Trên đường về hoàng cung, Phó Tông Thư hỏi Thái Kinh: “Theo thái sư,
Vương Tiểu Thạch có thật tình giúp chúng ta ám sát Gia Cát không? Hắn có thể thành công hay không?”
Thái Kinh mỉm cười, nhìn ra cửa sổ xe.
Trăm họ bên ngoài, tất cả đều nép sang vệ đường, cúi đầu không dám ngẩng
lên, cấm quân nghi đội, ở trước sau trái phải mở đường cho y đi thẳng
vào nội thành.
Một người có thể được uy phong như thế, trên vạn
người mà chưa chắc đã dưới một người, hẳn cũng chẳng còn gì đáng tiếc
trong kiếp này nữa rồi.
Nhưng, nếu một khi mất đi thì sao? E rằng còn thê thảm hơn là chưa từng có gì cả.
Khi nghĩ đến đây, nụ cười trên khuôn mặt y càng lúc càng rõ nét hơn, tựa
như không hề biết Phó Tông Thư đang nói chuyện với mình.
Nhưng trong lòng Phó Tông Thư lại dâng lên một cảm giác lạnh lẽo khó tả.
Bởi vì y biết Thái thái sư từng trong lúc vui vẻ nhất, cười ôn hòa nhất,
đột nhiên hạ lệnh, diệt tộc soát nhà mấy viên tướng tâm phúc bên cạnh
mình.
Thiên uy khó đoán.
Thái sư có thể chiều ý thánh thượng, nhưng không ai có thể dò ý của thái sư.
Cả Phó Tông Thư cũng thế.
Thái Kinh không trả lời, Phó Tông Thư cũng không dám hỏi tiếp.
Con người này tuy thấp bé, gầy ốm hơn Phó Tông Thư, nhưng đối với họ Phó,
bóng râm của Thái Kinh tựa như một người khổng lồ, chỉ cần động ống tay
áo cũng đủ nuốt trọn y.
Đây là một cảm giác đáng sợ.
Khi
phát hiện ra ở bên cạnh một người nào đó, bản thân mình có thể hoàn toàn biến mất, thì người ta sẽ hiểu được cảm giác này thật khó chịu đến mức
nào.
May mà Phó Tông Thư đã sớm quen với cảm giác này.
Hơn nữa không chỉ mình Phó Tông Thư, bất cứ ai cũng cảm nhận được áp lực mạnh mẽ đó.
Xe đi được một đoạn, đã đến gần cửa cung, Thái Kinh mới đột nhiên lên
tiếng: “Vương Tiểu Thạch không thành thật, có điều hắn phải giết Gia
Cát.”
Phó Tông Thư lặng lẽ lắng nghe.
Y không hiểu lắm.
Nhưng y cũng không dám hỏi.
Bởi vì y không biết Thái Kinh có chịu nói hay không.
Có người nói: “Điều đầu tiên mà một tâm phúc nên hiểu rõ đó chính là phải
biết khi nào nên hỏi vấn đề gì, khi nào nửa câu cũng không nên nói.”
Có người khi không nên nói thì lại nói không ngớt, kết quả họ nhận được thật sự không bằng không nói câu gì.
Có người vì sợ nói quá nhiều câu sai lầm, thà không nói để giữ sĩ diện,
nhưng kết quả đạt được thường khiến người ta không biết đến sự tồn tại
của y.
Nên nói như thế nào, chừng nào nói, nói lời gì, quả thật là một môn học vấn lớn.
Phó Tông Thư đã lăn lộn trong quan trường lâu rồi, theo Thái Kinh cũng lâu
rồi, đối với giới hạn và thời cơ lên tiếng, thật sự đã nắm đến mức lư
hỏa thuần thanh, có thể nói đã đạt đến cảnh giới tăng thêm một câu thì
quá nhiều, giảm bớt một câu lại quá ít.
“Cái tên Vương Tiểu Thạch ấy, chữ viết đúng là rất đẹp, đáng tiếc vẫn chưa đủ hỏa hầu,” quả nhiên Thái Kinh nói tiếp.
“Ngươi có biết bại bút của hắn là ở đâu không?”
Phó Tông Thư vội nói: “Ti chức đối với thư họa là kẻ bên ngoài cửa, mong
được thái sư chỉ bảo.” Thái Kinh mỉm cười: “Ngươi khách sáo rồi, ta biết ngươi cũng học viết theo các bia văn từ thời Hán suốt ba năm, có điều
khi biết Thánh thượng và ta đều viết chữ đẹp, ngươi biết có luyện nữa
cũng chẳng có ngày xuất sắc, nên không luyện tiếp, có đúng không?”
Trái tim của Phó Tông Thư suýt nữa đã rơi xuống bụng dưới. Y muốn giả vờ
bình tĩnh, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy nên bày tỏ sự sợ hãi thì hơn,
vẻ mặt nhất thời biến đổi không ngừng. Chuyện y từng luyện chữ chỉ có
những người cực kỳ thân tín bên cạnh mới biết. Chữ của y vốn là thiết
hoạch ngân câu, chữ nào cũng hết sức mạnh mẽ, lực đạo như thể dời núi
lấp biển, nhưng y biết Hoàng thượng và thái sư đều nổi tiếng về môn viết chữ, quyết không để có người ngang hàng cùng họ, cho nên đã sớm buông
bút, đồng thời không bao giờ nhắc đến chuyện đã từng luyện chữ nữa.
Không ngờ nghe giọng điệu của Thái Kinh, tựa như lão đã biết tỏng chuyện này từ lâu.
Thái Kinh thấy mặt y lúc xanh lúc vàng, mỉm cười
nói: “Thật ra luyện chữ đâu có gì, dù sao ngươi cũng chẳng thể viết đẹp
hơn đương kim Thánh thượng.”
Phó Tông Thư thở phào trong lòng,
miệng vội nói: “Đúng thế, hạ quan có viết thế nào cũng chẳng bì kịp thái sư, thiên chức ngu độn, làm sao có ngộ tính, chi bằng ném bút cho rồi,
viết để làm gì nữa! Tên Vương Tiểu Thạch đó không biết tự lượng sức
mình, làm sao có thể lọt qua pháp nhãn của thái sư.”
“Vậy cũng
không hẳn, lấy chữ luận chữ, Vương Tiểu Thạch linh hoạt đa biến, không
câu nệ, quả thật cũng có chỗ đáng khen.” Thái Kinh trầm ngâm: “Hắn hỏng
là ở chỗ dùng bốn loại bút pháp khác nhau để viết bốn chữ ‘bất sư cổ
pháp’, tuy có thể thể hiện ngòi bút của hắn phong hồi lộ chuyển, khiến
người ta khó có thể tiếp đỡ, nhưng thực chất lại thiếu phong cách cá
nhân, hỏa hầu chưa đủ, chẳng bằng chỉ viết một loại bút pháp.” Sau đó y
bổ sung thêm: “Vương Tiểu Thạch ấy quá chói sáng, nếu như chịu khó đi
từng nét một, mỗi bước đều cẩn trọng kỹ càng, thì chỉ luận về chữ viết
thôi, cũng đủ là một nhân vật không phải tầm thường rồi.”
Thái
Kinh ngưng một chút, rồi lại nói: “Từ chữ mà luận người, đối với việc
giết Gia Cát, hắn vẫn còn do dự bất quyết. Một mặt hắn sợ giết Gia Cát
xong sẽ mang tiếng bất nhân bất nghĩa trên giang hồ, lại sợ giết không
được Gia Cát thì mình sẽ bị giết; mặt khác, hắn muốn giết Gia Cát để lập công danh cái thế, cũng muốn giết Gia Cát để trừ hại cho dân. Hắn đã
biết không thể thoát khỏi thế lực của chúng ta, nhưng lại không cam lòng mặc chúng ta sắp xếp; hắn cũng biết rõ chưa chắc công phá được thực lực của Gia Cát, nhưng lại nhấp nhổm muốn thử, cho nên, hắn trao quyền
quyết định cho Tô Mộng Chẩm…”
Phó Tông Thư đã biết mình nên nói
rồi: “Thái sư đã sớm biết rõ điều này, Bạch Sầu Phi đã xuất hiện để
chứng thực, Vương Tiểu Thạch theo lý cũng không thể đùn đẩy từ chối
nữa.”
“Đối với hạng người này cần phải buông lưới thật dài, thật
rộng, thật xa, điều quan trọng nhất là kỹ thuật buông lưới, chứ thu về
không phải là vấn đề.”
Thái Kinh lấy ra một bình thuốc hít, đổ
một ít bột phấn lên mu bàn tay trái, sau đó đưa tay kê lên mũi, hít mấy
cái, rồi mới nói tiếp: “Chỉ riêng với tài viết chữ ấy thôi, sớm muộn gì
Vương Tiểu Thạch cũng phải phục vụ cho chúng ta.”
Phó Tông Thư nhắc nhở: “Theo hạ quan thấy, Vương Tiểu Thạch có thể sẽ giở quẻ, chi bằng thái sư nên cho người giám sát hắn.”
Thái Kinh mỉm cười hỏi ngược lại Phó Tông Thư: “Ngươi làm sao biết ta chưa phái người giám sát hắn?”
Thần tình của y cũng chẳng có gì đặc biệt, nhãn thần cũng không hề sắc bén
dữ tợn gì, nhưng cho dù là Phó Tông Thư văn võ toàn tài, từng uy chấn
biên cương, ngạo thị thiên hạ, cũng cảm thấy mỗi một cái nhìn của y đều
như thấu cả tâm can mình.
Mệnh lệnh Thái Kinh đưa ra cho Vương Tiểu Thạch chính là: “Trong ba ngày phải giết chết Gia Cát, nếu không đem đầu đến gặp.”
Giết như thế nào?
Động thủ ra sao?
Đương nhiên Thái Kinh đã nói cho Vương Tiểu Thạch biết kế hoạch.
Vấn đề là: Vương Tiểu Thạch làm sao chấp hành?
Vương Tiểu Thạch rốt cuộc có chấp hành hay không?
Trước khi ra khỏi Sầu Thạch trai, Vương Tiểu Thạch có hỏi Bạch Sầu Phi: “Đại ca thật sự muốn đệ phải giết Gia Cát sao?”
Bạch Sầu Phi nghiêm túc gật đầu.
“Tại sao?”
“Bởi vì người đòi giữ nghiêm luật pháp ở kinh kỳ, ước thúc chặt chẽ các bang hội chính là Gia Cát.” Bạch Sầu Phi gằn giọng nói: “Cho dù Tô đại ca
dung dưỡng được việc y bắt người tống ngục, thì Gia Cát cũng không thể
dung dưỡng được huynh ấy và chúng ta.”
Vương Tiểu Thạch nghe
xong, hít sâu một hơi, tựa như đang suy ngẫm chuyện gì đó, tiện tay cầm
bút, chấm xuống nghiên mực đã khô, mực đọng không ngờ lại bốc lên làn
khói, ngòi bút cũng đã thấm mực, bàn tay gã phẩy đi mấy nét. Bạch Sầu
Phi để ý, chỉ thấy mấy chữ đó là: “Đại trượng phu làm sao có thể vùi đầu vào bút nghiên?”
Bạch Sầu Phi mỉm cười nói: “Hảo chí khí.”
Vương Tiểu Thạch buông bút nói: “Chỉ e không có người biết tài.”
Bạch Sầu Phi nói: “Bây giờ đã có nơi để dùng rồi.”
Vương Tiểu Thạch lẩm bẩm: “Thái Kinh có thể viết được nét chữ nhẹ nhàng thư thái, chắc chắn nhân phẩm cũng có chỗ tốt.”
Bạch Sầu Phi nói: “Chẳng lẽ đệ không tin lời bọn họ sao?”
Vương Tiểu Thạch hỏi ngược lại: “Nhưng huynh biết tại sao đệ hạ quyết định phải giết Gia Cát không?”
Bạch Sầu Phi nói: “Nếu chỉ vì quyền vị lợi lộc, thì sau khi Kim Phong Tế Vũ
lâu đánh bại cường địch, đệ đã không lẳng lặng rời khỏi Kim Truyền sơn,
đến Sầu Thạch trai ở một mình.”
Vương Tiểu Thạch nói: “Đệ chỉ vì Tô đại ca.”
“Không có Tô đại ca, võ công của đệ có cao đến mấy, bản lĩnh mạnh tới đâu, tài cán giỏi thế nào, cũng không được chứng thực, đệ cũng chỉ là một kẻ tầm thường vô danh tiểu tốt mà thôi.” Vương Tiểu Thạch xúc động nói. “Chính vì huynh ấy, chúng ta mới trở thành đương gia của đệ nhất đại bang tại
Kinh thành, huynh ấy tin tưởng chúng ta, để năng lực của chúng ta được
phát huy và ấn chứng một cách toàn diện, huynh ấy đã khiến chúng ta
không uổng công đến chốn Kinh thành này!”
“Cho nên nếu có người muốn đối phó với huynh ấy, đệ phải ngăn cản,” Vương Tiểu Thạch nói như chém đinh chặt sắt: “bất kể là ai.”
“Ta cũng vậy.” Bạch Sầu Phi vỗ mạnh vai Vương Tiểu Thạch: “Ta nhất định ủng hộ đệ đến cùng.”
Họ đều cười lớn, đá cửa Sầu Thạch trai, sải bước ra ngoài.
Ánh nắng đầu đông đã chiếu rọi muôn nơi, nhưng lại tỏa ra cảm giác lạnh lẽo, tựa như là hồn của băng tuyết.
Đập vào mắt họ không phải là nụ cười tươi tắn mà là mây đen đã kết thành sương giá trên mặt người.
Phương Hận Thiểu cúi đầu rầu rĩ, mặt ủ mày chau, xem bộ dạng của y, chắc chắn
còn đau khổ hơn tên bán gà đã ba ngày ra chợ chẳng bán được một quả
trứng, khác hẳn với bộ dạng hí hửng lúc nãy.
Đường Bảo Ngưu thì lại rất giận.
Y gần như đang nộ khí đùng đùng, người đứng cách mười dặm cũng biết y còn nóng hơn cả cái lò đang cháy bừng bừng.
Vẻ mặt của Ôn Nhu lại rất buồn cười.
Trên gương mặt nàng, có mỗi vẻ một chút chút.
Nhìn bộ dạng nàng tựa như có chút dửng dưng, lại tựa như có chút phẫn nộ, nhưng lại như đang lo lắng đau khổ.
Có điều nhìn kỹ lại, trong đó khoái trá chiếm phần nhiều hơn.
Những thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp như nàng, nét mặt của họ thiên biến vạn hóa, cũng giống như tâm tình của họ vậy.
Ngoài ra còn có một người, lúc nãy không hề có mặt.
Người này là Chu Tiểu Yêu.
Nàng hơi uể oải, rất hững hờ, nhưng đôi mắt vẫn đầy vẻ quyến rũ, lúc này trên khuôn mặt nàng có chút âu lo.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tựa như còn thiếu một người.
Lúc nãy người này cũng có mặt, nhưng bây giờ thì đâu mất rồi?
“Trương Nham đâu?” Vương Tiểu Thạch hỏi Phương Hận Thiểu.
Vương Tiểu Thạch đã giao thủ với y, gã có ấn tượng rất sâu sắc với con người
đọc sách không cần biết nhiều, không biết mà tưởng biết này, đồng thời
gã cũng hiểu, khi xảy ra sự việc trọng đại, nếu đi hỏi Đường Bảo Ngưu
chắc chắn cũng chẳng được gì.
Ôn Nhu mở to đôi mắt, hấp tấp nói: “Trương Nham ấy à! Chao ôi! Gây ra họa lớn rồi!”
Phương Hận Thiểu hỏi trước: “Sau khi ngươi vào trong đó… không sao chứ?”
Vương Tiểu Thạch vuốt nếp nhăn trên áo, cười nói: “Chẳng phải ta đã bình an ra ngoài sao?”
Ôn Nhu lại cướp lời: “Huynh không sao, nhưng chúng ta lại có chuyện!”
Vương Tiểu Thạch đương nhiên không hiểu: Bát đại đao vương đã đi rồi, Ôn Nhu, Đường Bảo Ngưu, Trương Nham, Phương Hận Thiểu, Chu Tiểu Yêu đều không
phải là tay vừa, sau khi mình vào, hình như bên ngoài không có tiếng
đánh nhau kịch liệt, đường phố lại đang lúc đông người, có thể xảy ra
chuyện gì được?
Phương Hận Thiểu nói lắp bắp: “Sau khi ngươi vào
trong đó, Bát đại đao vương cũng đuổi theo, nhưng lại lui ra, bộ dạng
thê thảm, chúng ta đều biết ngươi đã thắng rồi nhưng lại không ra, trong lòng thấy lo lắng, định vào xem thử. Nhưng Bát đại đao vương lại chặn ở trước, không cho chúng ta vào, chúng ta biết ngay trong đó nhất định có chuyện, đang định xông vào, đột nhiên thấy Bạch nhị ca ở trên mái nhà,
xua tay ra hiệu cho chúng ta cho nên chúng ta mới yên lòng.”
Vương Tiểu Thạch biết đám người này tốt với mình, trong lòng cảm động, nghĩ
bụng mình có những bằng hữu này, thật sự không uổng đến Kinh thành, cũng không uổng sống kiếp này.
Đường Bảo Ngưu lại giận dữ nói với
Phương Hận Thiểu: “Ngươi nói mấy câu này phải chăng là muốn giành lại sĩ diện? Không phải vì ngươi, sau đó làm sao xảy ra chuyện được?”
Vương Tiểu Thạch vội hỏi: “Sau đó xảy ra chuyện gì?”
Phương Hận Thiểu vội vàng nói: “Cũng không có gì.”
Đường Bảo Ngưu nổi giận: “Không cái đầu ngươi!”
Vương Tiểu Thạch nói: “Chắc chắn là có chuyện gì rồi.”
Phương Hận Thiểu gượng cười: “Cũng chẳng có chuyện gì, chẳng qua là Trương lão ngũ… hắn… hắn bị bắt vào nhà lao rồi.”
Đường Bảo Ngưu lại bồi thêm: “Đó chẳng phải là vì ngươi sao?”
Ôn Nhu đứng một bên chêm thêm một câu: “Đúng vậy, Phương công tử, đúng là
học vấn chẳng được một bao, sách vở chẳng đầy một giỏ, nhưng ngũ thân
lục thích thất bằng bát hữu đều liên lụy, chắc là có thể đủ thành một
làng rồi? Đúng là sống hại thân hữu, chết hại phố phường!”
Phương Hận Thiểu xưa nay ưa cãi, nhưng giờ đây không dám lên tiếng.
Vương Tiểu Thạch tưởng Thái Kinh lại sai người của Hình bộ bắt Trương Nham,
nổi giận nói: “Vậy là sao? Bắt Trương lão ngũ làm con tin đấy hử?”
Bạch Sầu Phi khẽ nói: “Trương lão ngũ cũng không phải là hạng thường, bọn
người này làm sao có thể trơ mắt nhìn hắn bị bắt, chắc là có ẩn tình gì
đó.” Rồi nạt Phương Hận Thiểu: “Rốt cuộc là chuyện gì? Các người đừng
nói nhát gừng nữa được không?”
Ôn Nhu nói: “Chi bằng để ta nói, huynh ấy…”
Nói chưa dứt, Đường Bảo Ngưu đã xen vào, tuôn ra một tràng: “Tên khốn kiếp
Phương Hận Thiểu là đồ không biết sĩ diện, học người ta đọc sách, đọc
sách thì chẳng sao, lại còn bảo tên tiểu tử thô lỗ Trương Nham ăn cắp
sách, ăn cắp sách thì chẳng sao, lại ăn cắp quyển sách đó của người đó,
thật là tự chuốc lấy khổ, ta đã bảo Đại Phương đừng giả vờ làm tên đọc
sách nữa, ngươi thấy chẳng phải đã xảy ra chuyện rồi sao? Ngươi thấy có
phải không?”
Đường Bảo Ngưu nói một hồi, sau đó hỏi Vương Tiểu
Thạch có phải không, Vương Tiểu Thạch cũng chẳng biết ất giáp gì, chỉ
đành hỏi lại: “Ngươi nói gì?”
Câu nói này chọc giận Đường Bảo Ngưu: “Ngươi điếc đấy hử? Bọn ta nói bao nhiêu đó, ngươi chẳng hiểu câu nào sao?”
Vương Tiểu Thạch cũng không sợ y, có điều chỉ muốn chóng biết chuyện gì đã xảy ra.
Ôn Nhu lẩm bẩm: “Tâm thần! Nói như thế, ai hiểu nổi.”
Bạch Sầu Phi nói: “Vậy thì cô nương cứ nói đi.”
Ôn Nhu cười toe toét: “Sao huynh tới đây?”
Bạch Sầu Phi ngẩn người: “Ta đến đây tìm tam đệ.”
Ôn Nhu hỏi đầy vẻ quan tâm: “Sao lúc nãy ta không thấy huynh tới?”
Vương Tiểu Thạch thoáng động tâm.
Bạch Sầu Phi chỉ nói: “Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì?”
Nhưng Ôn Nhu nhất thời vẫn chưa ý thức được câu hỏi của y, bèn lặp lại: “Chuyện gì?”
Bạch Sầu Phi kiên nhẫn nói: “Trương Nham đã gặp chuyện gì? Bị người ta bắt đi như thế nào?”
Ôn Nhu kêu “à” một tiếng: “Tên tiểu tử đó thích ăn cắp đồ, ta đã bảo hắn không có kết quả gì tốt rồi.”
Vương Tiểu Thạch ngạc nhiên nói: “Sách? Hắn ăn cắp sách gì? Cả sách mà hắn cũng ăn cắp sao?”
Ôn Nhu đưa ngón tay thon dài chỉ Phương Hận Thiểu: “Huynh hỏi kẻ này ấy!”
Phương Hận Thiểu đứng ở đấy, mũi hơi tái, hai tay giấu vào trong tay áo, nhưng lại rút ra, mặt lộ vẻ muốn cười cũng không phải, muốn cãi cũng không
dám.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT