Đôi mắt đó quá thấu triệt, như là phản chiếu rõ ràng bản thân mình đang có bao nhiêu bối rối, Lục Lan Xuyên bỗng chốc ngồi thẳng dậy, bộ ngực rắn chắc lên xuống mãnh liệt. Mắt còn trừng lớn hơn Tô Tú, gân trên mu bàn tay cũng nổi hết lên.
Chẳng ai thích cảm giác bị bức bách này, hắn mở miệng muốn phản bác, nhưng phát hiện bản thân chẳng có gì để phản bác.
Yêu không?
Yêu rốt cuộc là loại cảm giác gì?
Tô Tú vẫn đang nhìn chằm chằm hắn không một chút sợ hãi, ánh mắt không chỉ chứa sự khinh thường tột cùng mà còn quá chướng mắt, những lời nói khách sáo của cô làm hắn phẫn nộ cực điểm.
Cô từ từ mở miệng truy hỏi: "Sao rồi, không muốn thú nhận hay không giám thú nhận?"
Lục Lan Xuyên đột ngột tiến lên một bước, dùng lực giữ lấy gáy cô. Hắn thô lỗ đẩy cô lên mặt bàn, đôi mắt xoáy sâu vào cô, mỗi một chữ đều từ sâu trong lồng ngực phát ra "Em vì tiểu bạch kiểm đó mà chỉ trích anh?"
"Không, không phải." ánh mắt Tô Tú trông còn giữ dội hơn hắn, "Anh ấy là bạn tôi, một người đối tốt với tôi không hơn. Lục Lan Xuyên, chẳng lẽ sau khi tôi phải trải qua những chuyện đó còn có thể yêu ai khác?"
Hô hấp của Lục Lan Xuyên bỗng chốc ngưng lại, hắn từ trên cao nhìn xuống Tô Tú, dùng năm đầu ngón tay nắm nắm chặt hô hấp của cô. Vì sao thời khắc này lại cảm thấy như là chính mình là người bị cô bóp nghẹt cổ họng, cả trái tim đều đau buốt.
Tô Tú nhìn hắn, hơi thở trở nên dồn dập, nhưng ánh mắt luôn tĩnh lặng làm lòng người chán nản, "Tôi hiện tại không yêu ai, và sẽ không yêu nữa. Anh biết đấy, tình yêu chẳng đáng tí nào, cái này là anh dạy tôi. Cho nên anh bây giờ tức giận cái gì?"
Lục Lan Xuyên nói không nên lời, bởi vì hắn phát hiện có lẽ đáp án giống như lời Tô Tú nói...
Hắn hoàn thành công tác sớm để quay về, trong lòng tự nhủ chỉ muổn xem xem công xưởng tồi tàn của cô chuẩn bị đến đâu rồi, ý nghĩ thực tế thì sao? Ý nghĩ thực tế không có gì chỉ là trong lòng nhớ nhung cô, sợ cô vẫn còn điều gì làm chưa ổn thỏa. Hắn hớn hở về nhà, mà cô thì tối muộn vẫn chưa về, vì thế hắn như ma xui quỷ khiến đi xuống cổng tiểu khu đợi cô.
Những hành động ngốc nghếch còn có thể là vì sao?
Liền nhìn thấy cô cùng với Cao Hàn nhìn nhau thâm tình, người đàn ông đó đội mũ cho cô, dịu dàng xoa đầu cô, cô vui vẻ cười đùa với người đàn ông đó, khung cảnh đó làm hắn nổi lên cơn thịnh nộ nhưng hắn nhẫn nhịn không nổi giận với Tô Tú.
Còn có đêm hôm đó, Tô Tú từ chối phát sinh quan hệ với hắn, thực ra thái độ của cô không quá cương quyết, dù vậy hắn vẫn không tiếp tục, thà bản thân khó chịu cũng không cưỡng ép cô.
Sau lần gặp lại Tô Tú, những ký có liên quan đến cô bị hắn cật lực niêm phong đều ngay lập tức hiện ra, mỗi một chi tiết nhỏ đều nhớ rõ như vậy. Sau đó như thể hắn bị ma xui quỷ khiến, chuyện gì liên quan đến cô đều làm hắn mất kiểm soát.
Hắn không hiểu tình yêu, lúc còn trẻ cũng không có thờ gian để khảo nghiệm có yêu hay không, cho nên đợi lúc phát hiện mình đối với Tô Tú có chút khác biệt, lại vô sỉ bắt ép cô ở bên mình. Rất nhiều lần bị cô dùng lời nói, ánh mắt chọc giận, hắn đều nghi ngờ kết cục thế này là vì cái gì, lúc đáp xuất hiện sinh động trước mặt, hắn càng bắt ép bản thân không được nghĩ đến.
Đến lúc muốn đối tốt với cô, lại toàn vì " đền bù" hoặc là " lưu luyến sự dịu dàng của cô" để mượn cớ an ủi bản thân.
Thực ra... có vài vấn đề hắn e là bản thân không giám thú nhận.
Hắn làm gì còn mặt mũi để thú nhận, trong lòng hắn quan tâm người này.
Một người từng bị hắn làm tổn thương như vậy, hắn làm sao giám nói bản thân yêu cô đây?
"Anh..." Hắn khó khăn để nói ra chút gì, mới đang định mở lời, Tô Tú đã cắt ngang rồi.
Môi cô run nhè nhẹ nhưng giọng nói rất đoạn tuyệt "Không yêu đúng không? Hãy dừng hành động vừa nực cười vừa ấy trĩ đó, bỏ qua cho Cao Hàn đi. Hành vi ghen tuông thấp hèn này nói ra rất mất mặt, hơn nữa còn là vì tôi mà ghen tuông. Tôi nghĩ anh cũng chẳng hy vọng chuyện hai người chúng ta bị người ta để ý đến, truyền ra bên ngoài chỉ sợ sẽ phá hỏng danh tiếng của anh."
Lục Lan Xuyên ngừng ở đó, những lời còn chưa nói ra từ từ nuốt ngược trở lại.
Hắn suýt nữa quên mất, Tô Tú hỏi hắn "yêu hay không" không phải là quan tâm đến đáp án này, cô chỉ đơn thuần đang muốn nói giúp một người đàn ông khác.
Không nhớ Tô Tú đã rời khỏi vào lúc nào, Lục Lan Xuyên vẫn đứng cạnh bàn làm việc, vẫn giữ nguyên động tác như trước, nhưng mà tất cả đã sớm kết thúc rồi. Một chút độ ấm chỗ cô lưu lại lúc trước cũng không còn, như là chưa từng ghé qua.
Hắn thẫn thờ ngồi phía sau bàn làm việc, rất lâu sau mới dùng lực chà xát hai má, nhịn không nổi liền cười lên.
Chắc chắn đây được gọi là báo ứng.
***
Lục Lan Xuyên của năm năm trước, hai mươi bảy tuổi, ở tuổi một người đàn ông hăng hái nhất, năm đó vận may của hắn quá tốt, đương nhiên tất cả mọi quan tâm đều đặt vào sự nghiệp, người đàn ông như hắn, lúc nhỏ đã nếm quá nhiều cay đắng, tự nhiên không có gì hấp dẫn hắn hơn quyền lực. Cho nên lúc đó mặc dù ở bên Tô Tú, hắn lại không hề khảo nghiệm qua tình yêu rốt cuộc là cảm giác như thế nào.
Chỉ cảm thấy Tô Tú rất tốt, không ồn ào không nháo động hơn nữa còn có vẻ không quan tâm đến thế sự, có lẽ toàn bộ những thứ này vừa hay bổ sung cho hắn, cho nên ở cùng với cô làm hắn thấy an tĩnh.
Nếu ngày ngày trôi qua như vậy cũng không có gì không tốt, hắn với Tô Tú đã suôn sẻ kết hôn sinh con, bởi vì thời gian đó hắn đã có ý niệm kết hôn với cô. Nhưng ông trời chỉ thích trêu ngươi, mọi chuyện đều bắt đầu từ buổi cầu hôn đó...
Nhớ một ngày cuối tuần bình thường, sau khi hai người ở bên nhau, Tô Tú mỗi khi đến thứ bảy đều ở nhà lâu hơn chút. Thời gian đó Tử Tây đã sắp thi đại học rồi, Tô Tú phụ đạo cô ấy xong, ăn bữa tối mới rời nhà. Đúng lúc hôm đó Lục Lan Xuyên có việc bận, ngồi trong thư phòng nói chuyện điện thoại vài tiếng đồng hồ, đợi khi hắn nâng mắt lên, thì đã là mười một giờ đêm.
Hắn cứ tưởng Tô Tú đã về trường từ sớm, nhưng chưa qua một lúc thì cửa phòng đột nhiên bị gõ nhẹ, sau đó Tô Tú mang khay đồ ăn vào.
"Em làm điểm tâm tối." cô đặt bát súp hoành thánh nóng hổi cạnh hắn, một
chút rau thơm rải trên hoành thánh được gói tinh tế, hương thơm lập tức
bay khắp thư phòng.
Tô Tú lại nhẹ nhàng lên tiếng: "Tử Tây đã ngủ rồi, em ấy ăn xong cũng đi nghỉ sớm chút."
Nói xong cô quay người định rời đi, Lục Lan Xuyên không cầm được lòng bắt lấy tay cô, "Khuya như vậy còn về?"
"À, em ngủ ở phòng
khách." Mặt Tô Tú dần dần đỏ lên, cô thi thoảng sẽ lưu lại qua đêm.
Nhưng Lục Lan Xuyên chuyện chăn gối cũng không có yêu cầu nhiều, hơn nữa đa số thời gian buổi tối sẽ có tiệc xã giao, quay về quá muộn sẽ ảnh
hưởng tới cô, cho nên Tô Tú ở đây vẫn có một phòng riêng.
Lục Lan Xuyên thực sự
cũng mệt rồi, kéo cô lại ôm trên đùi, đầu mũi cọ vào cô, "Dù gì ngày mai cũng không có tiết học, ở lại đây với anh?"
Tô Tú mỉm cười: "Sẽ ảnh hưởng đến anh hay không?"
"Sẽ không." Ở bên cạnh
Lục Lan Xuyên đặt một chiếc ghế, Tô Tú liền ngồi ngay bên cạnh hắn, cô
lấy một quyển sách từ giá sách, tay phải bị hắn nắm trong lòng bàn tay.
Lúc đó hình như là vào
cuối tháng ba, thời tiết còn chút lạnh, thư phòng buổi đêm chỉ có một
bóng đèn, tỏa ra tia sáng vàng nhạt. Lục Lan Xuyên thỉnh thoảng nâng
đầu, liền sẽ nhìn thấy bên mặt đang rủ mắt yên tĩnh của Tô Tú. Hình ảnh
như thế làm lòng hắn an ổn, như thể trái tim cô đơn bao năm cuối cùng
cũng được xoa dịu.
Trong phòng vô cùng yên
tĩnh, hai người chẳng trao đổi gì, bàn tay ấm áp mềm mại của Tô Tú luôn
ngoan ngoãn đặt trong lòng bàn tay hắn. Lục Lan Xuyên cảm thấy trong đêm lạnh lẽo như thế này không chỉ còn có một mình đang cố gắng.
Mười lăm tuôi bố mẹ qua đời, đến hôm nay cũng tròn mười hai năm rồi, hắn lần đầu tiên cảm giác có người kề vai sát cách như vậy.
Cũng lần đầu tiên mất tập trung trong khi làm việc, bỗng nhiên hắn nghĩ... nếu cùng cô có một mái ấm thì sẽ như thế nào?
Ý niệm này đột nhiên nảy ra, hoàn toàn không dự báo trước, hắn phát hiện bản thân cũng chẳng
chống cự. Trong phút chốc nghĩ nghĩ vậy, hắn lập tức quyết định, vậy cầu hôn đi, đợi cô tốt nghiệp sẽ kết hôn.
Hắn cũng lập tức thực hiện. Tử Tây lại nói: "Cầu hôn cần bỏ chút tâm ý, một đời chỉ có một lần, không thể qua loa đại khái."
***
Cho nên mọi chi tết nhỏ
của buổi cầu hôn đều là do Tử Tây quyết định, cô rất thích Tô Tú, từ lâu đã ngầm thừa nhận cô ấy là là chị dâu trong lòng.
Lục Lan Xuyên không hiểu suy nghĩ của con gái nhưng không nghi ngờ gì Tử Tây chính là người hiểu rõ nhất. Cô cùng Tô Tú ngồi trên vòng đu quay lớn nhất của thành phố,
vòng đu quay bất ngờ dừng lại, bóng đèn xung quanh cũng lặng lẽ dụi tắt, đồng thời ở trên mặt đất ánh nến xếp hình trái tim sáng lên.
Thực sự Lục Lan Xuyên
cảm thấy khá là tầm thường, con gái ở tuổi đó dường như rất dễ cảm động, Tô Tú ngây ngốc mở to mắt nhìn mặt đất không chớp mắt, sau đấy từ từ
nhìn về hướng hắn đứng, chắc là bị dọa rồi.
Lục Lan Xuyên lấy ra chiếc nhẫn đã chuẩn bị sẵn từ lâu, nắm lấy tay cô nói khẽ: "Tô Tú, đợi em tốt nghiệp mình cưới nhau đi?"
Khoảnh khắc đó, từ đáy
lòng hắn thực sự đã nổi lên một thứ tình cảm dị thường, ngứa ngáy, tê tê còn có một chút rạo rực không thể nói ra.
Tô Tú im lặng một lúc,
không ngoài dự đoán gật đầu đầu ý. Người mình yêu đầu tiên cũng yêu
mình, hơn thế nữa còn muốn lấy cô, đối với cô đó chính là một loại may
mắn.
Khi Lục Lan Xuyên hôn
cô, Tô Tú vẫn khóc vì quá ngoài sự mong đợi, dòng nước mắt lau đi lau
lại mãi vẫn không hết. Nhìn cô ngây ngốc không nhịn được mà bật cười,
"Anh lấy em là vì muốn em được hạnh phúc, chứ không phải vì để làm em
khóc."
Những lời này thực sự là phát ra từ nội tâm, nhưng thế giới này có quá nhiều thứ không thể dự đoán trước được.
Sau buổi cầu hôn, Tô Tú
chính thức dọn qua ở cùng với Lục Lan Xuyên, thời gian hắn về nhà mỗi
ngày cũng dần dần sớm hơn, Diệp Triệu Kỳ cũng cảm thấy kỳ lạ," Trong nhà mày giấu bảo bối gì à?"
Lục Lan Xuyên chỉ cười
không nói, thật ra về nhà cũng chẳng làm gì, bọn họ vẫn y như trước
kia,mà là cảm thấy.... có chỗ nào không giống.
Có khi hắn về đến nhà sẽ thấy Tô Tú cùng Tử Tây ngồi cùng nhau chọn áo cưới và loại thiệp mời,
rõ ràng còn hơn một năm nữa, nhưng hai người đều cực kỳ hứng thú. Thậm
chí Tử Tây còn rêu rao: "Đến lúc đó em nhất định sẽ làm phù dâu cho hai
người!"
Tô Tú cười cô, "Anh trai kết hôn, em gái thích hợp làm phù dâu à?"
"Đến lúc đó thì để em làm bạn thân chị là được rồi."
Đoạn thời gian đó, trong nhà hầu như lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười, so với ngôi nhà quạnh
quẽ trước kia càng ngày càng rõ hương vị "gia đình". Bây giờ Lục Lan
Xuyên nhớ lại vẫn cảm thấy vui vẻ như cũ, hắn thậm chí đã từng nghĩ có
lẽ ông trời đoạn đi bố mẹ hắn và Tử Tây lúc còn nhỏ, hôm nay đang dùng
cách này để bù đắp cho hắn.
***
Vài tháng sau, Tử Tây
thi đại học, thành tích vô cùng tốt, đậu vào một trường vô cùng nổi danh trong nước, đáng tiếc không ở Nam Thành, Lục Lan Xuyên vẫn có chút
không yên tâm. Tử Tây liền an ủi hắn: "Không sao đâu, anh với chị Tô Tú
kết hôn rồi, làm gì còn thời gian quản em."
Lục Lan Xuyên nhéo mũi
cô, "Làm sao lại không có thời gian quản, kết hôn rồi, em vẫn là em gái
của anh." Mặc dù qua vài ngày nữa Tử Tây đủ mười tám rồi, nhưng trong
mắt hắn thì cô vẫn là một đứa trẻ, từ nhỏ đã nương tựa lẫn nhau tình cảm dĩ nhiên không thể dễ dàng thay đổi được.
Mùa hè năm đó Tử Tây hầu như chỉ chơi bời, đáng tiếc kỳ nghỉ Tô Tú cũng về quê rồi, Lục Lan
Xuyên bận rộn căn bản không rãnh rỗi để ý cô.
Thỉnh thoảng nói chuyện qua điện thoại với Tô Tú, Lục Lan Xuyên sẽ than thở, "Em không ở đây, cả nhà lộn xộn hết rồi."
Có lẽ hai người mỗi ngày đều ở cùng nhau, đột nhiên thiếu đi một người, cảm giác đâu đâu cũng
không thích hợp lắm, Lục Lan Xuyên nghe giọng nói của cô cũng sẽ sinh ra một loại cảm giác nhớ nhung. Vì thế tiện miệng nói: "Sinh nhật Tử Tây
em không quay về, trước khi vào học nó tổ chức một bữa tiệc, chi bằng về sớm chút?"
Tô Tú "À" lên một tiếng, chỉ nói: "Để xem tình hình như thế nào."
Vài ngày sau, Tô Tú quay về, Lục Lan Xuyên tan ca về nhà bỗng thấy cô xuất hiện ở nhà bếp, tâm
trạng lúc ấy thật sự rất khó tả. Dường như là ngạc nhiên mừng rỡ, dường
như là xúc động, còn có vui sướng âm ỷ khó nói.
Hắn đi qua ôn lấy eo cô từ phía sau, hôn một cái vào phía bên cạnh tai cô "Đã quay trở về rồi."
Tô Tú ngây ngẩn, sau đấy nghiêng đầu lại nhìn hắn cười, đáy mắt hiện lên chút xảo quyệt của hồ
li, "Bởi vì em nghe ra có người nhớ em nhưng mà ngại nói."
Lục Lan Xuyên yên lặng,
cảm thấy tai có chút nóng lên, nhìn lông mày cô cong lên, trong lòng hắn khẽ lay động, cúi người phủ lên môi cô hôn.
Hắn rất ít khi động tình không kiểm soát, nhưng ngày hôm đó có chút khống chế không nổi, hận
không thể ở trong nhà bếp yêu cầu cô. Nhưng may mắn vẫn chòn chút lý
trí, ôm cô quay về phong khách. Cô bỗng có dũng khí hơn ngày thường
nhiều, chủ động ôm lấy cổ hắn, hơi thở gấp gáp ghé bên tai hắn, lí nhí
cho hắn biết: "Thực ra là em nhớ anh, mỗi ngày đều nhớ anh."
Lục Lan Xuyên nhìn vào mắt cô không nói gì, nghĩ thực ra nếu họ có thể dừng lại ở giây phút đó mãi thì tốt biết bao...
Trước khi Tử Tây nhập học, Lục Lan Xuyên tổ chức một tiệc tiễn biệt, mời tất cả bạn bè cùng lớp trước kia của cô.
Một đám trẻ mới vừa
thành niên chơi đùa vô cùng điên cuồng, Lục Lan Xuyên không thích bầu
không khí này lắm, vừa đúng đêm hôm đó có tiệc xã giao, cho nên xuất
hiện một lúc rồi rời đi.
Đêm đó không biết vì cá
gì, bản thân hắn cũng cảm thấy tinh thần bất định, lúc sắp rời đi Tô Tú
đưa hắn ra đến cửa thang máy, hắn kéo tay cô luyến tiếc không buông.
Tô Tú bị hắn chọc cười "Sao thế, luyến tiếc à."
Lục Lan Xuyên nhăn mày, bản thân cũng không rõ, cuối cùng hôn lên trán cô, "Buổi tối anh đến đón các em, nhớ rõ đừng uống rượu."
Tô Tú đương nhiên sẽ
không uống rượu, cô dị ứng với rượu, biết rằng Lục Lan Xuyên lo lắng cho mình, vì thế nghiêng đầu vẫy tay với hắn "Biết rồi, lắm điều."
Lúc đấy cô cười vô cùng
rạng rỡ, khóe mắt cong tựa trăng rằm, Lục Lan Xuyên bước vào trong thang máy, nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại, Tô Tú vẫn đứng đó chưa rời đi,
nụ cười của cô hằn sâu vào trong đầu hắn. Lục Lan Xuyên không biết rằng
đó là lần cuối cùng Tô Tú cười với mình...
Tiệc xã giao của hắn
cũng ở một chỗ rất ồn ào, trong phòng bao căn bản không nghe thấy tiếng
chuông điện thoại, đợi đến lúc kết thúc cũng đã hai giờ đêm, Lục Lan
Xuyên mới nhớ đến chỗ Tử Tây, không biết đã kết thúc hay chưa.
Lấy điện thoại ra xem lại có nhiều cuộc gọi nhỡ, đều là của Tô Tú.
Lục Lan Xuyên vô thức
nhăn mày, huyệt thái dương cũng giật giật, mơ hồ cảm thấy đã xẩy ra
chuyện gì. Điện thoại vừa mới quay số, Tô Tú lập tức nhận máy, giọng của cô vô cùng hoang mang, bên đó thỉnh thoảng lại truyền đến vài âm thanh
nức nở.
"Sao vậy?"
"Lục Tử Tây xẩy ra chuyện rồi! Tử Tây em ấy...không cẩn thận đâm trúng người rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT