"Được rồi, để lửa nhỏ hầm từ từ." Lục Khuyên Nhi khoanh tay đứng trước của nhà ăn, hất nhẹ cằm, điệu bộ vênh mặt sai khiến.

Lục Lan Xuyên cũng hiếm khi nghe theo lời cậu ta, sau khi vặn nhỏ lửa, lại mở nồi canh ra xem, hơi nóng từ trong nồi đang sôi sùng sục tỏa ra bên ngoài, ngửi thử một hơi, hương thơm tràn vào trong mũi. Thấy hắn cẩm thận như vậy, Lục Khuyên Nhi liền bĩu môi.

"Anh đối với chị dâu tốt như vậy, sáng tinh mơ đã đi mua nguyên liệu tự mình xuống bếp nấu canh, nhưng người ta cảm kính mới được chứ."

Thực sự Lục Khuyên Nhi không hiểu nổi Lục Lan Xuyên, Tô Tú vừa nhìn đã biết chẳng để tâm đến hắn, vừa không muốn gặp cũng không quan tâm, nhưng hắn lại một lòng một dạ với người ta.

Chẳng lẽ đây gọi là.... Tự ngược? Càng không được lại càng thấy tốt?

Lúc đầu Lục Lan Xuyên không hiểu ý cậu ta, đợi đến khi rửa tay đi ra, mới duỗi chân đạp cậu một phát, "Tôi tự nguyện, liên quan cái rắm gì đến cậu."

Lục Khuyên Nhi " tặc" một tiếng, "Lại còn không cho nói, quý báu đến như vậy ư? Anh rốt cục ham muốn cô ta ở điểm nào?"

Câu này vừa nói xong, Lục Lan Xuyên bỗng trầm ngâm nhìn hắn, "Chẳng ham muốn cái gì, chỉ muốn đối tốt với cô ấy chút."

Miệng Lục Khuyên Nhi mở lớn, mắt cũng giật giật, "Trước kia anh không đối tối với cô ta cho nên muốn bù đắp, là ý này đúng không?"

"Bù đắp cái con quỷ, anh muốn đối tốt với cô ấy thì sao nào, anh không muốn cô ấy phải làm cái gì, chỉ muốn cô ấy thành thực ở bên cạnh anh là được rồi!" Bây giờ hắn không giám vọng Tô Tú cho hắn cái gì, yêu hay không, sợ là mãi mãi cũng không đợi được, hai người nếu cứ như vậy sống hết một đời hắn cũng khá thỏa mãn.

Một câu nói đã làm cho Lục Khuyên Nhi phải nhìn với con mắt khác, giơ ngón tay cái với Lục Lan Xuyên, "Anh giác ngộ như vậy, chắc chắn là tình cảm cao quý chỉ là em... nghe không hiểu."

Biết rằng bên cạnh mình toàn là những người thô kệch, Lục Lan Xuyên quyết định không phí lời với cậu ta, trực tiếp đi về phía sô pha trong phòng khách. Lục Khuyên Nhi lầm bẩm phía sau hắn, "Vì sao chị dâu lại ghét anh? Giống như hận kẻ thù giết cha vậy, mỗi ngày nhìn thấy anh đều cau mày lạnh lùng như thể chỉ mong anh sẽ biến mất ngay lập tức."

Vấn đề này hắn từ sớm đã muốn hỏi, nhưng vẫn chưa có cơ hội, hôm nay cuối cùng cũng nói ra lại cảm thấy lo lắng bất an. Quả nhiên Lục Lan Xuyên quay đầu nhìn hắn hung dữ, ánh mắt lạnh băng đó làm hắn không khỏi rét run, nhanh chóng ngậm kín miệng.

Kết quả sau khi người đó ngồi lên sô pha lại lạnh giọng nói với hắn, "Nhớ kỹ, là anh có lỗi với cô ấy, cô ấy hận anh như thế nào đều là đáng đời anh. Sau này đừng có ý kiến gì về cô ấy ở sau lưng, càng không cho phép tỏ thái độ với cô ấy, cẩn thận anh chỉnh đốn cậu."

Lục Khuyên Nhi cảm thấy gần như không quen biết người trước mặt, trước kia Lục Lan Xuyên làm gì nói ra hai chữ "đáng đời", hắn thậm chí còn không tin vào báo ứng.

"Cậu nói còn ba tiếng nữa?"

Lục Khuyên Nhi "A" một tiếng rồi mới hiểu ra hắn là đang nói tới việc hầm canh, cho nên gập đầu, "Đây là bí quyết gia truyền của nhà em, rất hữu hiệu cho việc chữa ho vì thế anh phải nhẫn nại chút."

Lục Lan Xuyên không trả lời tiếp, cầm tờ báo ở trên bàn lên xem.

Lục Khuyên Nhi cũng cảm thấy hai đại nam nhân tâm sự với nhau cũng kỳ quái, lôi điện thoại ra chuẩn bị chơi game, nhưng điện thoại vừa mới móc ra, bỗng thấy Lục Lan Xuyên bật dậy, sắc mặt u ám dọa người, dừng như xem phải tin tức khủng khiếp gì.

"Sao vậy?" Lục Khuyên Nhi tò mò ghé đầu qua, vừa nhìn lập tức sững sờ.

***

Trên mặt báo có hình Diệp Vận Thanh cùng Lục Tử Tây đang đi ra từ sân bay, hai người nói cười hòa hợp, mấy tờ báo giải trí này giỏi nhất là việc nói những lời vô căn cứ cho nên tiêu đề làm cho người ta nghĩ rất lệnh lạc. Cái gì mà biên tập viên xinh đẹp đón em chồng tương lai về nước, ở nước ngoài đã cùng vị hôn phu đoàn tụ thân mật, dường như gương vỡ lại lành.

Điểm mấu chốt là dưới bức ảnh còn có hình của Lục Lan Xuyên, từ từ để tờ báo về bàn trà. Nhưng càng yên tĩnh càng có thể thấy được hắn đang kìm nén tức giận, Lục Khuyên Nhi chỉ cảm thấy thật khủng bố, gượng cười, "Loại chuyện này chị dâu cũng sẽ không cho là thật đâu, biết rõ rằng loại báo lá cải toàn viết vớ vẩn mà."

Người một mực không nói gì nãy giờ quay đầu nhìn cậu ta, sắc mặc còn khó coi hơn cả trước, "Cậu cũng không tin tôi?"

Lục Khuyên Nhi trong lòng nghĩ người đàn ông này gặp gặp dịp thì chơi không phải rất thường xuyên sao? Lục Lan Xuyên với Diệp Vận Thanh cũng được vào năm rồi, ở nước ngoài gặp lại đúng lúc cô đơn, có chút không kiềm chế được cũng là chuyện thường.

Chỉ là cậu ta thấy Lục Lan Xuyên tỏ ra nghiêm trọng như vậy ,bất giác nghiêm túc lại, "Em đương nhiên tin tưởng anh rồi, chị dâu nhất định cũng tin! Hơn nữa, cô ấy có lẽ không để ý đâu..."

Sắc mặt Lục Lan Xuyên càng tồi tệ, sắc mặt hắn như thể hận không thể lập tức ăn cậu ta, Lục Khuyên Nhi biết điều mím chặt môi không nói lời nào nữa.

Lục Lan Xuyên khoanh tay trầm tư, thực ra Lục Khuyên nhi nói đúng, Tô Tú từ đầu đã không để ý hắn với Diệp Vận Thanh có cái gì hay không, hoặc có thể nói Tô Tú đến tám phần là đang hy vọng tin tức này là thật? Lúc nghĩ như vậy, trong lòng cảm thấy thê lương, nhưng hắn lập tức không có thời gian suy nghĩ việc này nữa, nhìn Tử Tây trong bức hình nhíu mày.

Lúc hắn đi Tử Tây chẳng nói gì nhưng hắn vừa rời khỏi một ngày, cô ấy đột nhiên âm thầm trở về...

Vì sao?

Nghĩ đến một khả năng, tinh thần trong chốc lát bị dồn ép lên đến cực đỉnh, nhanh chóng cầm điện thoại gọi cho Tử Tây, bên kia lại chẳng có ai nhận.

Lục Lan Xuyên ngồi không yên, lập tức cầm áo khoác bước vội ra ngoài.

"Ây..." Lục Khuyên Nhi ở phía sau gọi hắn, "Anh đi đâu đấy! Canh còn chưa nấu xong mà."

Trả lời cậu ta là một tiếng đóng cửa rung trời, Lục Khuyên Nhi chớp chớp mắt, vò đầu bối rối. Hóa ra Lục Lan Xuyên không chỉ làm sai dịch cho vợ mà còn sợ bà xã, sợ vợ nổi giận đến như vậy?

***

Phóng xe đến bệnh viện, Lục Lan Xuyên quả nhiên không thấy Tô Tú trong phòng bệnh, tim hắn bỗng thắt chặt, gấp rút hỏi bà cụ giường kế bên.

Cụ bà nghĩ một lát, có chút không chác chắn, "A, hình như là ra ngoài đi dạo rồi."

Lục Lan Xuyên lại chạy một mạch ra sân viện, người trong viện lúc này không nhiều, hắn rất nhanh nhìn thấy Tô Tú trong đám người. Cô đang đứng dưới một cây liễu không biết đưa tay với cái gì, dùng hết sức để nhón chân lên, bên cạnh còn có một đứa trẻ, cùng cô nói chuyện sôi nổi. Hắn cuối cùng cũng thở ra một hơi, bước đến gần mới phát hiện ra Tô Tú là đang giúp tiểu gia hỏa kia lấy chiếc máy bay điều khiển từ xa.

"Để anh." Thân hình Lục Lan Xuyên rất cao, chỉ cẩn vươn cánh tay lên chút là có thể lấy xuống được.

Tô Tú quay người lại, hai người gần sát nhau, Lục Lan Xuyên rủ mắt quan sát vẻ mặt của cô nhưng lại thấy cô chẳng tỏ ra thái độ gì, thậm chí còn thản nhiên đối diện với hắn.

Hắn nghĩ có lẽ cô chưa nhìn thấy cái gì...

Bạn nhỏ bên cạnh cực kỳ vui vẻ, luôn vỗ tay tán dương, khi Lục Lan Xuyên đem máy bay điều kiển từ xa cho bé, tiểu gia hỏa vẫn còn nhảy lên vài cái, "Chú tuyệt quá."

"Lần sau phải cẩn thận, nếu lại mắc lên cây nhớ phải nhờ người lớn giúp, không được tự mình trèo lên." Tô Tú cúi người nói với bé trai, còn cười véo mũi bé.

"Cảm ơn dì, cháu nhớ rõ rồi ạ." Bé trai trông khỏe khoắn hoạt bát, ngây ngô cười, sau cùng vẫy tay với hai người rồi chạy đi.

Tô Tú đứng nguyên chỗ cũ chờ cậu bé chạy đến bên người nhà mới từ từ quay người đi về, ý cười trên môi dần dần biến mất.

Lục Lan Xuyên nhớ lại tình cảnh lần Tô Tú đưa con gái của Triệu Trinh đi khám bệnh, hắn đưa tay ra nắm lấy vai cô, nhẹ giọng hỏi: "Em rất thích trẻ con à?"

Lời này vừa nói ra, hắn bỗng phát hiện người bên cạnh có chút cứng nhắc, sắc mặt cũng nhợt nhạt hơn. Tô Tú yên lặng chẳng nhìn hắn, nói: "Tôi chỉ thích trẻ con của người khác."

Lục Lan Xuyên nhìn sắc mặt lạnh băng của cô, những lời còn lại không thể nói tiếp, Tô Tú thích trẻ con, cô chỉ là không thích con của hắn, nói cụ thể hơn cô không có ý định sinh con cho hắn.

Thực sự sống chung với nhau càng lâu, Lục Lan Xuyên phát hiện rất nhiều chuyện hắn chẳng cần tìm cô hỏi đáp án, bởi vì trong lòng hắn cũng rất rõ. Tô Tú không để tâm đến hắn, có những chuyện hỏi nhiều rồi, cũng chẳng qua là tự làm nhục mình.

Hai người cùng nhau về phòng bệnh, Lục Lan Xuyên vẫn luôn bất an, Tử Tây bên đó vẫn chưa gọi được, hắn không biết nha đầu đó rốt cục muốn làm cái gì, thỉnh thoảng cầm điện thoại lên kiểm tra, sau đó Tô Tú bất ngờ chủ động hỏi hắn, "Anh có việc à?"

Lục Lan Xuyên bình tĩnh cất điện thoại đi, "Không có."

Tô Tú yên lặng nhìn vào mắt hắn, ánh mắt cô có lúc như thể biết nói chuyện, nhưng lúc này hắn lại đọc không hiểu.

Sau một lúc, Tô Tú mới quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Anh nếu có việc bận thì đi đi, không cần ở đây mãi đâu."

Lục Lan Xuyên bắt lấy tay của cô, bao chặt trong lòng bàn tay, có chút chơi xấu, "Em muốn đẩy anh đi? Được, chủ động thơm anh thì anh sẽ đi."

Tô Tú trong lòng nghĩ khả năng diễn suất của tên này còn tốt hơn so với cô nghĩ, trước đó nói đi công tác, sự thật là đưa vợ chưa cưới cũ với em gái đi Pháp, lại còn ra vẻ quan tâm đến cô, may mà cô một mực không tin. Nhưng hà cớ gì phải như vậy? Trong lòng đã không có cô, chi bằng buông tha để mọi người đều vui vẻ.

Lục Lan Xuyên thấy cô vẫn luôn nhìn mình chăm chú, nhướn nhẹ mày. "Nhìn cái gì."

Tô Tú lắc đầu, cuối cùng cũng không nói những lời đó ra. Giữa cô và Lục Lan Xuyên trước giờ chưa bao giờ để cô được lựa chọn, cô chỉ có thể đợi hắn chán ngấy rồi, ngày nào đó sẽ chủ động thả cô đi.

Thấy cô buồn phiền, Lục Lan Xuyên đoán chắc do là ở bênh viện quá lâu, cho nên hắn đề nghị: "Chi bằng quay về nhà? Dù gì cũng có bác sĩ Lưu, ở nhà cũng có thể tiếp tục tiêm truyền."

Đối với đề nghị này, Tô Tú ngay lập tức từ chối, về nhà lúc nào cũng phải đối mặt với hắn, thà rằng ở bệnh viện để được tự tại.

Tiếp đó Tô Tú chẳng hề đả động tớ hắn, Lục Lan Xuyên cùng cô xem ti vi một lúc, rồi mới nhớ đến món canh đang hầm ở nhà, hắn đi ra ngoài gọi điện cho Lục Khuyên Nhi. Cậu ta nói đang mang qua rồi nhưng xe đang bị kẹt ở bãi đỗ xe không có chỗ đậu.

Lục Lan Xuyên chẳng còn cánh nào đành xuống lầu đi tìm hắn, tuy nhiên lúc hắn bước vào thang máy, cửa của thang máy bên cạnh cũng mở ra, một người con gái đi ra từ bên trong.

Cô ấy đi thẳng về phía quầy tiếp tân của bệnh viện, gật đầu mỉn cười với đối phương: "Xin hỏi Tô Tú nằm ở phòng bệnh nào?"

***

Tô Tú đang ở phòng vệ sinh nghe thấy có người nói chuyện với bà cụ giường kế bên, âm thanh rất nhẹ và thấp, trộn lẫn với tiếng của ti vi làm cô nghe không quá rõ. Đúng lúc này bà dì của cô chợt gõ cửa, bụng đau quặn từng cơn, đau đến nỗi không thể cử động, cô chẳng còn tâm trạng chú ý đến tình hình ở bên ngoài.

Đợi khi thấy đỡ đôi chút cô vịn vào tường đi ra ngoài, mới thấy được người ngồi trên giường mình nói chuyện với bà cụ, rõ ràng chỉ là một bóng lưng, nhưng cô ngay lập tức nhận ra đối phương là ai.

Bà cụ thấy cô đi ra liền nói với đối phương: "Ồ, cô ấy đến rồi."

Những ngón tay đang đan lấy nhau của Lục Tử Tây run lên nhè nhẹ, chậm chạp quay mình lại, cô nhìn ra người đang đứng ở hành lang, cổ họng có chút chua chát, mở miệng một cách khó khăn, "Tú, chị Tú Tú."

Tô Tú đứng bất động ở đấy, không hề phát ra một lời, chỉ có đôi mắt đen láy âm trầm nhìn cô ta.

Lục Tử Tây ở trong ký ức dường như chỉ dừng lại là một nha đầu không hiểu chuyện, lúc nào ở sau lưng gọi "chị Tú Tú". Bởi vì từ nhỏ đã mất mẹ, cô ta không có quá nhiều đặc điểm vốn có của con gái, Tô Tú dạy cô để tóc dài như thế nào, làm sao để chải tóc đuôi ngựa, mua cho cô búp bê màu hồng phấn, đưa cô đi mua chiếc váy ngắn đầu tiên...

Thế mà hôm nay đứng trước mặt cô, đã chẳng còn là Lục Tử Tây đó nữa rồi.

Cô ta lớn lên dong dỏng thanh tú, khuôn mặt trắng ngần được trang điểm nhẹ, mái tóc đen nhánh xõa trên vai, còn mặc những đồ cao cấp trên người, khi kết hợp với phòng bệnh phổ thông này có cảm giác không được ăn nhập,.

Tô Tú biết, cô ta học thiết kế thời trang ở nước ngoài, nghe nói bây giờ đang là nhà thiết kế thời trang ở một công ty nổi tiếng.

Lục Tử Tây lúc này, toàn thân từ trên xuống dưới đều tỏa ra: tiền đồ vô lượng, tương lai sáng sủa.

Tô Tú không nói, khó khăn dựa vào bức tường để bước về giường bệnh, cô cảm thấy khó chịu tột độ, không chỉ ở cơ thể mà còn ở tinh thần. Hóa ra cứ nghĩ rằng bản thân đã đưa mọi truyện vào trong quên lãng, nay lại bị hai anh em này từng chút từng chút bóc ra, máu lại một lần nữa rỉ ra đầm đìa.

Lục Tử Tây bất an nhỉn cô, chờ cô đi đến lại gần chút rồi, gọi cô tiếp một tiếng: "Chị Tú Tú."

Tô Tú nhắm mắt thốt ra hai chữ, " Ra ngoài."

Cô vẫn không nhìn Lục Tử Tây, thậm chí lúc nói ra hai chữ này cũng không có cáu giận nhưng Lục Tử Tây đã nghe ra sự chán ghét sau lời nói của cô.

Cô ta lúng túng đứng nguyên chỗ đó, lâu sau đó mới nhỏ giọng nói: " Em biết chị không muốn nhìn thấy em nhưng em một mực muốn đến gặp chị, em có vài lời cần phải nói với chị. Em sẽ không chiếm dụng quá nhiều thời gian của chị đâu, năm phút, chỉ năm phút thôi có được không?"

Lục Tử Tây đứng đó, cẩn thận quan sát Tô Tú, điệu bộ mong đợi, khóe mắt cũng đỏ lên. Bà cụ ở bên cạnh cũng chăm chú nghe ngóng, dường như không hiểu đã phát sinh chuyện gì, bốn con mắt đảo qua đảo lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play