Phía Sau Áo Cưới

Chương 36


...

trướctiếp

Ánh mặt trời lúc bốn năm giờ vô cùng ôn hòa, ánh nắng vừa đúng trải đến cổ chân, thực sự mang một loại ấm áp kỳ diệu. Sau khi ngây người trong chốc lát, Tô Tú bắt không thể không bắt đầu đoán dụng ý của tên này, chưa đợi đến lúc cô nghĩ ra lý do tại sao, Lục Lan Xuyên đã sải bước về phía cô, sau đó kéo tay cô xuống dưới lầu, "Đi xem xem."

Tô Tú bị hắn đan chặt cả năm ngón tay, vội vã đi giày, liền bị kéo một mạch ra vườn.

Càng tiến lại gần, hương hoa nồng đượm càng làm cho tinh thần thư thái, Tô Tú đứng giữa hai khóm hoa, thật lâu mà không nói gì. Cô quay người nhìn Lục Lan Xuyên đầy nghi ngờ, Lục Lan Xuyên cười nhẹ: "Sau này việc chăm sóc chúng giao cho em."

"Anh coi tôi là người làm vườn miễn phí à?" Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng lại không cầm nổi lòng mà đi về phía vườn hoa.

Tô Tú không biết Lục Lan Xuyên sao có thể làm tất cả việc này được, một khu vườn lớn bỗng chốc được bố trí tràn đầy, ngoài các loại cây cảnh xinh xắn được trồng trong chậu, còn có vài gốc hoa kim ngưu leo tường xinh đẹp, có xanh có tím có cả hồng phấn, chỉ cần nhìn vào cũng khiến lòng người được giải tỏa. Dưới chân đang còn một chiếc xẻng nhỏ, xem ra hắn vừa nãy còn đang thu dọn ở đây...

"Còn chưa làm xong, anh với em cùng chuyển chậu hoa còn lại?"

Tô Tú không trả lời đã khom người xuống. Những bụi hoa tiêu quỳnh trước mặt mới được di chuyển một nửa, vì thế cô cầm lấy chiếc xẻng nhỏ san bằng đất, lại cầm bình phun tưới nước.

Khi nhỏ cô thường hay cùng mẹ loay hoay với cây cỏ trong vườn vì thế đối với những việc này sớm đã quen thuộc, bởi vì như thế, cô luôn có một loại tình cảm đặc biệt với các loài thực vật. Trước kia cô cũng đã từng nói qua với Lục Lan Xuyên, sau này trong nhà nhất định phải có một khu vườn nhỏ, đầy đủ các loại cây, như vậy mới có cảm giác của gia đình.

Cô không biết rằng người này có phải vì nhớ đến những lời cô nói mà làm hay không, cô thà tin rẳng hắn có kế hoạch khác.

Lục Lan Xuyên đứng phía sau nhìn cô, ánh nắng ấm áp bao phủ mọi vật, cô chẳng nói lời nào, cắm cúi bận rộn với công việc, phần an bình này lại làm hắn vô cùng mãn nguyện, đáy lòng như được lấp đầy.

Hắn cũng khom lưng ngồi bên cạnh Tô Tú, cầm lấy một chiếc xẻng khác trồng những cái cây của hắn.

Ánh mặt trời dần dần bị mây che lấp, biến thành những rặng mây hồng đẹp đẽ, những cơn gió nhẹ càng thêm dễ chịu, hai người từ đầu đến cuối chẳng nói chuyện gì, bỗng nhiên cũng có thể giữ được an tĩnh thật lâu.

Đến khi sắc trời tối hẳn, Tô Tú mới nhận ra bụng có chút đói, cô đứng dậy định đi vào bếp nấu chút đồ ăn, nhưng Lục Lan Xuyên gọi cô. Cô khó hiểu quay đầu lại nhìn hắn, Lục Lan Xuyên vẫn ngồi xổm ở chỗ cũ, với tay về hướng cô, "Chân bị tê rồi, em kéo anh dậy."

"..." Tô Tú nghĩ tên này chắc chắn đang bỡn cợt.

"Chỉ là kéo anh dậy, việc này mà cũng cũng cân nhắc lâu thế?" Lục Lan Xuyên nhướm mày, vẻ mặt chẳng hiện lên điều gì.

Tô Tú lưỡng lự, rồi vẫn đưa tay ra, kết quả là lúc kéo Lục Lan Xuyên lên, có lẽ hắn nặng hơn cô quá nhiều, theo quán tính bị kéo về phía trước, cơ thể hai người va vào nhau, cả người Tô Tú gần như nằm gọn trong lòng hắn, Lục Lan Xuyên nhân tiện ôm lấy cô, mặt còn ra vẻ vô tội, "Tự em không đứng vững, chẳng liên quan gì đến anh."

Tô Tú giương mắt nhìn hắn, Lục Lan Xuyên lấy tay chọc vào trán cô, khiến cho mắt của Tô Tú càng trừng lớn. Hắn nhịn cười, nhìn cô chằm chằm, sau đó mới nhỏ nhẹ, "Được thôi anh thú nhận, anh chính là muốn ôm em, cho là phúc lợi của cả một ngày vất vả."

Người ngày quá vô sỉ, hắn tự mình bận rộn như vậy cũng đâu phải do cô yêu cầu, tại sao lại đòi phúc lợi từ cô! Tô Tú không cần nghĩ ngợi liền dùng bàn tay còn nguyên bùn đất đẩy hắn, "Lục Lan Xuyên, da mặt anh lại dày thêm rồi à?"

" Đương nhiên."

Lục Lan Xuyên nói xong, nhanh chóng túm lấy cánh tay nhỏ nhắn của cô, sau đó liền phủ phục hôn lên.

Lục Lan Xuyên dùng sức dán chặt lấy cô, miệng lầm rầm trên môi cô: "Bây giờ anh phát hiện ra, ôm một chút không đủ... còn muốn thơm em."

***

Kết quả của việc cường hôn đương nhiên không dễ chịu, vết thương trên trán Lục Lan Xuyên vẫn chưa lành, lại tiếp nhận thêm một vết thương mới, hôn vợ mà để bị đập vỡ đầu chắc hắn là người đầu tiên, việc này làm hắn bị chế giễu ở công ty không ít. Nhưng Lục Lan Xuyên chẳng hề để ý, hắn phát hiện ra trong nhà có một vườn hoa nhỏ thực sự quá tốn thời gian! Bởi vì dù Tô Tú bận như thến nào, chỉ cần có chút thời gian dư ra là cô lại loay hoay với chúng.

Cho nên hắn thường xuyên thấy cô ở trong vừa hoa, lúc xới đất cho hoa, lúc thì rải phân bón, tưới nước, thời gian cô ở nhà so với trước có nhiều hơn. Đôi lúc hắn cũng có thể nói thêm với cô được vài câu.

Tuy vậy Tô Tú vẫn vô cùng bận rộn, côvề đến nhà liền đi vào thư phòng không thèm đi ra, có hôm đã muộn rồi mà hắn còn thấy đèn trong thư phòng còn sáng.

Cho nên vào một bữa sáng, hắn nhịn không được liền hỏi cô: "Nhà máy đó của em như thế nào rồi?"

Tô Tú không hề ngạc nhiên là hắn sẽ biết, thực sự thì sau lần hắn xem trộm tài liệu mà cô chuẩn bị, cô cũng không che dấu hắn, loại việc này căn bản không thể che dấu được. Cho nên nghe hết lời này cũng chỉ đáp trả lời qua loa: "Khá ổn."

"Muốn thắng được anh, cần phải tận dụng hết tất cả năng lực vốn có của mình."

Lời này nói xong, Tô Tú mới từ từ ngẩng đầu nhìn hắn.

Lục Lan Xuyên không có hành động gì chỉ mỉn cười: "Tưởng rằng chút tâm tư đó của em có thể qua mắt anh à?"

Tô Tú cũng không lưu tâm khi bị vạch trần, thay vào đó chống cằm đánh giá hắn, "Anh vừa nãy nói những lời đó, là có ý gì?"

"Em với Triệu Trinh mặc dù có năng lực, có thể trước kia các em hợp tác với toàn là doanh nghiệp nhỏ, em nhận một trăm đơn hàng cũng không sao, nhưng chẳng thấm vào đâu. Thà rằng công ty em trực tiếp ra tay với khách hàng lớn.

Khách hàng lớn? Tô Tú liền hiểu ra, trước kia công ty họ nhận được đơn hàng lớn nhất chẳng phải là của Lục Lan Xuyên sao? Cô không khỏi khinh bỉ: "Anh để chúng tôi hợp tác với anh?"

Lục Lan Xuyên gấp gọn lại tờ báo trong tay, rồi mới trả lời cô, "Em không phải là muốn thắng anh à? Anh nguyện ý cho em một cơ hội."

Khóe môi Tô Tú giật giật, "Cảm ơn ý tốt của Lục tổng, chúng tôi không cần."

"Làm kinh doanh, điều kiêng kỵ nhất chính là bỏ tình cảm vào trong công việc, Tô Tú em như vậy thì mãi mãi không thể đánh bại được anh."

Tô Tú gật đầu "Đúng, chỉ cần anh cho tôi một đơn hàng, chúng tôi cũng không làm nổi, điểm này tôi tự mình hiểu rõ."

"Anh không ghét bỏ em , em còn ghét bỏ anh."

"Tôi không ghét bỏ anh, là chúng tôi sợ không phục nổi pho tượng phật lớn như Tây Ninh." Cô ngừng lại một lát rồi cân nhắc nói: "Chẳng qua anh có lòng giúp tôi, tôi cũng không giám định tiếp nhận."

Lục Lan Xuyên khiêu mày, Tô Tú tiếp tục nói: "Tôi biết anh quen biết Hà tổng của Lecco, nếu anh có thể làm trung gian, tôi đương nhiên cảm ơn không kịp."

Lục Lan Xuyên cười lên, "Hóa ra không phải là sợ không phục vụ nổi Tây Ninh mà là muốn thả dây câu dài bắt con cá lớn. Lecco hơn mười năm chỉ xoay quanh ngành điện tử, trong ngành cũng có tiếng nói, sau này có thể hợp tác lâu dài, thực sự còn phù hợp với các em hơn Tây Ninh."

Mặc dù Tây Ninh là công ty chuyên về thiết bị điện tử nhưng phần lớn là mảng đồ điện gia dụng, bản thân thương hiệu lại không có sức ảnh hưởng bằng Lecco. Cho nên làm lợi cho Tô Tú đương nhiên không bằng Lecco.

Lúc này nhìn vào Tô Tú, Lục Lan Xuyên cười phá lên: "Xem ra anh vẫn không thể xem nhẹ em."

"Vậy phải làm phiền Lục tổng rồi." Tô Tú ăn nốt phần bữa sáng còn lại, cười với hắn, "Anh đã nói qua, nguyện ý cho tôi cơ hội thắng anh, đừng nuốt lời."

Môi Lục Lan Xuyên phác lên vẻ thích thú, "Đương nhiên rồi, trong trường hợp em mãi không thể thành công, nhớ rõ Tô Tú, trái tim quá lương thiện thì không thể làm nên việc lớn."

"Không phải chỉ có thủ đoạn độc ác mới thành công,anh chờ xem." Tô Tú nói xong liền đi. Lục Lan Xuyên nhìn theo bóng lưng cô, nhướm mày.

***

Chủ ý của Lục Lan Xuyên là hy vọng Tô Tú đừng quá vất vả, cho nên hắn lập tức gọi điện thoại cho Hà tổng của Lecco. Đối phương mặc dù nguyện ý giúp hắn, nhưng làm ăn vẫn là làm ăn, Hà tổng cũng không phải ngốc, cho nên chỉ cho một đơn hàng nhỏ cho có mà thôi.

Có điều dù chỉ là một đơn hàng nhỏ, Tô Tú cũng mãn nguyện vô cùng, mục đích của cô không phải là lập tức có thể vơ vét, mà là muốn dán nhãn hiệu của Lecco từ đây.

Vốn dĩ là một công ty nhỏ, từng bước từng bước củng cố danh tiếng rồi hãy tính tiếp.

Triệu Trinh cũng vô cùng đồng tình với ý này: "Lôi kéo được Lecco, chẳng sợ các công ty khác không để mắt đến chúng ta."

Lưu Tịnh vừa ăn vừa cảm thán, "Cho nên mới nói, ở cùng hai người em chẳng cần lo không có cơm ăn."

Bởi vì như thế, họ càng chú ý đến chất lượng của đơn hàng này, mỗi ngày cô đều ở dưới phân xưởng, có khi thời gian ở phân xưởng còn dài hơn cả công nhân. Lúc công nhân giao ban cô vẫn ở đấy, có lúc còn làm công nhân giám sát, nếu bên Lecco có gì không hài lòng, cô cũng tự mình qua bên đấy bàn bạc.

Ban đầu đối phương đúng là xem nhẹ họ, quy mô khu xưởng trong mắt mọi người như một phân xưởng nhỏ, nhưng vài lần tiếp theo, cũng đã thay đổi được cách nhìn về bọn họ.

Lục Lan Xuyên lại cực kỳ phiền muộn, hắn vốn muốn Tô Tú sau khi tiếp nhận đơn hàng sẽ nghỉ ngơi chút, nào ngờ nha đầu này còn bận hơn trước.

Nhưng mà hắn định nhân dịp này ra nước ngoài một chuyến, đi thăm Tử Tây, lần trước đã hứa đi thăm cô nhưng lại chưa đi, Tử Tây vì việc này mà hỏi hắn vài lần, thậm chí còn nói muốn quay về thăm hắn.

Lục Lan Xuyên bây giờ vẫn chưa nghĩ ra phải nói với Tử Tây như thế nào về chuyện của Tô Tú, hắn không định che dấu quá lâu, nhưng cần phải tìm một cơ hội thích hợp, nhưng mà chắc chắn không phải là bây giờ. Cái hai người hiện tại cần đó là chạm mặt, cảnh tượng này hắn gần như không giám nghĩ đến, huống chi cục diện đóng băng giữa hắn và Tô Tú mới vừa có chút xu hướng tan chảy, lúc này tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được.

Cho nên Lục Lan Xuyên nói với Tô Tú là, " Anh đi công tác một chuyến."

Tô Tú nghe xong chỉ "Ồ" một tiếng, cũng không hỏi đi bao lâu.

Lục Lan Xuyên thấy cô cứ loay hoay với mấy cây hoa đó, hoàn toàn không rời sự chú ý sang mình, đến bên cạnh cô nói: "Lúc anh không có ở đây, có chuyện gì thì gọi điện cho anh."

"Ừ" Tô Tú vẫn trả lời qua loa.

Vẻ mặt Lục Lan Xuyên sa sầm, đưa tay ra ôm lấy mặt cô , bắt cô quay đầu lại, ép cô nhìn thẳng vào mình.

Tô Tú với hắn bốn con mắt đối diện nhau, nghe được cả nhịp thở của nhau, vô thức nhíu mày. Lục Lam Xuyên lấy ngón trỏ điểm vào ấn đường của cô, hung dữ đe dọa: " Nếu để anh biết được em không thành thật, lại đi cùng với tiểu bạnh kiểm kia, thử xem anh xử lí em không."

Tô Tú cười châm biếm: "Lần trước anh như vậy, tôi còn giám nữa à?"

Lục Lan Xuyên bị cô chọc giận liền tàn nhẫn cắn lên môi cô, "Tốt nhất là không giám."

Tô Tú phát hiện người này gần đây ngày càng dễ động dục, đây chắc chắn không phải là điềm lành, vì thế cô quay đầu đi, trước khi hắn muốn hôn sâu phải đứng dậy trước, "Tôi còn có việc, về phòng trước đây."

Lục Lan Xuyên nhìn bóng lưng cô thở dài, lần đầu tiên hắn có cảm giác không thích hợp, song so với bản thân, Tô Tú đang trông mong hắn đi khẩn trương, tốt nhất đừng quay về nữa?

***

Đợi Lục Lan Xuyên đi rồi, Tô Tú mới thở ra một hơi, cô thậm chí còn nghĩ, tốt nhất lần này hắn đi công tác có thể tìm một người phụ nữ, như vậy hắn sẽ không làm phiền cô nữa.

Ngày hôm đó khi cô bước ra khỏi Lecco thì trời bỗng mưa nhỏ, cô vội vã muốn quay về xưởng, cho nên lấy túi che đầu rồi chạy vội đến bến xe buýt.

Đang đi đến nửa đường thì có tiếng còi xe bên tai, Tô Tú nghiêng đầu qua, lại là Cao Hàn.

Hai người họ đã lâu không gặp mặt, từ sau khi anh ấy bị Lục Lan Xuyên làm khó, Tô Tú càng cố ý tránh anh. Hôm nay bất ngờ gặp lại, kiến cô giật mình, trong đầu gần như lập tức nhớ đến lời của Lục Lan Xuyên trước khi đi...

"Lên xe." Cao Hàn hạ thấp cửa xe họi cô, "Anh đưa em đi một đoạn."

Tô Tú có chút phân vân, "Em đến chỗ trước mặt gọi xe là được rồi."

Cao Hàn nhăm mày, "Vậy anh đưa em đến chỗ trước mặt, mưa rất to."

Mưa ngày càng lớn, mùa hè ở Nam Thành mưa rất nhiều, có lúc còn mưa không ngừng nghỉ. Cả người Tô Tú ướt sũng, lại chạy vội về phân xưởng đưa bản kế hoạch linh kiện cho Triệu Trinh, nhưng vẫn không muốn liên lụy đến Cao Hàn, cho nên vẫn cứng đầu chạy về phía trước.

Cô chưa chạy được mấy bước, bỗng nghe tiếng bước chân gấp gáp phía sau, sau đó cổ tay bị người khác nắm lấy.

Cao Hàn khó hiểu nhìn cô, "Em tránh cái gì?"

"Em..."

Cao Hàn không cho cô cơ hội nói tiếp, kéo cô vào trong xe. Mưa vô cùng lớn, có vài phút ngắn ngủi mà tóc Cao Hàn đã bị ướt sạch, sau khi anh ấy lên xe liền tìm môt cái khăn sạch sẽ, bỏ vào lòng Tô Tú.

Tô Tú thấy tóc anh đang nhỏ nước, nước mưa nhỏ xuống ấn đường khảng khái của anh, đưa lại chiếc khăn lại cho anh, "Tóc anh ướt hết rồi."

"Đừng để ý đến anh." Cao Hàn khởi động xe, môi mỏng khẽ nhếch lên, đường nét khuôn mặt đặc biệt nghiêm khắc, dường như đang tức giận.

Anh lái xe được một đoạn mới nói: "Em sao sợ anh ta như vậy?"

Tô Tú yên lặng không nói, cô đương nhiên là sợ, bởi vì bây giờ có chẳng có năng lực gì để bảo vệ tất cả thứ mình quan tâm. Cả người đều là nhược điểm để cho hắn đe dọa...

Thấy cô không nói, Cao Hàn cũng yên lặng, lâu sau mới quay đầu nhìn cô, "Hắn tốt với em chứ?"

Cao Hàn không biết nội tình bên trong, Tô Tú không nói cho anh biết, Lưu Tịnh cũng không. Cho nên lúc này, Tô Tú thật không biết nên trả lời "Tốt" hay là "Không tốt". Cô cân nhắc một chút, cuối cùng gật đầu nói: "Anh ta hơi bá đạo chút, còn lại không có gì."

Cao Hàn liếc nhìn cô, sau đó cũng chẳng nói gì nữa.

Hai người giữ yên lặng cho đến cửa xưởng. Cao Hàn tìm chiếc ô để trong khoang đồ để đưa cho cô nhưng Tô Tú đã gấp rút muốn xuống xe.

Cao Hàn lại mở miệng: "Trước kia những tưởng em không được vui vẻ, anh muốn dù là bạn bè cũng nên đối tốt với em nhiều một chút. Nhưng bây giờ, nếu thế sẽ gây rắc rối cho em, anh sẽ không làm khó em nữa."

Ngón tay đang bấu lấy cửa xe càng thêm chặt, Tô Tú không đáp lại tiến vào trong màn mưa. Đã từng nghĩ rằng chí ít có thể làm bạn bè, nhưng giờ nghĩ lại, vậy cũng quá xa xỉ, cô có thể sẽ mang lại tại họa cho đối phương, cũng có thể làm đối phương không cách nào bắt đầu cuộc sống mới, vì thế thà để anh ấy cảm thấy cô quá thờ ơ còn hơn.

Cho dù làm bạn bè hay là cái gì khác, cô đều không thể cho Cao Hàn cái nào.

***

Vài ngày tiếp theo trời mưa không ngừng nghỉ, Nam Thành dường như đã bước vào mùa mưa, sau ngày hôm đấy bị mắc mưa thì bị ho liên tục. Triệu Trinh thấy cô như vậy liền không nhìn nổi mà khuyên bảo: "Đi bệnh viện khám đi, ở đây có anh và Lưu Tịnh trông coi, đừng bệnh nghiêm trọng thêm."

"Không sao, chỉ là chút cảm mạo, uống thuốc là khỏi."

Kết quả lần này lại chẳng thấy thuyên giảm tí nào, ho ngày càng nghiêm trọng, sau đó có hôm suýt nữa bị ngất ở trong phân xưởng. Lưu Tịnh ngay lập tức đưa cô đến bệnh viện, sau khi kiểm tra phát hiện bị viêm phổi nhẹ.

Trong lúc y tá truyền dịch cho cô, Lưu Tịnh vẫn còn cằn nhằn, "Xem xem, lần này lợi bất cập hại chưa, chí ít cũng phải truyền dịch một tuần."

Tô Tú bất lực nhìn lên chai nước truyền, "Tớ đâu biết sẽ nghiệm trọng vậy, trước kia cơ thể khỏe mạnh hơn giờ nhiều."

"Cơ thể khỏe lại cũng chịu không nổi dằn vặt, sớm muộn cũng sẽ đòi đình công." Lưu Tịnh dém lại chăn cho cô, "Tớ đi lấy nước, cậu phải uống thuốc trước."

"Ừ" Tô Tú trả lời, nhắm mắt muốn nghỉ ngơi một lúc.

Chẳng ngờ Lưu Tịnh vừa đi, điện thoại của Tô Tú liền rung lên, cô nhấc lên xem, lại là Lục Lan Xuyên gọi đến. Người này sau khi đi công tác ngày nào cũng đều kiên trì gọi điện, thực ra hai người căn bản chẳng có cái gì để nói, Tô Tú cũng không hiểu hắn gọi để làm cái gì. Nhưng cô vẫn không muốn vì chuyện nhỏ này mà làm mất lòng hắn, cho nên nhanh chóng nhận máy.

Quả nhiên giống y hệt mấy lần trước, nói được một hai câu tẻ ngắt rồi rơi vào trạng thái yên lặng, Tô Tú định ngắt điện thoại, nhưng cổ họng vô cùng khó chịu, nhịn không nổi liền ho một hồi kinh thiên động địa.

Bên kia Lục Lan Xuyên bỗng yên lặng xuống, đợi cô dừng ho mới nói: "Em không khỏe."

"Không sao, chỉ là cảm mạo bình thường."

Đúng lúc Lưu Tịnh lấy nước nóng quay về, giọng nói lanh lảnh vọng tới, "Nước của cái bệnh viện này cũng không biết mở hay chưa, sao chẳng nóng tí nào."

Tô Tú lập tức dùng tay ra hiệu im lặng với Lưu Tịnh, vội vã nói với người ở đầu bên kia điện thoại: "Tôi khám xong rồi, đang vào thang máy, là như vậy đấy."

Cô nhanh chóng dập máy, Lưu Tịnh ngơ ngác nhìn cô, "Sao vậy, Lục cầm thú à? Cậu căng thẳng như vậy làm cái gì?"

Tô Tú thở dài, " Tớ sợ hắn quay về, những ngày tốt lành của tớ liền kết thúc."

Lưu Tịnh ha hả cười: "Cậu cảm thấy hắn sẽ quay về à? Việc làm ăn đem so sánh với cậu, dĩ nhiên làm ăn quan trọng hơn."

Tô Tú ngây người chốc lát, đúng vậy, cho nên vừa nãy cô căng thẳng làm cái gì cơ chứ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp