“Đó là một âm mưu, sau lưng họ còn có cao thủ mai phục, với sức một mình ta, nếu làm càn, e rằng cả muội ta cũng không lo nổi.”
“Nhưng ít nhất cũng phải cứu Đại Phương ra chứ.”
“Huynh không đi, ta đi…”
Ôn Nhu đang định xoay người bước đi, Thiên Y Hữu Phùng đột nhiên điểm ngã
nàng, sau đó phóng vọt lên tán cây táo um tùm, nhẹ nhàng đặt Ôn Nhu trên một chạc cây to, dịu dàng nói: “Muội bảo ta đi, ta sẽ đi, vốn là phải
cứu Đại Phương ra, nhưng ta sợ muội gặp nguy hiểm. Thủ pháp điểm huyệt
của ta rất nhẹ, một lát nữa sẽ tự giải, vạn nhất ta đi không trở về,
muội cũng không cần phải nằm đây lâu, hãy nhớ, nếu ta không trở về, cứ
mặc kệ ta, đừng xông vào Hoa phủ!”
Thiên Y Hữu Phùng vọt xuống,
quan sát kỹ lưỡng chỗ Ôn Nhu ẩn thân, sau khi khẳng định không thể bị
người ta phát giác, mới quay trở lại Hoa phủ.
Sau đó, Thiên Y Hữu Phùng trúng đòn đánh lén của Thiên Hạ Đệ Thất, được Phương Hận Thiểu liều mạng cõng chạy trốn.
Thiên Y Hữu Phùng bị trọng thương, vốn định bảo cho Phương Hận Thiểu biết chỗ Ôn Nhu ẩn thân, nhưng thấy Bạch Sầu Phi đang khống chế bọn Đường Bảo
Ngưu, nhất thời im lặng không nói, trong lòng thầm mừng may đã điểm
huyệt của Ôn Nhu, nếu không, với cá tính của Ôn Nhu, chắc chắn sẽ làm
bừa, một khi bị địch nhân phát hiện, chỉ có hy sinh oan uổng, nạp mạng
oan ức.
Đương nhiên, trong lòng y cũng cực kỳ lo lắng.
Bởi vì thời gian trôi qua, huyệt đạo tự giải, lúc đó Ôn Nhu tất nhiên không kìm được lòng mình, nhất định sẽ ra tay.
Mà hễ ra tay, hành tung bại lộ, cho dù là Bạch Sầu Phi hay Thiên Hạ Đệ Thất, đều là những nhân vật Ôn Nhu không thể địch nổi.
Nay Ôn Nhu quả nhiên ra tay.
Trước khi ra tay nàng còn quát một tiếng.
Bởi vì nàng không thích ám toán người ta.
Cho dù địch nhân lợi hại hơn, nàng cũng không làm chuyện ám toán người ta.
Cho nên trước khi xuất đao, nàng đã lên tiếng.
Lên tiếng để xuất đao.
Đao của Ôn Nhu.
Lần thứ hai Vương Tiểu Thạch thấy đao từ trên trời giáng xuống.
Đao mỹ lệ.
Người mỹ lệ.
Ôn Nhu xưa nay chẳng ôn nhu.
Nhát đao lần trước, khiến Vương Tiểu Thạch cuống lên.
Cuống lên cùng Bạch Sầu Phi cứu người thoát khỏi tay đám cao thủ Lục Phân Bán đường.
Nhát đao lần này càng khiến Vương Tiểu Thạch cuống hơn.
Luống cuống cũng chỉ vì cứu Ôn Nhu.
Có một loại người, trời sinh ra đã là kẻ cứu người.
Cho dù bản thân người đó có thích hay không, y cũng phải cứu người.
Vương Tiểu Thạch là loại người này.
Có một loại người, bẩm sinh đã là kẻ giết người.
Cho dù người có phải là kẻ y muốn giết hay không.
Nhưng không tránh khỏi giết người.
Cho dù không giết người, hại người ta chút đỉnh cũng tốt.
Thiên Hạ Đệ Thất chỉ giết người, giết người có thể nói là một cách trực tiếp nhất để hại người.
Có một loại người khác, vừa sinh ra đời đã bắt người ta phải cứu, cho dù
bản thân y không thích được người ta cứu, mà thích cứu người, kết quả
vẫn là buộc người ta phải cứu mình, còn y chẳng cứu được ai.
Ôn Nhu chính là loại người này.
Lúc này, nàng vì cứu người mà được người cứu.
Vấn đề là: kẻ muốn giết nàng có giết nàng được hay không? Kẻ muốn cứu nàng có cứu nàng được hay không?
Nhát đao này chém xuống, Thiên Hạ Đệ Thất lập tức ra đòn phản công, y vốn có định ra tay hay không, chẳng ai biết, nhưng lúc này Ôn Nhu chém một đao về phía y, y muốn không toàn lực ra tay cũng không xong, bởi vì cường
địch ở trước mặt.
Vương Tiểu Thạch chắc chắn là một đại địch.
Thiên Hạ Đệ Thất một khi phản đòn tức là toàn lực xuất thủ.
Vương Tiểu Thạch càng không thể không xuất thủ.
Bởi vì gã biết với công lực của Ôn Nhu, tuyệt đối không thể nào chịu nổi một đòn của Thiên Hạ Đệ Thất.
Vì cứu Ôn Nhu, gã chỉ đành phát cả đao lẫn kiếm, công về phía Thiên Hạ Đệ Thất.
Thiên Hạ Đệ Thất cũng lập tức phát hiện, Vương Tiểu Thạch tựa như rất quan tâm, rất lo lắng cho Ôn Nhu.
Quan tâm còn hơn cả tính mạng của mình.
Lo lắng còn hơn cả an nguy của mình.
Thiên Hạ Đệ Thất lập tức hiểu ngay.
Y nắm lấy điểm yếu của đối thủ.
Cho nên y toàn diện tấn công Ôn Nhu.
Tình cảnh đặc biệt này chính là Ôn Nhu bị kẹp giữa hai đại cao thủ, nhưng
trong nhất thời, nàng không thể phân biệt được ai mới là Vương Tiểu
Thạch, ai mới là Thiên Hạ Đệ Thất.
Chỉ biết đao kiếm như sơn,
kình đạo tuôn trào, tựa như song long nhị hổ đang tử chiến bên cạnh
nàng, nhưng nàng không nhìn thấy, cũng chẳng hiểu rõ, bên tai chỉ nghe
tiếng đối chưởng, và đao kiếm giao kích.
Trong lúc hai bên đang
tử chiến với nhau, bản thân nàng lại rất nhàn nhã, nhưng cảm thấy kình
lực dồn dập, ngực thấy buồn nôn từng hồi, nhưng không thể nào nôn ọe ra
nổi.
Nàng không biết, chính vì nàng ở giữa hai người, Vương Tiểu
Thạch đã phải vất vả vì nàng, phải cản bao nhiêu chiêu thức hiểm hóc,
mấy lần suýt nữa chết trong tay của Thiên Hạ Đệ Thất.
Thiên Hạ Đệ Thất không cần ra tay đối với Vương Tiểu Thạch, y chỉ tấn công Ôn Nhu.
Ôn Nhu vẫn không hề hay biết gì, còn Vương Tiểu Thạch phải bận rộn lo lắng cho nàng, mệt đến đứt hơi.
May mà Vương Tiểu Thạch luyện Nhân kiếm, Nhân kiếm coi trọng cứu người chứ không phải đả thương người.
Nhân Đao cũng vậy.
Trên đời này có cái gọi là Đồ Đao, Nhân kiếm của Vương Tiểu Thạch chính là muốn người ta “phóng hạ đồ đao 2”.
Vương Tiểu Thạch dùng đao kiếm bảo vệ cho Ôn Nhu chính là hợp với đường lối của Nhân Đao và Nhân kiếm.
Cho nên Vương Tiểu Thạch có thể gắng gượng ứng phó.
Nhưng Vương Tiểu Thạch biết rõ không thể ứng phó được nữa rồi.
Bởi vì gã biết Thiên Hạ Đệ Thất vẫn chưa thực sự xuất thủ.
Thiên Hạ Đệ Thất đang sử dụng Thù Cực chưởng.
Loại chưởng pháp này, Vương Tiểu Thạch từng nghe sư phụ Thiên Y cư sĩ của gã nhắc tới.
Đó là một trong những võ nghệ tuyệt học của sư thúc Nguyên Thập Tam Hạn của gã.
Nhưng tại sao Thiên Hạ Đệ Thất có thể sử dụng Thù Cực chưởng?
Trong lòng Vương Tiểu Thạch vừa kinh sợ vừa nghi ngờ.
Kinh sợ nhiều hơn nghi ngờ.
Bởi vì tình thế hung hiểm.
Thù Cực chưởng của Thiên Hạ Đệ Thất, mỗi chưởng đều như thâm thù đại hận,
khiến Vương Tiểu Thạch buộc phải đao kiếm tề xuất, không dám có chút
chần chừ.
Đối với loại chưởng pháp này, tuy Vương Tiểu Thạch chưa từng luyện qua, nhưng cũng có nghe nói tới, có thể nói, hỏa hầu của
Thiên Hạ Đệ Thất vẫn chưa hoàn toàn chín muồi.
Thế nhưng, Vương
Tiểu Thạch đã suýt mấy lần gặp nguy hiểm, chẳng những suýt nữa không cứu được Ôn Nhu, mà cả mạng mình cũng chẳng giữ được.
Vũ khí thật sự của Thiên Hạ Đệ Thất ở trong tay nải của y.
Thiên Hạ Đệ Thất vẫn chưa sử dụng vũ khí trong tay nải của y.
Vương Tiểu Thạch lo.
Lo lắng.
Nhưng đúng lúc này, Ôn Nhu làm một chuyện.
Một chuyện không biết là đúng hay sai, cũng là chuyện đủ khiến cho Thiên Hạ Đệ Thất và Vương Tiểu Thạch lập tức phân thắng thua, sinh tử. Riêng
nàng thì chẳng hiểu xảy ra chuyện gì, cho nên nàng quyết định rời khỏi.
Nàng đi.
Ôn Nhu thi triển khinh công, đó chính là Thuấn Tức Thiên Lý của Tiểu Hàn Sơn phái.
Đây là khinh công trong khinh công.
Ngoại trừ Bạch Câu Quá Liêu của Phương Hận Thiểu, tất cả những người ở đây,
cho dù là Vương Tiểu Thạch hay Thiên Hạ Đệ Thất, về mặt khinh công cũng
kém hơn một bậc, đuổi chẳng kịp nàng.
Cho nên, trừ phi Thiên Hạ
Đệ Thất cố ý thả Ôn Nhu đi, bằng không, cho dù y bắt Ôn Nhu để uy hiếp
Vương Tiểu Thạch, giết nàng đều tốt hơn. Lúc này, nếu không thể toàn lực xuất thủ, để cho Ôn Nhu thi triển khinh công, Thiên Hạ Đệ Thất sẽ phải
đối mặt với Vương Tiểu Thạch, mà muốn đuổi bắt Ôn Nhu, thì phải giết
Vương Tiểu Thạch trước đã.
Nếu Thiên Hạ Đệ Thất phát động, thì chỉ có một thời cơ thoáng qua trong chớp mắt.
Vương Tiểu Thạch biết là không ổn, nhưng gã cũng chẳng còn cách nào.
Gã không thể bảo Ôn Nhu dừng lại, bởi vì làm vậy sẽ khiến Ôn Nhu khựng lại và trúng độc thủ của Thiên Hạ Đệ Thất.
Bất cứ cuộc chiến đấu nào cũng có kết cuộc. Nếu gã cứ tiếp tục giằng co, Ôn Nhu lại đứng kẹp ở giữa, sớm muộn gì cũng gặp họa. Hơn nữa, gã phải đến Hoa phủ ngăn trở âm mưu, gã không thể kéo dài được nữa.
Ôn Nhu nói đi là đi.
Thiên Hạ Đệ Thất đành phát động.
Vương Tiểu Thạch chỉ đành ứng chiến.
Gã đột nhiên phóng đao.
Đao như thần long, bay thẳng lên nửa tầng không.
Thiên Hạ Đệ Thất chỉ cảm thấy trên đầu lạnh lẽo, một thanh đao nhảy múa loang loáng trên nửa tầng không, bổ thẳng xuống đỉnh đầu y.
Đồng thời, y phát hiện kiếm của Vương Tiểu Thạch đã áp sát tới trước mặt y.
Kiếm vô thanh.
Vô sắc.
Vô tình, vô mệnh.
Đây không phải là Nhân kiếm.
Thiên Hạ Đệ Thất từng nghe nói về loại kiếm pháp này.
“Quân Bất Kiến Cao Đường Minh Kính Bi Bạch Phát…” thanh đao tựa như con thần
long giữa tầng không, như gương sáng trên lầu cao, nhưng vẫn sầu bi tóc
bạc chốn nhân gian, đây mới là nhát kiếm chí mạng…
Loại kiếm pháp này, y cũng từng nghe Nguyên Thập Tam Hạn nói, Thiên Y cư sĩ tuy có thể sáng tạo ra, có điều, ngay cả bản thân Thiên Y cư sĩ cũng không thể sử
ra… thế mà nay, Vương Tiểu Thạch lại thi triển được, quyết không thể để
tên này sống sót!
Đấu chí và sát ý mạnh mẽ dâng lên.
Thiên Hạ Đệ Thất tháo tay nải của y ra.
Ngàn vầng thái dương.
Ở trong tay.
Trong tay y có ngàn vầng thái dương.
Trong khoảnh khắc sinh tử tồn vong, Vương Tiểu Thạch lại nghi hoặc nhiều hơn kinh hãi.
Quả thật Thiên Hạ Đệ Thất đã dùng đòn sát thủ.
Nhưng đòn sát thủ của y vẫn hơi chậm một chút, rề rà một chút.
Khoảnh khắc chậm chạp rề rà này còn ngắn hơn cả một sát na, nhưng Ôn Nhu đã triển khai Thuấn Tức Thiên Lý rồi.
Thiên Hạ Đệ Thất không đánh trúng nàng, Vương Tiểu Thạch cũng kịp thời tiếp được thế công của đối phương.
Rốt cuộc là Thiên Hạ Đệ Thất ra tay chậm, hay là khinh công của Ôn Nhu nhanh?
Vương Tiểu Thạch không biết.
Gã chỉ biết với Thiên Hạ Đệ Thất, gã tuyệt đối không bỏ qua cơ hội tốt lành chỉ thoáng qua trong chớp mắt này.
Trừ phi đối phương không muốn thật sự giết chết Ôn Nhu.
Lẽ nào lại thế?
Vương Tiểu Thạch cũng không thể suy nghĩ bước tiếp được nữa.
Gã không thể suy nghĩ được gì cả, thậm chí có thể sau này cũng không thể nghĩ được gì.
Một người đã mất mạng rồi, còn có thể suy nghĩ được gì?
Vương Tiểu Thạch tuyệt đối không muốn chết, gã còn nhiều chuyện phải làm.
Một khi Thiên Hạ Đệ Thất triển khai đòn sát thủ, một khi tay nải mà mở ra,
Quân Bất Kiến đao pháp của Vương Tiểu Thạch sẽ lập tức bị khống chế.
Nếu gã tranh thủ tấn công trước, có thể Ôn Nhu sẽ bị thương. Ôn Nhu vừa đi, thái dương của Thiên Hạ Đệ Thất đã đến ngay trước mặt Vương Tiểu Thạch.
Ưu thế đã mất.
Vương Tiểu Thạch chỉ đành tiếp lấy, hoặc né tránh, kết quả của né tránh vẫn là tránh không thoát.
Ai có thể đuổi theo thái dương, tránh được dương quang? Đã không thể
tránh, nếu ứng tiếp thì sao, ngay lúc này Vương Tiểu Thạch phát hiện ra
một chuyện:
Gã vẫn chưa nhìn rõ vật gì trong tay nải của Thiên Hạ Đệ Thất, nhưng có thể khẳng định vật này, chỉ có kết hợp với công lực
của Thiên Hạ Đệ Thất, công lực vốn có hoặc uy lực của lợi khí, mới có
thể tăng lên trăm lần, thậm chí vượt hơn trăm lần!
Đây rốt cuộc là vật gì?
Vương Tiểu Thạch không còn sự chọn lựa nào cả.
Gã chỉ có tránh.
Lao thẳng vào trong rừng táo.
Thiên Hạ Đệ Thất đuổi vào rừng táo.
Quầng sáng đuổi vào rừng táo.
Cũng giống như thái dương sà xuống rừng táo, cả khu rừng tựa như sáng bừng lên.
Thiên Hạ Đệ Thất lập tức khẳng định một chuyện: cho dù Vương Tiểu Thạch tránh vào rừng táo, cũng thoát không được.
Vương Tiểu Thạch không phải tránh uy lực của thái dương.
Nhưng Vương Tiểu Thạch một khi đã lao vào rừng táo, thì làm một chuyện.
Phàm những chỗ nào gã lướt qua, hai chưởng đẩy ra, táo trên cây rụng xuống như mưa.
Mưa tên.
Bởi vì táo đều đã trở thành ám khí.
Đá của Vương Tiểu Thạch.
Ngay trong khoảnh khắc này, lại biến thành quả táo.
Nếu Thiên Hạ Đệ Thất muốn đánh trúng Vương Tiểu Thạch, bản thân y cũng bị quả táo bắn trúng hàng trăm hàng ngàn lần.
Muốn đả thương một người, trước tiên bản thân cũng phải trả giá.
Nhưng khi cái giá đó là tử vong, ngươi có chấp nhận hay không?
Khi Vương Tiểu Thạch bước ra khỏi rừng táo, Ôn Nhu và Trương Nham đều sững sờ.
Vương Tiểu Thạch không chết.
Gã vẫn còn sống.
Nhưng cực kỳ mệt mỏi.
Sống mà cực kỳ mệt mỏi, vẫn là sống.
Chỉ cần còn sống, thì đó là chuyện tốt, nhưng người trên đời thường quên, chuyện này là chuyện tốt lành đáng chúc mừng.
Hèn chi có người nói: người ta thường không trân trọng những thứ đã giành được, mà yêu quý những thứ muốn có được.
Vương Tiểu Thạch vẫn chưa hoàn hồn, nói ra, gã và Thiên Hạ Đệ Thất giao thủ chính thức, chỉ có một chiêu:
Đó là trong khoảnh khắc Ôn Nhu thi triển khinh công, gã không muốn vì giết y mà bắt đầu phát ra “Quân Bất Kiến” cho đến khi Thiên Hạ Đệ Thất trúng hàng trăm hàng ngàn quả táo, cho nên mới tung ra một đòn Thế Kiếm, quét vào rừng táo, trong khoảnh khắc ấy, rừng táo tựa như bị cạo trọc.
Thế nhưng đã cứu mạng của Vương Tiểu Thạch.
Thiên Hạ Đệ Thất đánh một đòn bất lợi, lập tức rút chạy.
Y vốn không muốn giết Vương Tiểu Thạch trong lúc này.
Y biết muốn giết cũng chưa chắc đã giết được.
Cho nên y tháo chạy.
Đây là lần đầu tiên Vương Tiểu Thạch giao thủ cùng Thiên Hạ Đệ Thất.
Hai người đều không chiếm được phần hơn, cho nên đều rút lui.
Thiên Hạ Đệ Thất vừa đi, Vương Tiểu Thạch lập tức nhớ lại chuyện gã muốn làm.
Ở đây chỉ còn lại Ôn Nhu và Trương Nham.
Trương Nham ở lại đây để tiếp trợ cho gã.
Ôn Nhu vừa mới thoát hiểm.
Khi Vương Tiểu Thạch đối phó với Thiên Hạ Đệ Thất, sắc mặt Bát Đại Thiên
Vương đột nhiên tái mét, y gầm lớn một tiếng, phóng người vọt lên, lao
thẳng về Hoa phủ.
Bạch Sầu Phi đã ra đòn nặng đối với y.
Đã hạ độc thủ rồi.
Bát Đại Thiên Vương một là vì muốn báo thù, hai là vì muốn phanh phui âm
mưu của Bạch Sầu Phi, chẳng ngại trên mình đang bị trọng thương, lao
thẳng một hơi đến Hoa phủ.
Cao Đại Danh đột nhiên phóng đi, chẳng ai cản được y.
Hà Tiểu Hà đã đuổi theo.
Trương Nham vội nói: “Ở đây có ta trông chừng, các người đi tiếp ứng Cao Đại
Danh!” Y nói như thế, bởi vì y biết, nếu Vương Tiểu Thạch không địch lại Thiên Hạ Đệ Thất, bọn họ ở đây cũng chẳng ích gì. Chỉ có mất thêm vài
mạng nữa mà thôi, chi bằng chạy đến Hoa phủ làm chuyện quan trọng hơn.
Y ở đây, đồng sinh đồng tử với Vương Tiểu Thạch.
Bằng hữu thật sự, vốn phải cùng chịu hoạn nạn, cùng hưởng phú quý!
Bát Đại Thiên Vương chạy đến đại sảnh đường, Bạch Sầu Phi đã diễn xong vở
tuồng, y đang muốn quần hùng thiếu “nợ cứu mạng” của y, tưởng chừng đại
kế sắp thành thì Bát Đại Thiên Vương vừa quát mắng vừa xông vào.
“Đừng trúng gian kế của ác tặc!” Bát Đại Thiên Vương kêu lớn.
“Tất cả đều là âm mưu của y…” nói chưa xong, soạt một tiếng, Bát Đại Thiên
Vương như cảm thấy cổ họng lạnh ngắt, sau đó y nhìn thấy máu tươi của
mình từ cằm dưới phun ra, mà nơi cổ họng, máu tươi cũng không ngừng tuôn ra.
Y trợn mắt, chỉ Bạch Sầu Phi gằn giọng nói: “Ngươi…”
Bạch Sầu Phi đã ra đòn sát thủ.
Ngay lúc này Hà Tiểu Hà xông vào, kêu một tiếng thảng thốt…
Vương Tiểu Thạch nghe Trương Nham nói nhanh mấy câu, liền dốc toàn lực thi triển khinh công lướt về phía Hoa phủ.
Nhưng trong lòng gã, vẫn luôn vang lên một thanh âm.
Một nghi vấn.
Nếu Bạch nhị ca thực sự làm chuyện này, ta phải làm sao?
Nếu Bạch nhị ca thực sự có ở đó, ta nên làm thế nào? Địch hay là bạn?
Là huynh đệ hay là đối thủ?
Ta có nên quản chuyện này hay không?
Người sống ở trên đời, thật ra thường có một vấn đề, cũng giống như có thiên
đường thì có chim thiên đường; có người quản chuyện nên quản, thì cũng
có người làm chuyện không nên làm, chẳng khác gì có hình thì có bóng
vậy.
Tựa: Câu trong bài “Tương Tiến Tửu” của Lý Bạch.
2. Buông dao đồ tể.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT