Vì mắc bệnh, Tô Tú lại mất thêm vài ngày không thể quay về xưởng, Triệu Trinh với Lưu Tịnh đến thăm cô, đúng lúc Lục Lan Xuyên ở đấy. Triệu Trinh còn nhã nhặn chào hỏi, hoàn toàn biết cách che dấu cảm xúc của mình. Nhưng Lưu Tịnh không như vậy, dùng vẻ mặt khó chịu nhìn đối phương, lời nói cũng kỳ quái, "Người khác ở bệnh viện thì càng ở càng khỏe mạnh, sao cậu ngày càng nghiêm trọng."
Tô Tú hiểu ý của cô ấy,miễn cưỡng cười, "Toàn là bệnh vặt vãnh, trước kia không chú ý mới trở nên nghiêm trọng."
"Vậy cũng là vì có người hãm hại, bỏ đi, buổi tối hay là để tớ ở đây với cậu." Lưu Tịnh chẳng thèm liếc nhìn Lục Lan Xuyên, không hề có ý định hỏi hắn có đồng ý hay không.
Lục Lan Xuyên đưa cho Tô Tú một ly nước rồi mới nói: "Mai sáng cần làm thủ tục xuất viện để về nhà tĩnh dưỡng, tôi thuận tiện hơn."
"Lại là ý của Lục tổng ngài? Tô Tú chuyển qua chuyển lại như vậy, anh cũng không biết đau lòng cho cô ấy."
Lục Lan Xuyên không tiếp lời, chỉ hững hờ nhìn cô, chẳng qua bây giờ Lưu Tịnh không sợ hắn nữa, lúc đó cô có mắt không tròng, lại còn cảm thấy đây là bến đỗ không tồi.
Triệu Trinh đứng bên ngửi thấy mùi thuốc súng ngày càng nồng nặc, khẽ ho một tiếng, "Vốn dĩ Sa Sa nói muốn theo anh, anh sợ nó quá ồn ào ảnh hưởng việc tĩnh dưỡng, nhưng mà nó viết một bức thư bắt anh mang qua."
"Thư?" Tô Tú thấy vô cùng kỳ lạ, nở nụ cười nói, "Con bé biết thư à?"
Triệu Trinh lôi một bức thư từ trong túi ra, Tô Tú mở ra xem, là một tấm thiệp tự làm. Đứa trẻ còn quá nhỏ, vẽ quá là trừu tượng, chỉ là có thể nhìn ra người được vẽ trên tấm thiệp chính là cô, phía sau lưng còn có ánh nắng, trời xanh, mây trắng làm nền, bức tranh vô cùng ấm áp, góc bên dưới còn vẽ một trái tim màu đỏ, nguệch ngoạc viết "I love you".
Vừa nhìn đã biết có người lớn giúp bé hoàn thành, Tô Tú đoán Cao Khiết vẽ cùng bé.
Tô Tú thấy vô cùng ấm áp,cẩn thận gấp gọn tấm thiệp lại, nói với Triệu Trinh, đợi em khỏe lại sẽ mang nó đi công viên hải dương, mấy hôm trước luôn miệng đòi đi."
"Không gấp, em dưỡng bệnh cho tốt đã." Triệu Trinh mỉm cười nói với cô, thấy Lục Lan Xuyên cầm bao thuốc đi ra ngoài mới nhẹ giọng nhắc nhở, "Lúc dưỡng bệnh kỵ nhất là tức giận, cho dù có mâu thuẫn gì với Lục tiên sinh cũng đừng tự làm khó thân thể mình."
Lưu Tịnh nghe xong câu này cũng thu lại sắc mặt, đồng tình nói: "Tớ vừa vừa nãy nói những lời đó đều là vì bực mình, sau này việc mỉa mai tên khốn đó giao cho tớ, cậu dưỡng bệnh cho tốt."
Tô Tú bị cô chọc cười, "Được."
***
Trong xưởng đang còn một đống việc chờ bọn họ, cho nên thời gian hai người lưu lại không lâu. Họ đi rồi, Tô Tú lấy tấm thiệp Sa Sa vẽ tặng mình ra ngắm nhìn, hình dung tiểu gia hỏa nằm ườn ra bàn học cặm cụi vẽ, trái tim mềm mại đến diệu kỳ. Lục Lan Xuyên hút xong thuốc quay trở lại thấy ý cười của cô nhuốm đầy vẻ ôn nhu an tĩnh, lúc thường hiếm khi thấy được.
Hắn cố gắng bước thật nhẹ, đến bên cạnh cô ngồi xuống, mắt chăm chú nhìn cô.
Cảm thấy hắn tiến gần, Tô Tú rủ mắt, từ từ bỏ tấm thiệp gọn vào trong phong thư.
Lục Lan Xuyên nói: "Em yêu thương nó, nó cũng đối tốt với em."
"Đương nhiên, trẻ con rất đơn thuần." Tô Tú nói xong liếc nhìn hắn, "Con người không phải ai cũng như vậy, ai đối tốt với mình, phải đối xử càng tốt với người ta, chẳng nhẽ ai cũng vong ơn bội nghĩa."
Bị cô chỉ trích bóng gió, Lục Lan Xuyên không hề phản ứng lại, chỉ hỏi cô: "Đói không? Anh gọi người nấu cháo, lập tức mang qua đây."
Tô Tú có cảm giác như đấm phải bông, sau ngày làm phẫu thuật, Lục Lan Xuyên luôn ngoan ngoãn bằng mọi cách, công việc bận rộn không quay về, còn có Lục Tử Tây nữa, hắn cũng không về thăm một chút. Cô nhịn không nổi liền nói: "Lục Lan Xuyên, anh không cần như vậy, việc mang thai ngoài tử cung không liên quan gì đến anh, anh không cần ra vẻ áy náy, vì thế nên làm gì thì đi đi." Không cần lượn lờ trước mặt cô.
Lục Lan Xuyên nghe xong, ngồi yên lặng hồi lâu, Tô Tú nghĩ rằng hắn đang cân nhắc việc rời khỏi, lại nghe hắn nói: "Không, chính là lỗi của anh, tội ác quá nhiều, ông trời đang cố ý trừng phạt anh."
Hắn nặng nề nói ra, biểu cảm như cố kìm nét sự thống khổ, Tô Tú với hắn nhìn nhau, nhanh chóng quay mặt đi.
"Đứa con chưa chào đời của người đàn ông đó chết rồi, người vợ cũng thành người thực vật đến giờ vẫn chưa tỉnh, nay anh gặp báo ứng rồi. Em sẽ không yêu anh nữa, cũng không thể sinh cho anh một đứa con."
Tô Tú hững hờ trả lời: "Phụ nữ muốn vì anh sinh con không ít."
"Nhưng cái anh mong muốn là đứa con của anh và em."
Cuộc nói chuyện chấm dứt, đáp án đã biểu đạt rất rõ ràng bằng việc im lặng của Tô Tú.
Trong lòng Lục Lan Xuyên dâng lên sự đau khổ nhưng cũng không nói gì nhiều chỉ đưa tay ra xoa má của cô: "Lạnh không, hôm nay nhiệt độ sẽ hạ."
"Không lạnh."
Tô Tú nghiêng đầu qua một bên, tránh khỏi sự đụng chạm của hắn, Lục Lan Xuyên thở dài, ngồi yên lặng bên cạnh cô.
Đợi khi lái xe mang cháo được ninh kỹ đến, Lục Lan Xuyên múc ra bát, nói với cô:"Bây giờ em không thể đồ quá dầu mỡ, chỉ có thể tạm thời ăn cái này, vị hơi nhạt, chịu đựng một chút."
Sở trường lớn nhất của Tô Tú đó chính là chịu đựng, chỉ là ăn cháo trắng mà thôi, chẳng lẽ có thể so sánh với việc ngày nào cũng đối mặt với hắn ư? Cô đưa tay ra nhận chiếc bát sứ đó, nhưng Lục Lân Xuyên kiên trì, "Anh đút cho em."
Tô Tú bĩu môi, "Tôi không có bị thương ở tay."
"Anh đút cho em." Lục Lan Xuyên lặp lại.
