Nếu giao du với một người đàn ông bình thường, tin chắc phản ứng của Diệp Vận Thanh sẽ không như vậy, cô có thể trực tiếp để Lục Khuyên Nhi chuyển lời cho hắn là được, cho nên Lục Lan Xuyên không vội mở miệng mà nhẫn nại nghe cô kể hết.
"Em ấy rốt cục là có chuyện gì? Sao đang êm đẹp lại đi làm tình nguyện? Hơn nữa còn không cho em gọi tên mình, thần thần bí bí." Diệp Vận Thanh giọng điệu có ý nghi ngờ, "Còn nữa, người đàn ông ở bên cạnh em ấy, Tử Tây đối với hắn dường như rất căng thẳng, nhưng người đàn ông đó có vợ rồi. Vợ anh ta luôn nằm trên giường bệnh, nghe nói trở thành người thực vật được vài năm rồi... Tử Tây có phải là..."
"Biết rồi, cảm ơn em."
"Ài..." Diệp Vận Thanh gọi hắn, đối với thái đội lạnh nhạt này của hắn nhịn không nổi mà phẫn nộ, "Em tốt xấu gì cũng nhìn Tử Tây trưởng thành, cũng tính là chị gái nó, nếu xảy ra chuyện không nói cho em một tiếng được à?"
"Chính là như vậy." Lục Lan Xuyên rõ ràng không định nói nhiều với cô, trực tiếp ngắt điện thoại, sắc mặt trong lại càng tăm tối.
Tuy hắn nghĩ như thế nào cũng không đoán nổi nổi gan Tử Tây lại lớn đến vậy, chủ động đụng đến nhà đó! Làm tình nguyện? Từ em ấy mà nghĩ, chẳng trách Lục Khuyên Nhi làm thế nào cũng không ra.
Lục Lan Xuyên nhanh chóng đổi quần áo tự mình đi bắt người, đến trước cửa bệnh viện, hắn gửi cho Tử Tây một đoạn tin nhắn. Quả nhiên chỉ qua vài phút nha đầu đó đã hoảng hốt xuống lầu, thấy xe của hắn, lưỡng lự một hồi mới ngồi vào, "Anh sao lại đến đây?"
"Đến xem em lại đùa nghịch cái gì?" Lục Lan Xuyên nghiêm mặt nhìn cô, trong ánh mắt tràn đầy kìm nén.
Tử Tây bị hắn nhìn nghiêm túc như vậy, từ từ cúi thấp đầu xuống, ấp úng nói: "Em không có đùa, em chỉ là muốn... chuộc tội mà thôi."
Lục Lan Xuyên vẫn bất động nhìn cô, Lục Tử Tây tiếp tục nói: "Thực ra mấy năm nay em đều liên lạc với họ, nhà họ không biết thân phận thật sự của em, nhưng mỗi lần quay về về sẽ đến thăm, làm tình nguyện một thời gian. Anh, không sao đâu, em biết bản thân làm việc gì, em sẽ cẩn thận."
Những việc này Lục Lan Xuyên hoàn toàn không biết, Tử Tây mỗi lần quay về, ngoài vài ngày đầu sắp xếp ở bên cạnh cô, thực ra phần lớn thời gian cô đều tự mình tìm việc gì đấy lấp thời gian nghỉ còn lại. Hắn chau mày, không lập tức nói ra suy nghĩ mà khởi động xe định rời khỏi, "Quay về hãy nói."
"Anh." Lục Tử Tây trừng mắt ngăn cản hắn, "Để em nói với Cố Tín một tiếng!"
Cố Tín chính là chồng người bị đụng xe đó, nhưng không biết vì sao, lúc này nghe đến tên anh ta, Lục Lan Xuyên cảm thấy hoàn toàn quái dị. Hắn từ từ quay đầu lại, liếc nhìn Lục Tử Tây.
Bàn tay túm lấy tay áo hắn của Lục Tử Tây cuối cùng cũng bỏ ra, cô thậm chí còn không giám đối diện hắn.
"Em làm như vậy rất nguy hiểm." Lục Lan Xuyên nhấn mạnh từng chữ một, sau đó không nói thêm gì nữa.
***
Chiếc xe lao như tên bắn ra ngoài, Lục Lan Xuyên mang thẳng cô ta về nhà, trên đường hai người
không hề nói lời nào, vào nhà, Lục Lan Xuyên cởi cà vạt tiện tay vứt lên sô pha, sau đó đi thẳng đến quầy rượu rót cho mình một ly. Nhìn ra tâm
tình hắn rất tệ, Lục Tử Tây vẫn cúi đầu đi sau hắn, từ đầu đến cuối
không giám thốt lên lời nào.
"Thu dọn đồ đạc, lập tức quay về." Không biết đã qua bao lâu, Lục Lan Xuyên cũng mở miệng nói nhưng lại là câu này.
Lục Tử Tây khó tin được mà ngẩng đầu lên, Lục Lan Xuyên cũng không nhìn cô, ngồi trước quầy uống rượu.
"Em không đi." Lục Tử
Tây nói rồi, quật cường nhìn hắn, "Anh, lúc đó gan của em bé, xảy ra
chuyện phản ứng đầu tiên chính là chạy, vốn không biết hậu quả của sự
việc sẽ nghiêm trọng như vậy. Em giết chết một sinh mệnh nhỏ chưa ra
đời, còn hại môt gia đình, mấy năm nay em thấy Cố Tín dù thế nào cũng
không rời bỏ vợ mình. Anh ấy nói đó là " trách nhiệm" cũng là " tình
yêu". Tình yêu em không hiểu nhưng em biết việc này là vì em mà ra, năm
năm trước em đã trốn tránh trách nhiệm vì thế nên đã hại càng nhiều
người vô tội, bây giờ, em không muốn trốn tránh nữa."
Tận tai nghe thấy, Lục
Lan Xuyên nhăn mày nhìn cô, những lời này từ trong miệng em gái từ nhỏ
đã không có chủ ý nói ra thật sự làm hắn kinh ngạc.
Lục Tử Tây đi lại, đặt
tay trên quầy rượu, vô cùng khẩn thiết nhìn vào mắt hắn, "Anh, em biết
như vậy rất nguy hiểm, nhưng mà Cố Tín vốn không nghi ngờ em. Em chỉ là
muốn để lương tâm dễ chịu chút."
"Vậy nếu có ngày anh ta
phát hiện hung thủ thực sự là em thì sao?" Lục Lan Xuyên đánh vào chỗ
hiểm, "Em đừng quá ngây thơ, bây giờ anh ta hòa nhã với em bở vì không
biết em là hung thủ, anh ta với vợ trở nên như vây là một tay em mang
lại, cho nên em tưởng rằng khi anh ta biết sự thật vẫn còn để ý đến em
ư? Kết quả của em có lẽ còn thảm hơn năm năm trước!"
Đều tại hắn bao năm nay
luôn trải đường cho cô quá thuận lợi, để cô mặc sức làm bừa. Lục Lan
Xuyên cảm thấy hai bên thái dương bỗng giật giật. Bởi vì việc này, hôn
nhân và tình yêu của hắn đều bị hủy hoại, như là một cuộn len rối gỡ đi
gỡ lại mãi không xong, hắn hiện tại cần phải nhanh chóng chấm dứt chuyện này, để mọi thứ quay về đúng quỹ đạo.
"Nếu chuyện năm đó bị lộ ra thật, hậu quả không phải mình em có thể gắng chịu." Lục Lan Xuyên
nghiêm giọng nói với cô: "Tử Tây, anh không thể gánh chịu nguy hiểm tiềm tàng nào."
Lục Tử Tây dường như lúc này mới hồi tỉnh, đúng vậy, năm đó nếu không phải Lục Lan Xuyên một tay che trời sự việc không thể giấu kín được, cho nên sự việc mà lộ ra, mất đi tất cả thì không chỉ một mình cô, Lục Lan Xuyên cũng sẽ thân bại
danh liệt...
Cô cuối cùng cũng không nói gì nữa, yên lặng cúi đầu.
Lục Lan Xuyên vừa mới
nhấc tay lên định xoa đầu an ủi, bỗng nhìn thấy có người đứng đầu cầu
thang lên lầu. Hắn quay đầu nhìn qua, lập tức sững người lại, là người
vốn nên đi làm rồi.
***
Tô Tú chẳng tỏ thái độ
gì khi nhìn hắn, trong tay cầm vài bản văn kiện, như là quay về để lấy
đồ. Cô đứng trước cầu thang, khá xa hắn nhưng hắn nhìn rõ sự khinh
thường trong mắt cô, cô đứng ở đó như là đứng ở trên cao nhìn xuống hắn
chỉ bẳng nửa con mắt, chán ghét như vậy, chắc là cô đã nghe hết những
lời vừa rồi của hắn.
Mặt xấu xí trong lòng hắn lại lần nữa bị phơi bày cho cô xem.
Tay Lục Lan Xuyên nắm ly rượu càng xiết chặt, thấy cô chậm rãi đi xuống, ánh mắt chẳng thèm liếc nhìn về phía hai người.
Lục Tử Tây thấy cô chủ động gọi: "Chị Tú Tú."
Tô Tú coi như không nghe thấy, xem hai người kia như không khí, bước nhanh về phía cửa, miệng
cũng mín chặt, vẻ mặt ẩn nhẫn nhìn ra có biết bao nhiêu sự phẫn nộ.
Lục Lan Xuyên đẩy ly rượu lên trước, chạy đến phòng ngoài, hắn túm lấy cánh tay cô, "Tô Tú."
"Đừng chạm vào tôi!" Tô Tú quay người lại ném tất cả đồ trong lòng vào người hắn.
Lục Lan Xuyên nghiêng
người bị tập văn kiện đập vào ngực, với đạo lực đó vốn không thể làm
đau, chỉ là trong lòng hắn có chút hỗn loạn.
"Thật buồn nôn. Lục Lan
Xuyên sao anh không biết xấu hổ mà ngày ngày diễn trò ở trước mặt tôi?
Ngoài miệng nói cảm thấy mình đã làm sai rồi nhưng trong lòng anh hóa ra là như vậy, anh thật là biết mình làm sai ở đâu ư? Lại một lần nữa,
liệu rằng tôi lại làm vật hy sinh có tiêng đồ của anh em các người?"
Thấy cô chỉ trích như
vậy, Lục Lan Xuyên co chặt nắm đấm, hắn mở miệng muốn giải thích nhưng
lời nói lên đến cổ họng vẫn không thốt ra được.
Nói cái gì mới được? Sự
việc trong quá khứ đã như vậy rồi không thể tiếp tục lặp lại, hắn cảm
thấy sự việc đã đi quá xa, chỉ có để mọi thứ được sang một trang khác,
ai cũng đều không nhắc tới nữa, như vậy không phải đều tốt cho tất cả
sao?
"Đúng, anh là có tư
lợi." Hắn âm trầm mở miệng, nhìn vào đôi mắt tức giận đỏ ngàu của cô
nói: "Lúc này anh không làm vậy thì em cho anh biết nên làm như thế nào, kệ cho Tử Tây tiếp tục qua lại với người đó? Đến lúc..."
"Lục Lan Xuyên, anh luôn nói là muốn bù đắp cho tôi, nhưng chỉ cần qua một giây, anh đã thay tôi làm rõ tất cả mọi chuyện."
Lục Lan Xuyên trong phút chốc ngớ ra, hắn nhìn đôi mắt sáng của Tô Tú, cổ họng nghẹn lại, đến một chữ cũng không nói nổi.
Tô Tú nhìn vẻ mặt cứng
nhắc của hắn, lắc đầu nhẹ, "Biết tại sao tôi chưa bao giờ tin anh không? Bởi vì sự ích kỷ của anh, vĩnh viễn không bỏ được. Thực chất bên trong
chỉ yêu bản thân mình."
Cô không nói thêm gì
nữa, thậm chí chẳng dùng một chữ độc ác nào công kích hắn nhưng Lục Lan
Xuyên nhìn cô xoay người rời đi, cơ thể như đang bị đẩy vào hầm băng.
Hắn bỗng nghĩ tới lời Tử Tây vừa nói, tình yêu và trách nhiệm, mà tình yêu là như thế nào, còn
trách nhiệm thì sao? Chẳng nhẽ không giống như hắn nghĩ?
***
Buổi tối Tô Tú không về nhà ăn, cơm trái lại cô gửi cho hắn một tin nhắn, lời ít ý nhiều- có chuyện cần làm, về muộn.
Việc cô làm không thể
bắt bẻ nhưng Lục Lan Xuyên cảm thấy hết sức phiền muộn, cô có lẽ không
muốn nhìn thấy Tử Tây nhưng khả năng lớn nhất ....vẫn là không muốn nhìn thấy hắn.
Đên qua hai người mới
làm chuyện thân mật,, hắn thậm chí còn nghĩ quan hệ của hai người có thể có chút chuyển biến, mà sự việc lại tiếp tục phát triển theo hướng bế
tắc. Hắn với Tô Tú, mãi mãi chỉ như hai đường thẳng song song, kéo như
thế nào cũng không giao nhau được.
Cứ đi theo hướng này, đừng nói là hai năm, đến hai mươi năm nữa Tô Tú cũng chưa chắc đã tiếp nhận hắn.
Hắn buồn bực quay đầu
lại, Trong đầu toàn là lời nói đó của Tô Tú, hắn cảm thấy bản thân thật
sự yêu cô, nhưng trong lúc cô chất vấn hắn như vậy, hắn lại hoàn toàn
không trả lời được, cho nên nói thực chất bên trong hắn, đúng thật là
không biết yêu?
Trên bàn ăn chỉ có hai
anh em, Lục Tử Tây dường như cũng có tâm sự, mắt luôn để ý đến điện
thoại, bộ dạng như người mất trí. Lục Lan Xuyên nhận ra sự khác lạ của
cô, chau mày hỏi: "Đợi điện thoại?"
"Không có." Lục Tử Tây ngay tức khắc ngồi thẳng người, cúi đầu ăn cơm.
Lục Lan Xuyên chăm chú
nhìn cô một lúc, sau đó nói: "Bay vào ngày mai, buổi tối nghỉ ngơi sớm
chút, sau khi quay về, mọi việc đều sẽ khôi phục như cũ."
Bàn ăn trở nên tĩnh
mịch, Lục Lan Xuyên không nâng đầu nhìn cô nhưng qua một hồi lại nghe
thấy tiếng cô truyền qua, "Anh, thật lòng thích một người, sẽ hy vọng
bản thân trở nên tốt đẹp, tốt đến mức có thể hoàn toàn xứng với cô ấy.
Anh cứ như vậy, chị Tú Tú vĩnh viễn không thể hồi tâm chuyển ý một lần
nữa."
Tay Lục Lan Xuyên đang cầm đũa ngừng lại, ngẩng đầu nhìn qua, Lục Tử Tây đã đứng dậy đi lên lầu rồi.
Hắn ngồi đó, ngây ngốc
nhìn chỗ ngồi bên cạnh. Vị trí đó là chỗ Tô Tú thường hay ngồi, thực ra
cơ hội họ họ ăn cơm cùng nhau rất ít, mà khi ngồi ăn cùng nhau Tô Tú
cũng hiếm khi nói chuyện, nhưng chỉ cần ngồi bên cạnh cô hắn liên cảm
thấy ấm áp nói không thành lời.
Trên người Tô Tú có cái
gì đấy vô cùng thu hút hắn, hắn không biết là gì, hôm nay nghĩ lại, có
lẽ chính là sự chân thành, thiện lương, hắn thiếu những cái đó cho nên
mới đặc biệt hấp dẫn hắn.
Hắn lưu luyến một người
như vậy nhưng bản thân hắn lại có cái gì có thể thu hút cô đây? Ngoài
tiền tài quyền lực, hắn chẳng thể đáp trả thứ giống như cô được.
Lục Lan Xuyên hiếm khi
hoài nghi bản thân mình nhưng lúc này lại suy nghĩ kỹ lưỡng, mấy năm này ở trong vòng xoáy phức tạp của tranh đấu cướp đoạt, hôm nay nhìn lại
dường như mình đã có tất cả, sự thật lại nghèo nàn đến đáng thương.
Bởi vì hắn ... dường như không có ưu điểm đángđể Tô Tú thích.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT