, ngươi biết rõ
phải đi một chuyến, sao không đi cùng bọn ta cho xong?”
“Thật ra
các ngươi có chuyện gì, chỉ cần đến đây nói với ta một tiếng, có gì đâu
mà ta không bồi tiếp được các ngươi.” Vương Tiểu Thạch nói: “Nhưng ta
không thích dùng cách của các ngươi: trước tiên uy hiếp bằng hữu của ta, sau đó lại dùng đến bọn công sai, đến cuối cùng thì vẫn phải dùng đến
binh đao.”
Tập Luyện Thiên bị vạch trần giả chết, đã muốn động
thủ, liền lập tức nói: “Bọn ta mời ngươi đàng hoàng tử tế, ngươi chẳng
chịu đi, đó gọi là rượu mời không uống, mà đòi uống rượu phạt, vậy thì
có gì cũng chẳng trách được chúng ta!”
Vương Tiểu Thạch nói:
“Đúng vậy, nếu hôm nay ta bị các ngươi giết giữa phố, cũng không trách
được các ngươi, ai bảo ta không đi cùng với bọn công sai đến nha môn một chuyến, bọn chúng thì đâu có Miễn Tử Thiết Quyển. Còn nếu ta chết trong lúc ẩu đả cá nhân, thì chẳng liên quan gì đến bọn công sai, quan sai
cũng chẳng có tội, ta chết trong tay các ngươi, chỉ thể oán trời, oán
đất, oán mặt trời mặt trăng chứ không thể oán được các ngươi.”
Mạnh Không Không cười nói: “Ngươi nói đúng, thật là thông minh.”
Vương Tiểu Thạch cười hỏi: “Lỡ như ta giết các ngươi thì sao?”
Tập Luyện Thiên cả cười: “Ngươi giết được không?” Giọng y nghe thật hào khí ngất trời: “Bát đại đao vương trong Kinh thành cùng tới đây, ngươi giết được chăng?”
Vương Tiểu Thạch nghiêm mặt, tay đặt vào loan đao
trên thanh bội kiếm, trầm giọng nói: “Đang muốn lãnh giáo.” Lời vừa dứt, năm đao thủ ấy đã cùng rút đao.
Tập Luyện Thiên tranh rút đao trước.
Đao của y vẫn nằm trong tay.
Y biết một khi ra tay, năm đại đao thủ ở phía sau sẽ kịp thời chi viện cho y.
Mạnh Không Không cũng bạt đao.
Chuyện đòi hỏi tám người họ đồng thời bạt đao đã không quá nhiều, muốn tám
người họ đồng thời bạt đao chỉ vì một người, lâu nay đã trở thành thần
thoại.
Nhưng, hôm nay trước Sầu Thạch trai, tám thanh đao đã cùng xuất ra, chỉ công về một mục tiêu:
Một người.
Vương Tiểu Thạch!
Năm đao thủ vừa mới tới, danh tiếng đều ở trên Tập Luyện Thiên.
Một trong số đó, họ Miêu, thanh đao trong tay y giống như một thanh sắt phế thải, gỉ sét loang lổ, lưỡi đao mẻ cùn, nhưng chưa từng ai dám coi
thường con người này và thanh đao trên tay y.
Đao của y nhìn có vẻ chẳng xuất sắc, bộ dạng của y cũng chẳng đẹp đẽ gì.
Nhưng đao không phải dùng để nhìn.
Đao pháp nổi tiếng nhất của y, gọi là Bát Phương Tàng đao thức, đao pháp
này cực kỳ uy lực, nghe nói chỉ cần một đao đã đánh bại Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm năm xưa, buộc kẻ ấy phải tự sát ngay tại chỗ, người sử đao năm xưa ấy lại họ Miêu.
Đao của Miêu Bát Phương danh chấn bát phương,
nhưng còn một đao khách khác là Thái Tiểu Đầu, từ nhỏ đã ẩn cư ở Mao
Ngưu Quật, tự luyện thành đao pháp, trước khi Phương Ứng Khán để mắt tới y, y chưa bao giờ rời khỏi tiểu trấn đó nửa bước.
Nhưng Miêu Bát Phương lại không dám dùng Tàng Long đao vô địch của y để khiêu chiến với thanh Linh Đinh đao của Thái Tiểu Đầu.
Ngoại trừ Tiêu Sát.
Chỉ có đao pháp Đại Khai Thiên, Tiểu Phách Địa của Tiêu Sát ở Tín Dương mới có thể khắc chế nổi Linh Đinh đao của Thái Tiểu Đầu.
Đao pháp của Tiêu Sát, không chỉ là hay, không chỉ là đáng sợ, càng không đơn giản là lợi hại, mà là tiêu sát!
Đao của y nhất kích tất sát, nhất kích sát không được, thì nhị kích cũng tất sát!
Đao pháp của Tiêu Bạch vừa khéo ngược lại.
Tiêu Bạch ở Tương Dương là huynh trưởng của Tiêu Sát.
Đao pháp của hai huynh đệ này không hề giống nhau, mỗi người mỗi khác.
Đao pháp thành danh của Tiêu Bạch gọi là Thất Thập Nhất Gia Thân đao. Tên
gọi này nghe rất hiền hòa, hiền hòa đến nỗi không giống tên của một loại đao pháp.
Nhưng chỗ đáng sợ của loại đao pháp này chính là sự hiền hòa đó.
Nó có thể hiền hòa mà đoạt đi tính mạng của người ta, chặt thủ cấp của nạn nhân mà khiến người đó không phát giác ra chuyện gì.
Có điều, Thái Tiểu Đầu, Miêu Bát Phương, Tiêu Sát, Tiêu Bạch, tất cả đều rất kính phục hai danh gia đao pháp.
Một người đương nhiên là Mạnh Không Không.
Người kia là Triệu Lan Dung.
Triệu Lan Dung là một nữ nhân.
Đao pháp do nàng sáng tạo gọi là Trận Vũ Trấp Bát.
Tương truyền sau khi nàng sáng tạo bộ đao pháp này, trong ba năm qua trên
giang hồ không có ai dám sáng tạo bất cứ loại đao pháp nào nữa.
Bởi vì đã không cần thiết.
Ai cũng nói, nữ đao vương Triệu Lan Dung đã đẩy đao pháp đến cực điểm, đi đến tận cùng.
Bây giờ, hậu duệ của Miêu gia đao Miêu Bát Phương, Thái Tiểu Đầu với đao
pháp độc môn Linh Đinh đao, huynh đệ họ Tiêu đao pháp một cương một nhu, Tập Luyện Thiên, truyền nhân của Tập Nha trang Toái Mộng đao, Bành
Tiêm, hảo thủ của Bành Môn Ngũ Hổ, còn có Triệu Lan Dung, Mạnh Không
Không dùng Tương Kiến bảo đao, tất cả đều tập trung lại một chỗ, tám
thanh đao, đao nào cũng muốn lấy mạng Vương Tiểu Thạch!
Rốt cuộc Vương Tiểu Thạch cần bao nhiêu cái mạng mới khống chế nổi những thanh đao danh chấn giang hồ, cực kỳ khó đối phó này?
Vương Tiểu Thạch cũng có đao.
Tương Tư đao.
Tương Tư đao sử ra Tương Tư đao pháp.
Việc Vương Tiểu Thạch luyện thành Tương Tư đao pháp cũng là một đoạn nhân duyên kỳ ngộ.
Đao pháp của gã đương nhiên là do Thiên Y cư sĩ dạy cho. Nhưng cũng có thể
nói hoàn toàn không phải vậy. Tại sao lại nói như thế?
Có hai nguyên nhân.
Thứ nhất là vì Thiên Y cư sĩ truyền thụ võ công, không phải chú trọng ở dạy mà chú trọng ở hướng dẫn, ông không cần đệ tử phải bắt chước y hệt mình mà là thường chỉ gợi ý chỉ điểm.
Thứ hai, vì thiên tư của Vương
Tiểu Thạch, phàm gã học một món gì, đều có thể tập trung tinh thần,
chuyên tâm nhất chí, trong khoảng thời gian rất ngắn đã nắm vững được
căn cơ, sau đó lập tức ngộ được một thứ gì đó, nếu không thể sáng tạo ra cái mới, lấy đó làm đặc sắc của mình, sẽ chấp nhận dừng lại ngay, chỉ
xem những điều đã học là một trong những nền tảng của mình, rồi lại đi
học món khác.
Có một sư phụ trí tuệ như thế, một đệ tử thông minh như thế, võ công của Vương Tiểu Thạch đương nhiên là thanh xuất ư lam
nhi thắng vu lam 2, điều này chẳng hề kỳ lạ, bởi vì võ công của Thiên Y
cư sĩ vốn không phải quá cao cường.
Thiên Y cư sĩ cùng với Gia
Cát tiên sinh, Lại Tàn đại sư, Nguyên Thập Tam Hạn, vốn là Lão Tứ đại
danh bổ, sau đó mỗi người gặp kỳ ngộ riêng, đường ai nấy đi.
Lại
Tàn đại sư là đại sư huynh, trước khi xuất gia tên là Diệp Ai Thiền, sau đó vì phạm trọng tội, đã cắt tóc xuất gia, lòng lặng như nước, mắt thấu hồng trần, cuối cùng ẩn tích chốn sơn lâm, trở thành nhất đại kỳ tăng.
Thiên Y cư sĩ là nhị sư huynh, y bốc tinh tướng, cầm kỳ thi họa, kỳ môn độn
giáp, thi từ ca phú, món nào cũng thông. Chiến trận binh pháp của ông có phần hơn hẳn tam sư đệ Gia Cát tiên sinh. Về lý luận võ công, e rằng cả Lại Tàn đại sư cũng không bắt theo kịp. Đáng tiếc, bản thân Thiên Y cư
sĩ bị hạn chế về thiên chất, căn cơ yếu ớt, ốm yếu lắm bệnh, cho nên khó đạt được tu vi tối cao trong võ công.
Nguyên nhân này khiến ông
thua kém Gia Cát tiên sinh rất nhiều. Thiên Y cư sĩ tính tình đạm bạc,
cũng quy ẩn giang hồ, tận tâm tận lực truyền kỹ nghệ độc môn cho người
có lòng.
Gia Cát tiên sinh thì lại đối lập với tứ sư đệ Nguyên
Thập Tam Hạn. Gia Cát tiên sinh phò chính, luôn bất đồng ý kiến với tể
tướng Thái Kinh. Thái Kinh lợi dụng Nguyên Thập Tam Hạn kiềm chế ông, vì thế, cuộc đấu tranh trong triều đình đã lan ra đến võ lâm. Gia Cát tiên sinh xưa nay làm việc linh hoạt, vừa trừ gian nghiệt, vừa bảo vệ hiền
thần, việc gì cũng hết sức mình, nhưng lại không hợp với cả hai phe tân
và cựu. Tại các phụ quận ven Kinh thành, mỗi quận Thái Kinh đặt ra
nguyên tắc một người kiêm nhiệm hai chức, tri châu sự và phán châu sự,
mỗi nơi có hai vạn binh mã, nắm hết binh quyền trong tay. Gia Cát tiên
sinh bị kiềm chế, bốn đệ tử nhập thất của ông, tức là Tứ đại danh bổ,
chỉ có thể trùng chấn kỷ pháp trong gian nan, thế cuộc tương đối khó
khăn, ở đây tạm thời không nhắc đến. Vương Tiểu Thạch đến Kinh thành,
chưa gặp Gia Cát tiên sinh, cũng chưa hề thấy Nguyên Thập Tam Hạn, những người này đối với gã, đều là những nhân vật trong truyền thuyết.
Thế nhưng, bây giờ gã cũng trở thành nhân vật trong truyền thuyết.
Khi Thiên Y cư sĩ dạy cho gã Tương Tư đao pháp, gã luyện đến mức độc đáo
khác người, Thiên Y cư sĩ nói với gã bằng giọng nửa khen ngợi, nửa giỡn
chơi: “Ta là Tiểu Tương Tư đao, con mới là Đại Tương Tư đao.”
Vương Tiểu Thạch cũng hỏi đùa lại: “Lẽ nào tương tư có phân ra lớn nhỏ?”
“Có,” Thiên Y cư sĩ mỉm cười: “Tiểu tương tư là tình cảm cá nhân, trong lòng
của cá nhân, một vui một buồn một được một mất, cũng là chuyện trời long đất lở rồi. Nhưng bi hoan ly hợp của nhân gian mới thực sự là đại tương tư, có thể thăng hoa thành nghệ thuật.”
Vương Tiểu Thạch chính
là luyện thứ đao pháp như thế, đao pháp này của gã, giờ đây đang đối
diện với tám đại đao thủ, làm sao mới có thể chế thắng khắc địch?
Bát đại đao vương này chính là tám hộ vệ gần gũi nhất của Tiểu hầu gia
Phương Ứng Khán, cả Nguyên Thập Tam Hạn cũng từng nói: “Bát đao liên
thủ, bất phùng địch thủ.”
Đao của Vương Tiểu Thạch có thể địch nổi hay không?
Một thanh đao, có thể địch nổi tám thanh đao hay không?
Có thể đỡ nổi tám thanh đao danh động giang hồ hay không?
Đáp án là: Không biết.
Bởi vì Vương Tiểu Thạch không hề xuất đao, gã xuất kiếm.
Trước khi xuất kiếm, gã thối lui.
Thối nhanh.
Tám thanh đao đuổi gấp theo sau.
Đao của họ đã chém ra, thế đã như dời núi lấp biển, hễ phát ra thì không thể thu lại được.
Họ chỉ có truy kích.
Đao đã xuất thủ.
Phải giết chết địch thủ mới được!
Họ đều không ngờ Vương Tiểu Thạch dám dùng một đao đấu với tám đao.
Họ cũng không ngờ Vương Tiểu Thạch bạt kiếm chứ không phải bạt đao.
Họ càng không ngờ sau khi bạt kiếm, Vương Tiểu Thạch lại không tiến mà lui.
Hễ lui, liền lui vào trong cửa Sầu Thạch trai.
Điều họ tuyệt đối không ngờ đến là: hậu quả khi xông vào Sầu Thạch trai.
1. Tình hình cụ thể ra sao, mong độc giả đón đọc những tác phẩm khác của tác giả Ôn Thụy An để biết rõ tường tận.
2. Màu xanh bắt nguồn từ màu lam, nhưng lại xanh hơn cả màu lam.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT