Ngày thứ hai, một nhà ba người đi ra ngoài dạo chơi, đến giữa trưa Tô Triển Nguyễn muốn quay về quê. Tô Lăng biết tính cách cứng nhắc của ông, cũng không thuyết phục, cần ví tiền chủ động đi xếp hàng mua vé xe, thời gian còn lại để chị với bố nói chuyện với nhau.

Bến xe vào mùa hè có đủ thứ loại mùi khó ngửi, Tô Tú nhìn bố, trong lòng lưu luyên không thể nói ra. Lần trước bố đưa cô đi còn trà đầy khí thế, mà lần này gặp lại phát hiện tóc ông đã chuyển bạc cả rồi, tấm lưng thẳng tắp trong trí nhớ đến hôm nay cũng đã còng xuống rồi.

Cô nghĩ đi nghĩ lại rất lâu, rốt cục cũng có cam đảm nói: "Bố một mình ở nhà cũng chẳng có việc gì, chi bằng..."

"Người già rồi, chỉ muốn được ở nhà, hơn nữa còn có mẹ của các con bên cạnh."

Tô Tú im lặng, những lời còn lại sắp bật ra ngoài đều rút lại.

Mẹ cô thực ra sớm đã qua đời, nhưng tình cảm của hai người vô cùng tốt. Năm đó mẹ đổ bệnh, trong nhà dành dụm được bao nhiêu cũng đã hết, bà không ít lần nói với bố: "Bỏ đi, xem ra không ổn rồi, tiền để lại cho các con còn đi học."

Nhưng khi đó bố rất kiên quyết, bình thường là người không giỏi ăn nói, hiếm khi nói một câu làm người ta cảm động, "Để tôi trơ mắt nhìn bà đi, tôi làm không nổi."

Sau đó không biết từ đâu ông có một số tiền rất lớn, nhưng cuối cùng mẹ vẫn qua đời, vứt bỏ chồng và con gái lại dựa nhau mà sống qua ngày. Cho đến khi Lục Lan Xuyên đưa những chứng cứ đó đến trước mặt cô, cô mới biết bố khi đó đã lấy trộm ngân quỹ của trường học, bố khi làm việc luôn cương trực, ngoan cố, chắc chắn là bị dồn ép đến bước đường cùng mới làm như vậy.

Cô rất cổ hủ, cũng rất cứng đầu, điểm này rất giống với Tô Triển Nguyên.

Tô Triển Nguyên thấy con gái chăm chú nhìn mình, rất lâu sau từ trong túi một đồ vật nhét vào trong tay cô.

Tô Tú cúi đầu nhìn, một xấp tiền màu hồng, số lượng không tính là nhiều, khoảng hai ba nghìn đồng. Cô ngây người, "Bố, đây là?"

"Sức khỏe bố bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, cũng đang đi làm việc vặt giúp người khác, số tiền lần trước, Tô Lăng nói là ông chủ cho con mượn."

Ông cứ chăm chú nhìn Tô Tú , thấy cô rủ đầu xuống thấp, trong ánh mắt rõ ràng không tin. Nhưng ông cũng không nói gì khó nghe cả, chỉ nói: "Số tiền này không nhiều, con trước tiên cầm đi trả người ta, Tô Tú, bố chỉ hy vọng con đừng làm gì sai nữa."

Tô Tú đứng đấy, rất lâu nhưng không thể nói được gì, bố cũng không phả là không quan tâm cô, nhưng ông không chịu tin cô.

Thực ra muốn ông tin cái gì cơ chứ? Số tiền này đúng là Lục Lan Xuyên đưa cho cô.

Hai cha con đứng trong đám đông, xung quanh ồn ào náo nhiệt, mà hai người lại vẫn nhìn nhau không nói gì. Tô Tú nắm chặt số tiền trong lòng bàn tay, sau đấy lại đặt vào tay của bố, "Bố, số tiền này bố cầm đi, số tiền kia... con sẽ tự mình trả hắn. Còn có, bố đừng lo lắng cho con, con biết mình đang làm cái gì."

Vẻ mặt cô rất kiên quyết, Tô Triển Nguyên lại thở dài một hơi, dùng lòng bàn tay thô ráp nắm lấy ngón tay cô, "Cầm lấy đi, bố một mình cũng không tiêu gì nhiều, con cũng cần tốt với mình chút, nhìn con gầy đến như thế này rồi."

Không nhớ đã bao lâu, bố mới nói như thế này với cô, mũi Tô Tú chua sót, gần như sắp rơi lệ, cố chấp đem tiền đặt vào trong tay bố, "Con đã không thể ở bên bố tận hiếu rồi, bây giờ còn cầm tiền của bố, thành ra cái gì nữa."

"Vậy thì sao? Con dù lớn vẫn là con gái bố!" Tô Triển Nguyên trừng mắt, sau cùng mới dần dần hạ giọng xuống, "Tú Tú, bố không hy vọng con có thể thành công, chỉ mong con sống đường đường chính chính, không phải bị người khác bàn tán sau lưng biết không?"

Hai vành mắt Tô Tú đã đỏ lên dùng sức gật đầu, "Con biết."

"Người nếu đi sai một bước, một đời sẽ không yên ổn, sống cũng chẳng đến nơi đến chốn, bố không muốn con như vậy." Lúc ông nói những lời này, ánh mắt nhìn xa xăm, Tô Tú biết ông đang nhắc nhở bản thân về sai lầm năm đó.

Cô thấy tuổi già càng hiện lên rõ ràng trên bố mình, trong lòng vấn vương quá nhiều chuyện, chỉ có thể cam đoan lần nữa: "Bố, con sẽ ghi nhớ những lời của bố." Thật sự cô trước giờ đều ghi nhớ, dù cô có vấp ngã thật đau vẫn luôn nỗ lực sống."

Tô Triển Nguyên nâng tay xoa đầu cô, vạn lời muốn nói rốt cục chỉ biến thành một tiếng tiếng than thở.

***

Tiễn bố đi rồi, Tô Lăng lại muốn cô bất luận như thế nào cũng phải ở thêm một ngày, "Chúng ta đã lâu không gặp, ngày mai chị bắt chuyến xe sớm đi là được rồi."

Tô Tú cũng muốn ở cùng với em gái nhiều hơn chút, vì thế gọi một cuộc điện thoại cho Triệu Trinh, anh nói không có chuyện gì quan trọng nên không cần phải quay về gấp. Bởi vì nhà máy còn nhỏ, thêm vào đó mới vừa hoạt động, thực sự cũng chẳng có chuyên gì gấp rút cần làm, Tô Tú càng yên tâm quyết định ở thêm nửa ngày.

Hai chị em đi dạo mua quần áo, xem phim, ăn cơm, giống như những việc hai chị em bình thường nên làm, Tô Tú đúng là đã rất lâu không có được thư giãn, gần như cả ngày đều vui vẻ.

Chỉ là Lục Lan Xuyên bỗng gọi điện làm cô phải lén lút vào nhà tắm nghe.

Lục Lan Xuyên nghe giọng điệu lén lút của cô, vốn dĩ đã rất khó chịu rồi mà Tô Tú lại còn nói: "Tôi còn ở lại một ngày nữa, anh làm xong chuyện cứ về trước đi."

Nói xong cũng không cho hắn cơ hội trả lời liền dập máy.

Kết quả lại thêm bực mình, Tô Lăng mang theo Tô Tú tham gia lễ mừng công của họ, nói là lễ mừng công, thực ra là các diễn viên của đoàn nghệ thuật cùng nhau ăn một bữa cơm. Vốn dĩ chẳng có chuyện gì, Lục Lan Xuyên vẫn đi theo sau, ngồi ở phòng bao bên cạnh, ngồi chưa được bao lâu liền nhẫn không nổi.

Bởi vì hắn nghe tiếng đùa bỡn càn rỡ từ phòng phía bên vọng sang, trêu đùa Tô Tú với một người đàn ông khác. Tiếng Tô Lăng cũng lẫn trong đó, "Chị xấu hổ cái gì cơ chứ, anh ấy với chị cũng không cách nhau là mấy! Chị xem anh ấy nhìn chị đỏ cả mặt kìa, quá là buồn cười."

Lục Lan Xuyên chau mày, hắn chăm chú vào động tĩnh của phòng kế bên, thông qua câu này cũng có thể đoán được từ " anh ấy" là giới tính gì, phụ nữ nhìn Tô Tú đỏ mặt có mà điên.

(Trong tiếng trung từ anh ấy và cô ấy đồng âm với nhau)

Lại có người nói: "Ài, chị Tú, chị nhìn xem nếu vừa lòng thì chấp chận anh ấy luôn đi."

Lục Lan Xuyên kéo ghế ngồi lại sát vách từng căn phòng kia, mặt mày cứng nhắc, hai tay khoanh lại, đường đường chính chính nghe trộm ở góc tường. Nhưng lúc này tiếng ồn phía bên kia càng ngày càng lớn, tiếng cười nói hỗn độn, muốn nghe cái gì cũng không được.

Tô Lăng chết tiệt không phải muốn giới thiệu bạn trai cho Tô Tú chứ? Lục Lan Xuyên suy nghĩ cẩn thận. Hôm nay các cô làm những việc kia thật là giống, Tô Lăng mang cô đi mua quần áo, làm tóc, lúc hắn mới vừa thấy Tô Tú suýt nữa không nhận ra.

Sắc mặt Lục Lan Xuyên càng thêm khó coi, nhưng vì đã đáp ứng với Tô Tú không được xuất hiện trước mặt Tô Lăng, cho nên không thể qua đó nói cho tất cả mọi người biết quan hệ giữa hắn và Tô Tú.

***

Tô Tú hoàn toàn không để tâm đến chuyện của Lục Lan Xuyên, cô thấy con người đó không bao giờ vô cớ lãng phí thời gian, sức lực để đợi cô. Vì thế đến tối cùng với mọi người ăn cơm xong, nhóm người đó lại đưa cô về nhà khách, cô khóa cửa phòng định đi ngủ, kết quả chưa được bao lâu thì chuông cửa vang lên.

Tô Tú nhanh chóng rời giường, tim bỗng đập nhanh hơn vài nhịp.

Nhà khách này rất gần với ký túc xá của Tô Lăng, lúc ấy bởi vì cân nhắc tính cách không thích tiêu sài phung phí của bố, cho nên quyết định chọn ở đây. Tình hình an ninh cũng không thể bằng mấy khách sạn cao cấp, Tô Tú nghi ngờ bên ngoài có thể là người xấu.

Tô Tú nhìn quanh căn phòng, cuối cũng cầm lấy gạt tàn thuốc ở phía trên đầu giường, cái gạt tàn đó khá nặng và cứng, có khả năng tấn công. Rón rén đi ra đến cửa, cô nhìn qua kính mắt mèo, bỗng chẳng thấy ai?

Tô Tú bị dọa dựng hết lông tơ, chuông cửa lại kêu lên lần nữa, cô thấp thỏm hỏi: "Ai?"

Không ai trả lời.

Tô Tú định báo cảnh sát, hoặc là gọi điện thoại cho bảo vệ, nhưng lúc cô đang quay người lấy điện thoại, chuông của lại kêu lên lần nữa. Cô lại nhìn qua mắt mèo, lần này lại nhìn thấy một bó hoa hồng lớn.

Tô Tú có chút ngây ngốc, chẳng lẽ là đi sai phòng?

Cô nắm chặt gạt tàn, cẩn thận dè dặt mở ra một khe cửa nhỏ, bó hoa đột nhiên đó bị đẩy đến, gần như đập đập thẳng vào sống mũi cô. Cô bị làm cho sợ hãi, chưa kịp nghĩ ngợi liền vứt gạt tàn ra ngoài, kết quả chỉ nghe thấy một tiếng rên rỉ, giọng đó... còn có chút quen thuộc.

Tô Tú thò đầu ra nhìn, đột nhiên nhìn thấy mặt Lục Lan Xuyên phía sau bó hoa, chỉ là sắc mặt hắn lúc đó rất xấu, ngón tay đang đè lên trán, "Tô Tú, em mẹ nó muốn mưu sát chồng à!"

Lúc này tim Tô Tú mới quay về trong lồng ngực, nhăm mày hỏi hắn: "Anh sao lại ở đây?"

Lục Lan Xuyên nghiến răng nghiến lợi cả nửa ngày cũng chưa nói được lời nào, sau cùng đem hết đồ đang ở trong tay mình nhét vào tay Tô Tú, sau đấy tự mình cầm gạt tàn che vết thương trên trán đi thẳng vào phòng cô.

Tô Tú bị hắn hùng hổ quệt qua vai, vẻ mặt khó hiểu, nhìn vào thứ ở trong tay liền ngẩn ngưởi.

Trong tay cô ngoài một bó hoa hồng con có một chiếc hộp màu xanh lam hình vuông, nhìn vào hình dạng cô liền biết bên trong là cái gì.

***

"Bị rách chút da, không nghiêm trọng."

Tô Tú kiểm tra cho Lục Lan Xuyên, ngón tay sượt qua trán hắn, nhẹ nhàng ngưa ngứa, như là bị lỗng vũ lướt qua. Lục Lan Xuyên chăm chú nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, ánh đèn nhu hòa phủ lên khuôn mặt bé nhỏ làm bớt đi chút lạnh nhạt thường ngày, hơn nữa còn thêm vài phần ôn hòa.

Hắn bỗng cảm thấy, cầu hôn mà bị gạt tàn đập vào đầu xui xẻo như vậy cũng không sao cả. 1

Tô Tú rủ mắt, mới phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm mình, lập tức lùi lại cách hắn thật xa, ngồi sang một chiếc giường khác. Tầm mắt lọt vào đúng chiếc hộp màu xanh làm vẻ mặt cô càng thêm nghiêm trọng.

Lục Lan Xuyên ho một tiếng, nói: "Anh vốn dĩ..."

Tô Tú cầm lấy chiếc hộp đó, sau đó nói: "Tôi biết rồi, trong trường hợp cần thiết tôi sẽ đeo, nếu không có chuyện gì, anh đi nghỉ sớm đi. Tôi muốn đi ngủ."

Lục Lan Xuyên bất động một lúc, hắn vốn có biết bao nhiêu điều muốn nói với cô, nhưng không nghĩ đến cô sẽ phản ứng như vậy.

Hắn vẫn ngồi ở đấy, Tô Tú không nhẫn nại nhìn hắn, "Lục Lan Xuyên, bây giờ đã muộn rồi."

Lục Lan Xuyên nén uất ức trong lòng, tự hắn cũng không biết tức giận vì cái gì, cuộc hôn nhân này chính là hắn bắt ép cô, cho nên nhẫn kết hôn này vốn chẳng có ý nghĩa gì với cô,vì thế cô không kỳ vọng, không thích thú, lạnh nhạt cũng là hợp lí. Nhưng hắn vẫn cảm thấy... có chút đau lòng.

Hắn nhìn Tô Tú, vẻ mặt cũng có chút lạnh, bực bội nói: "Đúng vậy, muộn rồi, anh ở đây ngủ một đêm là được rồi, không phải là có hai chiếc giường sao?"

Lục Lan Xuyên nói xong liền nằm xuống giường, sau đấy đưa mắt nhìn về phía Tô Tú, "Dù gì cũng là hai vợ chồng, có sao đâu."Ngày thứ hai, một nhà ba người đi ra ngoài dạo chơi, đến trưa Tô Triển Nguyễn định quay về quê. Tô Lăng biết tính cách cứng nhắc của ông, cũng không thuyết phục, cần ví tiền chủ động đi xếp hàng mua vé xe, thời gian còn lại để chị với bố nói chuyện với nhau.

Bến xe vào mùa hè có đủ thứ loại mùi khó ngửi, Tô Tú nhìn bố, trong lòng lưu luyên không thể nói ra. Lần trước bố đưa cô đi còn trà đầy khí thế, mà lần này gặp lại phát hiện tóc ông đã chuyển bạc cả rồi, tấm lưng thẳng tắp trong trí nhớ đến hôm nay cũng đã còng xuống rồi.

Cô nghĩ đi nghĩ lại rất lâu, rốt cục cũng có cam đảm nói: "Bố một mình ở nhà cũng chẳng có việc gì, chi bằng..."

"Người già rồi, chỉ muốn được ở nhà, hơn nữa còn có mẹ của các con bên cạnh."

Tô Tú im lặng, những lời còn lại sắp bật ra ngoài đều rút lại.

Mẹ cô thực ra sớm đã qua đời, nhưng tình cảm của hai người vô cùng tốt. Năm đó mẹ đổ bệnh, trong nhà dành dụm được bao nhiêu cũng đã hết, bà không ít lần nói với bố: "Bỏ đi, xem ra không ổn rồi, tiền để lại cho các con còn đi học."

Nhưng khi đó bố rất kiên quyết, bình thường là người không giỏi ăn nói, hiếm khi nói một câu làm người ta cảm động, "Để tôi trơ mắt nhìn bà đi, tôi làm không nổi."

Sau đó không biết từ đâu ông có một số tiền rất lớn, nhưng cuối cùng mẹ vẫn qua đời, vứt bỏ chồng và con gái lại dựa nhau mà sống qua ngày. Cho đến khi Lục Lan Xuyên đưa những chứng cứ đó đến trước mặt cô, cô mới biết bố khi đó đã lấy trộm ngân quỹ của trường học, bố khi làm việc luôn cương trực, ngoan cố, chắc chắn là bị dồn ép đến bước đường cùng mới làm như vậy.

Cô rất cổ hủ, cũng rất cứng đầu, điểm này rất giống với Tô Triển Nguyên.

Tô Triển Nguyên thấy con gái chăm chú nhìn mình, rất lâu sau từ trong túi một đồ vật nhét vào trong tay cô.

Tô Tú cúi đầu nhìn, một xấp tiền màu hồng, số lượng không tính là nhiều, khoảng hai ba nghìn đồng. Cô ngây người, "Bố, đây là?"

"Sức khỏe bố bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi, cũng đang đi làm việc vặt giúp người khác, số tiền lần trước, Tô Lăng nói là ông chủ cho con mượn."

Ông cứ chăm chú nhìn Tô Tú , thấy cô rủ đầu xuống thấp, trong ánh mắt rõ ràng không tin. Nhưng ông cũng không nói gì khó nghe cả, chỉ nói: "Số tiền này không nhiều, con trước tiên cầm đi trả người ta, Tô Tú, bố chỉ hy vọng con đừng làm gì sai nữa."

Tô Tú đứng đấy, rất lâu nhưng không thể nói được gì, bố cũng không phả là không quan tâm cô, nhưng ông không chịu tin cô.

Thực ra muốn ông tin cái gì cơ chứ? Số tiền này đúng là Lục Lan Xuyên đưa cho cô.

Hai cha con đứng trong đám đông, xung quanh ồn ào náo nhiệt, mà hai người lại vẫn nhìn nhau không nói gì. Tô Tú nắm chặt số tiền trong lòng bàn tay, sau đấy lại đặt vào tay của bố, "Bố, số tiền này bố cầm đi, số tiền kia... con sẽ tự mình trả hắn. Còn có, bố đừng lo lắng cho con, con biết mình đang làm cái gì."

Vẻ mặt cô rất kiên quyết, Tô Triển Nguyên lại thở dài một hơi, dùng lòng bàn tay thô ráp nắm lấy ngón tay cô, "Cầm lấy đi, bố một mình cũng không tiêu gì nhiều, con cũng cần tốt với mình chút, nhìn con gầy đến như thế này rồi."

Không nhớ đã bao lâu, bố mới nói như thế này với cô, mũi Tô Tú chua sót, gần như sắp rơi lệ, cố chấp đem tiền đặt vào trong tay bố, "Con đã không thể ở bên bố tận hiếu rồi, bây giờ còn cầm tiền của bố, thành ra cái gì nữa."

"Vậy thì sao? Con dù lớn vẫn là con gái bố!" Tô Triển Nguyên trừng mắt, sau cùng mới dần dần hạ giọng xuống, "Tú Tú, bố không hy vọng con có thể thành công, chỉ mong con sống đường đường chính chính, không phải bị người khác bàn tán sau lưng biết không?"

Hai vành mắt Tô Tú đã đỏ lên dùng sức gật đầu, "Con biết."

"Người nếu đi sai một bước, một đời sẽ không yên ổn, sống cũng chẳng đến nơi đến chốn, bố không muốn con như vậy." Lúc ông nói những lời này, ánh mắt nhìn xa xăm, Tô Tú biết ông đang nhắc nhở bản thân về sai lầm năm đó.

Cô thấy tuổi già càng hiện lên rõ ràng trên bố mình, trong lòng vấn vương quá nhiều chuyện, chỉ có thể cam đoan lần nữa: "Bố, con sẽ ghi nhớ những lời của bố." Thật sự cô trước giờ đều ghi nhớ, dù cô có vấp ngã thật đau vẫn luôn nỗ lực sống."

Tô Triển Nguyên nâng tay xoa đầu cô, vạn lời muốn nói rốt cục chỉ biến thành một tiếng tiếng than thở.

***

Tiễn bố đi rồi, Tô Lăng lại muốn cô bất luận như thế nào cũng phải ở thêm một ngày, "Chúng ta đã lâu không gặp, ngày mai chị bắt chuyến xe sớm đi là được rồi."

Tô Tú cũng muốn ở cùng với em gái nhiều hơn chút, vì thế gọi một cuộc điện thoại cho Triệu Trinh, anh nói không có chuyện gì quan trọng nên không cần phải quay về gấp. Bởi vì nhà máy còn nhỏ, thêm vào đó mới vừa hoạt động, thực sự cũng chẳng có chuyên gì gấp rút cần làm, Tô Tú càng yên tâm quyết định ở thêm nửa ngày.

Hai chị em đi dạo mua quần áo, xem phim, ăn cơm, giống như những việc hai chị em bình thường nên làm, Tô Tú đúng là đã rất lâu không có được thư giãn, gần như cả ngày đều vui vẻ.

Chỉ là Lục Lan Xuyên bỗng gọi điện làm cô phải lén lút vào nhà tắm nghe.

Lục Lan Xuyên nghe giọng điệu lén lút của cô, vốn dĩ đã rất khó chịu rồi mà Tô Tú lại còn nói: "Tôi còn ở lại một ngày nữa, anh làm xong chuyện cứ về trước đi."

Nói xong cũng không cho hắn cơ hội trả lời liền dập máy.

Kết quả lại thêm bực mình, Tô Lăng mang theo Tô Tú tham gia lễ mừng công của họ, nói là lễ mừng công, thực ra là các diễn viên của đoàn nghệ thuật cùng nhau ăn một bữa cơm. Vốn dĩ chẳng có chuyện gì, Lục Lan Xuyên vẫn đi theo sau, ngồi ở phòng bao bên cạnh, ngồi chưa được bao lâu liền nhẫn không nổi.

Bởi vì hắn nghe tiếng đùa bỡn càn rỡ từ phòng phía bên vọng sang, trêu đùa Tô Tú với một người đàn ông khác. Tiếng Tô Lăng cũng lẫn trong đó, "Chị xấu hổ cái gì cơ chứ, anh ấy với chị cũng không cách nhau là mấy! Chị xem anh ấy nhìn chị đỏ cả mặt kìa, quá là buồn cười."

Lục Lan Xuyên chau mày, hắn chăm chú vào động tĩnh của phòng kế bên, thông qua câu này cũng có thể đoán được từ " anh ấy" là giới tính gì, phụ nữ nhìn Tô Tú đỏ mặt có mà điên.

(Trong tiếng trung từ anh ấy và cô ấy đồng âm với nhau)

Lại có người nói: "Ài, chị Tú, chị nhìn xem nếu vừa lòng thì chấp chận anh ấy luôn đi."

Lục Lan Xuyên kéo ghế ngồi lại sát vách từng căn phòng kia, mặt mày cứng nhắc, hai tay khoanh lại, đường đường chính chính nghe trộm ở góc tường. Nhưng lúc này tiếng ồn phía bên kia càng ngày càng lớn, tiếng cười nói hỗn độn, muốn nghe cái gì cũng không được.

Tô Lăng chết tiệt không phải muốn giới thiệu bạn trai cho Tô Tú chứ? Lục Lan Xuyên suy nghĩ cẩn thận. Hôm nay các cô làm những việc kia thật là giống, Tô Lăng mang cô đi mua quần áo, làm tóc, lúc hắn mới vừa thấy Tô Tú suýt nữa không nhận ra.

Sắc mặt Lục Lan Xuyên càng thêm khó coi, nhưng vì đã đáp ứng với Tô Tú không được xuất hiện trước mặt Tô Lăng, cho nên không thể qua đó nói cho tất cả mọi người biết quan hệ giữa hắn và Tô Tú.

***

Tô Tú hoàn toàn không để tâm đến chuyện của Lục Lan Xuyên, cô thấy con người đó không bao giờ vô cớ lãng phí thời gian, sức lực để đợi cô. Vì thế đến tối cùng với mọi người ăn cơm xong, nhóm người đó lại đưa cô về nhà khách, cô khóa cửa phòng định đi ngủ, kết quả chưa được bao lâu thì chuông cửa vang lên.

Tô Tú nhanh chóng rời giường, tim bỗng đập nhanh hơn vài nhịp.

Nhà khách này rất gần với ký túc xá của Tô Lăng, lúc ấy bởi vì cân nhắc tính cách không thích tiêu sài phung phí của bố, cho nên quyết định chọn ở đây. Tình hình an ninh cũng không thể bằng mấy khách sạn cao cấp, Tô Tú nghi ngờ bên ngoài có thể là người xấu.

Tô Tú nhìn quanh căn phòng, cuối cũng cầm lấy gạt tàn thuốc ở phía trên đầu giường, cái gạt tàn đó khá nặng và cứng, có khả năng tấn công. Rón rén đi ra đến cửa, cô nhìn qua kính mắt mèo, bỗng chẳng thấy ai?

Tô Tú bị dọa dựng hết lông tơ, chuông cửa lại kêu lên lần nữa, cô thấp thỏm hỏi: "Ai?"

Không ai trả lời.

Tô Tú định báo cảnh sát, hoặc là gọi điện thoại cho bảo vệ, nhưng lúc cô đang quay người lấy điện thoại, chuông của lại kêu lên lần nữa. Cô lại nhìn qua mắt mèo, lần này lại nhìn thấy một bó hoa hồng lớn.

Tô Tú có chút ngây ngốc, chẳng lẽ là đi sai phòng?

Cô nắm chặt gạt tàn, cẩn thận dè dặt mở ra một khe cửa nhỏ, bó hoa đột nhiên đó bị đẩy đến, gần như đập đập thẳng vào sống mũi cô. Cô bị làm cho sợ hãi, chưa kịp nghĩ ngợi liền vứt gạt tàn ra ngoài, kết quả chỉ nghe thấy một tiếng rên rỉ, giọng đó... còn có chút quen thuộc.

Tô Tú thò đầu ra nhìn, đột nhiên nhìn thấy mặt Lục Lan Xuyên phía sau bó hoa, chỉ là sắc mặt hắn lúc đó rất xấu, ngón tay đang đè lên trán, "Tô Tú, em mẹ nó muốn mưu sát chồng à!"

Lúc này tim Tô Tú mới quay về trong lồng ngực, nhăm mày hỏi hắn: "Anh sao lại ở đây?"

Lục Lan Xuyên nghiến răng nghiến lợi cả nửa ngày cũng chưa nói được lời nào, sau cùng đem hết đồ đang ở trong tay mình nhét vào tay Tô Tú, sau đấy tự mình cầm gạt tàn che vết thương trên trán đi thẳng vào phòng cô.

Tô Tú bị hắn hùng hổ quệt qua vai, vẻ mặt khó hiểu, nhìn vào thứ ở trong tay liền ngẩn ngưởi.

Trong tay cô ngoài một bó hoa hồng con có một chiếc hộp màu xanh lam hình vuông, nhìn vào hình dạng cô liền biết bên trong là cái gì.

***

"Bị rách chút da, không nghiêm trọng."

Tô Tú kiểm tra cho Lục Lan Xuyên, ngón tay sượt qua trán hắn, nhẹ nhàng ngưa ngứa, như là bị lỗng vũ lướt qua. Lục Lan Xuyên chăm chú nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, ánh đèn nhu hòa phủ lên khuôn mặt bé nhỏ làm bớt đi chút lạnh nhạt thường ngày, hơn nữa còn thêm vài phần ôn hòa.

Hắn bỗng cảm thấy, cầu hôn mà bị gạt tàn đập vào đầu xui xẻo như vậy cũng không sao cả.

Tô Tú rủ mắt, mới phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm mình, lập tức lùi lại cách hắn thật xa, ngồi sang một chiếc giường khác. Tầm mắt lọt vào đúng chiếc hộp màu xanh làm vẻ mặt cô càng thêm nghiêm trọng.

Lục Lan Xuyên ho một tiếng, nói: "Anh vốn dĩ..."

Tô Tú cầm lấy chiếc hộp đó, sau đó nói: "Tôi biết rồi, trong trường hợp cần thiết tôi sẽ đeo, nếu không có chuyện gì, anh đi nghỉ sớm đi. Tôi muốn đi ngủ."

Lục Lan Xuyên bất động một lúc, hắn vốn có biết bao nhiêu điều muốn nói với cô, nhưng không nghĩ đến cô sẽ phản ứng như vậy.

Hắn vẫn ngồi ở đấy, Tô Tú không nhẫn nại nhìn hắn, "Lục Lan Xuyên, bây giờ đã muộn rồi."

Lục Lan Xuyên nén uất ức trong lòng, tự hắn cũng không biết tức giận vì cái gì, cuộc hôn nhân này chính là hắn bắt ép cô, cho nên nhẫn kết hôn này vốn chẳng có ý nghĩa gì với cô,vì thế cô không kỳ vọng, không thích thú, lạnh nhạt cũng là hợp lí. Nhưng hắn vẫn cảm thấy... có chút đau lòng.

Hắn nhìn Tô Tú, vẻ mặt cũng có chút lạnh, bực bội nói: "Đúng vậy, muộn rồi, anh ở đây ngủ một đêm là được rồi, không phải là có hai chiếc giường sao?"

Lục Lan Xuyên nói xong liền nằm xuống giường, sau đấy đưa mắt nhìn về phía Tô Tú, "Dù gì cũng là hai vợ chồng, có sao đâu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play