Thực ra Tô Tú chẳng có chút niềm tin nào ở Lục Lan Xuyên. Cái gọi là kỳ hạn này một khi kết thúc. Hắn có thật sẽ để cô đi không? Những biểu hiện trước kia của hắn cho cô biết là không thể, dù động tâm hay không, cô cũng không mù quáng mà tin theo.
Quả nhiên việc Lục Lan Xuyên lưỡng lự đã chứng minh những dự đoán trong lòng cô, người này luôn miệng nói muốn đối tốt với cô, thực ra là do dục vọng chiếm giữ? Chẳng lẽ còn hy vọng hắn nhìn thấu nỗi thống khổ của mình, hiểu được mà buông tay toàn thành cho cô?
"Lục tiên sinh thật là độ lượng với người nghiêm khắc với mình, anh làm ăn cũng dùng chuẩn mực gấp đôi như thế này à?" Cô nhìn hắn đầy mỉa mai rồi quay người rời khỏi, quay về ghế tựa an tĩnh đọc sách. Dường như coi những lời hắn vừa nói chỉ là đùa cợt, cô không hờn giận cũng không thất vọng bởi vì từ đầu đến đuôi chưa từng tin hắn.
Lục Lan Xuyên ngồi nguyên chỗ cũ, qua bao lâu vẫn không hề cử động, hắn bị thái độ khiêu khích của cô làm tổn thương, cả người run lên nhè nhẹ, lòng đầy giận dữ nhưng chẳng có cách nào phát tiết.
"Buông tay." Hai chữ này với hắn quá khó để nói ra, lý do chỉ bởi vì "không nỡ", nhưng sự luyến tiếc của hắn trong mắt Tô Tú lại biến thành ích kỷ. Hắn thật không biết phải làm như thế nào mới tốt. Chẳng nhẽ phải móc tim ra cho cô xem ư? Thậm chí chứng minh hắn thật lòng, e rằng cô vẫn chỉ khinh thường.
Hắn bước đến bên cạnh cô, cúi người nhìn biểu hiện vân đạm phong khinh của cô, khó khăn nói ra: "Rời khỏi anh, có thật tốt đến vậy không?"
Tô Tú cũng quay đầu sang nhìn hắn: "Lục Lan Xuyên, những lời bịa đặt hay vu khống còn đỡ giày vò hơn việc ở bên cạnh anh."
Lục Lan Xuyên sững sờ chẳng nói ra được lời nào.
Tô Tú cũng im lặng không nói nữa, nói nhiều với người này cũng như đàn gẩy tai trâu. Bản tính Lục Lan Xuyên ích kỷ, lúc này hắn cũng chỉ quan tâm đến cảm nhận của bản thân, làm gì để ý đến cô có dễ chịu hay không. Cô đứng dậy định đi lên lầu, Lục Lan Xuyên bỗng túm tay cô lại, dường như đã lấy toàn bộ sức lực âm thầm ra vài quyết định.
Tô Tú quay đầu lại, thấy hắn chăm chú nhìn mình, lâu sau mới nở nụ cười nhàn nhạt, "Nếu đến hạn mà không lay chuyển nổi em, anh sẽ để em đi."
Tô Tú chăm chăm nhìn hắn, nụ cười thanh khiết điềm đạm của Lục Lan Xuyên lúc này, cô thực sự rất hiếm khi được nhìn thấy. Tuy hắn cười điềm đạm nhưng ánh mắt lại có chút ủ ê không thể nói ra là nằm ở đâu...
"Tôi làm sao có thể tin anh." Cô quay đầu đi, không muốn nhìn tiếp vào mắt hắn, ánh mắt đó làm cô có chút không thoải mái.
Đồng tử của Lục Lan Xuyên co lại, chỗ nắm lấy tay cô lại dùng thêm lực, cuối cùng cũng nói, "Anh sẽ để luật sư soạn trước... thỏa thuận hôn nhân."
Bốn chữ đó nói ra, Tô Tú lại quay đầu nhìn thẳng vào mắt hắn lần nữa, cô rõ ràng là đang vui mừng không thể kiềm chế nổi. Lục Lan Xuyên cảm thấy từng nhát từng nhát dao đang đâm mạnh vào tim hắn. Cô gấp rút muốn rời khỏi hắn, thậm chí chỉ là một lời chấp thuận cũng có thể làm cô hạnh phúc đến thế.
Hạnh phúc đến nỗi.. lớp ngụy trang phút chốc đều bỏ xuống.
"Hy vọng anh có thể nói được làm được." Tô Tú nói từng chữ một xong, nghĩ ngợi nói thêm, "Thời hạn do tôi định?"
"Có thể." Lục Lan Xuyên gật đầu, "Nhưng không được quá đáng quá."
Tô Tú nhìn Lục Lan Xuyên khinh thường, kết quả thương lượng cuối cùng: Hai năm, cũng trùng hợp với khoảng thời gian năm đấy hai người ở bên nhau. Hai năm, hai mươi tư tháng, bảy trăm ngày, Lục Lan Xuyên cảm thấy thời gian hai năm quá ngắn, hai năm này giống như trộm về hoặc Tô Tú bố thí cho hắn, hắn đã không thể yêu cầu nhiều hơn nữa.
Nhưng đối với Tô Tú mà nói, vốn dĩ nghĩ rằng muốn rời khỏi hắn chỉ có thể làm bản thân liên tục lớn mạnh, nhưng bản thân muốn lớn mạnh bằng hắn, thời gian hai năm rõ ràng không đủ cho nên đề nghị này với cô có sức hút không thể chối cãi. Huống hồ có cả hợp đồng, có lẽ cũng có thể tin...
Chỉ nghe Lục Lan Xuyên nói: "Nhưng anh cũng có một điều kiện."
Tô Tú nhìn hắn phòng bị.
"Hai năm này, em không cần phải phối hợp với anh làm gì, những cũng đừng chống đối quá, có thể không?"
Thấy cô không nói, hắn tiếp lời: "Hai năm ép dạ cầu toàn, đổi lấy tự do mãi mãi, rất thoải đáng đúng không?"
Trong lòng Tô Tú cười lạnh, người này đúng thật là vĩnh viễn có tư chất của thương nhân, cô rút tay về, "Được, hy vọng anh đúng quên cam kết ngày hôm nay."
Nhìn theo bóng lưng của cô , Lục Lan Xuyên chỉ biết cười khổ.
Kỳ hạn này với cô là một hy vọng, đối với mình thì sao? Chẳng qua là không giống nhau, cô hy vọng rời khỏi hắn mà hắn lại hy vọng giữ cô ở lại, nực cười biết bao.
Nhưng có kỳ hạn này, hắn chí ít cũng có chút chút triển vọng, nếu không với tình cảnh giữa hắn và Tô Tú đến ngày hôm nay thì hoàn toàn tuyệt vọng, ngoài làm như vậy thì sau này cái gì đều cũng chẳng có. Tương lai hai người, dường như chỉ cần nhìn sơ cũng có thể thấy điểm cuối...
***
Những ngày sau đó, Tô Tú có vẻ không đối xử lạnh nhạt với hắn như vậy nữa, nhưng cũng không quá nhiệt tình. Cho dù biểu hiện của cô vẫn lạnh lùng, Lục Lan Xuyên vẫn sẽ dốc toàn tâm toàn lực săn sóc cô, mỗi ngày hầm đủ loại canh cho cô uống, hôm nay tắm xong nhìn vào gương, Tô Tú phát hiện mình béo lên không ít, dưới cằm cũng lộ rõ thịt rồi.
Cô véo má, dường như cũng chưa từng khô nẻ vậy, khí sắc cũng hồng hào hơn trước kia không ít.
Có người gõ cửa phòng tắm, cả người Tô Tú căng cứng, vội vã mặc đồ tắm vào rồi mới mở miệng: "Có chuyện gì?"
Phía bên ngoài cửa an tĩnh, sau đó giọng nói trầm thấp của Lục Lan Xuyên truyền vào, "Không sao, lâu chẳng nghe thấy tiếng, anh tưởng em bị ngất rồi."
Tô Tú chống tay trên bồn rửa mặt, không trả lời hắn, nhưng đến khi cô mở cửa ra ngoài, lại thấy Lục Lan Xuyên đang ngồi trên giường cô, hơi cúi đầu xuống không biết là đang nghĩ cái gì.
"Lại đây." Hắn vỗ chõ đệm bên cạnh mình, vẫy tay với cô.
Tô Tú đứng yên không động.
Lục Lan Xuyên bật cười, từ sau lưng lấy ra máy sấy tóc, "Anh giúp em sấy tóc."
"Tôi tự làm."
Lục Lan Xuyên không nói
lời vô ích với cô, đi qua kéo lấy tay cô, sau đó ấn cô ngồi lên ghế bàn
trang điểm, từ trong gương nhìn cô chằm chằm , "Chỉ là việc nhỏ, em cần
gì phải tranh giành với anh, Tô Tú, đây chẳng có ý nghĩa gì cả."
Tô Tú cũng nhìn lại hắn qua chiếc gương, "Vậy sao anh lại tranh giành với tôi?"
"Bởi vì đối với anh nó
có ý nghĩa." Ngón tay thon dài của hắn từ từ lướt qua mái tóc ẩm ướt của cô, đôi mắt rủ xuống, giọng nói cũng thấp hơn nhiều, "Những ngày như
thế này, trôi qua một ngày liền mất đi một ngày, anh không muốn tương
lai lại hối hận nữa."
***
Tô Tú không nhịn không
được mà nhìn hắn trong gương, trùng hợp hắn cũng đang nhìn qua, ánh mắt
hai người giao nhau, Tô Tú quay đầu đi trước, được một lúc sau mới nói:
"Anh thích sấy thì sấy đi?"
Thực ra động tác thân
mật như vậy hai người cũng đã từng làm, nhưng bị hoán đổi vị trí, Lục
Lan Xuyên khi đó vô cùng bận rộn, mỗi ngày đều có công việc làm chưa
xong, có lúc tắm rửa xong lên giường vẫn còn xem văn kiện. Nhớ lại lúc
đó Tô Tú nằm tựa trên khủy tay hắn, thấy tóc hắn vẫn còn ẩm ướt liền
nhăn mày, sau đó chạy đi tìm máy sấy tóc, quỳ gối bên cạnh sấy tóc cho
hắn.
Hắn xem văn kiện, cô lại vò loạn trên đầu hắn, sau đấy hắn dứt khoát ném văn kiện ra liền ép cô
lên trên nệm còn nói cô quyết rũ hắn.
Hai người ồn ào một hồi, sau đấy liền biến thành một phòng kiều diễm quyết luyến...
Quá khứ có bao nhiêu ngọt ngào, hiện tại lại có bấy nhiêu chua chát.
Bỗng nhiên bị ký ức quấy nhiễu, trong lòng Tô Tú khó tránh khỏi nảy sinh vài phần thất vọng, đợi đến khi bừng tỉnh mới phát hiện âm thanh của máy sấy tóc ngừng từ bao
giờ, từ từ ngẩng đầu lên liền thấy hắn đang chăm chú nhìn mình.
Ánh đèn trong phòng ngủ
vàng nhạt, tạo cảm giác ấm áp không tên, Lục Lan Xuyên cúi người, vươn
tay kéo cô vào trong lòng mình, "Em đang nghĩ đến anh có đúng không?"
"Không có!"
"Nói dối." Lục Lan Xuyên ghé sát vào tai cô nói, "Nếu không có, em lớn tiếng phủ nhận làm cái
gì? Em khi nói dối sẽ luôn như vậy."'
Tô Tú ngẩng đầu, miệng cười lên đầy mỉa mai, "Đúng vậy, nhớ lại để nhắc nhở bản thân có biết bao ngu xuẩn mà thôi."
"Tô Tú." Lục Lan Xuyên khó chịu ôm chặt lấy cô, "Đúng là anh không tốt, là anh không biết quý trọng."
Tô Tú cắn chặt môi, cố kéo cánh tay hắn nhưng Lục Lan Xuyên kiểu gì cũng không buông.
Cuộc đọ sức vô nghĩa
nhưng hai người chẳng ai chịu nhường ai, cuối cùng Tô Tú túm cánh tay
hắn lên cắn một miếng. Sắc mặt Lục Lan Xuyên có chút biến đổi, cuối cùng cũng nới lỏng tay.
Tô Tú lúc này mới nhả miệng, xoay người chỉ ra cửa, " Anh ra ngoài..."
Lời cô vừa dứt, lại bị
hắn ấn vai bất ngờ hôn lên, tốc độ quá nhanh, môi răng chạm nhau phát
đau. Chỉ còn lưu lại nhiệt độ nóng bỏng, dường như còn có pha chút vị
tanh nhạt nhạt của máu và cảm giác đau đớn. Cô cắn hắn, đánh đạp hắn,
vậy vì sao lại làm mình cũng cảm thấy đau đớn.
Tên khốn nạn này, biết
rõ rằng trước kia đối với cô biết bao nhiêu xỉ nhục, mà lại còn nhắc đi
nhắc nhở cô, chính là hắn cố ý, cố ý làm cô nhớ đến những chuyện trong
quá khứ
Lòng cô thống hận, ra sức cắn hắn, nhưng hắn chẳng thèm có phản ứng gì, vẫn cuộn chặt lấy cô.
Không biết là ai bất cẩn đụng phải công tắc, ánh đèn cũng vì thế mà vụt tắt, mọi thứ đều rơi vào trong bóng tối, bên tai chỉ lưu lại tiếng vụt tắt của ánh đèn.
Tô Tú thấy mình bị rơi
vào một đầm lầy,dù bò kiểu gì cũng không ngoi lên nổi, vũng vẫy như thế
nào chỉ ngày càng bị lấy hết đi không khí, như là có một tấm lưới dày
bọc lấy cô, sau cùng toàn bộ hơi thở đều bị tước đoạt.
***
Ngày hôm sau Tô Tú đi
làm từ sớm, khi Lục Lan Xuyên tỉnh dậy thì gối bên cạnh đã chẳng còn
người rồi. Hắn vào phòng tắm nhìn, lúc này mới phát hiện trên mình lưu
đầy vết cào cắn, những vết đó vừa đỏ vừa sâu, Tô Tú lúc đó đúng thật là
hận chết hắn.
Hắn dùng bao nhiêu sức,
cô liền cắn hắn, hận hắn bấy nhiêu, sau đó cô òa khóc, trong lòng hắn
nức nở nhắc đi nhắc lại: "Tôi hận anh, vĩnh viễn không tha thứ cho anh." 1
Trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên cô nói với hắn chữ "hận".
Hai tay Lục Lan Xuyên chống lên bồn rửa mặt, từ từ nhắm mắt lại, trong lòng nặng trĩu.
Điện thoại đặt trên kệ
đầu giường bỗng reo lên, hắn đi ra xem, là Lục Khuyên Nhi gọi đến.
Khoảng thời gian này Lục Tử Tây không biết là đi đâu, hoàn toàn không
thấy bóng dáng, hắn gọi cũng không nghe, hắn chỉ có thể bảo Lục Khuyên
Nhi đi tìm.
"Tìm được chưa?"
Lục Khuyên Nhi nói: "Nhà ở Thành Đông em ấy cũng lâu rồi chưa có quay về, bạn bè trước kia cũng không liên lạc."
Tất cả biệt tài tìm người của Lục Khuyên Nhi đều bế tắc, Lục Lan Xuyên yên lặng.
"A." Lục Khuyên Nhi mở
miệng đáp lại, trong lòng nghĩ Lục Lan Xuyên đúng thật là nô lệ của vợ,
sợ Tô Tú hiểu lầm mà một cuộc điện thoại cũng không giám gọi cho Diệp
Vận Thanh à?
Kết quả cậu ta gọi cho
Diệp Vận Thanh, quả nhiên sắc mặt Diệp Vận Thanh chẳng mấy đẹp với cậu:
"Lục tổng của cậu không thể tự mình gọi cho tôi à?"
Lục Khuyên Nhi cười hề hề, "Lục tổng không phải đang bận sao?"
"Bận đến nỗi em gái cũng không quan tâm đến."
Lục Khuyên Nhi làm sao
có thể nói lại được Diệp Vận Thanh, ở bên này lúng túng gãi đầu, Diệp
Vận Thanh cũng không làm khó hắn, "Được thôi, tôi gọi lại cho anh ta,
việc này cậu không nên can dự."
Lục Khuyên Nhi còn chưa hiểu cái gì thì Diệp Vận Thanh đã dập máy.
Lục Lan Xuyên đang ngồi
thất thần, lúc thấy Diệp Vận Thanh gọi đến lưỡng lự một chút sau đó mới nhận máy, tính nóng nảy của Diệp Vận Thanh liền bộc phát, "Lục Lan
Xuyên anh được lắm, tránh em như vậy, anh tưởng rằng em muốn gặp anh à?"
Lục Lan Xuyên nghe cô mắng, đợi khi kết thúc mới nói: "Em biết Tử Tây ở đâu?"
Diệp Vận Thanh bên đó bỗng yên lặng, lâu sau mới nói: "Hai ngày trước em nhìn thấy em ấy ở cùng một người đàn ông..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT