Qua bao lâu vẫn không hề có một động tĩnh, chỉ còn tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, trong phòng quá ư yên tĩnh, mưa rơi lộp độp vào lá cây bao nhiêu lần dường như đều có thể đếm được. Tô Tú không quay đầu nhìn tên kia, những cũng đoán được sắc mặt hắn nhất định cũng chẳng tốt cho lắm.

Quả nhiên Lục Lan Xuyên kéo vai cô quay người cô lại, cô bỗng chốc bị rơi vào trong đôi mắt âm u đó, ánh mắt phát ra tia hung ác dường như muốn nhìn thấu lòng cô, lời nói chứa sự tàn bạo "Em dám nói lại lần nữa!"

Tô Tú nhìn chằm chằm vào mắt hắn cố chấp nhắc lại lần nữa, "Nếu mà anh cần, có thể đi ra ngoài tìm đàn bà, tôi..."

Lời cô còn chưa nói xong, Lục Lan Xuyên đã đẩy cô lên chiếu bàn ăn phía sau.

Tô Tú không phòng bị, sau lưng bị va vào bàn phát ra tiếng " đông", cạnh bàn vừa cứng vừa lạnh đâm vào lưng như bị một lưỡi dao chẻ ra làm đôi.

Lục Lan Xuyên không hề cho cô cơ hội hòa hoãn, đem cô đè lên trên mặt bàn, ánh mắt u ám nhìn thẳng vào cô, trong mắt bốc lên quả cầu lửa, miệng cũng nhếch lên cười lạnh băng, "Tô Tú, có phải em cho là anh sẽ không chỉnh đốn em?"

"Anh chẳng phải đã chỉnh đốn rồi từ sớm rồi à?" Tô Tú nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của hắn, " Chuyện gì quá đáng anh chẳng làm qua, thật chí bạo lực hôn nhân tôi cũng không cảm thấy kinh ngạc."

Bạo lực hôn nhân ...Lục Lan Xuyên cảm thấy đầu như muốn nổ tung, bốn chữ này cuối cùng cũng làm tan nát lý trí.

Hắn nắm dùng lực co chặt nắm đấm, mu bàn tay hằn lên những mạch máu, toàn thân đều toát ra sự tàn bạo, đột ngột cúi đầu hướng môi cô dùng lực mút.

Quá bực mình! Vốn dĩ tưởng rằng nhẫn nại hơn một chút, tốn nhiều sức lực một chút thì mọi việc sẽ tốt lên, con người này hắn hiểu quá rõ trước giờ luôn dễ mềm lòng. Hắn biết bản thân trước kia đã làm chuyện hèn mạt thì không dễ được tha thứ, nhưng mà đã kết hôn được thời gian rồi cũng phải có chuyển biến chứ?

Cho nên lần này hắn nhắc nhở bản thân phải nhẫn nại chút, cho đến khi, đến khi cô nghiêm túc nhìn mình...

Có người vợ nào mà lại xúi chồng ra ngoài tìm phụ nữ, có đôi vợ chồng bình thường nào mà sống như kiểu bị ép hôn? Thật bực mình quá, lục phủ ngũ tạng rét lạnh, như bị ai đó lấy búa đập vào sau đầu, cả người đều cảm thấy đau đớn.

Hai tay Tô Tú bị hắn nắm không thể làm gì được, chỉ có thể thử dùng chân đá hắn. Nhưng nhân lúc cô chống đối kịch liệt hắn liền lách vào giữa hai chân của cô.

Dốc toàn bộ sự tức giận của bản thân phát tiết trên người cô, hơi thở quen thuộc của cô cuốn hút hắn, khát vọng tích trữ lại càng nhiều.

Hắn miệt mài gặm nhấm xương quai xanh của cô, dần dần cảm nhận có điều gì không đúng, Tô T không chống đối lại cũng không chửi mắng nữa, như là một chút tức giận cũng không có.

Lục Lan Xuyên dừng động tác, tựa lên người cô yên lặng hồi lâu, rồi từ từ nâng đầu nhìn và mắt cô.

Tô Tú như là đang nhìn hắn lại như là không nhìn hắn, rõ ràng trong mắt chẳng có biểu hiện gì nhưng lại mang đầy hận ý cùng chống cự, Lục Lan Xuyên nhìn vào mắt cô lại thêm khó chịu, vết thương ri máu trước kia lại càng thêm đau.

Hóa ra không phải là bị động, mà là khó chịu, phiền muộn chạy loạn trong lòng hắn như muốn cả người hắn nổ tung.

Hắn trì hoãn muốn nâng nay chạm vào má Tô Tú, khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt không còn một hạt máu, khoảnh khắc hắn nhận ra, trong lòng nổi lên một cơn đau quặn thắt.

Dù tay hắn chưa chạm vào, Tô Tú đã quay đầu đi, thậm chí không thèm nói gì, không liếc nhìn hắn, Lục Lan Xuyên thấy như là bị cô cho vài cái bạt tai. Cô phản ứng vậy như là muốn xác minh lại ý kiến lúc trước, nhìn đi nhìn đi, Lục Lan Xuyên, anh chính là một thằng khốn sẽ bạo lực hôn nhân.

Phản ứng đó cũng nhắc nhở hắn, trong lòng cô không có hắn, một chút cũng nhìn không ra!

***

Tiếng mưa rơi ngoài cửa càng ngày càng lớn, tiếng sấm đùng đoàng làm lòng người phiền muộn. Lục Lan Xuyên lùi về sau một bước lại càng thấy rõ biểu hiện chán nản của Tô Tú.

Rõ ràng cô mới là người bị vò loạn thảm hại, vì sao hắn lại cảm thấy... bảo thân cũng rất thảm hại?

Thảm hại đến vậy, hắn chẳng còn giám nhìn vào mắt cô.

Không khí nghẹt thở bao quanh thật khó chịu, Lục Lan Xuyên một giây cũng không thể tiếp tục nữa, vội vã vơ chìa khoa xe liền bỏ đi.

Hắn lên xe cũng không biết đi đâu, trong đầu hỗn loạn, mưa quá lớn căn bản không nhìn rõ đường đi phía trước, hắn chăm chú nhìn xuyên màn mưa, trong tràn đầy bế tắc.

Tô Tú đang trả thù hắn, chắn chắn là thế, hắn trước kia mới là người thao túng mối quan hệ, cô trong mắt hắn chẳng có một chút năng lực sát thương. Nhưng hiện tại vì sao lại biến thành như vậy? Cô dường như chẳng làm gì? Cái gì cũng không làm, lại khiến hắn chịu không nổi.

Lục Lan Xuyên cho xe đậu vào lề đường, mưa như trút nước làm hắn bị vây khốn trong đống sắt thép, tâm tư hắn cũng bị vây hãm không có lối thoát. Hắn ngồi lúc lâu, mới nhớ ra bản thân vẫn đang mặc quần áo ướt ướt sũng, chẳng trách trong lòng thấy lạnh lẽo.

Lần mò trên người, chẳng mang theo một thứ gì,điện thoại, ví tiền, vân vân,.. tất cả đều để ở nhà, Lục Lan Xuyên bật cười, mệt mỏi tựa vào ghế.

Nếu là trước kia, gần như chẳng có trường hợp không có chỗ để đi, nếu không thì có thể đi tìm Diệp Triệu Kỳ, nhưng bây giờ không được rồi, Diệp Triệu Kỳ sẽ vì Tô Tú mà ầm ĩ với hắn, tìm Lục Khuyên Nhi à? Không, như thế này mà qua đó cũng sẽ bị cười nhạo.

Hắn không có nơi nào để đi, nghĩ một hồi lâu vẫn không ra nơi nào, hơn nữa còn cảm thấy bị cô lập. Hơn nữa hắn xót xa phát hiện nơi hắn muốn đi nhất vẫn là "nhà".

***

Tô Tú ở trong phòng tắm tắm qua vài lần mới ra, nước nóng làm toàn thân chuyển đỏ mà cô chẳng hề nhận ra. Say đó lại từ từ đi vào bếp nếu canh gừng, uống canh gừng xong liền lên giường nghỉ ngơi, Lục Lan Xuyên đi đâu, có tìm phụ nữ thật không, mấy vấn đề này đều không nằm trong suy nghĩ của cô.

Thậm chí lúc nằm trên gường cô liền lập kế hoạch cho ngày mai, gần đây cô đang điều tra thị trường, một lòng muốn mở một xưởng nhỏ, cho dù cô với Triệu Trinh đều có kinh nghiệm nhưng Triêu Trinh vẫn nên chủ động liên lạc tìm những nhân công già dặn trước kia, như vậy mới tiết kiệm được chi phí đào tạo nhân công.

Nghĩ kỹ những việc này hai mắt đã ríu lại, có phải là trời quá nóng hay không, lăn đi lăn lại một lúc lâu vẫn chưa ngủ được. Tô Tú giảm điều hòa xuống vài độ, như vậy mới miễn cưỡng có cảm giác buồn ngủ.

Ngày thứ hai ở bên ngoài chạy đông chạy tây cả sáng, buổi trưa lại tranh thủ ăn bữa cơm với bố con Triệu Trinh.

Triệu Trinh rất có hứng thú với kế hoạch của cô, cũng đưa ra ý kiến của mình, "Ba năm trước lúc thay đổi máy móc là anh đi đàm phán cùng giám đốc cũ, việc này anh có kinh nghiệm, sau này máy móc bị trục trặc cũng là do anh đi trao đổi, còn mua quà tặng đối phương.Có lẽ mối quan hệ này vẫn còn dùng được, vốn của chúng ta không đủ, xem ra có thể xin đối phương có thể châm trước hay không, kéo dài thời hạn trả phần còn lại dài ra chút."

Tô Tú nghe anh ta nói lền cảm thấy nóng lòng "Được, chuyện bên nhà máy cần làm phiền anh nhiều rồi. Phần hợp tác làm ăn cứ giao cho em, vài năm nay em phụ trách phần đấy, quyết dốc toàn bộ sức lực."

Triệu Trinh bỗng chốc cười lên "Hóa ra em đã có dự định từ trước."

Không phải sớm đã có dự định, chỉ là đã từng nghĩ qua, nhưng mà vốn không có hy vọng gì, bởi vì trước kia những thứ này quá xa vời. Nhưng có một ngày thực hiện được hết thảy mọi chuyện mà phải dựa vào Lục Lan Xuyên, vẫn thật châm biếm.

Tô Tú không biết như thế này có tính là có chí khí hay không, cô chỉ biết rằng nếu cứ cứng nhắc giữ hai chữ " chí khí" cô có lẽ phải dựa vào Lục Lan Xuyên mãi mãi.

Triệu Trinh ngồi gật đầu không nói gì, lưỡng lự hỏi: "Tô Tú, anh muốn hỏi em, số tiền lớn như thế này.. từ đâu mà có? Mặc dù rất mạo muội, nhưng anh xem em như là em gái, không hy vọng em gặp phải rắc rối gì."

Tô Tú không ngờ rằng anh ta sẽ nói vậy, sững người một chút rồi mới cười nói: "Anh yên tâm, không trộm không cắp..."

Cô nói xong dừng lại chút rồi mới tiếp tục: "Dùng đồ đổi lấy."

Triệu Trinh chau mày, nhưng không truy hỏi nữa, Tô Tú nếu đã không muốn nói, anh ép hỏi cũng chỉ sẽ làm cô thêm phiền muộn.

Sa Sa cũng rất lâu rồi mới gặp Tô Tú, hận không thể dính vào trong lòng không cho đi, cho nên ba người ăn xong một lúc lâu mới tạm biệt.

Lúc Tô Tú về nhà thì trời đã tối đen, cả căn nhà to như thế cũng chẳng có một ánh đèn, cô bước vào liền bật toàn bộ lên, tiếp đến nên làm việc gì thì làm việc đấy, như là vốn dĩ chỉ có mình cô sống ở đây.

Ngày tiếp theo cô liên hệ phần mặt bằng, bây giờ việc này cô chỉ có thể tự mình làm, đa phần mặt bằng nhà máy trống hoặc bị bỏ hoang đều rất xa thành phố, từ chỗ này chạy sang chỗ khác cả một đoạn đường, cô mới chạy ba bốn giờ mà người đổ đầy mồ hôi. Buổi trưa cô tìm một chỗ có bóng râm nghỉ ngơi, lấy bút sổ đang nghiên cứu lúc trước ghi lại thông tin cho thuê, điện thoại trong túi bỗng nhiên rung lên.

Là số lạ, trước kia chưa từng thấy, Tô Tú chần chừ tiếp, giọng nói vô cùng lạ lẫm.

"Lục tổng ở chỗ em, chị có thể đến đón anh ấy không?"

Là một giọng đàn ông có sức hút, Tô Tú khẳng định chưa từng nghe qua, cho nên cô ngẩn vài giây, lập tức liền chau mày, "Anh ta sao rồi." Bỗng dưng bắt cô đi đón?

"Anh ấy phát sốt hai ngày liên tục rồi, uống thuốc vẫn không có tác dụng, chỉ toàn nói mớ."

Tô Tú im lặng một lần nữa, nhắc nhở đối phương, "Vậy anh nên đưa anh ta đi bệnh viện."

"Hả?" Lục Khuyên Nhi có chút bối rối "Chờ chút, chị dâu..."

Hắn vẫn còn chưa nói hết, Tô Tú đã dậ máy. Lục Khuyên Nhi chớp chớp mắt, lại đem máy của Lục Lan Xuyên nhìn đi nhìn lại, không nhầm số, Tô Tú, đây là tên mà Lục ca nhắc đi nhắc lại vài lần đêm qua chẳng phải sao?

Làm sao mà lại lạnh lùng như vậy...

Tô Tú đi tìm gần mệt chết mới về đến nhà, nhưng mới vừa mở cửa đẫ phát hiện điều gì đó không thích hợp, ở lối vào có thêm hai đôi giày da của nam, một trong hai đôi dĩ nhiên nhận ra, là của Lục Lan Xuyên, cô đứng nguyên tại chỗ một lúc, vẫn là đổi giày vào nhà.

Quả nhiên nghe thấy âm thanh từ trên lầu vọng xuống, Tô Tú chạm mặt cậu ta, người này chủ động giới thiệu "Chào chị dâu, em là bạn của anh Lục, mọi người đều gọi em là Lục Khuyên Nhi."

"Xin chào." Tô Tú cũng lễ độ đáp lại, tiếp đó vào bếp lấy nước uống, còn hỏi đối phương một câu "Cậu uống gì?"

"Em không cần." Lục Xuyên nói xong cảm thấy không đúng, vội vã chỉ lên lầu, "Chị dâu lên xem anh Lục đi, vừa nãy bác sĩ Ngô mới đến tiêm thuốc hạ sốt, nhưng mà em sờ vẫn còn rất nóng."

Tô Tú vừa nghe vừa uống nước, chẳng nhanh cũng chẳng chậm.

Lục Khuyên Nhi nhăn mày, bỗng chốc tức giận "Sao lại có thái độ với chồng mình như vậy, tôi nói anh Lục bị bệnh rồi chị có nghe thấy không?"

Tô Tú từ từ quay đầu nhìn cậu ta, lúc lâu mới nói; "Không phải có cậu à?"

"Tôi..." Lục Khuyên Nhi không thể thốt ra lời nào.

Tô Tú làm pha cho cậu ta một tách trà, sau khi đặt lên bàn rôi đi thẳng xuống lầu.

Lục Khuyên Nhi nhíu chặt mày, từ mọi góc độ quan sát của cậu dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể hiểu nổi tâm lý của Tô Tú, dù gì cũng là chồng mình, bất hòa gì cũng có có thể cũng bỏ qua đi xem một chút chứ? Ấn tượng trong chốc lát với Tô Tú rất tệ, lại nghĩ tôi mà đi đi cô còn hy vọng vào tôi, chắc không thể trơ mắt nhìn anh ta bệnh chết.

Cậu ta nghĩ xong liền lấy lại tinh thần, lập tức xị ra nói: "Tôi còn có việc cần làm, Lục ca liền giao cho chị."

Tô Tú quay đầu, người này rất nhanh đã rời khỏi.

***

Thật ra Tô Tú biết, Lục Lan Xuyên rất ghét đi bệnh viện, người khác sinh bệnh còn đỡ, đổi lại là bản thân hắn nhất định không đi. Nghe nói lúc bố mẹ hắn qua đời, một mình hắn gác ở trong nhà xác đến ngày hôm sau, đối với một đứa trẻ mới mười mấy tuổi mà nói, có lẽ cũng đã lưu lại nhưng bóng ma trong tâm lý khó mà hình dung nổi?

Cho dù như thế nào, Tô Tú đều cảm thấy mình không có lý gì phải chăm sóc hắn ta, cô không phải là thánh nhân, không hiểu lấy ơn báo oán, ân oán giữa cô và Lục Lan Xuyên vĩnh viễn không thể giải quyết. Huống chi người đó cũng đã nói rồi, bác sĩ cũng đã tiêm thuốc cho hắn ta, ngủ một giấc chắc sẽ khỏe, thể chất của Lục Lan Xuyên trước kia vốn rất tốt.

Vì thế nên Tô Tú quay về phòng, tắm rửa xong liền đi ngủ sớm, chỉ là nửa bỗng nhiên bị tiếng động làm tỉnh giấc, như là có đồ gì bị rơi vỡ? Có thể là từ phòng Lục Lan Xuyên phát ra.

Tô Tú lưỡng lự, lại tiếp tục nghe thấy tiếng động, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định dậy xem sao.

Kết quả lúc đẩy cửa vào đúng lúc ánh mắt Lục Lan Xuyên cũng đang đưa qua, sắc mặt vô cùng xanh xao, hơi thở nặng nề.

Hắn nhìn cô ngơ ngác, có lẽ là không nghĩ đến cô sẽ qua đây.

Hai người nhìn nhau, ai cũng không lên tiếng.

Cuối cùng Lục Lan Xuyện xuống nước trước, giọng khàn khàn gọi cô, "Có thể lấy cho anh cốc nước không?"

Tô Tú quay người ra ngoài, Lục Lan Xuyên gắng gượng quay về giường, mắt nhìn chằm chằm lên vệt sáng màu vàng trên trần nhà. Đợi vài phút thì cửa lại được đẩy ra, sau đó cô bê một cốc nước đi vào.

Trong phòng chỉ thắp một chiếc đèn bàn rất nhỏ, Lục Lan Xuyên thấy Tô Tú đang mặc bộ ngủ màu trắng, bóng hình chậm chậm tiến lại gần mình, như thể ánh đèn xung quanh đột ngột sáng bừng lên.

Tô Tú không nói một lời nào, đưa ly nước thủy tinh cho hắn. Lục Lan Xuyên cố thử đưa tay ra nhận, nhưng mà một chút lực cũng không có.

Hắn nhìn Tô Tú, Tô Tú cũng đứng như vậy nhìn hắn, nhưng trong mắt chẳng có chút ấm.

Đợi lúc Lục Lan Xuyên muốn chống người ngồi dậy lần nữa, Tô Tú đột nhiên chìa tay ra giúp hắn, kê gối sau lưng giúp hắn dựa vào thoải mái hơn chút. Trong lòng Lục Lan Xuyên chẳng có lý do gì để vui mừng, hắn nhìn chằm chằm Tô Tú, hận không thể khắc thật sâu khoảnh khắc này vào trong đầu, lại chăm chú quan sát ánh mắt cô, có phải là... có nhiều hơn một chút gì đó ở bên trong?

Hắn nhìn một hồi lâu cũng không nhìn ra cái gì, vì vậy sau khi cô giúp hắn uống nước, rốt không chịu được mở miệng: " Lần trước anh..."

Tô Tú không để ý đến hắn, đã muốn đứng dậy đi ra ngoài, hắn còn giám nhắc đến lần trước?

Lục Lan Xuyên vộ vã hỏi: "Tô Tú, em vì sao.. quan tâm anh?

Hắn nhìn chằm chằm bóng lưng cô, nếu đổi lại hắn là Tô Tú, lúc này sẽ trông mong hắn chết cho xong rồi? Hoặc là lợi dụng cơ hội ra tay giết hắn cũng không phải là không thể. Nhưng mà cô lại chẳng làm gì, thấy hắn thảm hại như vậy, vẫn giúp đỡ hắn? Sẽ hay không...đối với mình... còn chút gì đấy...

Rốt cục Tô Tú quay đầu nói: "Chẳng vì cái gì, chỉ là không muốn biến thành loại người như anh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play