Những bông hồng đỏ rực đó, được Tô Tú cắm cẩn thận trong bình, cô ngồi trên sô pha ngắm nhìn chúng, từ đáy lòng nảy sinh vài phần mềm mại.
Nhớ về thời còn đi học, bạn cùng phòng cũng được tặng hoa hồng, lúc đó mọi người xung quanh sẽ tán thưởng, ngưỡng mộ. Hoa hồng trông tầm thường nhưng nụ cười khi đó không nghi ngờ gì là nụ cười đẹp nhất từng có của cô bạn đó.
Lúc đó cô và Lục Lan Xuyên đang yêu đương, thật ra cũng từng tưởng tượng có ngày hắn tặng cô một bông hoa, ở tuổi đó ít nhiều vẫn có chút hư vinh. Dường như nếu không làm thì không thể chứng minh là hắn đủ yêu mình vậy.
Rốt cục cũng chẳng nhận được bông hoa nào từ hắn, hóa ra dụng tâm hay không sớm đã biểu hiện rõ ràng.
Tô Tú đặt bình hoa trên bàn trà ngoài phòng khách rồi đi ngủ, ngày mai còn phải cùng Triệu Trinh đi mua công cụ, chắc vẫn phải mất cả ngày bên ngoài.
Kết quả hôm sau Cao Hàn cũng đến, Tô Tú rất bất ngờ, anh ta giải thích: "Dụng cụ vừa nhiều vừa hỗn tạp, tớ mới vừa sắm qua nên có kinh nghiệm, có thể giúp cậu chọn."
Thật sự Tô Tú muốn nói, trước kia ở trong công ty từng phụ trách mua những đồ này cho nên rất có kinh nghiệm rồi.
Nhân vật quần chúng Triệu Trinh không biết sự thật, đợi sau khi Cao Hàn lên xe mới nói nhỏ với Tô Tú "Nha đầu ngốc, vẫn không nhìn không ra, cậu ta chính là tìm cơ hội tiếp cận em."
Tô Tú nhíu mày, Triệu Trinh tranh thủ nói: "Thêm một người khuân vác cũng tốt, anh một mình sao có thể cầm hết bao nhiêu là đồ."
Hai người bước nhanh lên xe, Tô Tú cũng không nói thêm gì, bị bắt ngồi ghế sau.
Ba người lượn quanh chợ hết cả ngày, đồ cần mua quá nhiều, nhiệt độ mùa hè lại cao, toàn bộ cái chợ như một lò hấp, ai ai cũng đang chảy đầy mồ hôi, nửa đường phát hiện Cao Hàn bỗng dưng biến mất một lúc, cũng không biết là chạy đi đâu, hai người cũng chẳng để ý, nào ngờ lúc Cao Hàn xuất hiện, trong tay đang cầm mũ chống nắng.
Lúc đấy cô đang đối lưng với anh và Triệu Trinh, cảm thấy đầu có chút nặng, sau đấy từ từ quay đầu lại, liền thấy Cao Hàn chuẩn xác đội chiếc mũ ở trên đầu cô.
Ánh nắng làm mờ tầm mắt cô, lúc đấy cô nhìn không rõ động tác của anh, chỉ có thể nghe thấy lời nói trầm thấp của anh, "Cẩn thận tróc da, rất đau đấy."
Làm gì yếu ớt đến vậy, chung quy vẫn là con gái, cho nên vẫn rất thích cảm giác được người khác che chở. Tô Tú mở to mắt, cuối cùng cũng thấy rõ đôi mắt bị che lấp của anh, thật xinh đẹp, mỉm cười dịu dàng, ánh mắt liền trở nên ấm áp vô cùng.
Cô ngây người một lúc, cuối cùng mới nói một câu, "Cảm ơn".
Chờ khi đã mua khá là đủ, Cao Hàn gọi một xe chở hàng, sau khi vật liệu được xếp ngay ngắn, anh chủ động đề xuất mình sẽ đi theo xe.
Triệu Trinh lại nói: "Em đâu có biết địa chỉ."
Đây thật sự là một vấn đề. Sau đó Tô Tú nói: "Em đi theo xe."
"Chúng ta cùng đi." Cao Hàn kiên quyết, sau đấy không đợi Tô Tú trả lời, bản thân đã nhảy lên thùng xe xong xuôi. Khoang lái đã đầy người, có hai công nhân bốc dỡ ngồi, Tô Tú cũng chỉ có thể ngồi trong thùng xe.
May mắn thùng xe vẫn đủ thoải thoải mái, Tô Tú mỗi người ngồi một bên, xe từ từ lăn bánh ra khỏi thành phố, bọn họ có thể nhìn bầu trời dần dần thu hẹp lại, quang cảnh phố xá bị bỏ lại phía sau. Qua một lúc lâu, Tô Tú mới nói với Cao Hàn "Cản ơn cậu".
Cao Hàn không nhịn nổi liền cười lên, "Làm gì mà cậu toàn nói cảm ơn thế."
Bởi vì trong lòng cô hiểu rõ, Cao Hàn sợ cô trơ trọi một mình cho nên mới kiên quyết ở lại.
Cao Hàn quay sang nhìn không nói gì, sau đó mới nhè nhẹ than thở: "Tô Tú, có phải trong cậu chất chứa nhiều chuyện lắm phải không?"
Tô Tú nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ.
"Bởi vì cậu rất hay ngẩn người, bản thân không phát hiện?"
Tô Tú nghĩ lại, dường như câu này Sa Sa cũng từng nói với cô.
Cao Hàn nhìn cô yên lặng như trước, nhẹ nhàng mở miệng: "Làm như vậy tâm sẽ càng thêm trĩu nặng, chi bằng chia cho tớ một chút?"
"..."
***
Cô nhìn người đàn ông ngồi cách mình không xa, anh lúc nào cũng điềm đạm, ôn hòa, trên môi còn mang nụ cười nhàn nhạt, luôn tập trung nhìn mình. Vẻ mặt mong chờ đấy, dường như rất muốn thay cô gánh vác một phần?
Nếu có vài vết thương, sau khi nói ra sẽ không khó chịu nữa, cô rất muốn kể hết với anh. Nhưng có vài chuyện buồn, vô cùng đau khổ, chỉ cần hồi tường cũng không muốn. Nếu phải kể ra sẽ khó khăn tột cùng, cho nên vẫn là không nên nhắc đến.
Cao Hàn rất có chừng mực, không có truy hỏi nữa.
Xe đến trước cửa nhà kho, mọi người lại bắt đầu hì hục bê đồ xếp vào trong. Tô Tú phụ trách dọn dẹp vệ sinh. Thời gian bận rộn trôi qua rất nhanh, chờ lúc Triệu Trinh đề nghị đi ăn cơm, trời đã tối hoàn toàn.
"Hóa ra muộn như vậy rồi, chẳng tránh bụng sớm đã kêu không ngừng." Cao Hàn ném khăn lau xuống, vô cùng rộng lượng nói "Muốn ăn cái gì, tôi mời khách."
Tô Tú nói: "Cậu vừa bưng vác vừa mời ăn cơm, chúng tôi làm sao không biết xấu hổ vậy."
Cao giương cao mày tiêu sái nói: "Hai người sắp cạn vốn rồi, đợi khi có tiền mời lại, lúc đó tớ sẽ cận lực ăn một hồi."
Triệu Trinh với Tô Tú đều bị anh chọc cười, Cao Hàn đề xuất một địa điểm, cả ba đều nhất trí cùng lái xe đi đến nơi đã định.
Cả một ngày tràn đầy niềm vui, Tô Tú lâu rồi không có được cảm nhận. Nhớ ra về nhà cũng chẳng cần chạm mặt tên kia, cô liền vui vẻ không dứt.
Ăn cơm xong xuôi, Cao Hàn đưa cô về đến cổng tiểu khu, sau khi Tô Tú xuống xe không quên nhắc nhở anh, "Ngày mai không có chuyện gì quan trọng, công ty cậu mới đi vào hoạt động, đừng vì chuyện của bọn mình mà sao lãng."
Cao Hàn tỏ vẻ không vui, "Vừa giúp các cậu làm việc miễn phí, vừa mời cơm, lại có thể hạ lệnh đuổi khách với tớ, cậu cũng quá là xấu tính."
Trong mắt Tô Tú ẩn chứa nét cười, vẫy tay với anh ấy, "Tớ vào đây, đi đường cẩn thận."
Cô đi được vài bước, bỗng nghe thấy Cao Hàn gọi lớn tên mình, quay lưng lại thấy anh đang mở cửa xe xuống.
Tô Tú ngờ vực nhìn anh tiến lại gần, "Sao vậy?"
"À, không có gì." Cao
Hàn nói xong, bất ngờ từ sau lưng lấy ra một thứ đưa cho cô, Tô Tú nhìn
ra đó là chiếc mũ buổi trưa anh đưa cho mình, cô quên cầm đi.
Cô vui vẻ nhận lấy, Cao Hàn ỷ vào chiều cao vượt trội của mình đội cho cô, còn giúp chỉnh vành mũ.
Hai người cánh nhau thật gần, Tô Tú cảm thấy khá lúng túng, vừa có ý định lùi ra một bước thì
Cao Hàn đã lùi về rồi. Sau đấy còn dùng lòng bàn tay dày rộng nhẹ nhàng
xoa đầu cô "Cố lên, Tô Tú."
Tô Tú chớp mắt, cúi đầu
"ừ" một tiếng, hương hoa tử đằng trong tiểu khu trôi dạt trong gió. Đêm
khuya như vậy, dường như mọi nóng nực đều biến mất.
Cô đứng yên một chỗ nhìn Cao Hàn rời đi, vẫy tay với anh, sau đó đợi đèn xe đã biến mất hoàn
toàn mới quay người về. Ngay khi vừa quay người, cô nhìn thấy một người
đứng sau hàng hoa tử đằng, là người đáng lẽ đang đi công tác.
***
Tô Tú ngây ngốc. Lục Lan Xuyên đang mặc bộ đồ ở nhà, cho nên rõ ràng đã vè nhà từ lâu, vậy đứng
đây làm cái gì? Cô sẽ không nghĩ rằng đối phương đang đợi mình, việc hắn đột nhiên xuất hiện ở đây chắc chắn không phải là chuyện tốt, không
biết vừa nãy có nhìn thấy Cao Hàn không...
Cô nắm chặt tay, vẫn chủ động bước qua.
Càng ngày càng tiến lại
gần, sắc mặt Lục Lan Xuyên cũng càng rõ, ngũ quan của hắn so với người
thưòng sắc lạnh hơn, lúc này chẳng có biểu cảm gì, cho nên Tô Tú thực sự không có cách nào đoán được tâm trạng của hắn.
Đợi Tô Tú đi đến trước mặt, giọng hắn lạnh băng, "Muộn như vậy?"
Tô Tú gật đầu, hỏi ngược: "Sao anh bỗng dưng lại quay về?"
Lục Lan Xuyên trầm mặc, sau đấy quay người đi vào trong trước, "Làm xong việc thì về."
Bộ dạng hắn như vậy
chẳng khác gì lúc bình thường, Tô Tú cũng thầm thở phào, cô vào trong
nhà lập tức không thể buông lỏng nữa bởi vì nhìn thấy mấy bông hoa hồng mà Cao Hàn tặng đang nằm ân tĩnh trong thùng rác.
Tô Tú đứng im nhìn đám hoa đó, đầu ngón tay bấm sâu vào thịt mềm.
Cô cố giữ bình tình nhìn Lục Lan Xuyên, người đó đang vắt đôi chân dài ngồi ở sô pha đọc tạp
chí. Gần như cảm nhận được ánh nhìn của cô, hắn chầm chậm nhìn qua, sau
đó nói: " Anh bị dự ứng với hoa."
Những lời trong lòng đến họng lại biến mất, cô lại nhìn người đó, phát hiện sắc mặt hắn chẳng
thay đổi gì, mới cầm túi đi lên lầu.
Con ngươi hắn dần dần tối lại, ánh mắt nhìn tờ tạp chí bao lâu vẫn chưa lật.
***
Những ngày tiếp theo mọi thứ diễn ra khá bình thường, Cao Hàn không xuất hiện, Tô Tú bận rộn
cùng Triệu Trinh dọn dẹp văn phòng, tuyển nhân viên, cũng không rảnh rỗi để nghĩ quá nhiều. Lục Lan Xuyên vẫn đi sớm về khuya, chỉ là Tô Tú phát hiện thờ gian hắn về nhà muộn hơn trước.
Cô cũng không quan tâm, việc Lục Lan Xuyên về muộn cũng chẳng có liên quan gì đến cô.
Chỉ là chưa qua được vài ngày, Triệu Trinh bỗng dưng nói với cô: "Cái đó, em với Lục tổng của Tây Ninh có quan hệ gì?"
Triệu Trinh đột nhiên hỏi chuyện này, Tô Tú ngẩn người, có chuyện gì xảy ra, "Sao vậy?"
Triệu Trinh yên lặng,
nghiêm túc nói: " Cao Hàn bên đó xảy ra chút chuyện, theo lý mà nói công ty của cậu ta đang còn nhỏ và yếu như vậy, Tây Ninh không thể nhìn đến. Nhưng không biết vì sao, Tây Ninh dạo gần đây toàn sinh sự với cậu ta,
Cao Hàn bên đó chống không nổi rồi."
Tô Tú đột ngột đứng dậy, "Việc xảy ra khi nào?"
"Bảy tám ngày rồi."
Tô Tú nghĩ ngợi liền
biết chuyện gì xảy ra rồi, trong lòng cảm thấy lạnh, Lục Lan Xuyên trước mặt cô chẳng nói chẳng rằng, thậm chí còn ung dung thản nhiên, nhưng
sau lưng lại ép Cao Hàn tới đường chết. Hắn đang cảnh cáo cô, dùng hàng
động thực tế để cô ngoan ngoãn chút.
Triệu Trinh thấy sắc mặt cô không tốt, dường như trong lòng cũng hiểu vài phần, "Tô Tú, giữa em với Lục Lan Xuyên, rốt cục..."
Tô Tú nhìn anh, ánh mắt vô cùng kiên định, "Anh yên tâm, Cao Hàn sẽ không có chuyện gì. Em ra ngoài một chuyến."
"Ơ kìa." Triệu Trinh lo lắng cũng đứng dậy, có lẽ Tô Tú đi quá vội, chốc lát đã chạy ra đến cửa chính rồi.
***
Lưu Tịnh bất ngờ nhìn
thấy Tô Tú bước đến, cứ tưởng rằng bản thân bị hoa mắt rồi, nhân viên lễ tân cố gắng chạy ra chặn cô lại, " Vị tiểu thư này, cô không có hẹn
trước thì không được tự tiện tiến vào."
Tô Tú mặt đầy giận dữ, Lưu Tịnh cũng cảm thấy kinh ngạc, đi đến quầy lễ tân nói:" Cô đi trước đi."
Nhân viên lễ tân mới
phân vân rời khỏi. Lưu Tịnh mới vừa định truy hỏi cô vài câu, sao biết
được cô đã đẩy cửa phòng làm việc của Lục Lan Xuyên rồi.
Lục Lan Xuyên như là từ sớm đã biết cô sẽ đến, một chút cũng không thấy bất ngờ, bình tĩnh hững hờ nhìn cô.
"Tô Tú." Lưu Tịnh cứ cảm thấy đã xẩy ra chuyện lớn gì rồi, phải biết rằng ngày thường không bao
giờ có tính cách thất thường, như là không có cá tinh vậy.
Tô Tú không trả lời cô, mà là Lục Lan Xuyên nói: "Cô đi ra trước đi."
Tô Tú chỉ phải đóng cửa phòng lại, lo lắng bất an nhìn cánh cửa.
"Là vì tiểu bạnh kiểm đến?" Lục Lan Xuyên từ từ dựa vào lưng ghế, vẻ mặt mờ mịt nhìn cô.
Tô Tú bước lên một bước, hai tay chống lên mặt bàn làm việc, sau đấy bất ngờ cười lên "Lục Lan Xuyên, anh yêu tôi không?"
Lục Lan Xuyên không nghĩ rằng cô sẽ hỏi như vậy, ngẩn người một lúc.
Tô Tú gật gật đầu "Hoặc là nói như thế này, anh có phải là yêu tôi rồi?"
Bàn tay đặt trên đầu gối của Lục Lan Xuyên từ từ nắm lại, đầu ngón tay co quắp, nếu quan sát kỹ
không khó phát hiện ra cả cơ thể hắn đã căng cứng, cả người như biến
thành một khúc gỗ. Nhưng trên mặt không hiện ra biểu cảm gì: "Em phát
điên cái gì thế?"
Tô Tú nhìn chằm chằm vào mắt hắn, khóe miệng bắt đầu nâng lên, ánh mắt chăm chú nhìn hắn miệt
thị "Nếu không yêu tôi, vậy chuyện anh làm với Cao Hàn tính là như thế
nào? Nhìn kiểu gì cũng giống như là đang ghen. Lục Lan Xuyên, anh sẽ
không đột nhiên phát hiện anh yêu tôi rồi chứ?
Vẻ mặt đầy vẻ hăm dọa, cô sát lại gần hắn hơn, đôi mắt to tròn trắng đen rõ ràng như muốn dồn hắn vào đường cùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT