"Sao lại đâm người khác?" Lục Lan Xuyên ngây ngốc một lúc, vô thức bước đến một chỗ yên tĩnh hơn, "Em nói rõ đi."
Giọng Tô Tú rõ ràng hơn, nhưng vẫn lộ ra sự hoảng, còn có chút nói năng lộn xộn "Em ấy khăng khăng đòi lái xe, em cũng xác nhận em ấy không uống rượu, vốn dĩ mội thứ đều tốt cả, nhưng không biết vì sao lại đâm trúng người ta. Người đi xe điện đó bị văng ra rất xa, chảy rất nhiều máu, sau đấy Tử Tây bị dọa sợ liền bỏ chạy..."
Cô nói năng lộn xộn, làm Lục Lam Xuyên khó hiểu rõ được. Hắn bước vội ra ngoài cửa, ép bản thân bình tĩnh, "Người làm sao rồi?"
"Không biết." Tô Tú đã sớm khóc nức nở, "Chỉ thấy nằm đó bất động."
Lục Lan Xuyên không chịu nổi rủa một tiếng.
Tử Tây từ nhỏ cùng hắn vào Diệp Triệu Kỳ chạy xe quen rồi, mười lăm tuổi đã học lái xe, nhưng hắn chưa bao giờ cho cô chạy trên đường, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện. Cùng lắm thì tìm một đoạn đường vắng vẻ cho cô luyện tập, sau này kỹ năng lái xe của cô càng ngày càng thuần thục, chưa bao giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào, va chạm nhỏ cũng không có.
Sau đó đủ mười tám tuổi rồi, nha đầu đó nằng nặc đòi thi lấy bằng lái xe, không nghĩ rằng chưa lấy được thì đã gây ra chuyện rồi!
Hắn không kịp nghĩ ngợi quá nhiều, phương án đầu tiên là đi khắc phục hậu quả, loại sự việc này căn bản trốn không thoát, sớm muộn sẽ đến tận cửa, nếu người bị đụng đã...
Lục Lan Xuyên không giám nghĩ sâu, Tử Tây mới thành niên, vừa thi đại học xong, tiền đồ rộng mở, một chút ngoài ý muốn cũng sẽ phá hủy tất cả mọi thứ của cô.
Vài năm nay hắn ở bên ngoài cũng quen biết không ít người, trước tiên phải gọi điện nghe ngóng tin tức, quả nhiên không lâu đã có người cho hắn biết: người đó chưa chết.
Kết quả này làm hắn thở ra một hơi, chưa chết chứng minh sẽ còn có thể thương lượng, chỉ cần là vấn đề dùng tiền để quyết định thì không sao nữa. Tuy vậy tin tức tiếp theo ngoài dự liệu của hắn, người bị đụng đó còn dấu hiệu của sự sống nhưng bị thương đến não nên vẫn hôn mê bất tỉnh, có thể kiên trì tiếp không thì không rõ.
Tử Tây nghe được kết cục này càng sợ hãi, nước mắt rơi không ngừng "Anh, làm sao đây? Em sẽ phải ngồi tù hay không? Người đó sẽ chết hay không? Em không muốn ngồi tù!"
Lục Lan Xuyên cực kỳ buồn phiền, nghe xong những lời này chỉ có thể mắng cô yên tĩnh chút, "Em lúc đó sao không nghe lời Tô Tú? Anh đã bao nhiêu lần bảo em không thể tự lái xe, em xem lời anh như gió thoảng bên tai à!"
Anh em hai người dựa vào nhau sống đã bao nhiêu năm, hắn rất hiếm khi nổi trận lôi đình, Tử Tây bị dọa lậ tức nín thinh, nhưng nước mắt vẫn rơi lã chã. Nhìn thấy cô nghẹn ngào Lục Lan Xuyên lại cảm thấy đau lòng, đứa trẻ này luôn luôn nhút nhát, xảy ra chuyện sẽ rúc ngay vào sau lưng hắn.
Hắn xua tay để cô vào trong phòng, rồi mới quay người đi xem Tô Tú.
Tô Tú từ đầu đến cuối không nói gì, sau khi về nhà sắc mặt cô không hề dễ chịu, trắng bệch đến một chút máu cũng không có. Thậm chí còn chạy vào nhà tắm nôn hai lần, dường như bị những vết máu đó dọa rồi...
Hắn đưa tay ra xoa đầu cô, cuối cùng cũng không nói ra lời gì để an ủi, chỉ bảo cô nghỉ sớm chút.
Tô Tú mở miệng, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cô luôn luôn biết điều, biết rằng bây gờ nói ra cái gì cũng vô ích, dùng sức nắm lấy ngón tay của hắn ,"Sẽ có cách , anh đừng lo lắng."
Nhìn đôi mắt đen láy của cô, hắn nhịn không được liền đưa tay ra ôm lấy cơ thể ấm áp của cô, vùi đầu vào cổ cô "Ừ" một tiếng.
Đợi khi Tô Tú và Tử Tây đều về phòng rồi, Lục Lan Xuyên gọi cho Diệp Triệu Kỳ. Tiểu tử đó có bạn trong sở công an, quan hệ giữa hai người rất vững chắc, thăm dò ít tin tức ngầm vẫn có thể.
Quả nhiên đối phương úp mở gọi ý cho họ vài lời " Ở đó là góc chết của camera an ninh, có lẽ là không quay được gì, nếu quay được gì thì sớm đã có người tìm đến cửa rồi, nhưng chưa chắc sẽ không tìm ra tin tức gì. Loại chuyện này nhất thiết phải xem ý tứ của người nhà nhà nạn nhân, nếu có cơ hội để dàn xếp thì chẳng sao nữa cả."
Lục Lan Xuyên trầm lặng chau mày, xem ra chỉ cần chủ động tìm người nhà nạn nhân bàn bạc thôi.
Nhưng một khi đã chủ động, ắt sẽ bị lộ ra thân phận của Tử Tây, hắn không thể để cho Tử Tây gặp phải nguy hiểm, thậm chí một chút xíu thôi cũng không được. Nếu dàn xếp không thành, hoặc người bị thương không qua khỏi...chỉ một trong các khả năng cũng đủ để đẩy Tử Tây vào tù...
Diệp Triệu Kỳ cũng biết hắn đang nghĩ gì, do dự hồi lâu mới ngập ngừng nói: " Vẫn còn một cách."
Lục Lan Xuyên từ từ ngẩng đầu lên nhìn anh ta, ánh mắt vô cùng thâm sâu.
Diệp Triệu Kỳ biết rằng hai người đều nghĩ đến một biện pháp giống nhau, chỉ là Lục Lan Xuyên không nói ra. Cậu ta nói một mạch: "Không cần biết dàn xếp có thành công hay không, chỉ có biện pháp này mới có thể cứu được Tử Tây thuận lợi. Hai người họ lúc ấy đang ở cùng nhau, cho dù có người tận mắt nhìn thấy biển số xe, nhưng không ai biết được người nào lái, cô ấy là bạn gái của mày, thân phận này cũng sẽ không có ai nghi ngờ."
Chỉ có Tô Tú là sự lựa chọn thích hợp nhất, Lục Lan Xuyên biết.
Nhưng Lục Lan Xuyên hắn... hắn làm không nổi.
Lần đầu tiên hắn do dự không quyết, đấy là Tô Tú, người hắn sắp lấy làm vợ. Cô vừa nãy còn an ủi hắn, ánh mắt chân thành làm hắn đau lòng.
Ấn đường Lục Lan Xuyên hiện lên những vết nhăn thật sâu, từ chối ngay lập tức, "Không được, tìm người khác."
Trên thế giới này kiểu gì cũng có người vì tiền mà làm tất cả, không thể là Tô Tú, không thể, tuyệt đối không thể. Hắn thấy biện pháp này không chấp nhận nổi. Tô Tú đối tốt với hắn như vậy, đối với Tử Tây càng thân thiết như chị em, hắn làm sao có thể làm vậy...
Diệp Triệu Kỳ biết làm như vậy rất thất đức, anh ta im lặng chút rồi thở dài một hơi: "Được, chúng ta lại nghĩ cách khác. Thật ra tao thấy thì chưa chắc dàn xếp sẽ không thành công, bây giờ ai cũng sẽ bị cám dỗ bởi tiền. Cứ để cho cô ấy lộ diện, cũng chưa chắc sẽ xẩy ra chuyện gì."
Lục Lan Xuyên cũng
tin vào lời của Diệp Triệu Kỳ, nhưng hắn vẫn không muốn lôi Tô Tú vào,
chắc như đinh đóng cột nói với anh ta:"Tìm người khác, dù bao nhiêu tiền đều được."
Diệp Triệu Kỳ gật đầu : "Được, tao lập tức đi ngay."
Một đêm ngắn ngủi mà với Lục Lan Xuyện lại dài đằng đẵng.
Trời nhanh chóng chuyển
sáng, hắn một chút buồn ngủ cũng không, đứng trước cửa sổ sát đất châm
thuốc, không biết đã đứng bao lâu, mãi cho đến khi đầu thuốc cháy vào
ngón tay.
Phía chân trời bắt đầu
ửng sáng, tỏa ra lên ánh trắng bạc, có vài tia nắng vàng kim cũng dần
dần ló rạng, thì ra thư phòng của hắn còn có thể nhìn thấy ánh nắng,
nhưng hắn chưa bao giờ phát hiện ra. Hắn day ấn đường, trước tiên đi xem qua Tử Tây, cô nằm ngủ chập chờn, giọng nói lí nhí, "Anh, em sợ."
Lục Lan Xuyên ngồi bên cạnh giường, vỗ vỗ vào chăn, "Không sao, có anh ở đây."
Tử Tây mở to mắt nhìn
hắn, chầm chậm đưa tay ra khỏi chăn, dùng sức nắm chặt bàn tay rộng lớn
của hắn, nói: "Từ nhỏ đến lớn, anh nói không có chuyện gì thì chắc chắn
sẽ không có chuyện gì."
Lục Lan Xuyên đón nhận
ánh mặt của cô, khoảnh khắc đó nảy sinh một loại cảm giác kìm nén không
thể nói thành lời. Trên đời này hắn duy nhất chỉ có một người thân, bất
kể như thế nào cho phép xảy ra chuyện gì với cô được, em gái ruột của
mình, hắn chẳng có lý do gì để từ bỏ cô, hắn đã từng đứng trước mộ bố mẹ thề sẽ bảo về cô thật cẩn thận.
***
Tô Tú cũng ngủ không yên giấc, Lục Lan Xuyên phát hiện trên trán cô đổ đầy mồ hôi, cũng không
biết có phải là thời tiếng nóng nực hay không, nhưng nhìn vào điều hòa
đang để rất thấp. Hắn chỉ muốn kéo cô vào lòng, để cô tựa vào ngực mình
ngủ an lành chút.
"Mấy giờ rồi?" Tô Tú nửa tỉnh nửa mê hỏi hắn.
Lục Lan Xuyên nhìn đồng hồ, "Bảy giờ."
Cô có vẻ rất mệt mỏi,
hàng mi dày chớp nhẹ, nhưng mắt cố mở như thế nào cũng không nổi, Lục
Lan Xuyên ôm chặt cô hơn một chút, đặt cằm tựa lên đỉnh đầu cô. Như vậy
mơ hồ còn ngửi được hơi thở của cô, hắn dường như buồn ngủ rồi, cũng
không biết qua bao lâu, cho đến khi tiếng gõ cửa vọng đến, mới đột nhiên bừng tỉnh.
Tô Tú cũng mở to mắt nhìn hắn, bốn con mắt đối diện nhau, mơ hồ hiện ra dự cảm không tốt.
Mọi thứ liền phát sinh vào buổi sáng không phòng bị gì như vậy. Lục Lan Xuyên còn chưa kịp chuẩn bị gì, cảnh sát đã ập đến...
Hiệu quả làm việc của
cảnh sát cao hơn hắn nghĩ, đâm người rồi bỏ chạy phải bị tạm giữ, nhưng
mà hắn không thể để Tử Tây đi, nếu vào đấy thì mọi thứ đều chấm hết.
Cảnh sát giao thông đứng trước mặt máy móc nói những cái gì, nhưng não
Lục Lan Xuyên loạn hết cả rồi, giây phút đó làm gì còn có năng lực bình
tĩnh cân nhắc , một bên là Tô Tú, một bên là Tử Tây.
Một bên là người thân duy nhất, một bên là vợ chưa cưới, ngón tay cũng căng cứng không cử động nổi.
Trong khi bóng đèn đang
lập lòe, hắn dường như cuối cùng đã ra một quyết định nào đấy, không
nghĩ kỹ càng liền đẩy Tô Tú ra, "Tối qua là bạn gái tôi lái xe, hôm nay
tôi đang định đưa cô ấy đi tự thú."
Ngay khi lời này nói ra, hắn cảm thấy cả người Tô Tú trở nên căng cứng, cô chầm chậm quay đầu lại, đôi mắt nhìn hắn chằm chằm.
Một giây trước vẫn còn
là người ôm cô ngủ, giây phút sau liền đã dùng lời nói gió bay nhẹ nhàng đẩy cô xuống địa ngục, thậm chí không cần nhìn Lục Lan Xuyên cũng có
thể tưởng tượng có bao nhiêu sự bàng hoàng, thật vọng trong ánh mắt của
cô.
Lục Lan Xuyên không giám đối mặt với cô, một giây cũng không giám, trong đôi mắt xinh đẹp đó
chứa toàn là dịu dàng ấm áp, hắn sợ sẽ phải nhìn thấy thứ khác.
Hắn ôm ấp ý tưởng về vận may, không sao cả, sẽ không có chuyện gì, không cần biết tiêu bao nhiêu tiền hắn sẽ đưa Tô Tú ra được. Như Diệp Triệu Kỳ nói, trên đời này
không ai có thể thoát khỏi cám dỗ của tiền bạc, cho nên nhất định có thể dàn xếp, nhất định có thể thuyết phục đối phương không khởi tố họ, cho
nên Tô Tú cũng sẽ không ngồi tù.
Hắn nắm chặt vai cùng
cô, lúc đó hắn mới nhận ra cô đang run cầm cập, hơn nữa vai cô gầy như
thế, gầy đến nỗi chạm vào toàn là xương, chọc vào lòng bàn tay đau đớn,
ngực cũng đau âm ỉ.
Hắn buộc mình phải trấn
tĩnh, nói nhỏ vào tai cô: "Tô Tú, dù sao đi nữa đừng loạn ngôn, nếu Tử
Tây có chuyện gì, Tô Lăng với bố em cũng không sống dễ chịu đâu." 2
Tô Tú đột ngột quay đầu
lại, không hề có cảnh báo trước, ánh mắt thù hằn của hai người va chạm
nhau. Cô nhìn hắn ngờ vực, bất ngờ, không thể tưởng tượng nổi, ánh mắt
vết đau đớn tâm cam này làm Lục Lan Xuyên cả đời cũng không quên được.
Lục Lan Xuyên biết mình
đã làm ra chuyện vô cùng ghê tởm, tại giây phút đẩy cô ra thì đã có
nhiều thứ hoàn toàn toàn thay đổi rồi. Tất cả những điều này nằm trong
dự liệu của hắn, chỉ là hắn không nghĩ đến, hóa ra lại lại đau đến như
thế. Như trong ngực mất đi một phần quan trọng nhất.
***
Sau khi Tô Tú bị đưa đi, việc đầu tiên hắn làm đó là đi tìm người nhà nạn nhân, người đàn ông
trẻ tuổi đó khó ứng phó hơn hắn nghĩ, sống chết cũng không chịu thỏa
thuận.
Anh ta đấm cho Lục Lan
Xuyên vài quả, cho đến khi Lục Lan Xuyên chảy ra máu tanh, miệng cũng bị rách ra, nhưng hắn không không cảm thấy đau đớn. Không biết là sớm đã
quen với việc đấm đá, hay cảm giác đau đớn bỗng biến thành tê dại rồi?
Hắn một mực nhắc nhở bản thân cần phải nhẫn nhịn, có thể dàn xếp hay không liên quan mật thiết
đến tương lai của Tô Tú, phải nhẫn nhục chịu đựng.
Nhưng người đàn ông trẻ
tuổi này lại cho hắn biết: "Vợ tao năm nay mới hai mươi sáu tuổi, cô ấy
chỉ có thể nằm yên như vậy, mày nghĩ có tiền mua được tất cả à? Tao nói
mày biết, đứa con chưa chào đời của bọn ta chết rồi, chết rồi! Ai cần
mấy đồng tiền bẩn thỉu của mày, tao liền cho chúng mày biết, cho người
yêu mày ngồi tù để mày cũng nếm thử cảm giác không được gặp người mình
yêu."
Mặc dù biết rằng đây có lẽ chỉ là lời nói khi tức giận của anh ta, nhưng làm Lục Lan Xuyên chết đứng.
Trong lòng hắn bắt đầu
hoảng loạn, nếu như, nếu như không thể lay chuyển người trước mặt, cuối
cùng vẫn kiên quyết truy tố... hắn phải làm sao đây? Tô Tú thì sao đây? Lúc đấy hắn mới dần dần phát hiện sự việc đã vượt ra khỏi dự liệu của
hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT