Tô Tú trở về rất muộn, Lục Lan Xuyên vẫn ở phòng khách xem ti vi, tâm trí không biết đang ở đâu cầm điểu kiển liên tục chuyển kênh. Đầu cầu thang truyền đến động, hắng ngẩng đầu lên, Tử Tây rón rén xuất hiện ở đó, bỗng chạm phải ánh mắt hắn, chột dạ định quay về trong phòng.

"Lại muốn đi đâu?"

Đối mặt với sự chất vấn của hắn, Lục Tử Tây bình tĩnh trả lời, "Đi gặp bạn, nói lời tạm biệt."

"Bạn?" Lục Lan Xuyên tiếp lời, "Từ lúc nào Cô Tín biến thành bạn rồi?"

Người đối diện không lập tức phản bác, trong lòng Lục Lan Xuyên trấn động, "Em có phải là bị điên rồi?"

"Đúng vậy, Em điên rồi, anh không phải cũng giống như thế sao? Yêu người vốn không có khả năng yêu mình."

Lục Lan Xuyên nghiêm mặt, "Anh với em không giống nhau."

"Chỗ nào không giống? Bởi vì chị Tú Tú đã từng yêu anh à?"

Lục Tử Tây không hề sợ sệt ánh mắt u tối của hắn, bước nhanh xuống cầu thang, trực tiếp đi đến trước mặt hắn, "Nhưng hiện tại chị ấy không yêu anh, hoàn cảnh của hai chúng ta giống nhau! Anh quản không nổi tim mình, em cũng vậy. Việc làm sai cần phải gách vác, anh yên tâm, em sẽ không làm liên lụy tới anh, năm năm trước em đã làm sai rồi, bây giờ không thể làm sai tiếp nữa."

Lục Lan Xuyên túm tay cô kéo lại, thái dương nảy liên hồi, Tử Tây rất hiếm khi ngỗ ngược với hắn như vậy.

Lục Tử Tây quay người dũ tay hắn ra, "Anh, em cầu xin anh đấy, để em tự làm chủ được không? Em lúc đó không gánh vác trách nhiệm, bây giờ muốn trở thành người tốt khó đến như thế, nếu lần này em lại đi, món nợ này em phải gánh lấy lấy cả một đời!"

Nhìn thấy Tử Tây gần như cuồng loạn, Lục Lan Xuyên chấn động.

Em gái hắn thay đổi rồi, bởi vì Cố Tín sao? Hay là bởi vì đoạn thời gian đó không thể biến thành ái mộ thật sự?

"Em không nghĩ rằng mình với anh ấy có kết quả gì, anh ấy cũng không thể thích em, em biết, em chỉ là muốn đi nhìn anh ấy, vì anh ấy và vợ làm một chút việc." Lục Tử Tây vừa khóc vừa nói, "Anh, em muốn làm một người tốt, em muốn có một ngày anh ấy nghĩ lại, chí ít sẽ không phải là một người đáng ghét."

Bàn tay đang rủ bên người của Lục Lan Xuyên run lên nhè nhẹ, hắn không biết là bị chọc tức hay là bị câu nói đó của Lục Tử Tây làm rung động.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lục Tử Tây không thèm ngoái đầu lại xông thẳng ra cửa, Lục Lan Xuyên cũng không ngăn cản nữa. Hắn chậm chạp ngồi xuống sô pha, chỉ thấy bản thân như bị rút hết sức lực.

Hắn đã làm sai thật rồi, chí ít là đến bây giờ, người hắn yêu không yêu hắn nữa, người thân duy nhất của hắn cũng bắt đầu rời bỏ, những kết quả này đều không phải là cái hắn muốn.

Tử Tây nói em ấy không mong muốn gì mà chỉ muốn làm một người tốt...

Hơn nữa nguyên nhân làm như vậy chỉ là để lúc Cố Tín nhớ đến em, chí ít không đáng ghét như vậy.

Thứ tình cảm hèn mọn như vậy cũng là một loại tình yêu ư? Vậy hắn đối với Tô Tú được coi là gì, hắn chăm sóc Tử Tây từ nhỏ đến lớn thì được coi là gì?

Tử Tây nói tình yêu trân quý nhất, là muốn bản thân trở nên tốt đẹp. thế nhưng hắn đã phá hủy tiền đồ của Tô Tú, cuộc sống cũng biến đổi theo một hướng khác, để Tử Tây giống như hắn, gánh vác nghiệp chướng lương tâm... hóa ra hắn làm nhiều như vậy, căn bản không xứng với cái được gọi là "yêu".

Lời của Tử Tây làm hắn buồn bã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, bước nhanh ra ngoài.

***

Gần đến mười hai giờ đêm, Tô Tú đi từ trong câu lạc bộ đi ra ngoài. Cô vẫn chưa quen với việc xã giao lắm, nhưng so với trước vẫn có tiến bộ không ít, đợi khi đối tác rời khỏi, cô mới buông lỏng nụ cười cứng nhắc trên môi.

Triệu Trinh trêu đùa cô, "Mới vậy mà không chịu nổi rồi à? Đợi khi chúng ta mở rộng quy mô, người hợp tác cũng cũng ngày càng nhiều, đến lúc đó em mới biết được sự đáng sợ."

"Đúng vậy. Khó hơn nhiều so với em nghĩ."

Cánh một con đường, Lục Lan Xuyên thấy Tô Tú và Triệu Trinh đang nói chuyện phiếm, đợi họ nói kha khá lâu rồi, hắn mới lái xe qua.

"Lục tổng." Triệu Trinh nhìn thấy hắn trước.

Tô Tú ngây ngốc quay người liền nhìn thấy Lục Lan Xuyên đang đứng dưới bóng đèn đường, Triệu Trinh vô cùng thức thời chủ động tạm biệt, "Lục tổng đã đến đón em, vậy anh đi trước đây."

Chỉ còn lại hai người, bầu không khí càng thêm tẻ nhạt, Lục Lan Xuyên mở miệng nói: "Anh có lời nói với em, lên xe trước đã."

Hắn tiến lại gần cô, bỗng lấy thứ ở trong tay khoác lên người cô, Tô Tú lúc này mới phát hiện hắn mang áo len của mình đến.

Trời đã chuyển sang thu, nhiệt độ ban đêm cũng thấp hơn, cô nhíu mày nhìn áo sơ mi trên người hắn, nhếch môi không nói.

Hai trên đường về, chuyện không vui xảy ra hồi chiều không ai nhắc đến, thực ra đây cũng chính là chuyện thường ngày của họ, thậm chí cũng không tính là cãi lộn. Vẻ mặt Tô Tú nhìn sơ qua không ra hỷ nộ, luôn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ là thỉnh thoảng sẽ lặng lẽ gãi cánh tay, sau vài lần, Lục Lan Xuyên dừng xe lại bên lề đường.

"Lại uống rượu rồi?" Hắn mở miệng nói, từ trong ngăn để đồ lấy ra thuốc chống dị ứng đưa cho cô.

Tô Tú không nghĩ hắn lại mang loại thuốc này bên mình nhưng cô cũng không hề hỏi thêm, chỉ nhận lấy để uống. Việc hợp tác phải kính rượu, cô làm sao cũng phải nể mặt mặt đối phương, không thể trơ mắt nhìn Triệu Trinh một mình bị chuốc.

Lục Lan Xuyên chẳng chỉ trích cô vì sao biết mình dị ứng với rượu mà vẫn uống như vậy. Hắn im lặng một lúc, thấy cô vẫn khó chịu liền đề nghị: "Cũng không còn xa lắm, chúng ta đi bộ về đi."

Mùi rượu trên người cô rất nặng, có lẽ đã uống không ít, lúc này mặt đã đỏ bừng lên, dường như rất khó chịu.

Hai người một trước một sau đi bộ về nhà, giữa đường bụng Tô Tú khó chịu nôn hết vào thùng rác, Lục Lan Xuyên mua nước cho cô xúc miệng, liên tục vỗ nhẹ lên lưng cô. Tô Tú cũng không ngờ say rượu khó chịu đến thế, cô chỉ uống có một chúc thôi, dạ dày đã y như bị lửa thiêu.

Nôn xong rồi mà vẫn cảm thấy choáng váng, hai chân cũng chẳng còn sức lực, Lục Lan Xuyên bỗng khom người trước mặt cô, nói, "Lên đi."

Tô Tú nghĩ một hồi mới biết là hắn muốn cõng cô, lập tức lắc đầu, "Không cần."

"Hay là em muốn ôm."

Tô Tú trừng mắt nhìn hắn, Lục Lan Xuyên nhìn cô bật cười, "Em chọn một cái."

***

Sau cùng Tô Tú vẫn chọn nằm sấp lên lưng hắn , giờ này người đi bộ trên đường rất ít, sẽ chẳng có ai để ý tới họ. Hai người đi đường tắt về nhà cần phải đi xuyên qua một công viên nhỏ, nhưng có một con dốc khá cao phải lên, Tô Tú nhận ra trán hắn có chút bóng, nhìn kỹ mới phát hiện ra là do đổ mồ hôi.

Cô không được coi là nặng nhưng cõng một đường lên dốc khó tránh khỏi sẽ bị mệt.

Cô nhân cơ hội nói: "Thả tôi xuống."

"Không cần."

Tô Tú nghiêng đầu để tránh hơi thở của mình phả vào cổ hắn, nhưng bởi vì nghiêng mặt nên có thể nhìn thấy bóng hai người bao bọc nhau ở trên mặt đất.

Hắn cõng cô, bước từng bước thật chậm chạp.

"Trước khi quen biết em, mỗi ngày của anh đều trôi qua như vậy, bị người khác chuốc rượu, uống đến khi dạ dày chảy máu." Giọng nói trầm thấp của Lục Lan Xuyên truyền đến, "Anh biết cảm giác say rượu rất khó chịu, em yên tâm chờ cho nó qua đi."

Tô Tú không tiếp chủ đề này mà chỉ hỏi hắn, "Anh muốn nói với tô cái gì?"

"À."

"Vừa nãy không phải là có lời muốn nói với tôi à?"

Lục Lan Xuyên yên lặng một lúc, dường như rất khó mở miệng, sau đó mới nói: "Hôm nay em mắng phải, anh không phải là người tốt, cũng thật sự rất ích kỷ, bởi vì mọi thứ ngày hôm nay đều là anh dùng mạng đổi lấy, cho nên trong tiềm thức đích xác không muốn mất đi tất cả những thứ này. Lúc em hỏi anh, anh liền phân vân."

Sắc trời quá u ám, làm giọng hắn cũng trở nên tịch mịch, hắn nhìn không ra biểu cảm của Tô Tú, có lẽ bởi vì không nhìn ra mới đem tất cả lời nói từ trong đáy lòng nói ra.

"Anh biết sẽ làm em rất thất vọng nhưng anh không muốn gạt em. Ở trong vòng xoay danh lợi này, phản ứng đầu tiên khi cân nhắc một việc chính là lý trí, anh rất tham lam, dưới tay còn có một đám người dựa vào anh để kiếm sống cho nên chỉ có thể lựa chọn phương thức lý trí nhất để xử lí".

Ngừng một chút rồi hắn lại tiếp tục: "Anh với em không cùng một loại người vì vậy anh chưa bao giờ hiểu được cách suy nghĩ của em, cho nên đã đẩy em ra ngày càng xa. Tô Tú, anh sẽ trả lại em sự công bằng mà anh nợ em, tất cả mọi thứ đều giống hệt trả lại cho em."

Anh sẽ nỗ lực trở thành một người tốt như em, để lúc đó tự mình nó cho em biết, anh thật sự rất yêu em.

Người ở trên lưng chẳng hề có phản ứng, Lục Lan Xuyên chỉ nghe thấy tiếng bước chân nặng trĩu của mình, hắn không biết Tô Tú có nghe hay không, hoặc là nghe rồi cũng chỉ như hắn đang biện bạnh cho bản thân, hay cô đã ngủ rồi?

Hắn cúi đầu nhìn bóng của hai người, trong lòng có chút thống khổ.

Ánh đèn mờ nhạt bao phủ cảnh vật xung quanh, những con thiêu thân liều lĩnh lao mình vào bóng đèn, sau một tiếng " bang" vang lên liền rơi xuống mặt đất, dù thế nhưng vẫn sẽ hết lần này đến lần khác liều mạng lao đến, vừa cố chấp lại lại cũng làm người ta khó hiểu..

Lục Lan Xuyên trước kia không hiểu, tình yêu rốt cuộc là như thế nào, bây giờ hắn mơ hồ hiểu ra chút rồi, yêu một người chính là dù bị cô ấy đâm đến thương tích đầy mình, vẫn muốn liều lĩnh chạy về phía cô ấy, bởi vì là cô ánh sáng duy nhất trong thế giới của hắn.

Để cô tiếp tục tỏa sáng, hắn cần phải loại bỏ mọi thứ hắc ám, làm sao có thể để hắc ám của bản thân tổn thương cô chứ.

Câu "Anh yêu em, hắn vẫn chưa từng nói ra, trước kia là vì bản thân ngại không nói, nhưng bây giờ hắn muốn trở thành một người thật tốt, xứng với cô, đến lúc đó sẽ từ từ nói cho cô nghe.

***

Tuy nhiên còn chưa đợi Lục Lan Xuyên làm được gì, sự việc bỗng thay đổi đột ngột, ngày hôm sau công ty gọi đến nói có việc khẩn cấp, hắn phải về công ty khắc phục hậu quả.

Lục Khuyên Nhi cũng đến từ rất sớm, vẻ mặt ngưng trọng nói: " Hằng Nghiệp thời gian này bỗng quay lưng lại với chúng ta, rõ ràng đã có kế hoạch từ sớm, chẳn trách lúc đó tìm chúng ta hợp tác lại thuận lợi đến vậy, hiện giờ làng nghỉ dưỡng hoàn thành rồi mới phát hiện số tiền vốn đó không còn. Anh, dính vào loại chuyện rửa tiền này, rất có thể..."

Lục Lan Xuyên nghiêm mặt bước ra ngoài, vấn đề Lục Khuyên Nhi nhìn ra đương nhiên hắn cũng biết rõ.

Thương trường như chiến trường, chỉ cần có một chút mất cảnh giác thì hài cốt cũng không còn, trước kia hắn thường ghi nhớ đạo lí này, lần này quả đã lơ là rồi.

Quay về Tây Ninh, lòng người trong công ty hoang mang, mọi người đều đang lén bàn tán lần này công ty có thể vượt qua nổi hay không. Nhân viên lâu năm luôn trấn an lòng người, "Yên tâm đi, Lục tổng phong ba gì mà chưa gặp qua, lần này chắc chắn cũng có thể vượt qua."

"Nếu thật vậy thì tốt rồi, bây giờ tìm công việc khó như thế, tôi cũng không muốn Tây Ninh xảy ra chuyện."

"Đúng là cây cao đón gió lớn, Lục tổng trước kia đắc tội với nhiều người như vậy, lần này khó đảm bảo sẽ không có người thừa cơ ném đá dấu tay, Tôi cảm thấy...ài, dù sao cũng không lạc quan."

Ánh mắt Lục Lan Xuyên tối lại, sải chân bước vào trong.

Mọi người thấy hắn bỗng xuất hiện đều lập tức đóng miệng, Lục Lan Xuyên quét mắt qua, "Hiện giờ công ty đã hết việc để các người làm rồi à?"

Nhóm người cúi đầu càng thấp, nhanh chóng lao vào công việc. Hắn sải bước vào trong phòng làm việc, thư ký ôm một chồng văn kiện đuổi theo sau,trước tiên báo cáo tình hình phát triển, ngay sau đó là các hạng mục đang tiến hành, tình hình gần đây của các kế hoạch, Lục lan Xuyên chau mày lắng nghe, nhưng rất nhanh đã có người gõ cửa nói: "Lục tổng, vị cảnh sát này muốn tìm ngài hỏi thăm tình hình."

Hắn mấy ngày liên tiếp bận đến sứt đầu mẻ trán, Tây Ninh bỗng bị vướng vào tranh chấp rửa tiền, tiếng tăm bị ảnh hưởng không nhỏ, giá cổ phiếu giảm mạnh. Chưa qua được bao lâu, Lục Khuyên Nhi lại gấp rút đến tìm hắn, còn mang đến một tin tức làm hắn không tiếp nhận nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play