Tô Tú nhẫn nhịn, nhớ lại lời của Triệu Trinh, quyết định không thèm chấp nhặt với cầm thú trước mặt.
Hai người ngồi đối diện, Lục Lan Xuyên đút từng miếng cho cô, Tô Tú không nhìn đối phương, nhưng ánh mắt nóng bỏng của hắn vẫn dán chặt lên người cô. Hai người cứ kỳ lạ như vậy ăn hết một bát, sau đó Tô Tú phát hiện Tô Lan Xuyên cũng ăn giống mình?
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Lục Lan Xuyên thản nhiên trả lời, "Sau này sẽ không để em một mình, làm cái gì anh đều sẽ làm theo."
Trong lòng Tô Tú nghĩ khả năng diễn xuất của người này ngày càng tốt.
Lục Lan Xuyên nghĩ rất
đơn giản, giả như có một ngày không níu giữ được cô nữa, chí ít để lúc
cô nhớ đến mình không hoàn toàn là một thằng khốn nạn, chỉ cần có chút
chút ấm áp thôi cũng được...
***
Ngày hôm sau đúng thật
là Lục Lan Xuyên làm thủ tục xuất viện cho Tô Tú, cô chẳng có bất cứ
phản ứng nào, dù gì từ sau cuộc phẫu thuật đó, Lục Lan Xuyên sắp xếp cho cô một phòng bệnh cao cấp, ở bệnh viện hay ở nhà cũng chẳng có gì khác
nhau, đều phải đối mặt với hắn.
Kết quả về nhà ngày thứ nhất thì đã có khách đến.
Khi đó Tô Tú đang ngồi ở ban công xem sách, lúc nghe chuông vang lên liền đi ra phòng ngoài mở
cửa, người đứng bên ngoài lại là Diệp Vận Thanh.
Thực ra Tô Tú sớm dự liệu được sẽ chạm mặt đối phương, chỉ là không nghĩ tới sẽ gặp trong tình cảnh này.
Hai người đưa mắt nhìn
nhau, Tô Tú vốn không giỏi ăn nói, cho nên đứng ở đó có hơi bối rối. Đối ngược lại với Diệp Vận Thanh tự nhiên thoải mái, chủ động mỉm cười chào cô, "Xin chào, tôi nghĩ cô nên nhận ra tôi chứ."
"Xin chào." Tô Tú cũng gật đầu, lưỡng lự nói: "Cô tìm Lục Lan Xuyên à? Anh ta đi mua đồ vẫn chưa về."
Diệp Vận Thanh ngẩn người, "Không, Tôi tìm cô."
Tô Tú nhíu mày, Diệp Vận Thanh cười nói: "Tôi có thể vào nhà ngồi không?"
Nói đến lúc này đương
nhiên nên mời đối phương vào, Tô Tú chỉ là không hiểu đối phương tìm
mình vì chuyện gì? Chẳng lẽ khuyên cô rời khỏi Lục Lan Xuyên, hay là đề
xuất ý kiến giống Lục Tử Tây?
Bởi vì trong nhà có mình Tô Tú cho nên sau khi hai người ngồi xuống, bầu không khí có chút tế
nhị, Tô Tú đẩy chén trà lên phía trước, "Trong nhà chỉ còn trà, thật
ngại quá."
Diệp Vận Thanh bất ngờ
nghe từ cô chữ "nhà", trong lòng có chút thay đổi, nhưng cô không biểu
hiện ra, mỉm cười đánh giá căn phòng, "Bố trí rất ấm áp, là cô sắp xếp
à?"
Tô Tú lắc đầu, "Là Lục Lan Xuyên."
Diêp Vận Thanh ngơ ngác, lúc nhìn lại Tô Tú liền hiểu ra tất cả.
Mấy năm nay vẻ thờ ơ xa
cách của Lục Lan Xuyên đã tìm ra nguyên nhân, e rằng là do người phụ nữ
trước mặt. Năm năm trước cô còn là nghiên cứu sinh ở nơi khác, chỉ mang
máng nghe Diệp Triệu Kỳ nói qua Lục Lan Xuyên có một người bạn gái.
Nhưng sau đó khi cô tốt nghiệp trở về, lại không hề nhìn thấy dấu tích
của người bạn gái đó, ai cũng giữ kín bí mật về người phụ nữ đó, cô
tưởng rằng hắn không yêu đối phương. Nhưng xem ra... sự thật không hẳn
vậy.
Tô Tú thấy cô nhìn mình
thất thần, nhìn đến mức cô không thoải mái nổi, vì thế chủ động nói:
"Diệp tiểu thư tìm tôi, có chuyện gì không?"
Lúc đó Diệp Vận Thanh mới hồi tỉnh, do dự nói: "Thực ra cũng chẳng có việc gì, chỉ là muốn đến thăm cô."
Tô Tú nhìn cô, có chút
khó hiểu ý nghĩa trong lời nói đó, Diệp Vận Thanh cười lên, "Cô đừng vì
chuyện trên báo hai ngày trước mà hiểu lầm, tôi với anh ấy hiện giờ
chẳng có quan hệ gì cả, đến thăm cô, một là muốn trực tiếp giải thích rõ ràng, hai là muốn xem... mình thua một người như thế nào?"
Tô Tú chỉ nhìn cô ấy, không nói một lời nào.
Thấy cô như vậy, Diệp
Vận Thanh bật cười: "Chỉ là bây giờ xem ra, là tôi nghĩ nhiều rồi, cô có lẽ chẳng để ý việc trên tờ báo là thật hay giả. Nghĩ như vậy, lòng tôi
cũng lấy lại được cân bằng rồi."
"Cân bằng." Tô Tú ngày càng không hiểu ý của cô.
"Đúng vậy." Diệp Vận Thanh nháy mắt với cô, "Hóa ra không phải một mình tôi đơn phương."
Mặc dù trước kia làm gia sư cho Diệp Tiểu Vũ nhưng Tô Tú hoàn toàn không biết gì về Diệp Vận
Thanh, chợt nhận ra cô rõ ràng là một cô gái không tồi, đáng tiếc cũng
bi Lục Lan Xuyên bỏ lỡ. Tô Tú không hề ngốc ngếch, cô có thể nhìn thấy
nét buồn rầu sau vẻ ngoài vui vẻ của Diệp Vận Thanh, cô ấy thật sự thích Lục Lan Xuyên.
***
Hai người phụ nữ gặp mặt so với dự liệu quá là khác nhau, còn có chút giảm giác mới gặp đã thân, Diệp Vận Thanh kể cho Tô Tú nghe những chuyện mất mặt khi làm biên tập
viên, làm Tô Tú cười liên tục. Khi Lục Lan Xuyên mở cửa đi vào liền thấy cảnh hai người vui vẻ hòa thuận, Tô Tú thoải mái cười đùa với Diệp Vận
Thanh.
Hai hàng lông mày kết thành một đường, ánh mắt hững hờ nhìn Diệp Vận Thanh, "Em sao lại ở đây?"
"Tìm vợ anh tán chuyện." Diệp Vận Thanh ung dung khoanh tay, thấy hắn mặt mày tăm tối, trong lòng rốt cục vẫn có chút buồn bã.
Lục Lan Xuyên nhìn Tô
Tú, thấy sắc mặt cô như thường lệ, không có biểu hiện gì là không vui
vẻ, nhưng so sánh như vậy, lòng hắn bỗng chán nản. Tốt xấu gì cũng là
người yêu cũ của hắn, Tô Tú thật là một chút cũng không để tâm!
Tô Tú không những không để tâm, lúc Diệp Vận Thanh muốn đi còn mở miệng mời cô ấy ở lại ăn cơm.
Dù là vì phép lịch sự
nhưng Lục Lan Xuyên nhìn cô với Diệp Vận Thanh nói cười vẫn cảm thấy tức giận. Diệp Vận Thanh thấy hắn đen mặt, cười ngày càng xấu xa.
May mà cô có nhãn lực tốt, kiên quyết từ chối. Lục Lan Xuyên nhân cơ hội đưa cô ra cửa bình tĩnh nói: "Sau này đừng tìm cô ấy."
"..."
Diệp Vận Thanh thấy sắc
mặt hắn càng khó coi, cảm thấy vui đùa cũng đã đủ rồi, nghiêm mặt nói:
"Lam Xuyên, hai người sẽ không có kết quả đâu." 2
Lục Lan Xuyên siết chặt tay, nhăn mày, "Không cần em bận tâm."
"Anh không nhìn ra à? Cô ấy không để tâm đến anh, cũng không tín nhiệm anh. Tin tức trên báo,
lúc em nhắc đến với cô ấy, nửa điểm phản ứng cũng không có, không ngạc
nhiên cũng không giận hờn, nói trắng ra là vì sao? Nói trắng ra giữa hai người chẳng có tín nhiệm, cô ấy cảm thấy đó đúng là sự thật. Hôn nhân
không có tín nhiệm, anh nghĩ có thể níu giữ được bao lâu?"
Hai người đứng ở lối ra
vào khu vườn, Lục Lan Xuyên an tĩnh nghe cô nói xong rồi mới lạnh nhạt
mở miệng, "Anh sẽ để cô ấy tin tưởng anh lại lần nữa."
Hắn nói xong liền quay
nhanh vào trong nhà, chỉ còn lại Diệp Vận Thanh đứng ngây ngốc như cũ.
Rất lâu sau, cô mới gượng cười, mang chút thê lương, "Đồ ngốc, em chỉ
đang lo lắng cho anh."
Vào trong nhà, Lục Lan
Xuyên thấy Tô Tú lại ngồi trên xích đu xem sách, nghe tiếng hắn bước đến có chút ngoài ý, "Sao quay về nhanh vậy?"
Câu này làm Lục Lan Xuyên càng thêm ấm ức, hắn đứng đối diện cách cô vài bước chân.
Trong mắt có ý tức giận
mơ hồ, Tô Tú cũng nhìn ra sắc mặt hắn không tốt, trong lòng nghĩ diễn
không nổi nữa à? Nhưng một giây sau Lục Lan Xuyên đã bước đến trước mặt, ôm trọn cô vào lòng.
Tô Tú cứng đờ, tròn mắt nhìn hắn.
Hắn ôm cô thật chặt, áp
đầu cô vào lồng ngực mình, "Tô Tú, đừng nghĩ đến việc đem anh đẩy cho
ai, lão tử cả đời này chỉ biết mình em thôi."
Em có thể chán ghét anh, cũng có thể tiếp tục hận anh nhưng không được liều mạng đẩy anh ra có
được hay không? Em có từng nghĩ tim của anh cũng biết đau.
Tô Tú nghe rõ nhịp đập liên hồi của tim hắn, dùng sức cắn chặt môi, "Lục Lan Xuyên, chúng ta..."
"Cho cả hai chúng ta một cơ hội có được không?" Lục Lan Xuyên nói rất nhỏ, giọng pha chút run
rẩy, "Em biết rõ là anh không thể để em đi, vậy vì sao không thử cho anh một cơ hội, có lẽ mọi chuyện sẽ khác thì sao?"
Tô Tú đang ở trong lòng
hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đang áp vào lồng ngực hắn, cảm nhận rõ tiếp xúc
mềm mại, rõ ràng là gần đến thế. Nhưng hắn cảm thấy xa cách không thể
nào chạm tới được, lòng cô rốt cục đang nghĩ cái gì?
Thấy cô không có ý định
trả lời ngay lập tức, hắn có chút vui, hắn nắm bả vai cô khéo rộng
khoảng cách giữa hai người ra một xíu, chăm chú nhìn vào đôi mắt đen láy của cô, "Hoặc là em cho anh một kỳ hạn, nếu anh có thể làm cho em tiếp
nhận anh lần nữa thì chúng ta liền ở bên nhau, nếu không thể..."
Hắn ngừng lại, giọng nói ngày càng nhỏ lại, chỉ chăm chăm nhìn cô.
"Nếu không thể thì sao?" Giọng Tô Tú cũng run lên.
Lục Lan Xuyên đình trệ,
ánh nhìn của cô đâm thẳng vào mắt hắn đau đớn, nếu không thể thì hắn có
thật sẽ để cô đi không? Tô Tú mất kiên nhẫn nhìn hắn, nhưng hắn chẳng có dũng khí để nói ra đáp án.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT