Đối với loại hành động ngang ngược này của Lục Lan Xuyên, Tô Tú sớm đã quen rồi, cô khoanh tay ngồi ở đấy, nhìn hắn lạnh lùng. Lục Lan Xuyên cũng khoanh tay, nhìn đáp trả lại cô, hai người như đang ở trong một cuộc giằng co.
Tuy nhiên chỉ một giây sau, Tô Tú bỗng cười lên: "Mặc dù không biết được ban ngày anh bị cái gì kích thích, đêm đến không hiểu lại chạy đến đây diễn cái trò này, nhưng nhẫn với hoa tôi đều đã nhận rồi, anh còn muốn như thế nào?"
Đối với hành động kỳ quặc này của hắn, Tô Tú chỉ có thể đoán là đã phát sinh ra việc gì đấy làm hắn hành động nông nổi, nếu không từ khi kết hôn đến giờ đã được bao lâu chưa từng nhắc đến nhẫn kết hôn, sao lại chọn đúng lúc đêm khuya chạy qua tặng? Lại còn có cả hoa?
Lục Lan Xuyên từ từ híp mắt lại, chỉ cảm thấy tâm trạng càng thêm tồi tệ. Hắn kiềm chế không tức giận, chỉ nhếch nhẹ khóe môi châm biếm, "Em biết rõ anh như vậy?"
"Nếu không thì sao? Tôi đoán sai rồi?"
Đối diện với sự khiêu khích của cô, Lục Lan Xuyên lại không nói được lời nào, căn bản là không thể phản bác lại. Thực ra Tô Tú không có nói sai, nếu hôm nay không thấy người ta trêu đùa cô với người đàn ông khác, hắn tuyệt đối không nghĩ đến việc mua một chiếc nhẫn kết hôn cho cô... nhưng sau khi xác định lòng mình, việc này sớm muộn sẽ phải làm, chỉ là tối nay sớm hơn dự tính mà thôi.
Thậm chí hắn nghĩ bản thân còn nợ cô một lời cầu hôn chính thức, dù không thể giống kế hoạch tỉ mỉ công phu như của năm năm trước, nhưng hắn muốn cho cô một điều bất ngờ...
Nhưng ánh mắt cô hướng về hắn lúc này, dường như mang một loại năng lực tự động phân biệt thật giả, bất kêt hắn làm việc gì, điều cân nhắc đầu tiên đó là hắn có bao nhiêu giả dối. Lục Lan Xuyên cảm thấy trong lòng có chút đau khổ, lúc mở miệng nói lại vừa đơ vừa chát, "Thực ra anh thật sự..."
"Anh thích ngủ thì ngủ đi, hơn nữa phòng ở đây cũng nhiều." Tô Tú không cho hắn cơ hội nói hết, cô đã đứng dậy đi ra ngoài.
Lục Lan Xuyên từ trên giường ngồi dậy, thân hình cao lớn với đôi chân dài, chỉ đi từ từ cũng đã vượt qua được Tô Tú.
Tô Tú mở to mắt, toan hét lên, hắn đã đè cô lên nệm trước rồi.
Ở một nơi điều kiện không quá tốt, đệm cũng không đủ mềm mại, đột ngột bị một người cao hơn một mét tám đè chặt như vậy, Tô Tú chỉ cảm thấy não bị ngốc đơ mất rồi, màng nhĩ cũng ong ong lên. Mà miệng cô cũng bị người này tiện thể chặn lại căn bản không thể nói năng gì, chỉ có thể mở to mắt nhìn hắn, hận không thể dùng ánh mắt đâm hắn vài phát.
"Tô Tú." Lục Lan Xuyên dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cô, giọng nói cũng mềm xuống, "Em cứ chờ như vậy đi, nghe kỹ vài câu của anh được không?"
Hơi thở của Tô Tú nặng thêm một chút, rõ ràng là biểu hiện không vui vẻ gì, sau đó quay mặt sang một bên.
Tay kia của Lục Lan Xuyên nhẹ nhàng cầm lấy cằm của cô để cô quay đầu lại nhìn mình, trong ngữ khí mang một chút nịnh nọt, "Hử?"
Tô Tú không vẫy vùng nữa, sự thật là sức lực của cô căn bản không thể nào thắng nổi, cô tiếp tục trừng mắt với hắn.
Lục Lan Xuyên bỗng cảm thấy cô nổi giận trông rất đáng yêu, trong mắt hiện lên ý cười, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, "Em lần nào cũng không chịu nghe anh nói hết, là bởi vì nghĩ lời anh nói đều là giả, đúng không?"
Người bị hắn chặn miệng đương nhiện không thể trả lời hắn, Lục Lan Xuyên cảm nhận nhịp thở của cô dưới lòng bàn tay, biết rằng mình đã đoán đúng rồi.
Lâu nay khoe khoang mình nắm thế chủ động, thực ra luôn ở vị trí bị động, hắn làm bất cứ việc gì Tô Tú đều có thể biết được rõ ràng đó là thật hay giả, bởi vì hắn chưa bao giờ dụng tâm. Ở bên một người lâu, dụng tâm hay không chỉ cần nhìn qua là rõ.
Hắn nhìn cô chăm chú, nói chậm từng chữ: "Anh biết bây giờ nói những lời này, em nhất định không tin, anh sẽ chứng minh cho em xem."
"Anh sẽ không nói đền bù, bởi vì nợ em bao nhiêu cũng không đủ. Cuộc hộn nhân này có một bắt đầu sai lầm, nhưng anh sẽ không để quá trình và kết thúc trở nên mục nát, em có thể tiếp tục hận anh, ghét anh, chỉ cần anh đối với em đủ tốt, em không cần bước về phía trước, đứng ở nguyên đó đợi, một trăm bước cũng được, một nghìn bước cũng không sao, anh sẽ đi đến bên em, em không cần làm gì, tất cả giao cho anh. Lần này đến lượt anh đợi em."
***
Lục Lan Xuyên không phải là loại người thích phơi bày nội tâm cho người khác xem, như vậy sẽ làm hắn mất cảm giác an toàn. Trong ký ức ở bên Tô Tú hơn hai năm, đàm hôn luận cưới, có lẽ hắn vẫn chưa từng nói qua một lời thật lòng nào, " thích" một từ đơn giả như vậy mà hắn chưa bao giờ nói qua.
Cho nên lúc này, hắn chỉ có thể dùng phương thức như vậy cho cô biết lòng mình, bởi vì dù " yêu" cũng không nói ra, Tô Tú chắc chắn cũng không tin.
Lời hắn vừa dứt, trong phòng tĩnh mịch đến cả một chút âm thanh cũng không có, chỉ nghe thấy hơi thở của nhau.
Trong lòng bàn tay toàn bộ là hơi thở nhàn nhạt của cô, đôi môi mềm mại ướt át của cô từ từ mở ra, tiếp xúc mềm mại làm Lục Lan Xuyên cảm thấy lệch hướng. hắn lưu luyến bỏ tay ra, ánh mắt u tối nhìn cô.
Tô Tú an tĩnh nhìn hắn, ánh mắt chẳng có một chút thay đổi nào, cô hỏi: "Anh nói, sau này muốn đối tốt với tôi?"
"Đúng."
"Còn là thật lòng?"
Lục Lan Xuyên nghiêm túc gật đầu.
Tô Tú cong môi cười, "Đã thế chi bằng thả tôi đi?"
Toàn thân Lục Lan Xuyên căng lên, những ngón tay đang rủ bên người cũng cứng đờ. Hắn nhếch môi, hồi lâu mới mở miệng: "Thả em, anh không thể, cho nên ngoài việc này ra."
"Đây chính là cái anh gọi là muốn chờ đợi tôi, hay chỉ là " anh muốn". Bởi vì là anh muốn, cho nên áp đặt lên tôi, căn bản không cần biết tôi có tự nguyện hay không. Nếu tôi không ngoan ngoãn, anh sẽ dùng đủ loại thủ đoạn đe dọa tôi." Tô Tú khinh thường nói, " Lục Lan Xuyên, sau này đừng bao giờ nhắc đến hai chữ " thật lòng", anh không xứng."
Ba chữ cuối, từng chữ từng chữ bật ra khỏi miệng cô, dáng môi cô thật sự
rất đẹp, mùi vị của cái miệng nhỏ đó Lục Lan Xuyên cũng đã thử qua, tuy
dịu dàng như vậy, nhưng mỗi lời nói ra đều lại như những nhát dao.
Điều làm Lục Lan Xuyên
thấy khó chịu nhất, chính là mỗi lần nói chuyện với hắn đều dùng những
lời nói gây tổn thương và cả vẻ mặt có thể lạnh lùng đến như vậy. Hắn
không biết vì sao thật lòng phải dùng đến phương thức như thế này để
chứng minh, trên đời này thật sự có một người yêu một người, hoàn toàn
vô tư? Vô tư dù biết mình không thể xa rời cô mà vẫn nghe theo nguyện
vọng của cô, sẵn sàng buông tay để cô đi?
Lục Lan Xuyên không hiểu nổi,vốn dĩ cũng không tin có loại tình cảm như vậy.
Tô Tú đẩy hắn, cố gắng
nâng thân hình to lớn đang đè ở trên mình, nhưng sực lực của cô rõ ràng
không đủ, hai má trở nên đỏ gay, "Anh nói xong chưa, nói xong rồi thì bỏ tôi ra."
Lục Lan Xuyên không
những không buông mà còn nhân tiện ôm lấy vai cô, hắn nhẹ nhàng lăn một
vòng, sau đó hai người biến thành tư thế nghiêng người đối diện với
nhau. Môi hắn rất gần, gần đến mức đoán chừng nếu cô nói chuyện sẽ chạm
phải.
"Anh!"
"Cứ như vậy mà ngủ, anh
không đụng đến em." Hắn nhìn cô chằm chằm, lúc này khoảng trống trong
tim hắn cần phải dựa vào cô gần chút mới không đau đớn nữa.
Tô Tú căm phẫn cực điểm, "Vô liêm sỉ."
Lục Lan Xuyên ôm cô càng chặt, thậm chí còn kẹp tay chân cô thật chắc, khóa cô ở trong lòng
mình. Hơi thở của hắn bao lấy cô càng thêm chặt chẽ, cả người Tô Tú căng cứng, tư thế như thế này căn bản không có cách nào ngủ được, mà bên
cạnh còn là một ác ma, cô làm sao có thể thư giãn nổi.
Cảm thấy cô vẫn cứ ngọ
nguậy, lòng bàn tay Lục Lan Xuyên che bên tai cô, nặng nề nói: "Nếu em
còn động, anh liền lột quần áo của em, em cứ thử xem."
Não Tô Tú "ong" lên một
tiếng liền muốn nổ tung, tay Lục Lan Xuyên từ bên tai cô từ từ trượt
xuống, sau đó hạ xuống thắt lưng cô.
***
Trong phòng chỉ có một
bóng đèn ở đầu giường, ánh sáng lờ mờ, hai người không có ai nói gì,
nhưng nhịp thở lại chẳng có chút dấu hiệu an ổn nào. Tô Tú thấy người
này thật quá nực cười, lời nói lúc trước đúng là chỉ có thể nghe cho có. Cô nhắm chặt mắt lại, trong lòng có chút thê lương, vốn tưởng rẳng sẽ
không khó chịu, nhưng rốt cục vẫn có chút đau lòng.
Có lẽ là vì bản thân khi đó, vì sao lại yêu một loại người như thế này? Bây giờ tính ích kỷ của
hắn ngày càng lộ rõ, càng không xứng đáng với bản thân mình trước kia.
Lục Lan Xuyên tựa cằm trên đỉnh đầu của cô, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, một chút buồn ngủ cũng không có.
Hắn biết mình lại làm cô khó chịu, rõ ràng là muốn làm cô bớt phòng bị mình nên nói rõ với cô,
nhưng cho dù hắn cố gắng như thế nào, dường như đều phản tác dụng. Nhưng nếu để cô đi... chỉ cần nghĩ đến khả năng này hắn liền không chịu nổi.
Hơi thở của Tô Tú phả
vào cổ hắn, ngưa ngứa, như có một bàn tay nhỏ gãi vào xương quai xanh
của hắn, trêu chọc lòng hắn khó mà nhịn nổi. Lục Lan Xuyên từ từ nổi lên phản ứng, bởi vì hai chân hắn quấn lấy Tô Tú cho nên một chút biến hóa
cô đều có thể nhận ra.
Ý thức thấy có vật gì đó chọc vào bụng dưới của mình, mặt Tô Tú đỏ bừng,
phát hiện này khiến cô vừa tức giận vừa bối rối, mà lại không giám cử
động, sợ loại cầm thú bộc phát.
Cô cắn chặt môi, chỉ có thể chửi rủa một câu, "Không biết xấu hổ."
Lục Lan Xuyên vô liêm xỉ nói: "Cả thể xác, tinh thần đều khỏe mạnh thì có gì mà không biết xấu hổ."
Hắn nói xong, bỗng có ý
định đè cô xuống, cả người Tô Tú càng thêm căng cứng. Lục Lan Xuyên cười nhẹ nhẹ bên tai cô, Tô Tú nhất thời quýnh lên, túm lấy tay của hắn, cắm một phát thật đau vào gan bàn tay hắn.
Vết cắn một chút lưu tình, mang theo cả sự tức giận.
Lục Lan Xuyên rít lên
một tiếng, nhưng nhẫn nhịn không phát cáu, đợi Tô Tú nhả miệng, kết quả
chỗ đó hiện lên một vết cắn nhà nhạt.
"Em tuổi chó à?" Lục
Lan Xuyên giễu cợt, không có làm gì chỉ ngắm nhìn vết răng nhỏ nhỏ xinh
xinh in trên đó. Trong lòng vừa chua sót vừa phiền muộn, vậy cô hận hắn
đến đâu? Nhưng nghĩ lại, nếu cắn hắn vài phát như vậy có thể làm cô bớt
hận hắn, thì cứ để cô cắn cũng chẳng sao...
Cho nên Lục Lan Xuyên nói: "Hết giận chưa? Nếu chưa hết, để cho em cắn chỗ khác?"
Tô Tú mín môi, cuối cùng căm ghét nói: " Tôi ngại bẩn."
"..."
Không biết qua bao lâu,
người trong lòng mới thiếp đi, Lục Lan Xuyên nghe nhịp thở đều đặn của
cô, nhịn không được liền cúi đầu ngắm cô tỉ mỉ.
Cũng chỉ có những lúc
như thế này, hắn mới có thể an tĩnh quan sát cô, hai hàng lông mày tinh
tế cứ thế chau lại, không biết có phải là gặp ác mộng hay không. Lục Lan Xuyên hôn lên ấn đường của cô, vừa thận trọng vừa dè dặt, tiếp đó là
đầu mũi mát lạnh, tiếp nữa là cái môi nhỏ hồng mềm mại.
Hắn rất muốn lấp kín cái miệng như vậy, để cô không nói ra những lời làm hắn đau lòng nữa.
Lục Lan Xuyên nhẹ nhàng
mút lấy cánh môi mềm mại của cô, căn bản không nỡ bỏ ra, khát vọng của
hắn ngày càng nhiều, cơ thể cũng ngày càng khô nóng. Nhưng hắn không
giám tiến thên một bước, sợ cô lại thêm thất vọng về hắn. Thất vọng đến như vậy, hắn đã không biết được cần bao lâu mới có thể bù đắp hết.
Hai người cứ giữ nguyên
tư thế kỳ quặc đi ngủ, ngày hôm sau Tô Tú bị tiếng chuông cửa đánh thức. Cô mở mắt, nhìn thấy Lục Lan Xuyên đang nhìn cô chăm chú.
"Chị." Từ của truyền đến tiếng của Tô Lăng, âm thành tựa như tiếng sét trực tiếp đánh vào các
dây thần kinh, cô gần như phản xạ có điều kiện dùng sức đẩy tên đàn ông
trước mặt ra. Lục Lan Xuyên không phòng bị, liền bị ngã xuống giường.
May mà có thảm, ngã
xuống cũng không đau đớn gì, nhưng Lục Lan Xuyên vẫn cảm thấy rất mất
mặt. Hắn đen mặt nhìn Tô Tú, nhịn không được mà gầm lên: "Em làm cái gì
đấy!"
Tô Tú trừng mắt, bịt kín miệng của hắn, ngay sau đó nhìn xung quanh, "Đừng nói, không thể để Tô Lăng nhìn thấy anh."
Lục Lan Xuyên nghe xong sắc mặt càng khó coi, chẳng lẽ muốn hắn đi trốn?
Không may bị Lục Lan Xuyên đoán trúng, Tô Tú trong lúc liều lĩnh, kéo hắn về
phía nhà tắm: "Trước tiên anh đợi ở trong đây, không cho phép phát ra
tiếng động."
Lục Lan Xuyên chưa từng
bị đối xử như vậy, bị đạp xuống giường đã không nói còn phải đợi trọng
cái nhà tắm nhỏ như thế? Sắc mặt hắn nặng đến mức có thể nhỏ ra nước,
giữ chặt lấy Tô Tú đang muốn đóng của phong tắm, "Cô ấy nhìn thấy anh
thì sao nào?"
"Không sao cả, chỉ là thất vọng về tôi mà thôi." Tô Tú chẳng có ôm chút hy vọng gì về nhân phẩm của người này, cho nên cô cũng không tin chắc đối phương có thể ngoan ngoãn nghe lời mình trốn ở bên
trong. Thế nhưng sau khi cô nói hết, Lục Lan Xuyên chỉ phức tạp nhìn cô.
Tô Tú quay người định đóng cửa, Lục Lan Xuyên bỗng nhiên kéo cô vào trong nhà tắm.
Tô Tú bị hắn ấn lên bức
tường lạnh lẽo, trừng lớn mắt, tiếp đó hắn bất ngờ hôn xuống, cô bị hôn
vừa giận vừa sợ,cảm thấy lồng ngực như muốn nổ tung ra, người đàn ông
này ép cô đến không thể không tức giận, lưỡi hắn lật khuấy trong miệng
của cô, Tô Tú nhẫn nhịn, có thể cảm thấy một chút sự phẫn nộ của hắn. 1
Đợi khi kết thúc, Lục An Xuyên ấn lên trán cô, "Cô ấy thất vọng, em sẽ đau lòng, cho nên giọng điệu này anh nhịn."
Tô Tú có hơi ngẩn người, rất nhanh đã lấy lại tinh thần, mắng một câu: "Bệnh thần kinh." Liền đi ra ngoài.
Lục Lan Xuyên buồn bực
dựa vào tường, vẻ mặt u ám, chưa được một giây thì Tô Tú đẩy cửa, tiếp
đó bó hoa hồng mà hắn mang đến tối qua bị nhét vào một cách thô bạo.
Sắc mặt Lục Lan Xuyên càng khó coi, mẹ nó, bị ghét bỏ như thế này đây đúng là lần đầu tiên trong cuộc đời!
***
Tô Lăng từ sáng sớm đã
vộ vã qua đây là muốn tiễn Tô Tú đến bến xe, cho nên Tô Tú vệ sinh sơ
qua rồi nhanh chóng kéo cô ra khỏi phòng, sợ rằng Lục Lan Xuyên sẽ bị
phát hiện. Nhưng đợi đến khi Tô Lăng rời khỏi bến xe, lại gặp mặt Lục
Lan Xuyên, cùng hắn về Nam Thành.
Tô Tú nhìn khung cảnh
thành phố lùi lần về sau qua gương chiếu hậu, hai ngày sao trôi qua
nhanh vậy, thời gian sum họp với bố và em gái cũng thật là ngắn ngủi,
như thể chỉ là một giấc mơ.
Quả nhiên vui vẻ trước giờ đều không thể dài lâu.
Lục Lan Xuyển nhướm mày
nhìn cô, thấy cô đang thất thần. Hắn nhận ra cô không vui, dường như rời bố và em gái, cô lại quay trở về một Tô Tú thờ ơ của trước kia.
Có lẽ cho dù đặt mình ở
đâu, cô chưa bao giờ có cảm giác thuộc về nơi đó. Lục Lan Xuyên biết rõ
những thứ này, hoàn toàn im lặng.
Sau khi quay về Nam
Thành, Tô Tú vẫn bận rộn như cũ, Lục Lan Xuyên cũng có việc phải
làm.Chiếc nhẫn kết hôn đó cô thường xuyên đeo trên tay, đây là yêu cầu
của Lục Lan Xuyên, nhưng ngoài việc này, cuộc hôn nhân vẫn chỉ là một vỏ ốc trống rỗng, ví như cái mà Lục Lan Xuyên gọi là " Nhà", luôn luôn
trống trải. Cô với Lục Lan Xuyên ngày nào cũng bận.
Dương nhiên Tô Tú chẳng
để lời Lục Lan Xuyên nói đêm đó ở trong lòng, chỉ nghĩ người đó bỗng
nhiên bị cái gì đó kích thích nhất thời kích động mà thôi, trong lòng
cô, cái Lục Lan Xuyên yêu nhất mãi mãi chỉ là bản thân hắn. Cho nên cái
gì mà thật lòng, cái gì mà đối tốt , toàn là lời nói bỏ đi, dĩ nhiên
không phải là thật.
Cuối tuần này, Tô Tú
đang ngủ trưa trong phòng, Lục Lan Xuyên từ sớm đã ra ngoài rồi, thế nên trong nhà đặc biệt yên tĩnh, đúng là thời gian tốt cho việc nghỉ ngơi.
Cô ngủ một mạch đến chiều, tỉnh dậy đã thấy ánh nắng đổ nghiêng trên sàn nhà, rèm cửa khẽ lay động theo làn gió, trong phòng vô cùng yên ả,
trong không khí toả ra một mùi hương nhè nhẹ, mùi hương đó rất nồng, là
một loại nước hoa?
Tô Tú cảm thấy kỳ lạ, đứng lên đi về phía ban công, nhanh chóng nhìn thấy ở ngay tầm trong tầm mắt , cô bỗng chốc ngẩn người.
Trước biệt thự này có
một cái vườn nhỏ, nhưng sau khi hai người vào sống ở đây vẫn bỏ trống,
vườn cỏ vì không lâu không có người chăm sóc nên hoang tàn. Mỗi lần nhìn từ của sổ sát đất nhìn ra chỉ toàn là cỏ dại
Nhưng lúc này phóng tầm
mắt nhìn, trong vườn có rải vô số bồn cây, các loại hoa đầy đủ màu sắc
tràn đầy ở nơi vốn để trống trơ. Có loại hoa cô không thể nói ra tên của nó, có loại còn chưa bao giờ gặp qua.
Tô Tú những tường mình
đang mơ, không có cảm giác chân thực, dường như vào nhầm sứ sở thần tiên của Alice, rõ ràng trước khi ngủ trưa vẫn còn một mảng trơ trọi, sau
khi tỉnh dậy lại đã biến thành như vậy.
Cô mặt đồ ngủ, chân trần đứng ngoài ban công, có làn gió thổi qua, những loài thực vật sinh đẹp ở trong vườn liền đu đưa nhè nhẹ nhưng là đang chào đón cô vậy.
Tô Tú nắm chắc thanh
vịn, rất lâu sau mới lấy lại ý thức, mãi đến khi cửa bị người khác nhẹ
nhàng đẩy ra, tiếng bước chân vững chắc đang dần tiến lại mình.
Cô quay người lại, thấy Lục Lan Xuyên đang mặc áo trắng quần đen, đứng cách mình cũng không xa.
Tay áo sơ mi được sắn hờ lên đến khuỷu tay, điều không ăn khớp đó là những vệt bùn đất trên mặt
hắn, hắn nhìn cô mỉm cười, sau đó hỏi nhỏ: "Thích không?"
Em có cảm thấy không, một chút chút hương vị của gia đình, dù chỉ là một chút chút...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT