Thần sắc của Bạch Sầu Phi không thay đổi.

Thật ra là có thay đổi một chút, nhãn thần của y vừa dãn ra đã thu lại, tay trái cũng hơi máy động, có điều, trên thực tế, người khác cơ hồ chẳng nhận ra sự thay đổi ấy.

Đó là y cố gắng kiềm chế.

Nhưng như thế đã đủ rồi, Vương Tiểu Thạch đã nhận ra.

Gã quá hiểu Bạch Sầu Phi.

Khi mục quang nở rộ, có nghĩa là sát cơ đã động, tay trái muốn cử động, có nghĩa là muốn thò tay vào áo xem thử có phải là món đồ của mình đã lọt vào tay người khác hay không.

Hai động tác cực kỳ tinh tế, thậm chí vẫn chưa cử động này, đã chứng thực một chuyện: đích xác Bạch Sầu Phi đã làm chuyện bỉ ổi này!

Vương Tiểu Thạch nhắm mắt, cơ hồ như rên rỉ: “Nhị ca…”

Bạch Sầu Phi chìa tay về phía Trương Nham: “Trả đây.”

Đường Bảo Ngưu nói thay Trương Nham: “Kẻ nói với ngươi câu này thật sự là đệ đệ của Lý Thái Bạch.”

Trương Nham ngạc nhiên hỏi: “Lý Thái Hắc?”

“Không phải.” Đường Bảo Ngưu cải chính: “Là ngươi quá ngốc 1.”

Bạch Sầu Phi đột nhiên cũng cải chính: “Không phải ngươi quá ngốc.”

Đường Bảo Ngưu ngạc nhiên hỏi: “Là cái gì?”

“Phải thêm một chữ ‘các’ nữa, đó là các ngươi quá ngốc!”

Bạch Sầu Phi nói: “Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào!”

Nói chưa xong, y đã động thủ.

Mà hễ động thì ra đòn sát thủ. Hai ngón tay trái của y công ra Tiểu Tuyết, ba ngón tay phải bắn ra Sơ Tình, Tiểu Tuyết đánh Trương Nham, Sơ Tình công Đường Bảo Ngưu.

Hai chỉ đều muốn đoạt mạng.

Hai chỉ ấy không phải là không trúng, mà là bị người ta tiếp lấy. Tuy nơi này có hàng trăm người, nhưng kẻ có thể ung dung tiếp lấy Tiểu Tuyết, Sơ Tình của Bạch Sầu Phi, e rằng chỉ có một người.

Không những Hoa Khô Phát biết điểm này, cả anh hào ở đây đều biết rõ.

Họ đều căm hận Bạch Sầu Phi.

Họ đều gửi gắm hy vọng ở Vương Tiểu Thạch.

“Nếu hôm nay ta không thể giết chết tất cả bọn họ,” Bạch Sầu Phi cũng rất rõ điểm này: “Ngày sau nhất định họ sẽ giết chết ta.”

“Chỉ cần hôm nay huynh tha cho họ,” Vương Tiểu Thạch khẩn khoản nói: “Ngày sau nếu họ đối phó huynh, vậy thì, họ phải tính sổ với đệ trước!”

“Cớ gì đệ cứ phải bảo vệ cho họ?”

“Họ với huynh không thù không oán, hà tất huynh phải khống chế họ?”

“Điều này…” Bạch Sầu Phi trầm ngâm nói: “Chúng ta không nên thảo luận ở đây.”

Vương Tiểu Thạch hơi mừng: “Ý của nhị ca là… vào trong nội đường?”

Bạch Sầu Phi tỏ ý không tiện nói ra: “Huynh đệ chúng ta, không cần thiết phải xung đột trước mặt người ngoài.”

“Phải.” Vương Tiểu Thạch mừng rỡ. Chỉ cần có thể thuyết phục được Bạch Sầu Phi đừng nặng tay với đám người vô tội này, muốn gã làm gì gã cũng chịu cả.

Vào đến nội đường, cửa sổ khóa cao, lúc này trời đã về chiều, cho nên trong nội đường đã tối mịt.

Bạch Sầu Phi bước tới chỗ tối, bắt tay sau lưng trầm ngâm, thong thả ngừng bước.

Y ngẩng đầu nhìn cửa sổ, bên ngoài cửa sổ đã có sao trời ẩn hiện.

“Tại sao đệ phải đối đầu với ta như thế?” Bạch Sầu Phi hạ giọng: “Chúng ta là huynh đệ, vậy mà đệ đứng trước mặt người ngoài làm khó ta!”

Vương Tiểu Thạch vừa nghe hai chữ “huynh đệ”, chỉ cảm thấy máu nóng sục sôi.

“Lúc nãy tình hình nguy cấp, chỉ đành ngăn chặn, kẻo lại xảy ra sai lầm gì to lớn, có điều chi lỗ mãng, mong nhị ca chớ trách.” Vương Tiểu Thạch cung kính nói: “Có điều, xin hãy thả những người này đi, uy hiếp họ như thế, rất dễ trở mặt thành thù, khéo quá hóa vụng, đối với ai cũng đều không tốt.”

Bạch Sầu Phi sầm mặt, còn tối hơn cả sắc trời, nói ra lời còn nặng hơn cả làn gió buổi chiều: “Đệ thật quá đáng, thật quá lo chuyện bao đồng rồi đấy.”

Vương Tiểu Thạch chỉ cảm thấy lòng nhói lên.

Nhưng lời nói của Bạch Sầu Phi mau chóng trở nên ôn hòa: “Có điều, đệ có thể kịp thời cản ta gây ra tội lỗi tày trời này, thật không hổ là hảo huynh đệ của ta!”

Vương Tiểu Thạch mừng rỡ: “Nhị ca, lúc này đệ buông lời có điều chi không phải mong nhị ca bỏ quá cho, chỉ vì đệ lo lắng mà thôi. Nhị ca xưa nay hiểu biết rộng rãi hơn đệ, đệ chỉ e chuyện này quan hệ trọng đại, nhị ca tin lầm sự sắp xếp của bọn gian thần đó, vậy đúng là đã gây họa vô cùng rồi. Bằng hữu trên giang hồ với chúng ta giống như cây trồng trên cùng một mảnh đất, nếu vì loài chuột nhắt trên quan trường mà kết oán với huynh đệ, đó thật sự là việc không nên.”

Bạch Sầu Phi mục quang máy động: “Đệ mắng quan lại trong triều, nhưng chẳng phải đệ cũng giúp sức cho họ sao?”

Vương Tiểu Thạch thở dài: “Đệ có nỗi khổ.”

Bạch Sầu Phi cười như có vẻ hiểu ra: “Chúng ta đều bất đắc dĩ mà thôi.” Rồi y hỏi đầy vẻ chân thật: “Ta đã làm những chuyện đó, tam đệ, đệ có tha thứ cho ta không?”

Vương Tiểu Thạch đáp ngay: “Sao lại nói thế, nhị ca, chúng ta là huynh đệ!”

“Chúng ta là huynh đệ,” bàn tay Bạch Sầu Phi đang đặt trên vai Vương Tiểu Thạch, đột nhiên lướt từ vai tới hông, điểm mười hai huyệt đạo của gã: “Vậy đệ hãy tha thứ cho ta một lần.”

Vương Tiểu Thạch muốn kháng cự, nhưng đã không kịp nữa rồi: “Huynh…”

“Chúng ta là huynh đệ,” Bạch Sầu Phi cười lạnh: “Đệ cũng không nên làm người tốt trước mặt đám đông, cùng kẻ khác đến phá chuyện của ta!”

Y chúm môi huýt một tiếng sáo, Nhậm Oán lập tức lướt vào, y vừa thấy Vương Tiểu Thạch đã ngã xuống, trên môi nở nụ cười.

Nụ cười tàn nhẫn.

Vương Tiểu Thạch đau đớn nói: “Tại sao huynh làm như thế?”

“Giờ đây, ta không thể không làm như thế sao?” Bạch Sầu Phi hỏi ngược lại: “Ngươi đã phá chuyện của ta, ta cũng để ngươi không làm được người tốt.”

Sau đó y quay sang Nhậm Oán: “Ta đã điểm huyệt đạo của hắn rồi, mà ta lại biết ngươi có bản lĩnh đặc biệt, ngươi biết làm sao rồi chứ?”

Nhậm Oán nói: “Ngươi muốn hắn nói ra những điều hắn không muốn nói?”

Bạch Sầu Phi nói: “Đúng rồi.”

“Nhị ca, huynh làm như thế, thật sự khiến cho đệ…” Vương Tiểu Thạch đau đớn thốt lên: “Quay đầu đi! Nhị ca, bây giờ vẫn còn kịp!”

“Vậy sao?” Bạch Sầu Phi mỉm cười nói với Vương Tiểu Thạch: “Đáng tiếc ngươi đã không kịp rồi!”

Bạch Sầu Phi vừa gật đầu, Nhậm Oán đã kẹp Vương Tiểu Thạch phóng ra.

Chưởng tâm của Nhậm Oán dính sát vào lưng Vương Tiểu Thạch.

Cho dù Vương Tiểu Thạch võ công trần đời, nhưng chỉ cảm thấy có một luồng khí lưu cực kỳ quái dị, cứ quần đảo trong người, lúc thì tựa như dao bén, biến lục phủ ngũ tạng của mình thành đá mài dao, không ngừng chà xát.

“Ngươi yên tâm, trước khi ngươi chưa hoàn thành sứ mạng thái sư giao cho, ta sẽ không giết ngươi.” Bạch Sầu Phi lại vỗ vỗ vai gã: “Chúng ta vẫn là huynh đệ, chẳng phải sao? Ta chỉ muốn ngươi đứng cùng trận tuyến với ta mà thôi.”

Lần đầu tiên Vương Tiểu Thạch bị y vỗ vai, cảm thấy rất thân thiết, cho đến khi Bạch Sầu Phi đưa tay ra vỗ vai gã lần thứ hai, gã cảm thấy hoảng sợ.

Cảm giác này giống như một con chó sói thè lưỡi liếm trên mặt mình.

Nhậm Oán không đứng gần gã lắm, nhưng y ngầm nắm lấy mạch môn của Vương Tiểu Thạch trong ống tay áo, không phải kẻ lão luyện trong giang hồ có đôi mắt tinh đời, tuyệt đối không thể biết rằng Nhậm Oán đang khống chế Vương Tiểu Thạch.

Nhậm Oán thầm vận công lực, khiến Vương Tiểu Thạch phải theo y ra đại sảnh đường, Bạch Sầu Phi đi theo sau, cười nói: “Hì hì, chúng ta đúng là nước lụt miếu Long Vương, đều là người nhà cả, thì ra chúng ta thờ cùng một chủ, đệ còn là thượng cấp của ta nữa.”

Nhậm Oán thầm đẩy lực.

Vương Tiểu Thạch chỉ cảm thấy một luồng quái lực dồn tới, cổ họng đau như dao cắt, cơ mặt rúm ró, không thể nào không mở miệng ra, nhưng thanh âm lại không thoát ra được.

Nhưng Nhậm Oán lại dùng phúc ngữ nói giùm y: “Nhị ca, lúc nãy nhị ca thật là lỗ mãng… thật ra chuyện hạ độc, chúng ta ai ra tay cũng thế mà thôi!”

Bạch Sầu Phi nói vẻ áy náy: “Khác nhau, khác nhau chứ, đệ là người chủ trì, ta chỉ là kẻ chấp hành.”

“Vương Tiểu Thạch” lại nói: “Dù sao mục tiêu của chúng ta đều như nhau là được rồi. Bọn người ở trong đường đã biết rõ sự thật, chi bằng giết hết chúng cho rồi.”

Vương Tiểu Thạch nói như thế, ai nấy đều sửng sốt.

Họ bi phẫn, tuyệt vọng.

Thì ra một Vương Tiểu Thạch mà người ta tưởng là cứu tinh cũng là cá mè một lứa với Bạch Sầu Phi!

Bạch Sầu Phi giả vờ cản lại: “Như vậy… hình như không được lắm! Dẫu sao họ cũng là nhân vật thành danh trong Kinh thành, giết họ như thế ta cũng có chút không nỡ… Nếu họ biết thời thế chịu làm việc cho chúng ta, cũng nên xét lại mà giữ mạng họ…”

Vương Tiểu Thạch vừa tức vừa lo.

Nhưng gã không thể nào nói ra lời mình muốn nói được.

Khi một người không thể biện bạch cho mình, không thể nói lời mình muốn nói, hơn nữa lời của mình muốn nói đều bị bóp méo, hình tượng của y hoàn toàn bị người khác phá hoại, cảm nhận của y, sẽ như thế nào?

Hoa Khô Phát căm hận cùng cực.

Lão thầm nắm ám khí độc môn trong tay.

Dù sao đi nữa đêm nay cũng chẳng sống nổi, hơn nữa còn liên lụy cả đám võ lâm đồng đạo, chi bằng liều mạng, giết chết tên đầu đảng rồi tính sau!

Lão nhắm chuẩn mục tiêu.

Mục tiêu là Vương Tiểu Thạch.

Trong cuộc đời thường có những lúc, là khoảnh khắc mấu chốt. Lúc này là khoảnh khắc mấu chốt trong cuộc đời của Vương Tiểu Thạch.

Sinh tử tồn vong, thành bại vinh nhục, có lúc đều ở một vận may hoặc thời cơ, nói như thế, con người thật sự quá bơ vơ!

Có điều, Vương Tiểu Thạch cũng coi như là may mắn. Sự may mắn của Vương Tiểu Thạch cũng có thể nói là sự may mắn của cả đám quần hùng ở đây.

Bởi vì, số phận của Vương Tiểu Thạch tuyệt đối có liên quan và ảnh hưởng đến những người ở đây, đa số những người này gã không quen biết.

Con người là như thế, ai bị ai ảnh hưởng một đời, cả bản thân mình cũng không dự đoán được!

Trong sát na ấy, một người từ trên trời giáng xuống.

Một người từ phía sau cây cột lướt ra.

Người từ trên trời giáng xuống là một thiếu nữ xinh đẹp!

Nàng có đao quang đẹp tựa sao trời.

Ôn Nhu.

Ôn Nhu múa đao, chém về phía Bạch Sầu Phi.

Không phải nàng muốn giết y, mà chỉ là muốn đẩy lùi y.

Đương nhiên, với đao pháp của nàng, cho dù muốn giết Bạch Sầu Phi, cũng là chuyện không thể nào.

Có điều, với khinh công của nàng và Phương Hận Thiểu, muốn áp sát mà không để Bạch Sầu Phi phát giác, cũng không phải là chuyện quá khó.

Tình hình Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi ở trong nội đường, họ đều đã thấy hết.

Một người từ phía sau cây cột lướt ra, đương nhiên là Phương Hận Thiểu.

Y vừa ra tay, đã dùng Tình Phương trảo.

Cây quạt vừa mở đã khép, đã đẩy lùi Nhậm Oán.

Sau đó y gào lớn: “Vương Tiểu Thạch bị bọn chúng kiềm chế, những lời lúc nãy không phải là hắn nói!” Đồng thời, y khép quạt lại, nhanh chóng điểm tới, giải huyệt đạo cho Vương Tiểu Thạch.

Nhưng phương thức điểm huyệt sử dụng Kinh Thần chỉ của Bạch Sầu Phi, Phương Hận Thiểu không thể nào giải được.

Lúc này tình thế cực kỳ nguy cấp.

Nhậm Oán bị đẩy lùi, nhưng rồi lại lao tới. Ngay lúc này, Nhất Diệp Kinh Thu của Hoa Khô Phát đã bắn ra. Mục tiêu của lão vốn là Vương Tiểu Thạch, nhưng Ôn Nhu và Phương Hận Thiểu xuất hiện, lập tức khiến lão chợt nghĩ ra.

Ngay lúc nãy, lão cũng bị Nhậm Oán kiềm chế, nói ra những lời mình không muốn nói!

Nhất định là tên yêu nhân máu lạnh này giở trò!

Cho nên mới dùng ám khí của lão, bắn về phía Nhậm Oán.

Đây là ám khí độc môn của Hoa Khô Phát, Nhậm Oán không dám sơ ý, chỉ đành trước tiên rút lui thế công, toàn thần ứng phó.

Phương Hận Thiểu lại có cơ hội, toàn lực giải huyệt cho Vương Tiểu Thạch.

Với công lực của Bạch Sầu Phi, muốn đánh ngã Ôn Nhu, tuyệt đối không cần đến ba chiêu.

Một chiêu đã đủ rồi, Ôn Nhu một đao chém hụt, một chỉ của Bạch Sầu Phi đã xỉa vào trán nàng.

Nhưng Bạch Sầu Phi không hề vận dụng kình lực.

Y thấy kẻ chém mình là Ôn Nhu, không khỏi ngẩn người.

Y thật sự không nỡ giết nàng.

Y cũng không muốn giết nàng.

Huống chi phải giết Ôn Nhu, có nghĩa là đối địch với nhà họ Ôn ở Lạc Dương, một con người đầy dã tâm muốn gây dựng nghiệp lớn như Bạch Sầu Phi không hề muốn làm điều này.

Y không giết Ôn Nhu, nhưng Ôn Nhu lại vung đao, đao quang loang loáng, từng đao chém về phía y.

Lúc này, Bát đại đao vương nhất tề xuất động, lập tức ngăn chặn Phương Hận Thiểu cứu Vương Tiểu Thạch.

Đường Bảo Ngưu gầm lớn: “Có A Ngưu này, ngươi chẳng làm được gì đâu!”

Trương Nham cũng nạt: “Qua trước cửa ải của ta rồi tính!”

Hai người liên thủ, chuẩn bị đối phó với Bát đại đao vương.

Phía bên kia còn có Nhậm Lao.

Nhậm Lao chẳng hề động thanh sắc, đã lướt ra sau lưng Phương Hận Thiểu, định tung một đòn sát thủ.

Có điều y chưa kịp thi triển, đột nhiên thấy một mũi tên, bắn thẳng vào ngực mình.

Y lập tức dùng Thiết Bản Kiều tránh được mũi tên ấy, không ngờ, mũi tên không trúng mục tiêu, đuôi tên bật ra kêu tách một tiếng, lại bắn ra một mũi tên nhỏ, từ dưới bắn lên.

Nếu Nhậm Lao chưa từng thấy lối bắn tên này, chắc chắn sẽ trúng tên, nhưng y đã lộn một vòng, y ứng phó cực nhanh, kịp thời hai ngón tay kẹp một cái, kẹp được mũi tên nhỏ.

Kẻ bắn y chính là Hà Tiểu Hà.

Âu Dương Ý Ý và Tường Ca Nhi cũng động thủ, nhưng bị mấy đệ tử Hoa môn vừa mới được tạm thời giải độc kiềm chế.

Chỉ kéo dài được như thế, chợt nghe quát lớn một tiếng, tiếng quát kêu ong ong trong tai của mọi người, ai nấy đều bất giác ngừng tay lại.

Chỉ thấy Vương Tiểu Thạch sau khi kêu một tiếng, khạc ra một ngụm máu.

Gã đã tự phá giải huyệt đạo.

Từ đầu đến cuối Phương Hận Thiểu không giải được huyệt đạo do Bạch Sầu Phi kiềm chế, nhưng Vương Tiểu Thạch lại mượn nội kình của y, tự mình xung phá huyệt đạo, có điều, Vương Tiểu Thạch nôn nóng phá huyệt, cho nên nội thương rất nặng.

Cho dù như thế nào đi nữa, huyệt đạo cũng được giải rồi.

Bạch Sầu Phi hất ống tay áo, quét Ôn Nhu ra.

Vương Tiểu Thạch đối mặt với y.

Bạt kiếm.

Tràn đầy nộ ý.

Kiếm đã bạt rồi.

Kiếm của phẫn nộ.

Vương Tiểu Thạch xưa nay đao kiếm hợp nhất, gã rút kiếm ra, coi như cũng là rút đao.

Bạch Sầu Phi cười dài, sau đó thở dài nói: “Cuối cùng cũng có ngày này rồi. Ta rất muốn giao thủ với ngươi, dùng mười ngón tay này đọ với đao kiếm của ngươi.”

“Ta không muốn giao thủ với huynh.” Vương Tiểu Thạch đau khổ nói: “Huynh đừng ép ta.”

“Ta muốn quyết một trận thắng thua với ngươi,” Bạch Sầu Phi nói với giọng đầy nuối tiếc: “nhưng không phải bây giờ.” Y buông ra câu nói này, sau đó lập tức dẫn bọn Nhậm Lao, Nhậm Oán, Bát đại đao vương, Âu Dương Ý Ý và Tường Ca Nhi nghênh ngang bỏ đi. “Đợi khi nào ngươi làm xong chuyện đó, chúng ta sẽ quyết một trận sinh tử.”

Cuối cùng mối nguy ở Hoa phủ đã được giải quyết. Đám quần hùng phố thị này, đối với bọn Vương Tiểu Thạch, Trương Nham, Đường Bảo Ngưu, Ôn Nhu, Phương Hận Thiểu, Hà Tiểu Hà, trong lòng rất cảm kích, nhưng vì đã có vết xe đổ, cho nên vẫn còn e ngại hành động của Vương Tiểu Thạch.

Vương Tiểu Thạch cầm kiếm trầm tư.

Gã đang nghĩ gì?

Có phải là đang nghĩ: có nên vì bảo tồn thực lực của Kim Phong Tế Vũ lâu, mà giết Gia Cát tiên sinh cho Thái Kinh hay không? Có phải là đang nghĩ ngày xưa gã và Bạch Sầu Phi cùng lên kinh, đã từng liên thủ tác chiến, đồng sinh cộng tử, cùng nhau đại phá Lục Phân Bán đường, nào ngờ giờ đây huynh đệ lại trở thành kẻ thù?

Cũng trong lúc này, Thái Kinh ở Thái sư phủ cũng nhận được báo cáo của Lỗ Thư Nhất: “Diệp Kỳ Ngũ và Tề Văn Lục đã động thủ với Vương Tiểu Thạch.”

Thái Kinh không hề ngạc nhiên: “Thua rồi?”

Lỗ Thư Nhất gật đầu nói: “Thua rồi.”

Thái Kinh thong thả nói: “Bọn họ vẫn chưa chết, là vì Vương Tiểu Thạch không muốn giết họ, lâu nay y đều giữ lại thực lực.” Không lâu sau, Thi Yến Nhị cũng về báo: “Vương Tiểu Thạch đã phá kế hoạch khống chế quần hùng Phát Mộng nhị đảng của Bạch Sầu Phi.”

Thái Kinh cười nói: “Quả nhiên. Có động thủ hay không?”

Thi Yến Nhị kính cẩn nói: “Hai người đã trở mặt với nhau, nhưng Bạch Sầu Phi ngại chỉ lệnh của thái sư, không dám ra tay, cho nên mới bỏ đi.”

“Sớm muộn gì họ cũng đánh một trận.” Thái Kinh thong thả về chỗ, bước đến trước lan can nhìn hoa trong vườn đua sắc: “Ngày đó sau khi hắn và ta gặp nhau, thì lập tức đã viết mười chữ ‘Đại trượng phu lẽ nào vùi đầu trong bút nghiên’, đó là khi Ban Siêu còn trẻ, lòng đầy chí lớn, đã từng ném bút mà thở dài: ‘đại trượng phu không có chí lược gì khác, chỉ muốn bắt chước Phó Giới Tử, Trương Khiên lập công nơi dị vực, để được phong hầu, làm sao có thể mãi vùi đầu vào trong việc bút nghiên?’, chí khí và khẩu khí thật không nhỏ. Vương Tiểu Thạch viết mấy chữ này, tuyệt đối không thể coi thường.” Y nhìn ra vườn hoa, lầm bầm tự nói một mình: “… Một con người như thế, đương nhiên không thể không dùng, không thể không phòng.”

Thực ra, y đã là thái sư của một nước, nắm quyền lớn trong triều, có bao nhiêu môn sinh thân tín, thế nhưng y suốt ngày chìm đắm trong thư pháp hội họa, đâu có thời gian lo việc quốc sự? Nay cả Vương Tiểu Thạch mà y cũng phải tốn công sức suy đoán tâm ý của đối phương, còn đâu tinh thần sức lực xử lý việc lớn của nước nhà? Quốc gia xã tắc, nếu rơi vào tay hạng người này, sao có thể không loạn? Sao có thể không sinh lắm tệ đoan?

1. Ngươi quá ngốc trong tiếng Trung Quốc có âm đọc gần giống với âm đọc của ba chữ Lý Thái Bạch. (Một đọc là Nỉ thai bân một đọc là Lỉ thai bái).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play