Ngày hôm sau Lưu Tịnh có chuyện nên không đến, trong xưởng bây giờ đang thiếu nhân công nên không thể rời ra được. Tô Tú mấy năm nay bệnh lớn bệnh nhỏ cô đều tự mình gánh vác, cho nên không cảm thấy có vấn đề gì cả.
Thật ra cũng chẳng có chuyện gì phải lo lắng, chỉ là truyền dịch với làm vài xét nghiệm thông thường, nhưng một mình cô vẫn có chút bất tiện, may mà có y tá bên cạnh giúp đỡ.
Ở giường bệnh kế bên là một bà cụ, chắc tầm hơn bảy mươi tuổi, thấy cô như vậy liền hỏi: "Cô nương, sao cháu chỉ có một mình, chồng cháu đâu?"
Trên tay cô mang một chiếc nhẫn kim cương to như vậy, muốn người khác không chú ý cũng khó.
Tô Tú nói lấy lệ: "Anh ấy đi công tác rồi."
Bà cụ tỏ vẻ ghét bỏ nói:"Đi công tác cũng phải có họ hàng bên chồng đến chăm cháu chứ, tụi trẻ bây giờ chẳng biết thương người.". Bà cụ này có vẻ rất thích lo chuyện bao đồng.
Tô Tú cũng chỉ cười trừ, đừng nói đến Lục Lan Xuyên của hiện tại, Lục Lan Xuyên của trước kia cũng sẽ không vì chuyện cô bị bệnh nhẹ như vậy mà vứt bỏ công việc. Còn như người thân của hắn, cô càng không muốn nghĩ thêm...
Đợi đến buổi trưa, người nhà đưa cơm đến cho bàcòn mang theo cả cháu nhỏ cho nên trong phòng bệnh vô cùng náo nhiệt. Người nhà bà cụ nhiệt tình mời Tô Tú cùng ăn, Tô Tú nói gì cũng không lại đành phải tự đi đến nhà ăn mua cơm.
Có rất nhiều thời điểm con người ta chưa hẳn là sợ cô đơn, mà là sợ bị so sánh. Lúc ấy, một nhà già trẻ ngồi bên nhau cười cười nói nói bên cạnh, một mình Tô Tú ngồi ăn cơm trên giường bệnh, liền cảm thấy rất gượng gạo.
Cô ăn vài miếng trong hộp cơm, bỗng chẳng còn muốn ăn nữa, trong lòng nghĩ, nhà ăn bệnh viên nên cố gắng cải thiện.
Người nhà bà cụ vẫn ở đây, Tô Tú ăn cơm xong liền đi dạo trong viện, ngồi ngây ngốc ở trên ghế dài.
Hôm nay thời tiết vô cùng tốt, ánh nắng không quá gay gắt vì thế người ở trong sân viện khá đông. Phía xa xa có bệnh nhân được người nhà dìu đi từng bước, còn có trẻ em nô đùa qua lại, nơi nơi đều là tiếng người, đâu đâu cũng là cảnh tượng hạnh phúc. Tô Tú ngắm nhìn trong lòng có chút ghen tị.
Cảm giác cô đơn vô cũng tệ, cô thú nhận. Thậm chí đã trải qua nhiều lần như vậy, nhưng trong thâm tâm vẫn rất sợ cô đơn... một mình sống, một mình ăn cơm, vô cùng gò bó, ai cũng sẽ không thích cảm giác đó.
Bên cạnh bỗng xuất hiện thêm một người, chiếc ghế phải chịu thêm sức nặng mà lõm xuống.Tô Tú vô thức quay đầu lại, sau đó liền chết lặng.
Người đó cũng đang chăm chú nhìn cô, rất tự nhiên duỗi cách tay đặt trên thành ghế sau lưng cô, "Không ở trong phòng bệnh nghỉ cho khỏe, bác sĩ nói em có thể ra gió à?"
***
Lục Lan Xuyên bỗng dưng xuất hiện, Tô Tú cảm thấy đầu óc trống rỗng, lâp tức trau mày truy hỏi hắn, "Anh sao lại ở đây?"
Lời này hình như trước đấy cô cũng hỏi qua, dường như sau khi kết hôn có hai lần đi công tác, hắn đều quay về sớm hơn dự tính. Chỉ là câu trả lời lần này của Lục Lan Xuyên không giống lần trước. Hắn hạ thấp giọng nói với cô: "Nhớ em."
Lục Lan Xuyên thản nhiên nói ra, dịch lại gần cô chút nữa, hơi thở sạch sẽ phả lên má cô nhè nhẹ, tiếp tục nói: "Từ lúc bắt đầu đi anh luôn nhớ em, biết em mắc bệnh, rốt cục cũng có cớ để quay về thăm em."
Hắn xuất hiện đột ngột lại còn nói những lời quái lạ như vậy, Tô Tú bỗng chẳng biết nên đáp lại như thế nào, chỉ nhìn hắn tràn đầy nghi ngờ.
Trong lúc cô phân tâm, con ngươi hắn càng thêm sâu, cơ thể vươn nhẹ ra trước để chạm lên đôi môi phấn hồng mền mại của cô.
Tiếng cười đùa không ngớt của trẻ con ở phía xa xa truyền vào tai. Tô Tú giương to mắt, cảm thấy trên môi như có dòng điện chạy qua, bất ngờ bừng tỉnh lại, muốn đưa tay đẩy hắn ra.
Lục Lan Xuyên lại đã biết mà rút lui trước, ánh mắt hắn vẫn nhìn cô đăm chiêu, sau đó nói: "Không sao rồi, anh sẽ ở bên cạnh em, sẽ không để em một mình nữa."
Tô Tú vẫn không nhịn nổi mà giễu cợt, "Ai cần anh ở bên cạnh, nên làm gì thì làm đi."
"Buổi trưa đã ăn chưa? Buổi tối muốn ăn cái gì, anh sẽ bảo Lục Khuyên Nhi mang đến."
Lời của cô hoàn toàn bị lờ đi,hiện giờ dù Lục Lan Xuyên dở trò khốn nạn gì mà chẳng được. Tô Tú nhìn hắn hồi lâu, bật cười khanh khách, "Chi bằng anh sang khoa thần kinh kiểm tra đi. Dường như mắc bệnh rất lâu rồi."
"Đợi em khỏe rồi, em đưa anh đi."
Tô Tú khinh bỉ quay đầu đi, trong lòng suy nghĩ cẩn thận, con người này ngày càng bất thường, dạo này làm nhiều việc hoàn toàn không giống trước...
Lục Lan Xuyên cũng không thúc ép cô về phòng bệnh, một mực ngồi cùng cô, thỉnh thoảng nói vài lời, trong mười câu thì Tô Tú trả lời được tầm một câu.
Hai người cứ ngồi như vậy rất lâu, đợi đến lúc Tô Tú quay về phòng bệnh, ánh mắt bà cụ giường bên luôn dán chặt trên người Lục Lan Xuyên.
"Xin chào." Lục Lan Xuyên chủ động chào hỏi đối phương.
Bà cụ gật đầu, ngay sau đó liền híp mắt cười, "Anh chính là chồng cô ấy à?"
Lục Lan Xuyên mỉm cười gật đầu, chằng ngờ bà cụ lập tức đổi mặt, "Dáng vẻ trông có vẻ ổn, sao mà lại chẳng biết thương vợ chút gì. Kiếm nhiều tiền có tác dụng gì? Đến lúc vợ mình chạy đi rồi anh có tiền cũng không thể tìm lại được."
Trước kia Lục Lan Xuyên nhất định sẽ mỉa mai lại nhưng lần này Tô Tú phát hiện hắn hoàn toàn không có phản ứng, còn gật đầu thừa nhận, "Vâng."
Tô Tú càng phát hiện người này quá là kỳ quái, nhìn hắn hoài nghi. Lục Lan Xuyên quay đầu lại mỉm cười với cô, tựa như cam kết: "Sau này cháu sẽ dụng tâm đối xử với cô ấy ."
Dụng tâm, tên này vốn dĩ không có lòng tốt. Tô Tú như thể đang nghe câu chuyện buồn cười nhất trên đời này, khinh thường quay mặt đi.
***
Sau đó Lục Lan Xuyên chẳng đi đâu, một mức đóng tròn vai "ông chồng tốt", chăm sóc cô chu toàn. Bởi còn có người ở bên cạnh nên cô không đối xử với hắn quá lạnh nhạt, nhưng nhịn một hồi rốt cục cũng không nhịn nổi mà cắt ngang: "Anh chơi đủ chưa? Mau đi đi."
"Đi đâu?"
"Công ty anh không có việc à?"
"Có việc Lục Khuyên Nhi sẽ gọi cho anh." Lục Lan Xuyên bổ quả táo trong tay, lại đưa một miếng nhỏ đến bên miệng cô, "Mở miệng."
Tô Tú nghiến răng: "Vậy anh đừng có đùa nữa được không?"
Lục Lan Xuyên tỏ vẻ ngờ vực, Tô Tú cười châm biếm: "Nhìn anh làm ảnh hưởng đến tâm trạng, không tốt cho việc hồi phục."
Câu này dường như quá
tổn thương lòng tự trọng của hắn, Lục Lan Xuyên cuối cùng cũng im lặng.
Hắn nhìn cô chằm chằm, được một lúc lâu mới nói: "Vậy em có cần ngủ một
chút không, ngủ rồi sẽ không nhìn thấy anh nữa."
Tô Tú: " ..."
Cuối cùng Tô Tú cũng
hiểu ra, Lục Lan Xuyên không có việc gì để làm cho nên dùng cách này để
trêu đùa cô, tìm vui vẻ ở cô? Cô nằm trên giường đọc sách, quyết định
không để ý đến người này nữa, đợi đến khi mất hứng hắn sẽ tự rời khỏi.
Mặc dù cô đã phớt lờ hắn, Lục Lan Xuyên lại chẳng thấy nhàm chán, chăm
chú vào điện thoại chẳng biết là đang nghiên cứu cái gì.
Đến khi trời chuyển tối, Lục Khuyên Nhi mang cơm qua, lại còn mang theo cả đồ vệ sinh cá nhân
của Lục Lan Xuyên, khóe miệng Tô Tú co rút, "Anh rốt cục muốn làm gì?"
"Chăm sóc em." Lục Lan
Xuyên sắp xếp đồ đạc xong xuôi , sau đó nhìn cô vô cùng nghiêm túc, "Anh biết nhìn thấy anh em chẳng vui vẻ gì cho lắm, nhưng để em một mình, em cũng sẽ không vui cho nên hai người vẫn tốt hơn là một đi, tối thiểu
thì sẽ không cô đơn."
Hắn đi lấy nước cho cô
uống thuốc, Tô Tú nhìn hắn rời khỏi phòng bệnh, chẳng thể nói ra cái gì, vốn dĩ khả năng ăn nói của cô không bì được với hắn.
Khẩu chiến ban ngày còn
đỡ chút nhưng đến đêm Tô Tú bắt đầu phiền muộn. Bởi vì ở phòng bệnh
thường không có giường cho người nhà bệnh nhân, Tô Tú kìm nén sự tức
giận trong lòng, có ý tốt nhắc nhở hắn, "Lục Lan Xuyên, anh chắc chưa
đến mức chiếm chỗ ngủ của bệnh nhân chứ?"
Kết quả đã chứng minh cô lại đánh giá quá cao nhân phẩm của người này, hắn trịnh trọng trả lời:
"Giường ở nhà khách lần trước cũng không quá khác với cái này, anh ngủ
rất ngoan, em không cần lo lắng."
Lo lắng cái con quỷ! Tô Tú thực sự nổ cơn tam bành.
Nhân lúc Lục Lan Xuyên
đi làm vệ sinh cá nhân bà cụ giường bên khuyên nhủ cô: "Cô nương, hai vợ chồng giận dỗi cũng có một giới hạn nhất định, cháu cứng rắn quá cũng
không được. Bà thấy anh ta đã thành thật nhận sai, cũng coi là được rồi, cháu xem bộ dạng chồng cháu cũng khá, lỡ như cháu không quan tâm anh
ta, loại người này thực sự rất được săn đón."
Tô Tú vân vê hai bên thái dương đến phát đau, "Nếu có người nào thì cháu nhất định sẽ cảm ơn cô ta!"
Bà cụ kế bên ngạc nhiên mãi sau vẫn không thể nói ra lời nào, suy nghĩ của giới trẻ bây giờ thế hệ trước không tài nào hiểu nổi.
Vừa đúng lúc Lục Lan
Xuyên đi ra từ nhà vệ sinh, nghe rõ những gì cô nói nhưng hắn không hề
nhắc lại, trong lòng trống rỗng, chênh vênh. Cảm thấy dù nỗ lực bao
nhiêu đều không được ghi nhận, đại khái là như vậy?
***
Ban đêm Tô Tú buộc phải
ngủ cùng Lục Lan Xuyên, may mắn là người này ở phòng bệnh sẽ không giám
hồ nháo, Tô Tú quay lưng về phía hắn. Nhưng lồng ngực nóng rực của Lục
Lan Xuyên dán chặt vào lưng cô. Cô làm thế nào cũng không ngủ được, như
thể phía sau lưng đang có một trái bom vậy.
Cụ bà giường kế bên đã ngủ từ lâu rồi, bà ngủ đặc biệt sâu giấc, hơn nữa còn phát ra những tiếng ngáy khe khẽ.
Hai chiếc giường đều có màn che, lúc ngủ có thể buông xuống để tạo ra một không gian tách biệt nho nhỏ.
Lúc này Tô Tú cảm thấy
xung quanh bị bao bọc mở hơi thở của Lục Lan Xuyên, làm toàn thân cô
không chỗ nào được thoải mái, nhưng lại chỉ có thể giữ nguyên tư thế này để tránh hắn.
Vốn dĩ Lục Lan Xuyên
cũng chưa ngủ, đăm chiêu nhìn phía sau cô, ánh trăng mờ nhạt, chỉ có thể thấy hình dáng mơ hồ của cô, dù chỉ như vậy cũng làm nhịp thở của hắn
trở nên gấp gáp.
Ngực của hắn bao lấy cô
thật kỹ, quấn chặt trong chăn, hai người kề sát như vậy, một chút suy
nghĩ lệch lạc mà hắn đều không có thực sự là lừa người.
Hắn vô thức ôm cô càng
chặt, Tô Tú dường như bị hắn ép đến khó chịu, kìm chế hạ thấp giọng nói: "Lục Lan Xuyên, anh đừng có mà được voi đòi tiên."
Lục Lan Xuyên không trả lời, qua một lát bỗng xoay người cô lại, sau đó cả thân thể to lớn phủ lên.
Tô Tú còn chưa kịp phản ứng lại thì hắn đã kéo chăn lên trùm lên, hai người đều chìm trong bóng tối.
Mắt Tô Tú mở lớn nhưng
chẳng thấy cái gì, chỉ cảm nhận được hô hấp nóng bỏng của hắn đang phả
trên má mình. Tim hắn dường như đập cũng đặc biệt nhanh, lồng ngực nặng
nề đè lên cô.
"Anh làm gì?"
"Suỵt" Ngón tay hắn đặt
lên môi tỏ ý không cho cô nói, bởi vì tầm nhìn hạn chế cho nên thính
giác đặc biệt nhạy bén, giọng nói trầm thấp của hắn càng rõ ràng hơn,
"Tối qua gọi cho em xong, tất cả suy nghĩ của anh đều là em. Có lúc lo
em không có người chăm sóc, có lúc lại lo tiểu bạch kiểm kia nhân cơ hội chen vào."
Tô Tú muốn phẫn nộ, hắn
còn có giám nhắc tới Cao Hàn, nếu không phải là sợ hắn trút giận lên Cao Hàn, ngày hôm đó cô cũng không cần phải trốn tránh đối phương, sau đó
cũng sẽ không bị dầm mưa mà thành như này.
Tuy nhiên Lục Lan Xuyên rất nhanh đã tiếp tục nói, nhưng lời nói đó làm Tô Tú ngẩn người.
"Trước giờ chưa có lần
nào, anh không chờ đợi được mà muốn đến bên một người. Thấy một mình em
ngồi ngẩn người trên ghế dài, anh càng cảm thấy khó chịu, em thà cô đơn
một mình cũng không cần đến anh chăm sóc..."
Đúng là nhìn không ra,
Tô Tú lại nhận ra vài phần thất vọng trong giọng nói của hắn, cô cảm
thấy mình nhất định là nghe nhầm rồi, hơn nữa những lời này có có ý gì,
là ám chỉ hắn đối với cô...
Cô không giám nghĩ thêm, việc nhận thức như vậy với cô chẳng có chút vui sướng gì ngoài cảm giác châm biếm.
Lục Lan Xuyên yên lặng,
sau đó lôi điện thoại từ dưới gối lên, ánh sáng chói mắt rọi trong không gian chật hẹp. Cô đột nhiên bị rơi vào trong con mắt đen tối của hắn,
hắn nhìn sâu vào cô, hai con ngươi như động đen không đáy.
"Em lúc nào mới có thể dùng tâm nhìn anh, Tô Tú, anh lần này là thật..."
Là thật gì chứ, hắn chưa nói ra, Tô Tú chỉ có thể nín thở nhìn hắn, trong lòng liên tiếp cảnh
cáo bản thân, không được tin, dù hắn nói cái gì cũng không được tin! Tin tưởng con người này kết quả chính là rơi vào địa ngục mãi không thể
chuyển mình, con người này giỏi nhất là lừa gạt.
Ngón tay hắn vuốt ve
trên môi cô, sau đó từ từ cúi đầu xuống, Tô Tú quay đầu đi, nhưng lại bị nắm lấy cằm quay lại. Hai người đối mặt nhau, chiếc giường bệnh nhỏ hẹp vang lên tiếng kẽo kẹt.
Đánh thức người ở giường kế bên, mặt Tô Tú bỗng đỏ rực.
"Anh không làm loạn."
"Không cần."
"...."
"Lục Lan Xuyên!"
"Được thôi, thơm một cái, thật đấy."
Tô Tú chẳng có biện pháp gì bị hắn quấy rối, mà sức lực lại không đấu lại hắn, hai người vật lộn trong chăn thành một cụm.
***
Buổi trưa ngày hôm sau
Lục Lan Xuyên rời đi một lúc, đi đâu cũng nói, Tô Tú chẳng tò mò hay
quan tâm, hơn nữa tên đó rời khỏi để cho tinh thần cô không phải căng
thẳng nữa.
Bà cụ thấy cô thật cổ quái, vẻ mặt ám muội.
Nhớ lại việc nửa đêm
ngày hôm qua, Tô Tú cảm thấy rất khó xử, ngại ngùng cầm lấu tờ báo trên
đầu giường xem, cố gắng tránh khỏi ánh mắt dò xét của bà cụ. Chỉ là tiêu đề trên tờ báo quá bắt mắt, ngay lập tức cuốn hút sự chú ý của cô, lại
còn có một bức ảnh to cực kỳ rõ nét, nhìn một hồi lâu cô mới lấy lại
tinh thần. +
Hóa ra, Lục Tử Tây quay về rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT