Cả buổi tối Lục Lan Xuyên diễn đặc biệt xuất thần, làm đồ ăn cũng đều là Tô Tú vào Lưu Tịnh thích ăn. Kích thích Lưu Tịnh ca ngợi hắn không ngớt "Lục tổng ngày quá là tài hoa, bây giờ con trai biết nấu ăn là động vật quý hiếm, mà lại còn nấu ngon như vậy!"
Lục Lam Xuyên nhấp một hớp rượu, cười ra vẻ đạo mạo "Ngon thì ăn nhiều chút". Nói xong còn gắp thức ăn cho Tô Tú.
Tô Tú nhẫn nại chịu đựng, nhăn mày nhìn hắn, Lục Lan Xuyên hoàn toàn toàn thấy chẳng có gì mà không thích hợp.
Lưu Tịnh là người vô tâm vô phế thậm chí còn có chút thô lỗ, cho nên không cảm nhận được sóng ngầm giữa hai người đối diện, hết lần này lại đến lần khác tán thưởng Lục Lan Xuyên, "Canh vịt hầm măng chua này ngon quá!"
Tô Tú cuối cùng hết chịu nổi liền đá chân cô ấy dưới gầm bàn, " Đuôi ngựa cũng vuốt qua rồi nhỉ, thật buồn nôn."
Lưu tịnh trừng mắt với cô, "Khen chồng cậu mà cậu còn không vui, hơn nữa lời tớ nói đều là thật lòng."
Thấy cô không tiếp lời, Lưu Tịnh kề tai thủ thỉ. "Xem ra anh ấy đối với cậu thật tốt, tớ cứ tưởng loại đàn ông có tiền ở nhà sẽ giống cụ nội đợi vợ phục vụ cơ."
Phục vụ hắn, hết phần đời còn lại? Không, về sau được cách hắn thật xa mới tốt! Trong đầu Tô Tú lúc nào cũng nghĩ vậy.
Không ngờ Lục Lan Xuyên lại nghe được những lời Lưu Tịnh nói, khẽ cười nói, "Bố mẹ tôi mất sớm, cho nên chuyện gì cũng phải tự làm."
"Như vậy mới thật lợi hại, so với mấy tên là phú nhị đại, quan nhị đại tốt hơn nhiều, nam nhân nên dựa vào bản thân giành lấy thành công mới coi là tài năng." Lưu Tịnh bị làm cho mờ mắt, nhìn hắn ngưỡng mộ.
Tô Tú không muốn tham gia vào, trước kia cô cũng đã từng cảm thấy Lục Lan Xuyên khá tài giỏi, hắn có kiên nhẫn, có nhiệt huyết, còn là một người anh trai có trách nhiệm, mỗi một cái đều hấp dẫn cô. Có thể ngày nào đó những đặc điểm này biến thành vũ khí của hắn, cô chẳng thể thấy hắn tài giỏi nữa...
Nhưng đang có mặt Lưu Tịnh, bầu không khí cũng không có lạnh nhạt như ngày thường, Lục Lan Xuyên muốn hỏi cái gì tuy không trả lời hết thì cũng biết một chút, Lưu Tịnh đột nhiên nhớ ra vấn đều mình quan tâm liền hỏi: "Cậu sau khi nghỉ việc thì định làm gì?"
Ánh mắt Lục Lan Xuyên cũng hướng sang, Tô Tú trả lời qua loa, "Có vài dự định, nhưng mà chưa làm, khi nào xong sẽ nói cho cậu."
Lục Lan Xuyên chau mày, chẵng nhẽ Tô Tú là đang đề phòng mình? Hắn nhìn Lưu Tịnh, hy vọng cô tiếp tục truy hỏi, đâu biết rằng Lưu Tịnh lại tiếp tục ăn, miệng đã nhét đầy thức ăn.
"Ồ, canh này thật sự rất nhạt, ngài không nếm thử trước à?"
Ham ăn như vậy còn hy vọng làm nên trò trống gì! Lục Lan Xuyên ngoài mặt bình tình hớp ngụm rượu nhưng trong lòng thì chua sót, vợ mình đang làm cái gì mà mình hoàn toàn không hay biết, nói ra thật mất mặt!
***
Kết thúc bữa ăn có chút muộn, sau đó Tô Tú và Lưu Tịnh còn ríu rít thầm thì với nhau một lúc. Đến lúc Lưu Tịnh phải về trời đã rất khuya rồi, Lục Lan Xuyên lúc này mới gật đầu giả vờ: "Lúc nãy tôi uống có hơi nhiều rượu, không thể lái xe đưa cô về được."
Tô Tú: "..."
Lưu Tịnh: "Không sao đâu, tôi ra cửa đón xe là được."
Lục Lan Xuyên cười nói: " Tôi với Tô Tú tiễn cô."
Tô Tú đang ù ù cạc cạc thì bị Lục Lan Xuyên nắm tay, cùng đưa Lưu Tịnh đến chỗ bắt taxi gần đấy, hơn nữa khoảng cánh không xa, tình cảnh lúc này nghĩ như thế nào vẫn thấy kỳ lạ. Thật giống cảnh hai người đang yêu nhau mặn nồng, cùng đi dạo sau bữa ăn?
"Tô Tú, tình cảm giữa cậu với Lục tổng thật tốt." Lưu Tịnh vừa híp mắt cười vừa thì thầm, "Mới đầu tớ còn lo lắng anh ta bị đàm tiếu vì bị bỏ rơi cho nên mới tìm bừa một người để kết hôn, giờ thấy được như này, anh ấy đối với cậu quá tốt. Tớ có thể yên tâm tuyệt đối rồi, lại nói cậu vô tình mà lại gặp được định mệnh đời mình".
Tô Tú không biết nói gì cho phải, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy ánh mắt đăm đăm nhìn đường đi trước mặt, đường nét khuôn mặt mặt góc cạnh và cả bàn tay dày rộng nắm lấy tay cô vừa có lực vừa chắc chắn. Tô Tú nghĩ Lục Lan Xuyên sẽ có lúc thật lòng không? Hiển nhiên là không, cho nên hiện tại làm những chuyện này, có lẽ vì để cô tình nguyện khuất phục, sau này không ngỗ ngược lại hắn?
Cái gọi là quyền sở hữu mà đàn ông mong muốn có phải đích xác là như vậy?
Lúc có mặt Lưu Tịnh mọi thứ đều rất tốt, nhưng Lưu Tịnh vừa đi, bầu không khí lập tức thay đổi.
Đợi khi xe chở Lưu Tịnh đã khuất bóng, Tô Tú nhanh chóng rút tay mình về, lực rút tay làm cho Lục Lan Xuyên ngạc nhiên, hắn nhăn mày, rõ ràng đã cực kỳ tức tối, "Em có phải đã quên rồi, em hiện tại đã là vợ hợp pháp của anh?"
Tô Tú lạnh lùng nhìn hắn, "Đúng, nhưng anh cũng đừng quên cái hợp pháp này từ đâu mà có."
Tưởng rằng hắn sẽ nổi giận, đột nhiên lại chẳng nói gì, thay vào đó hắn im lặng một lúc, bước nhanh về phía trước để lại Tô Tú ở phía sau, Lục Lan Xuyên có chút kỳ lạ, Tô Tú nhìn theo bóng lưng hắn suy nghĩ đăm chiêu, lẽ nào không muốn bị người ngoài nhìn thấy?
Đi được vài bước, Lục Lam Xuyên đột ngột dừng lại, Tô Tú vội dừng lại theo, giữ khoảng cách với hắn.
Lục Lan Xuyên quay đầu trừng mắt nhìn cô, Tô Tú dĩ nhiên cũng trừng mắt lại.
Hai người đứng bên đường đối đầu nhau, trông có chút khôi hài.
"Em là đang dắt chó à?" Lục Lan Xuyên cười lên, hất cằm về phía bên cạnh mình "Đi bên cạnh anh".
Tô Tú nhìn hắn với ánh mắt cảnh cáo, Lục Lan Xuyên bật cười, "Hay là em muốn để anh ôm về."
Biết hắn nói thì sẽ làm, Tô Tú hiểu được mình nên qua bên đó.
Hai người đi ngang nhau, dù ở giữa cách một khoảng trống, nhưng Lục Lan Xuyên vẫn rất hài lòng, như thế này mới giống đôi vợ chồng đang đi dạo chứ!
***
Hôm nay trời có chút âm u, không khí ban đêm mát mẻ dễ chịu, bóng cây lay động theo làm gió khe khẽ, cảm giác thật không tệ. Mặc dù cô gái bên cạnh chỉ cắm cúi bước, Lục Lan Xuyên lại thấy cứ mãi đi trên đường tĩnh lặng như này cũng rất tốt.
Lục Lan Xuyên năm nay ba mươi hai tuổi, trước đây chưa từng nghĩ đến việc
nghỉ ngơi, thời gian trong mắt hắn đều là vàng bạc, từng giây từng phút
đều không được lãng phí. Hắn cũng hiếm khi làm chuyện vô nghĩa, đưa phụ
nữ đi dạo lại càng không cần phải cân nhắc.
Chỉ có một lần hắn đi
cùng một người con gái đi trên con đường lớn, hình như là đưa Tô Tú về
trường, lúc đây hai người vẫn chưa ở bên nhau, Tô Tú mới chỉ là gia sư
của Tử Tây.
Đêm hôm đó là một ngày
lễ, Tử Tây rất muốn kéo Tô Tú đi cùng, sau đó hắn vì là anh trai của Tử
Tây nên đã mời Tô Tú một ly rượu để cảm ơn việc Tô Tú đã chiếu cố đến
Tử Tây.
Thật ra Tô Tú là một cô
gái rất tốt, Lục Lan Xuyên là đàn ông, thay thế chị cả trong nhà đương
nhiên có rất nhiều chi tiết không thể để ý hết, hắn chỉ cố gắng lo cho
em gái có ăn có mặc, ngoài ra hắn đều không quan tâm. Nhưng Tô Tú trong
lúc bổ trợ sẽ dạy cho Tử Tây những thứ khác, như là tự nấu mì, như là
mua cho anh trai kem chống nắng đặt trong thư phòng, như là biết dì giúp việc trong nhà mua đồ ăn giá cao hơn nhà khác mua bao nhiêu lần...
Cho nên Lục Lan Xuyên
đối với cô đã nảy sinh ra mấy phần hảo cảm khác, khi lần đầu tiên ở cạnh cô, hắn cảm thấy cô chính là một tiểu nha đầu, lúc đưa tiểu nha đầu này về trường, mới phát hiện cô bị di ứng với rượu, trên tay trên mặt đều
là mẩn đỏ.
"Biết là bị di ứng rồi
em còn uống." Lục Lan Xuyên nói với bác tài mình đi mua thuốc, trong
lòng nghĩ quả thật là một tiểu nha đầu, chẳng biết nghĩ cho bản thân.
Sau đấy Tô Tú bị hắn nói liền cúi thấp đầu, "Hôm nay là lần đầu tiên em uống..."
Lục Lan Xuyên vẫn cảm
thấy thật kỳ lạ, ở tuổi của cô, nữ sinh đại học bây giờ có mấy người
không biết uống rượu? Sau khi Tô Tú uống thuốc vẫn khó chịu, mong nhanh
nhanh đến cổng trường, cuối cùng không thể chịu đựng tiếp nữa muốn nói
xuống xe, úp úp mở mở mãi mới nói ra: "Em muốn xuống xe đi bộ."
Lục Lan Xuyên hôm đó uống cũng không ít, ngồi trong xe cũng cảm thấy bí bách, cho nên vẫy tay với cô, "Để anh đưa em đi về."
Tô Tú nghe hắn nói như
vậy liền muốn từ chối, Lục Lan Xuyên nhắc nhở cô: "Chẳng may xảy ra
chuyện gì, anh còn phải chịu trách nhiệm."
Thật ra trường học không còn xa lắm, xảy ra chuyện gì được? Tô Tú mở to đôi mắt đen láy nhìn
hắn, phát hiện đối phương hòan toàn không có ý phối hợp, mới chầm chậm
xuống xe.
Cây ngô đồng trong
trường phát triển vô cùng tốt, tán lá vươn ra khỏi bức tường rào, hai
người một trước một sau chầm chậm bước đi, xung quanh toàn là các cặp
tình nhân, nói cười ríu rít. Kiểu thanh xuân tràn đầy sức sống như thế
này đã lâu không có, cho nên Lục Lan Xuyên nhìn thấy, tâm trạng càng thư thái.
Có lẽ hắn vừa mới giành
được thắng lợi, Tây Ninh ở Nam Thành vô cùng nổi danh, những chuyện này
đều làm lòng hắn thoải mái, vì thế không nhịn được mà nói vài câu với Tô Tú, "Nghe khẩu âm của em không phải là người bản địa?"
Tô Tú nói một địa danh, Lục Lam Xuyện nghe xong không nghờ rằng mình đã từng đi qua, tiện miệng nói, "Phong cảnh ở đó rất đẹp."
Sao biết được Tô Tú lại trả lời một hồi " Đúng thế, thật sự rất đẹp. Trước
cổng nhà em cả hai bên đường đều là hoa tử đằng, qua nhiều năm rồi, sinh trưởng tươi tốt, chỉ cần chờ đến mùa hè sẽ có rất nhiều học sinh đến vẽ tĩnh vật. Còn có sông Phàn Dương anh đã nghe qua đúng không, cách nhà
em không xa có một chiếc cầu đi bộ, đứng trên đó có thể nghe được tiếng
chảy róc rách của dòng sông. Sương mù trên mặt nước buổi sáng sẽ làm cho mình thấy như đang đứng trên mây vậy, thật sự rất đẹp."
Lục Lan Xuyên chăm chú
lắng nghe, trong lòng nghĩ cô gái này cũng quá thành thật, may là hắn
không có ý xấu, nếu tự tiện thì cũng có thể lừa hết sạch thông cá nhân
đi?
Tô Tú đích thực là một
tiểu nha đầu đơn thuần, Lục Lan Xuyên phát hiện lúc đi bộ biểu hiện của
cô rất khó chịu, hay muốn che đi chỗ bị mẩn đỏ, lại không muốn hắn không phải ngại ngùng, cho nên vừa nãy cô mới gấp rút muốn xuống xe là vì
vậy?
Lục Lan Xuyên rất muốn
cười lên, nhưng nhìn hai gò má đỏ lựng của cô không giám cười ra tiếng,
chỉ đem thuốc trong tay mình bỏ vào tay cô, mới được nửa đường cô cáo
từ, "Em đi đây, sau này sẽ không uống rượu nữa."
Tô Tú thở phào một hơi, tuy thế sống lưng vẫn thẳng tắp cáo từ hắn, vô cùng nghiêm trang.
Lục Lan Xuyên đi được
vài bước, không biết vì sao muốn quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy
Tô Tú đứng dước bóng cây cạnh hàng rào, cẩn thận kéo tay áo lên gãi cánh tay. Cô gái mặc chiếc quần đơn giản, mái tóc đen xõa ra như thác nước,
xung quanh có biết bao nhiêu ánh mắt lấm lét nhìn theo, điều đó làm cho
lòng hắn mền xuống, miệng cũng nhếch lên nhè nhè, đúng là một nha đầu
ngốc.
***
Sau khi gặp lại Tô Tú,
Lục Lan Xuyên phát hiện chỉ cần gặp một chuyện nhỏ nhặt đều khơi lên quá nhiều những hồi ức, hóa ra Tô Tú đã từng ở trong cuộng sống của hắn lưu nhiều ký ức như vậy.
Sau khi bước chân của hắn chậm lại, Tô Tú vẫn thế cắm cúi đi về phía trước, hoàn toàn không để ý điểm bất thường của hắn.
Lục Lan Xuyên nhìn bóng lưng của cô.
Cô với trước kia không
giống lắm, trước kia Tô Tú tuy có chút bẽn lẽn, nhưng luôn làm người
khác thấy được là một người tràn đầy năng lượng, khát khao và hy cùng về tương lai. Tuy nhiên hiện tại, rất nhiều lần hắn thấy Tô Tú ngơ ngẩn,
lúc nào cũng cúi đầu không biết là đang nhìn gì nghĩ gì...
Tay Lục Lan Xuyên đặt
trong túi áo nắm càng chặt lại, dường như có khí lành lạnh bao vây lấy
hắn, làn gió quét qua, Lục Lan Xuyên mới từ từ ngẩng đầu đầu nhìn lên
bầu trời, từ lúc nào đã bắt đầu xuất hiện những đám mây đen.
Tô Tú cũng cảm nhận
được, ngửa đầu lên nhìn, ôn chặt hai tay chạy về phía trước, tuy nhiên
sau đấy có tiếng bước chân vội vã đến gần, Lục Lan Xuyên rất nhanh đã
đuổi kịp. Cùng lúc đó, trên đầu xuất hiện một chiếc áo khoác,cô nhìn
sang thấy Lục Lan Xuyên đang mở rộng áo khoác của mình, để hai người rúc trong đó.
"..."
Hai người chạy về một
mạch, cả người đều ướt sũng, Tô Tú vẫn còn tốt hơn chút, Lục Lan Xuyên
trên đường chỉ để ý tới cô nên cả người không còn chỗ nào khô, áo sơ mi
rỏ nước từng giọt.
Tô Tú nghĩ vẫn nhắc nhở hắn "Đi tắm nước nóng đi, đừng để bị cảm."
"Làm sao dễ bị ốm đến vậy." Lục Lan Xuyên nói xong bất ngờ dừng động tác, ánh mắt đen tối nhìn cô.
Tô Tú bị hắn nhìn đến
quái lạ. Nghi ngờ cúi đầu đầu nhìn lại mình, không nhìn thì không biết,
áo sơ mi đã ướt sũng rồi, hơn thế họa tiết hay màu sắc nội y đều có thể
nhìn rõ, cô ngượng ngùng lấy tay che ngực, cúi đầu càng thấp, chẳng cần
suy nghĩ hướng phía cầu thang lên lầu chạy.
Nhưng Lục lan Xuyên dễ dàng đưa tay ra kéo nhẹ cô vào lòng, hơi thở nóng bỏng của hắn thổi vào tai cô "Chạy cái gì?"
"Bỏ tay." Hai người đang dính chặt lấy nhau, quần áo trên người đều ướt sũng, hai cơ thể áp sát
nhau đều trở nên vô cùng nóng, Tô Tú nghiến răng "Tôi đi tắm."
Tay Lục Lan Xuyên rất
lớn, còn có những vết chai nhỏ, tay hắn từ bụng nhỏ đi lên phía trên,
chầm chậm rời đến ngực cô, sau đó ghé sát vào tai cô "Cùng tắm?"
Thật ra từ sớm đã biết
sẽ có thời khắc này, Lục Lan Xuyên chịu bao nhiêu ngày đã vượt xa dự
liệu của Tô Tú, cho nên cô mới bình tĩnh, cũng không có đẩy tay của hắn
tuy ánh mắt dần dần lạnh xuống. Chờ đến khi môi hắn rời khỏi mặt má cô,
cô mới bình tĩnh mở miệng " Lục Lan Xuyên, anh có cần tìm một một nữ
không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT