Đầu xuân năm nay, Lôi Thuần ra khỏi Lâm Âm, vòng qua Trường Đình, liền
thấy một tòa lầu cao xanh thẫm dưới tầng không. Ngạo nghễ đứng giữa
trời, soi bóng xuống nước biếc, tòa lầu này toát lên một khí thế độc bộ
thiên hạ chẳng ai lay động nổi. Nhưng Lôi Thuần biết kẻ ở trong đó là
ai. Nàng phải báo thù, nàng phải giết chết kẻ đang ốm o bệnh tật ở trong đó. Kẻ đó chính là Tô Mộng Chẩm. Chính là Tô Mộng Chẩm, kẻ đã giết phụ
thân của nàng và suýt chút nữa thì thành trượng phu của nàng.
Dung mạo của Lôi Thuần đúng là gặp cơn tuyết xanh càng thêm xanh, trải qua sương gió, lại càng diễm lệ muôn phần.
Năm xưa nàng khảy đàn trên sông…
Còn nay lòng nàng đã đứt dây tơ.
“Nhu nhi vẫn chưa chịu về sao?”
“Chao ôi, đứa bé này thật sự chẳng ra sao cả. Tôi đã nhờ ba người đi gọi nó
về rồi, cuối năm ngoái nó về một lần, con người thay đổi hẳn, lẳng lặng
ít nói, rầu rĩ ủ dột, ăn tết xong lại đòi đến Kinh thành, mẹ nó cứ than
thở, tôi cũng không quản được nó nữa.”
“Năm xưa nó rời khỏi Tiểu
Hàn Sơn, tôi tưởng nó về đây thăm hai vị, không ngờ… nếu nó thật sự đến
Kinh thành tìm Mộng Chẩm cũng tốt, có điều, thằng bé Mộng Chẩm này dã
tâm lớn, chí khí cao, đã dính dáng với các thế lực ngoài sáng trong tối ở Kinh thành, đấu đến nỗi nước sôi lửa nóng, Nhu nhi chưa hiểu việc đời,
mới bước vào chốn phồn hoa, lại thêm ở Kinh thành đầy sóng gió, kẻ lừa
người gạt, chỉ sợ nó đã chịu thiệt thòi cũng không dám lên tiếng.”
“Đó là tại nó chẳng biết cầu tiến, chẳng nghe lời dạy dỗ, cũng không thể
trách ai được, sư thái khỏi cần lo lắng cho nó, đứa trẻ này, đâu có cái
phúc ấy! Trải qua rèn luyện cũng tốt… cứ mãi che chở cho nó cũng chẳng
phải là cách hay.”
“Nhưng võ công mưu lược của lệnh cao đồ Tô
Mộng Chẩm, đúng là một bậc anh tài trên đời, chỉ cần hắn để ý chiếu cố
cho Nhu nhi vài phần, chắc ở Kinh thành không ai dám không nể mặt hắn.”
“Mộng Chẩm võ công đúng là cao cường lại giàu tâm cơ, bẩm sinh đã có khí khái lãnh tụ quần hùng, có điều, bảo rằng do ta dạy dỗ, thì đó chỉ là lão ni mặt dày giành phần mà thôi. Hoàng Hôn Tế Vũ Hồng Tụ đao pháp của nó đã
tự thành một phái riêng biệt, có lẽ bởi từ nhỏ thể chất của nó đã yếu
đuối, nên nó có thể dồn hết tiềm lực sinh mệnh ra ngoài, vì thế đao pháp thê diễm mà quỷ dị, nhanh mà lăng lệ, đã hơn hẳn Hồng Tụ đao pháp của
bần ni rồi.”
“Đúng là danh sư xuất cao đồ, thật đáng chúc mừng.”
“Đại nhân chê cười rồi, bần ni nói như thế chỉ là tìm cớ gỡ tội cho bản thân thôi.”
“Bần ni dạy ra được một tên đồ đệ như hắn, để rồi gây ra gió tanh mưa máu,
chỉ e thả cọp dễ bắt cọp khó, bần ni cũng không thể thu xếp được cục
diện nữa rồi.”
“Thần ni nặng lời mất rồi. Tô Mộng Chẩm tuy là lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu, lãnh tụ của một thế lực dân gian trong
Kinh thành, nhưng trên thực tế Tô công tử là người chủ trì chính nghĩa,
trừ bạo giúp yếu, quản chế thuộc hạ cực nghiêm, quyết chẳng làm chuyện
sai trái, cậy thế làm bậy, vả lại thế lực của hắn có thể dần dần lớn
mạnh cũng phải được triều đình cho phép. Quân Kim đang đánh vào, thế
nước lâm nguy, phe chủ chiến trong triều đình đang cần sự giúp đỡ của
hào kiệt khắp nơi, Tô Mộng Chẩm chính là đang đối kháng đại địch, kết
giao hào kiệt, cùng triều đình giải quyết nguy nan. Điểm này thật đáng
kính đáng phục. Cho nên cuộc chiến giữa hắn với Lục Phân Bán đường thoạt nhìn bên ngoài có vẻ như là cuộc đối đầu giữa thế lực dân gian trong
Kinh thành, song thật ra lại là cuộc quyết chiến giữa phái chủ chiến và
phái nghị hòa. Nay thế nước đang lúc yếu vậy mà có những kẻ chủ hòa,
tham luyến phú quý, chỉ ham được sống yên thân cho qua ngày đoạn tháng,
muốn dâng mảnh giang sơn tươi đẹp này cho giặc thù. Hành vi của Tô công
tử đúng là chấn động lòng người, không hổ là người hiệp nghĩa.”
“Quý hóa thay lời khen của đại nhân dành cho tệ đồ. Mộng Chẩm tính tình hiếu thắng cố chấp, sát khí lại quá nặng, chuyện khác thì không biết, nhưng
trách nhiệm với việc hưng vong của quốc gia thì nó chưa hề ngại ngần. Ai cũng biết trong Kinh thành Mê Thiên Thất thánh là phe chủ hàng, nghe
đồn đã cấu kết với ngoại tặc làm chuyện hại nước. Lục Phân Bán đường là
phái chủ hòa đình chiến, sợ chiến họa sẽ khiến cho cục thế yên bình tạm
thời không giữ được. Chỉ có Kim Phong Tế Vũ lâu là chủ trương hy sinh
thân mình tưới bầu máu nóng, giải mối nguy cho nước, đánh lui ngoại
địch. Kể ra, mười mấy năm trước, Kinh thành là thiên hạ của Mê Thiên
Thất thánh, còn nay việc đời biến đổi, đột nhiên trở nên khó lường rồi.”
“Tính ra lệnh đồ Tô Mộng Chẩm thật sự là một bậc nhân kiệt. Cả kiêu hùng như
Lôi Tổn cũng mất mạng trong tay hắn. Năm xưa Mê Thiên Thất thánh độc bộ
kinh sư, ai mà không sợ? Ai dám chống đối? Lục Phân Bán đường tuy có thể đối kháng nhưng cũng chỉ có sức chống đỡ, hoàn toàn không thể trả đòn.
Năm xưa Lục Phân Bán đường đường chủ Lôi Chấn Lôi đặc biệt trọng dụng
hai đại tướng, một là Lôi Trận Vũ, một là Lôi Tổn. Lôi Trận Vũ không
chấp nhận việc hàng trăm năm qua Thục Trung Đường môn lợi dụng uy lực
hỏa khí hỏa dược của Lôi gia mà chế tạo ra ám khí độc bộ thiên hạ, đã
trở ngược lại uy hiếp cao thủ Đường môn, tăng công hiệu hỏa dược của đệ
tử Lôi gia lên gấp bội phần; Lôi Tổn thì cho rằng võ công của Lôi gia
quá chú trọng chỉ pháp và nội kình, lại đắm chìm ham mê hỏa khí và cổ
pháp, y cảm thấy Lôi gia nên mở rộng tầm nhìn, khuếch trương môn hộ, bởi vậy đã gắng sức tu tập Khoái Mạn Cửu Tự Quyết, đổ thêm nguyên khí mới
vào trong võ công của Lôi môn, để khổ tu đạt được thành tựu, tuy y mất
ba ngón tay, nhưng vẫn kiên trì không nao núng, cuối cùng đã phát huy
được tuyệt kỹ Lâm Binh Đấu Giả Giai Trận Liệt Tại Tiền đến mức tận cùng… Công lao của hai con người này đối với Lục Phân Bán đường và Lôi môn
thật không nhỏ.”
“Nhưng, sau đó, Lôi Tổn lại mượn đao giết người, xúi giục Lôi Trận Vũ đấu với Quan Thất của Mê Thiên Thất thánh, kết quả Lôi Trận Vũ thành phế nhân, Quan Thất cũng trở nên đần độn. Lôi Tổn lại đứng ra giảng hòa, biến can qua thành ngọc bạch, cưới muội muội của
Quan Thất là Quan Chiêu Đệ làm thê tử, Lục Phân Bán đường liên kết với
Mê Thiên Thất thánh, nhờ đó thanh thế lớn mạnh, Lôi Tổn trở thành lãnh
tụ thực sự, sau đó y bức tử Lôi Chấn Lôi trước, rồi đuổi Quan Chiêu Đệ
đi sau, ngoài ra còn âm thầm tằng tịu với con gái duy nhất của Lôi Chấn
Lôi là Lôi Mỵ. Đúng là vô độc bất trượng phu.”
“Bởi y quá tàn
nhẫn, kết quả mới gặp phải báo ứng, nếu không, với khả năng chịu đựng
hơn người, hễ có cơ hội là phát động ngay, thời cơ chưa tới, thì quyết
vẫn ẩn nhẫn nằm chờ như Lôi Tổn, thật khó mà đào tận gốc, tróc tận rễ
cho được! Y đã đánh bại Lôi Trận Vũ, quật ngã Quan Thất, giết chết Lôi
Chấn Lôi, từng bước dẹp bỏ hết tất cả chướng ngại… trong khi ấy, lão lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu là Tô Già Mạc đã chết, cao đồ Tô Mộng Chẩm
nắm giữ đại cục, khiến Kim Phong Tế Vũ lâu vẫn đứng vững trước mưa gió,
khí thế bức người, đủ khả năng đối chọi với Lục Phân Bán đường, thế mà
Lôi Tổn vẫn có thể im lặng, âm thầm sắp xếp, bề ngoài tỏ vẻ nhún nhường
như không hề đủ sức chống trả. Tô Mộng Chẩm tương kế tựu kế, từng bước
lấn tới, mau chóng quyết thắng thua với Lục Phân Bán đường. Lôi Tổn làm
bộ nhát gan sợ sệt, cứ mãi lùi bước, thật ra là âm thầm phát động công
kích trước ngày quyết chiến, nhưng Tô Mộng Chẩm đã đoán ra, phát binh
trước, đánh thẳng vào Lục Phân Bán đường…”
“Nhưng Lôi Tổn cũng lường trước được điều này.”
“Đúng vậy. Vì thế trước mặt Tô Mộng Chẩm, Lôi Tổn diễn một màn ‘bị giết thân
vong’, y để tâm phúc thân tín Địch Phi Kinh đứng đằng sau ám toán chính
mình, sau đó y nhảy vọt vào cỗ quan tài mà người ta chỉ ngỡ rằng y dùng
để chứa ám khí và cao thủ, cỗ quan tài nổ tung. Trên thực tế, cũng trong lúc này y đã trốn xuống địa đạo. Rồi nhân lúc địch nhân lơ là, mở tiệc
mừng công, y lại dắt cả đám cao thủ nhất đẳng của Lục Phân Bán đường,
đột kích toàn diện, đáng tiếc là…”
“Đáng tiếc là hoàn toàn thất
bại, y đã gây ra nghiệt chướng, giờ đây báo ứng tuần hoàn cũng là lẽ
đương nhiên. Thì ra Lôi Mỵ lại chính là Đông Quách Thần, đứng đầu trong
Tứ Đại Thần Sát dưới trướng Tô Mộng Chẩm. Trong thời điểm then chốt
nhất, nàng ta đã đâm một kiếm giết chết y.”
“Lần này thì Lôi Tổn chết thật rồi.”
“Nhưng Lục Phân Bán đường vẫn không sụp đổ.”
“Đây chính là chỗ cao minh của Lôi Tổn, cũng là tầm nhìn bao quát toàn cuộc
của y. Y để lại Địch Phi Kinh canh giữ đại bản doanh, bản thân y tuy mất mạng nhưng Địch Phi Kinh vẫn có thể lãnh đạo đệ tử Lục Phân Bán đường
duy trì cục diện, nằm gai nếm mật trả thù.”
“Mọi sự đều phải để lại đường rút lui, đó chính là ưu điểm nổi bật nhất của Lôi Tổn.”
“Lời xưa có nói: nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi đến cỏ lại lên. Đây cũng là vết thương chí mạng của Lôi Tổn, bằng không, Lôi Mỵ cũng đâu
giết y mà trả thù được.”
“Có điều, Lôi Tổn vẫn dùng đúng một người.”
“Địch Phi Kinh?”
“Đúng. Kẻ này tuy trẻ tuổi nhưng tâm cơ hơn người, lại tuyệt đối trung thành
đối với Lôi Tổn, sau khi Lôi Tổn chết, ai cũng tưởng y sẽ kéo đệ tử Lục
Phân Bán đường rầm rộ trả thù, nào ngờ y vẫn án binh bất động, đúng là
cao thâm khó lường. Ai cũng biết y quyết chí trả thù, nhưng không ai
biết y sẽ trả thù bằng cách nào. Đã qua một năm rồi, có một thời gian,
trong Kinh thành có tin Tô Mộng Chẩm buộc phải chặt chân, hơn nữa đã
chứng thực đây là sự thật, vậy mà Địch Phi Kinh vẫn án binh bất động,
sau đó trong võ lâm còn đồn đãi Tô Mộng Chẩm thể lực yếu ớt, đã đến lúc
nguy cấp, Địch Phi Kinh vẫn không hề có động tĩnh. Không ai biết rốt
cuộc y có ý gì?”
“Có lẽ y đang đợi.”
“Đợi?”
“Đợi cơ hội tốt, cơ hội tốt hơn.”
“Nhưng người trong võ lâm đều cho rằng: Cơ hội chỉ thoáng qua trong chớp mắt, cứ tiếp tục đợi có còn cơ hội hay không?”
“Có lẽ y đang quan sát, nhớ năm xưa hầu như chẳng ai biết Địch Phi Kinh rốt cuộc có biết võ công hay không, nhiều người còn cho rằng xương cổ của y đã gãy. Cho đến khi Tô Mộng Chẩm phái Lôi Cổn và Lâm Ca Ca đi giết y,
mới biết rõ ràng võ công của y cao thâm khó lường.”
“Lần đó Địch
Phi Kinh chẳng những không chết lại còn kiếm được hai trợ thủ võ công
cao cường, Phương Hận Thiểu và Thiên Y Hữu Phùng, nghe nói Thiên Y Hữu
Phùng do ngài phái tới? Không biết có việc này hay không?”
“Đúng
vậy. Thiên Y Hữu Phùng vốn không phải là con cá trong ao, khi hắn xin
tôi đến Kinh thành rước Nhu nhi về là tôi biết không thể giữ được hắn
nữa. Tổng cộng tôi phái ba người đến Kinh thành, trong đó có Đường Bảo
Ngưu trong Thất đại khấu, cũng một đi không trở về. Chỉ có xá đệ Ôn Văn
coi như bắt được đứa con gái ngang bướng đó về, nhưng về đến nhà nó vẫn
không chịu nghe lời, tựa như ba hồn đã mất chỉ còn bảy vía. Tôi nghĩ cứ
để nó tiếp tục xông pha giang hồ, trải nghiệm việc đời cũng tốt, cho nên đành mặc kệ nó vậy.”
“Chuyện này có lo cũng chẳng được, may rằng lệnh ái tướng mạo sáng sủa, tuệ phúc sâu dày, có gặp nguy nan cũng
không có gì hung hiểm. Đại nhân vừa nhắc đến Địch Phi Kinh lấy tĩnh chế
động, âm thầm quan sát… phải chăng có ý nhắc đến việc y đang chú ý đến
sự ly ly hợp hợp giữa Tô Mộng Chẩm với hai nghĩa đệ Bạch Sầu Phi và
Vương Tiểu Thạch?”
“Về điểm này, suy nghĩ của tôi là: Tô Mộng
Chẩm may mắn, trước khi quyết chiến với Lôi Tổn đã gặp được hai người
trẻ tuổi có bản lĩnh: Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch. Nhờ vậy mà đã
chiếm hết ưu thế. Nay Địch Phi Kinh muốn đánh bại Tô Mộng Chẩm, trước
tiên phải phá vỡ mối quan hệ của họ. Vả lại, sau khi Tô Mộng Chẩm tàn
phế, sự vụ đa phần đều giao cho Dương Vô Tà, Bạch Sầu Phi, Quách Đông
Thần, Vương Tiểu Thạch thụ lý. Vương Tiểu Thạch không mặn mà với kiểu
đấu tranh biến ảo khó lường giữa các bang hội cho nên cũng không muốn ở
đây; còn Bạch Sầu Phi lại quá nhiệt tình, việc gì cũng hấp tấp vội vàng, khiến Kim Phong Tế Vũ lâu rơi vào tình trạng có tiến tới nhưng không
cân bằng, đoàn kết nhưng không hài hòa. Địch Phi Kinh vốn là con người
thông minh, dĩ nhiên y phải lẳng lặng ngồi chờ sự biến đổi.”
“Bần ni lại cảm thấy việc tệ đồ gặp Vương Tiểu Thạch không phải là vấn đề
may hay không may, mà là tính cách xui khiến. Lôi Tổn xưa nay xảo quyệt
đa nghi, ngoại trừ Địch Phi Kinh, y không dễ dàng tin bất cứ ai, cho nên cũng không dễ gì dùng được nhân tài; Tô Mộng Chẩm xưa nay không nghi
ngờ huynh đệ của mình, cho nên trong trận chiến quan trọng này, đã bị
thuộc hạ của mình là Mạc Bắc Thần ám toán. Nhưng cũng được thân tín
Quách Đông Thần tương cứu. Đây là nhân quả, mỗi bên đều dựa vào tu vi
của mình.”
“Thần ni nói phải lắm. Như thế, đối tượng mà Lục Phân
Bán đường hận đến thấu xương, phải tiêu diệt cho bằng được, đầu tiên tất nhiên là Tô Mộng Chẩm, nhưng đối với kẻ phản bội Lôi Mỵ, tự nhiên họ
cũng hận đến thấu xương. Chỉ e đây là hai người Lục Phân Bán đường phải
giết cho bằng được.”
“Điều đó vẫn chưa quan trọng, có điều, gần
đây khuynh hướng chủ hòa trong triều đình đang vươn lên chiếm ưu thế, cứ để vậy, e rằng cục diện trong Kinh thành sẽ có thay đổi, việc dời đô sợ đã thành định cục.”
“Hừ, chúng ta vừa mới thắng trận, lẽ ra phải đuổi quân Kim về xứ, sao trong triều lại có kẻ tham sống sợ chết, một
dải sơn hà khó khăn lắm mới giành được, nay lại sắp sửa dâng lên cho
người. Nếu là như thế… ta đành phải liều chết can ngăn.”
“Đại
nhân dâng lời can gián vì nước vì dân, bần ni thật vô cùng bội phục,
nhưng thế nước đã yếu hèn khó mà lật ngược lại được, kẻ nắm quyền coi
thường nỗi khổ của trăm họ, đại cục khó mà cứu vãn, nghe nói trong thành có câu ca dao: Đại ca nhị ca tam ca, đổi đổi ngôi vị ngồi ngồi ngồi,
thiên hạ lại loạn thành một nồi. Lại có tin rằng Phương tiểu hầu gia,
Long Bát thái gia, Chu hình tổng, Thái tướng gia trong Kinh thành đều
muốn nhúng tay vào chuyện này, cả nhân vật lợi hại như Thiên Hạ Đệ Thất
cũng tiềm phục ở Kinh thành, Mê Thiên Quan Thất cũng muốn quật khởi trở
lại… Từ nay thiên hạ sẽ lắm chuyện, lệnh ái ở lại Kinh thành, thật sự
không phải là chỗ an toàn.”
“Nói vậy thì, ta thực sự nên nhờ Văn đệ đi một chuyến nữa, trói đứa ngang ngạnh đó đem về đây rồi.”
“E rằng bần ni cũng phải đến Kinh thành một phen, thử xem đứa đồ đệ chẳng nên thân kia nay đã như thế nào rồi.”
“Thật quý hóa thay, thần ni tuy đã vào chốn Không môn nhưng vẫn quan tâm đến
nỗi khổ của trăm họ, cầm kiếm vệ đạo, thật là một tấm lòng Bồ tát phổ độ chúng sinh.”
“Việc này thì bần ni thật không dám nhận, chỉ là
duyên trần chưa hết, lúc hành đạo vẫn thấy có điều chưa ổn, tuy nói tứ
đại giai không, nhưng lúc nào chẳng có những việc vướng mắc trong lòng.
Mong đại nhân chớ cười.”
Cuối xuân năm nay, ở thành cổ Lạc Dương, Hồng Tụ thần ni của Tiểu Hàn Sơn ngàn dặm xa xôi đã đến gặp Tung Dương
Thiết Thủ Ôn Vãn, nói ra những lời này.
Bấy giờ, triều chính rối
loạn, quốc sự đa đoan, quân giặc đến gần, trăm họ lầm than, những người
có chí, bất luận trong triều ngoài nội đều muốn dốc hết sức mình vì nước nhà, cứu vãn tình thế, duy chỉ có gian thần và thiên tử cấu kết với
nhau, bóc lột trăm họ để mình xa hoa dâm dật, toàn những kẻ bất tài vô
tướng, chẳng ngó ngàng đến việc nước, khiến cho cục diện ngày một tệ
hại.
Đầu đông năm nay, Lôi Thuần ngồi kiệu đi qua phố Đông Lục
Bắc, từ xa nhìn thấy Kim Phong Tế Vũ lâu đứng sừng sững giữa trời cao
lồng lộng, trông thật nguy nga vững chãi, lại có vẻ gì đó cao ngạo khinh đời… Có cách nào có thể khiến nó sụp đổ? Biến thành bùn, biến thành
tro, biến thành bụi.
Lôi Thuần ngước nhìn bầu không mỗi ngày một lạnh giá.
Bàn tay thon như búp măng, nhưng trắng hơn cả tuyết.
Tựa như ngửi được làn hương thoang thoảng của hoa mai.
Đúng là gặp cơn tuyết đổ, xanh càng thêm xanh, trải qua sương gió, lại càng diễm lệ muôn phần.
Nỗi đau của Tô Mộng Chẩm, là đông lạnh hay xuân sớm.
Kẻ đã từng là người nàng nhớ nhung sâu sắc ấy, chỉ có thể bệnh, nhưng
không thể chết, bởi vì nàng phải giết y, tự tay giết chết y.
Con
đường từ Kim Phong Tế Vũ lâu đến hoàng cung phải đi ngang qua Tiểu Giới
đình. Lúc này đang là đầu đông. Vãn lai thiên dục tuyết, gió lạnh thổi
qua khiến ai cũng rụt cổ.
Cảnh vật ở Tiểu Giới đình thật tiêu
điều, ngoài đình có cây cầu nhỏ, dưới cầu nước chảy róc rách, nhưng
chẳng bao lâu nữa, dòng nước này cũng sẽ đóng thành băng.
Đột
nhiên tiếng vó ngựa nổi lên, đó là đoàn xe ngựa của Tô Mộng Chẩm đang
vội vã từ Tam Thập Lục Phường trở về Kim Phong Tế Vũ lâu giữa lúc hoàng
hôn chưa hẳn là hoàng hôn, mặt trời cũng ngập ngừng chưa muốn xuống núi.
Từ khi Kim Phong Tế Vũ lâu đánh bại Lục Phân Bán đường, Lôi Tổn bị giết
chết ở Khoát Hải Phi Thiên đường trong Hồng lâu, Địch Phi Kinh vẫn chủ
trì đại cục ở Lục Phân Bán đường, thề quyết chiến đến cùng với Kim Phong Tế Vũ lâu, nhưng đại thế trong Kinh thành đã do Kim Phong Tế Vũ lâu nắm giữ, Lục Phân Bán đường vẫn ở trong thế hạ phong.
Có điều, thời
thế thay đổi biến ảo khó lường, Kim Phong Tế Vũ lâu xưa nay vẫn chủ
trương chiêu binh mãi mã, dốc toàn lực chống quân Kim, nhưng, Thái Kinh
lại được phong tướng lần nữa, thế của phe chủ hòa dâng cao ngùn ngụt,
Kim Phong Tế Vũ lâu thành ra mất đi sự ủng hộ của triều đình, vẫn không
chịu thỏa hiệp cúi đầu. Rồng bay trên trời còn khó tránh khỏi rơi vào
thế tiến thoái lưỡng nan, cứng quá thì dễ gãy, bản thân Kim Phong Tế Vũ
lâu cũng có cảm giác nghẹt thở như trước lúc mưa gió kéo đến.
Mùa đông vừa mới bắt đầu, tuyết chưa rơi, cái lạnh nơi phố phường vẫn chưa đến mức tận cùng.
Đời người liệu có tận cùng hay không?
Trên dưới Kim Phong Tế Vũ lâu đều sợ Tô lâu chủ đi đến tận cùng của cuộc đời.
Ở trên Lục lâu, trong cuộc hội nghị, trong kiệu, trong xe ngựa… những nơi khác nhau, những tình cảnh khác nhau… họ đều nghe thấy tiếng ho của Tô
Mộng Chẩm, chẳng khác gì gió bấc đang đến gần, từng tiếng dội vào tâm
can phế phủ mỗi người.
Mấy tháng gần đây, bệnh tình của Tô Mộng Chẩm rõ ràng càng nghiêm trọng hơn.
Từ khi Tô Mộng Chẩm bị gãy chân, thân phận của Bạch Sầu Phi và Dương Vô Tà ở Kim Phong Tế Vũ lâu ngày càng thêm quan trọng.
Thời thế tuy đã thay đổi, song bệnh của Tô Mộng Chẩm vẫn phải dựa vào Thụ
đại phu; nhưng ngự y Thụ đại phu lại không thể tự tiện rời cung như
trước, Tô Mộng Chẩm đành đến chỗ ông ta.
Cho nên số lần Tô Mộng Chẩm đến hoàng cung càng nhiều, càng cho thấy bệnh tình của y đang trở nên nguy kịch.
Có điều, hôm nay tiếng ho của Tô Mộng Chẩm tựa như bớt đi rất nhiều… là
bệnh ho đã được trị khỏi hay chẳng còn hơi sức để ho nữa? Trong lòng Cát Tường Như Ý đều nghĩ như thế.
Cát Tường Như Ý không phải một lời chúc mừng, cũng không phải là thành ngữ, thậm chí không phải là một câu.
Mà là tên người.
Tên của bốn con người.
Nhất Liêm U Mộng Lợi Tiểu Cát.
Tiểu Văn Tử Tường Ca Nhi.
Cao thủ của Ngụy Lệ Bát Xích Môn, Chu Như Thị.
Vô Vĩ Phi Đà Âu Dương Ý Ý.
Đây là tên của tứ đại cao thủ vừa mới vào Kim Phong Tế Vũ lâu. Để cho may
mắn, mới đem mỗi chữ trong tên của mỗi người ghép lại thành Cát Tường
Như Ý. Tứ đại cao thủ này đều trẻ tuổi, tài giỏi, võ công vừa độc đáo
vừa độc nhất, chẳng những vậy lại hết sức trung thành, biểu hiện xuất
sắc. Chu Như Thị và Âu Dương Ý Ý đều là cao thủ do Bạch Sầu Phi dẫn
kiến, Tường Ca Nhi là hảo bằng hữu của Vương Tiểu Thạch. Lợi Tiểu Cát là người Dương Vô Tà đặc biệt giới thiệu, họ đều được Tô Mộng Chẩm trọng
dụng.
Bốn người đi theo Tô Mộng Chẩm, giữa tiết trời sắp có tuyết gió ập đến này, chỉ nghe người bệnh trong xe ngựa không còn ho nữa,
trong lòng họ rốt cuộc là mừng hay lo?
Đây là một cỗ xe bốn ngựa
kéo, mái che bằng da, thùng xe phủ bằng tơ lụa, chạm rồng thêu phượng,
sang trọng chói ngời, cho dù là ách xe, trục xe, càng xe, khung xe, bầu
xe, nan xe… tất cả đều được sơn vàng dát bạc, rực rỡ phi phàm.
Có hai người đánh xe, một là Tường Ca Nhi, một là Chu Như Thị; Lợi Tiểu
Cát và Âu Dương Ý Ý chia nhau ở hai bên, đứng áp sát vào thùng xe.
Phía trước có bốn thớt ngựa mở đường, hai người hông đeo trường kiếm, hai
người tay cầm trường kích, phía sau có ba thớt ngựa đoạn hậu, tất cả đều là tráng hán hông đeo cung, tay cầm đại đao.
Những người này, đều là những hảo thủ mới gia nhập Kim Phong Tế Vũ lâu.
“Người ta nói Lôi Tổn có chín cái mạng, chết rồi vẫn có thể trở mình, nhưng
rốt cuộc y vẫn chết bởi sự sắp đặt của Tô Mộng Chẩm,” Tiểu Hầu Gia
Phương Ứng Khán, kẻ ở chốn triều đình và trên giang hồ đều mang thân
phận bí ẩn như nhau, đã từng cười cười mà nói như thế này: “Chỉ có Tô
Mộng Chẩm là không giết được. Trừ phi tự y muốn chết, nếu không chẳng ai giết nổi y.”
Giết được hay không giết được là một chuyện.
Nhưng bao giờ cũng có người muốn giết Tô Mộng Chẩm.
Khi đoàn xe sắp qua cầu, chợt nghe “ối chao” một tiếng, một ông già dáng đi lụm cụm bỗng rơi tỏm xuống sông.
Lúc này trên sông đã có những mảng băng dày từ thượng du trôi xuống, lại thêm gió bấc tràn về, nên càng thêm buốt giá.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT