Bộ mặt y vốn đã đen thui, giờ trở nên xám ngoét, cho dù thế nào đi chăng nữa, cũng vẫn là một bộ mặt đen khó ưa.
Có điều, chỉ cần làm người chân thành, mặt đen hay mặt trắng có hề gì đâu? Nếu làm người xảo trá thâm hiểm, cho dù có một bộ mặt đẹp thì có ích
gì?
“Ngươi cõng Thiên Y, A Ngưu đỡ Cao Đại Danh, Tiểu Hà yểm trợ
cho các ngươi,” Trương Nham hạ giọng đến mức thấp nhất có thể, thấp đến
nỗi chỉ có Hà Tiểu Hà, Phương Hận Thiểu, Bát Đại Thiên Vương, Thiên Y
Hữu Phùng nghe được: “Ta nói ‘xông’ một tiếng, thì sẽ cản đường Thiên Hạ Đệ Thất, còn các ngươi chạy nhanh, đi tìm Vương Tiểu Thạch, tìm Tô Mộng Chẩm, tìm Địch Phi Kinh, nói cho họ biết âm mưu của Bạch Sầu Phi.”
Thiên Y Hữu Phùng, Hà Tiểu Hà, Phương Hận Thiểu, Đường Bảo Ngưu, Bát Đại Thiên Vương đồng thanh nói lớn: “Được!”
Trương Nham cảm thấy được an ủi, y thấy an ủi vì mình rất vĩ đại.
Người vĩ đại chưa chắc có thể làm được điều gì, nhưng cục diện này không cho phép y có thể suy tính được nữa.
Y ưỡn ngực (y vốn không cao lớn cho lắm, nhưng khi ưỡn ngực thì lại cảm
thấy mình như một người khổng lồ), ngẩng đầu (y vốn không oai phong lắm, nhưng lúc này y ngẩng đầu, tựa như chí khí anh hùng tỏa ra bốn phía
xung quanh), thủ thế (y vốn thành danh trên giang hồ nhờ thủ pháp Thần
Thâu Bát Pháp, đối phương càng lơ là, y càng dễ đắc thủ, nhưng giờ đây
thủ thế, ngưng tụ Phản Phản thần công, nom bộ dạng lẫm liệt như một bậc
võ học tôn sư), rồi kiêu hãnh hướng về rừng táo (thực ra cũng hơi sợ),
cười nói: “Ngươi có phải là tên Thiên Hạ Đệ Thất người không giống
người, ma không giống ma hay không? Ta biết tại sao ngươi tên là Thiên
Hạ Đệ Thất rồi…”
Trương Nham không đợi đối phương trả lời đã nói
tiếp: “Bởi vì ngươi sợ Bát Đại Thiên Vương, Hà Tiểu Hà, Phương Hận
Thiểu, Đường Bảo Ngưu, Thiên Y Hữu Phùng, sợ cả Trương Nham đại gia này
nữa, cho nên mới tự xếp mình ở hàng thứ bảy…”
Y chưa nói xong, Thiên Hạ Đệ Thất đã xuất hiện rồi.
Trương Nham muốn Thiên Hạ Đệ Thất xuất hiện, mục đích là chọc giận Thiên Hạ Đệ Thất.
Chọc giận Thiên Hạ Đệ Thất, để y chỉ đối phó với mình, để bằng hữu chạy thoát.
Trương Nham chính là hạng người này.
“Hạng người này” chính là hạng người thường ngày cãi nhau với bằng hữu đến đỏ mặt tía tai, như lửa với nước, chẳng nói tốt lành nửa câu, có điều một
khi gặp họa lớn, thì y đứng ra, chẳng hề suy tính, thề chết không lùi
nửa bước.
Y từng kết giao một bằng hữu, đó cao thủ Hỏa Hài Nhi
Thái Thủy Tạc của Hắc Diện Thái Gia, từng xem kẻ này là tri giao, thường ngày cùng nhau cười đùa ăn uống thịnh soạn, chơi bời vui vẻ, nhưng khi y lần đầu tiên cùng nghĩa sĩ Đào Hoa Xã mạo hiểm, đến chốn biên cương,
làm đại sự vì nước vì dân, liều chết quên mình, vị bằng hữu đó lại tụ
thủ bàng quan, tọa sơn quan hổ đấu, đừng nói là trong khoảnh khắc sinh
tử ra tay chi viện, cả về mặt ý chí tinh thần cũng chẳng có nửa lời
khích lệ ủng hộ, lúc đó y đau đớn hiểu ra rằng: Y phải lựa chọn trở
thành hạng người giống Thái Thủy Tạc, phải biết đạo giữ thân, đừng dây
vào việc rắc rối, ngồi mà nói không bằng đứng dậy mà đi, trở thành hạng
người khôn ngoan nhằm việc lợi lộc mà tiến thủ, hoặc giả, vẫn là một tên Trương Nham khờ khạo ngốc nghếch liều mình xông vào cõi chết, vì giao
tình mà chẳng chấp nhất chuyện vinh nhục.
Cuối cùng, y vẫn quyết định làm Trương Nham.
Bởi vì làm người khác, y không làm được.
Y từng chịu ảnh hưởng của vị bằng hữu đó, từng làm “rùa rụt cổ” một
khoảng thời gian, nhưng y không hề vui, trái lại làm Trương Nham, vốn
phải chết đã nhiều năm, chết đã nhiều lần, kết quả vẫn không chết, thôi
thì chi bằng vẫn cứ là Trương Nham, một khi chết thật, ít nhất cũng có
thể được làm chính mình một cách thoải mái nhất! Cho dù hy sinh cũng
chẳng hối hận!
Một con người như thế, còn có chuyện gì không thể làm?
Có.
Với võ công của Trương Nham, y vẫn không bằng Thiên Hạ Đệ Thất, cho dù y liều mạng, cũng không bằng đối phương.
Kết quả đương nhiên chỉ có chết.
Trong võ lâm thật sự chẳng có mấy người giống Lãnh Huyết, y dựa vào một thân
huyết khí, một luồng xung kình, võ công của đối phương càng cao, càng
khiến cho đấu chí của y dâng cao, thậm chí y có thể đánh bại địch thủ võ công cao hơn mình đến năm sáu lần.
Có điều Trương Nham không hề sợ chết.
Khi một người không hề sợ chết, cái chết cũng không thể nào uy hiếp y được nữa.
Đối với y, chết trái lại là một kết quả cầu nhân được nhân.
Y vừa thấy Thiên Hạ Đệ Thất trong rừng táo bước ra, lập tức dúi một vật
vào tay Đường Bảo Ngưu, hạ giọng nói gấp: “Đem đến Hoa phủ.”
Đường Bảo Ngưu ngạc nhiên, đang định hỏi, đột nhiên bật cười, cười đến ôm
bụng, hầu như không đứng thẳng được, Trương Nham cũng thắc mắc, nhìn kỹ
lại cũng không khỏi cười nghiêng ngả.
Quả nhiên kẻ đến là Thiên Hạ Đệ Thất.
Đúng là Thiên Hạ Đệ Thất.
Một Thiên Hạ Đệ Thất xưa nay lạnh lùng, đáng sợ, thâm trầm, âm u, khiến người ta không lạnh mà run.
Nhưng hôm nay lại là một Thiên Hạ Đệ Thất sứt mũi.
Như thế, hình tượng vốn âm trầm đáng sợ của Thiên Hạ Đệ Thất đã hoàn toàn tan vỡ.
Thiên Hạ Đệ Thất băng một mảnh vải trắng ngang mũi, tựa như một thằng hề, một thằng hề mũi trắng.
Ai cũng nhận ra, Thiên Hạ Đệ Thất bị thương không nhẹ.
Y vừa tháo tay nải xuống, nụ cười của họ đã ngưng kết trên mặt, chỉ còn lại một tiếng cười.
Tiếng cười nhẹ.
Lúc này họ mới phát hiện, kẻ cười là Thiên Y Hữu Phùng.
Thiên Y Hữu Phùng cười khó khăn, trong tiếng cười có tiếng thở gấp.
Thiên Hạ Đệ Thất thấy Thiên Y Hữu Phùng đang cười, trái lại không nổi giận, trong mắt còn lộ vẻ khâm phục.
Cái mũi bị thương và ánh mắt ấy, lần đầu tiên khiến Thiên Hạ Đệ Thất giống như một con người.
Thiên Hạ Đệ Thất giống như một con người có tình cảm, có sự quan tâm đến người khác.
Một con người không có tình cảm, không có sự quan tâm đến người khác, chi bằng đừng làm người.
Y còn tò mò hỏi: “Ngươi còn cười được sao?”
“Con người vừa chào đời đã khóc,” Thiên Y Hữu Phùng thoi thóp cười nói: “Khi có thể cười, tại sao không cười cho nhiều vào?”
Thiên Hạ Đệ Thất nói: “Đúng, cười mà chết, dù sao cũng đỡ hơn sống mà khóc.”
Thiên Y Hữu Phùng nói: “Có điều, quỳ xuống cười góp với người, chi bằng nằm mà chết trong tiếng cười.”
Thiên Hạ Đệ Thất nói: “Cho dù khóc hay cười, ngươi cũng chết chắc rồi.”
Thiên Y Hữu Phùng nói: “Đến cuối cùng ai có thể thoát được chữ ‘chết’?”
Thiên Hạ Đệ Thất nói: “Nhưng chết có sớm có muộn, có thể định thắng thua.”
Thiên Y Hữu Phùng hỏi ngược lại: “Ngươi đến rất sớm.”
Thiên Hạ Đệ Thất nói: “Khi tên Hắc Nham Đầu đó nói dối, ta đã đến rồi, những
điều hắn nói, ta đã nghe rồi, nếu không, Bạch Sầu Phi làm sao lại tin
đến sái cổ như vậy? Y đã phát hiện có người đến rừng táo.”
Thiên Y Hữu Phùng nói: “Tại sao ngươi phải đợi Bạch Sầu Phi đi rồi mới xuất hiện?”
Thiên Hạ Đệ Thất nói: “Thứ nhất, ta không thích giết người không có sức trả đòn; thứ hai, ta không thích tên họ Bạch đó.”
Trong mắt Thiên Y Hữu Phùng xuất hiện vẻ nghi hoặc: “Ngươi không thích giết
người không có sức trả đòn… chẳng lẽ ngươi… không có liên quan đến vụ
này?”
Ánh mắt Thiên Hạ Đệ Thất trở nên xót thương: “Ngươi đã là
người sắp chết, tất cả những người ở đây, chẳng ai có thể sống sót, cần
gì ta phải gạt ngươi.”
Thiên Hạ Đệ Thất nói: “Đối với một người sắp chết, cần gì phải biết đúng sai?”
Đường Bảo Ngưu không chịu được nữa, kêu lên: “Các ngươi đang chơi đoán câu đố sao?”
Thiên Hạ Đệ Thất bật cười nói: “Người thông minh nói lời bình thường, đối với kẻ ngu xuẩn, đó là câu đố.”
Đường Bảo Ngưu nổi giận nói: “Ngươi thông minh?”
Thiên Hạ Đệ Thất kiêu ngạo gật đầu.
Đường Bảo Ngưu càng tức hơn, chỉ vào mũi mình nói: “Ta ngốc?”
Thiên Hạ Đệ Thất chẳng thèm màng đến y.
Đường Bảo Ngưu tức tối nói: “Được, ngươi khôn ta ngu! Nếu ngươi khôn thật, có bản lĩnh hãy trả lời ta!” Y nói một hơi không ngừng: “Nếu nhân tình của em gái vợ của cha của ông nội ngươi lấy em gái nuôi của cháu nội của
ông ngoại của mẹ ta mà con rể của y phải ở rể nhà ta, vậy, y xưng hô thế nào với ngươi và ta?”
Thiên Hạ Đệ Thất ngẩn người ra.
Y ngẩn người đến một lúc lâu.
Một lúc lâu y mới hỏi: “Xưng hô thế nào?”
Lần này Đường Bảo Ngưu được một phen uy phong, thở hắt ra, cười hà một
tiếng, chắp tay sau lưng ngẩng mặt nhìn trời, trông giống hệt bộ dạng
Bạch Sầu Phi.
Nhưng Phương Hận Thiểu và Trương Nham cũng âm thầm tính toán trong bụng cả buổi, đều hỏi y: “Xưng hô thế nào?”
“Nói mau, nói mau.”
Đường Bảo Ngưu bị thúc giục gấp quá, gãi đầu, xòe hai tay nói: “Thứ nhất, ta
không biết đáp án. Thứ hai, ta vừa nói đã quên rồi, thứ ba, nhà hắn với
nhà ta chẳng có mối quan hệ gì cả. Thứ tư, nhìn bộ dạng như người chết
của hắn, làm sao xứng có mối quan hệ với nhà ta? Thứ năm, ta hỏi hắn, ai bảo các ngươi cũng suy nghĩ? Thứ sáu, các ngươi hỏi ta ta hỏi ai? Thứ
bảy, chi bằng các ngươi đi hỏi Thiên Hạ Đệ Thất đi.”
Đường Bảo Ngưu nói mấy câu này, chẳng khác gì đang lỡm Thiên Hạ Đệ Thất.
Bởi vì Trương Nham đột nhiên tiếp cận y, mà mục tiêu không phải là y, mà là tay nải đó.
Tay nải đó không thể để Trương Nham đụng vào được.
Thiên Hạ Đệ Thất không cho phép bất cứ ai đụng vào tay nải của y.
Cho nên y phải giết Trương Nham!
Giết Trương Nham ngay!
Y phải giết Trương Nham, nhưng y lại xoay về hướng Phương Hận Thiểu.
Phương Hận Thiểu cả kinh.
Bởi vì khí thế.
Khí thế khi Thiên Hạ Đệ Thất xông tới, đã khiến tâm can y lạnh lẽo.
Y lập tức định tránh né.
Nhưng Thiên Hạ Đệ Thất xông về phía y mà lại không nhắm vào y.
Mà là nhắm vào Thiên Y Hữu Phùng.
Y tấn công Thiên Y Hữu Phùng.
Ngàn vầng thái dương dậy lên một quầng sáng. Kiếm quang.
Kiếm đâm về phía Thiên Y Hữu Phùng.
Thiên Y Hữu Phùng trọng thương.
Thiên Y Hữu Phùng không thể nào hành động.
Thiên Y Hữu Phùng chính là mắt xích yếu nhất trong họ.
Thiên Hạ Đệ Thất tấn công Thiên Y Hữu Phùng, trong chốc lát đã đánh tan chiến ý của họ.
Họ luống cuống chân tay, vội vàng kêu lớn, toan chạy tới cứu Thiên Y Hữu Phùng.
Có điều, bộ pháp Thiên Hạ Đệ Thất quá đỗi quỷ dị, họ cũng không thể nào nắm chắc, đừng nói là tiếp cứu.
Họ đang trận thế đại loạn, quay đầu, xuất thủ, địch nhân biến mất, tìm
kiếm mục tiêu, tất cả loạn thành một khối, tiên cơ đã mất hết, còn Thiên Hạ Đệ Thất đã tìm được người đầu tiên y muốn giết, phát ra Thế kiếm của y.
Người đầu tiên y muốn giết chính là Trương Nham.
Y cũng phải giết Thiên Y Hữu Phùng, có điều, y có thể để đến cuối cùng…
Cũng giống như có rất nhiều người cứ thích để dành món ăn mình thích nhất đến lúc cuối cùng rồi mới đụng đũa.
Kiếm vừa phát ra, Trương Nham đã mất cơ hội.
Cơ hội né.
Cơ hội tránh.
Cơ hội trả đòn.
Đương nhiên cũng không có cơ hội phản đòn.
Đó là nét đặc sắc của Thế kiếm.
Kiếm đã xuất thủ, đối phương tất phải trúng kiếm.
Trương Nham đã trúng kiếm.
Kết quả trúng kiếm chỉ có chết.
Nhưng Trương Nham không chết.
Y không chết bởi vì có Thiên Y Hữu Phùng.
Cả đám loạn lên như mớ bòng bong, duy chỉ có Thiên Y Hữu Phùng không loạn.
Thiên Y Hữu Phùng phát ra Khí kiếm.
Kim trên tay của y.
Hơn nữa từng mũi nối tiếp từng mũi, tựa như từng nhát kiếm bổ tới.
Đây chính là chiêu Loạn Nhân Cấp Cứu.
Khí của Thiên Y đã yếu, hơn nữa đã loạn rồi, thứ y sử dụng chính là Khí kiếm gấp gáp mà sát khí ép người…
Thiên Hạ Đệ Thất đang bị tấn công liên tiếp, đột nhiên quát lớn.
Y mở tay nải ra.
Hướng về phía Thiên Y Hữu Phùng.
Thiên Y Hữu Phùng hét lớn, tựa như bị một vật gì đánh trúng, phun ra một bụm máu.
Máu nóng.
Không ai thấy trong tay nải là thứ gì.
Chỉ có Thiên Y Hữu Phùng thấy được.
Thiên Y Hữu Phùng từ trên lưng Phương Hận Thiểu trượt xuống.
Sau đó Thiên Hạ Đệ Thất lại quay sang phía Trương Nham.
Kẻ thứ hai y muốn giết chính là Trương Nham.
Y từ Hoa phủ truy đuổi ra đây, chính là muốn giết chết Thiên Y Hữu Phùng.
Ngay lúc này, có người quát lớn: “Ngừng tay!”
Sau đó họ thấy một người.
Vương Tiểu Thạch.
Một Vương Tiểu Thạch chưa bao giờ gặp.
Một Vương Tiểu Thạch áo quần xốc xếch đầu tóc rối bời toàn thân dơ bẩn, sợ rằng cả lòng dạ cũng đang rối beng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT