Hai ngày tiếp đó, Lục Lan Xuyên từ sáng sớm đã ra ngoài cho nên gần như không chạm mặt Tô Tú, mà cô dường như cũng hiểu rõ lịch sinh hoạt của hắn nên dễ dàng tránh né.

Lần này ngay cả khoảng thời gian ăn sáng ngắn ngủi cũng biến mất, Lục Lan Xuyên vô cùng chán nản những cũng chẳng thể làm gì.

Tô Tú hai ngày này cũng không có nhà rỗi, cô lên kế hoạch sử dụng cho số tiền này. Quen biết Lục Lan Xuyên đã đủ lâu, năm năm trước đã từng chứng kiến thủ đoạn của hắn ta, cho nên biết năng lực của bản thân so với người đàn ông này cách xa nhau, kết cục sứt đầu mẻ trán không cần nghĩ cũng biết.

Thay vì cả đời bị hắn kiểm soát, chi bằng làm bản thân trở nên mạnh mẽ, có thể một ngày nào đó hoàn toàn thoát khỏi người đàn ông này.

Tô Tú nắm chặt chiếc thẻ, góc thẻ đâm vào tay đau đớn, trước kia cô cũng đã từng nghĩ qua nếu Lục Lam Xuyên đưa tiền rốt cục nên lấy hay không, lúc trẻ cảm thấy lòng tự trọng vô cùng quan trọng, có lẽ trải qua bi kịch kia, mọi thứ trở nên vô nghĩa.

Chiếc điện thoại để đầu giường đổ chuông, Tô Tú nhìn qua, là số công ty cũ gọi, cô lần này nghỉ việc có chút gấp nên nhiều công việc chưa bàn giao được, hơn nữa cô cũng muốn trực tiếp nói tạm biệt với Triệu Trinh, người bạn duy nhất cô quen ở đó.

Kết quả người đón tiếp cô là chị Vương, thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ "Tiểu Tô này, em ở đây cũng được hai năm rồi, đang tốt lành sao lại nghỉ việc thế?".

Tô Tú chỉ cười mà không đáp lại, cô chẳng nghĩ là chị Vương thực sự quan tâm đến mình.

Chị Vương vừa kéo cánh tay cô vừa hỏi nhỏ "Có phải là Lục tổng nói nuôi em, cho nên em liền tin ngay, mấy tiểu cô nương các em dễ bị mấy lời ong bướm của đàn ông lừa quá."

"Chị nói em nghe, Lục tổng đó vừa nhìn qua liền biết là một người chẳng tốt lành gì, mấy ngày nay em không có ở đây chị bị hắn vặn vẹo một cách đáng thương, lúc thì bảo cái này không tốt cần làm lại, làm xong rồi thì lại bảo cái cũ tốt, đây là hắn ta cố ý đùa giỡn người khác đúng không?" Chị Vương mặt đầy căm phẫn, "Em nghĩ xem chị đã bao nhiêu tuổi rồi mà lại bị hắn đùa giỡn như vậy, thế nên dễ nhìn ra nhân phẩm cũng chẳng ra gì."

Tô Tú trong lòng nghĩ với Lục Lan Xuyên thì còn muốn nhắc đến nhân phẩm ư? Chỉ là hành động của tên này cũng quá kỳ rồi.

Lần này đột nhiên ra mặt thay cô là bởi vì lúc đấy nghe thấy người khác cũng đang bàn tán về bản thân hắn. Sao bây giờ lại xẩy ra những chuyện này... chắc không thể nào là thay cô trút giận chứ? Chắc đơn thuần là tính cách tên này xưa này có thù tất báo.

Chị Vương hỉ hả tiếp tục hướng Tô Tú nói " Trước kia chị làm nhiều điều không phải với em, cũng chỉ muốn rèn giũa em, tiểu Tô à, đừng từ chức nữa, ở lại đi, loại người đàn ông đây chẳng có chỗ nào đáng để dựa cả đời đâu.

Tô Tú không ngốc, ngay lập tức hiểu ra ý đồ của chị Vương kia. Bình thường ở đơn vị chị ta chính là thức ăn thừa dưới đáy nồi chuyện gì cũng hóng hớt xía vào. Những lời tục tĩu đều đặt trên cửa miệng, hôm nay người cấp thấp nhất đi rồi, chị Vương dĩ nhiên chẳng cần nói tốt làm gì, đặc biệt còn bị Lục Lam Xuyên sai kiến như vậy.

Tô Tú trực tiếp đáp: "Cảm ơn, nhưng em vẫn tính thôi việc."

Chị Vương thấy cô không nể mặt mình, sắc mặt càng trở nên không dễ nhìn, cứng nhắc đi làm thủ tục cho cô.

Đợi lúc cô ra của lờ mờ nghe ai đó nói: "Nghe nói bây giờ khó tìm công việc lắm, sinh viên đại học ngồi nhà chờ việc không ít, ai giám dùng người có..."

Lời cô ta còn chưa nói xong đã thấy Tô Tú quay trở lại nhưng không thể rút lại lời, đáy mắt lóe lên khó có thể che dấu một tia hoảng loạn, "...vẫn còn việc?"

"Chị Vương em có câu muốn nói thẳng với chị"

***

Tô Tú cực nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào mắt chị ta, nhìn đến nỗi sau lưng chị ta toát mồ hôi hột, lắp bắp: "Gì, cái gì?"

"Thật ra chị biết rồi đấy, tuổi tác cũng lớn rồi."

Phụ nữ đều rất quan tâm đến tuổi tác, chị Vương lập tức mặt lạnh đi, Tô Tú lại tiếp tục "Đúng thế, lời này không phải em nói, là bọn họ buôn chuyện với nhau, họ nói chồng chị ở bên ngoài có tiểu tam, chị đã lâu không sinh hoạt vợ chồng, cho nên mới lắm chuyện như vậy"

Văn phòng vốn náo nhiệt bất ngờ im phăng phắc, vài người lúc bắt đầu vẫn còn sinh lực dồi dào hóng chuyện đã quay đầu bỏ đi.

Lúc Tô Tú nói những lời này từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, thái độ nếu so với khi bị bọn họ sai bảo chẳng khác chỗ nào, vẻ mặt vô hại nhưng ánh mắt rõ ràng lạnh hơn nhiều. Lúc này chị Vương mới mơ hồ cảm thấy, con người này cũng không hoàn toàn không có cá tính, chỉ là giỏi dựa vào thời thế, đợi đến ngày nào đó cắn bạn một phát cũng không phải là không thể.

Chị ta trừng mắt nhìn Tô Tú, bây giờ mọi cái tai đều đang dựng lên hóng xem chị ta phản kích ra sao.

Nếu chị ta quá khích thì sẽ chứng tỏ những tin đồn có thật, nếu không phản kích lại cảm thấy bứt dứt, giận phát run người, hóa ra bị đẩy ra đứng mũi chịu sào dư luận là cảm giác này?

Tô Tú nhẹ nhàng ghé sát người vào chị ta, thì thầm nói "Rất oan ức sao? Vốn dĩ không phải là chị sai mà người người đều bàn tán về chị. Ai cũng không thích vạch vết thương cho thiên hạ nhìn, chị Vương, sau này tích đức vì bản thân đi."

Nói xong, cô liền lấy đồ chầm chậm ra khỏi văn phòng.

Lúc Tô Tú còn rất nhỏ, bố mẹ dạy cô phải hiểu được " thiện chí giúp người", bạn đối tối với người khác mười phần, người khác nhất định chân thành đối đãi, Tô Tú không hề tham lam, cô chỉ nghĩ người khác có thể đáp lại bảy phần tốt là việc đáng vui mừng, cô luôn luôn nhớ rõ bốn chữ này, đối với anh em Lục Lan Xuyên, đối với mỗi người bên cạnh, mà hiện thực thì sao?

Hiện thực toàn những đám người như vậy, xem lòng tốt người khác là rác rưởi, đối với những kẻ như vậy chỉ cần ăn miếng trả miếng.

Tô Tú bước qua cánh cửa, nơi đã dốc toàn tâm toàn sức vào công việc ba năm, thăng công tiến chức chẳng bao giờ đến lượt mình, trước khi rời đi dường như chẳng cho gì để luyến tiếc, hỗn loạn thành như vậy vẫn thật đáng tiếc, chẳng trách Lục Lan Xuyên có thể tùy ý túm được cô.

Cô thở một hơi, lại thêm kiên định với suy nghĩ của bản thân, bước vội tiến ra ngoài.

***

"Tô Tú?" Triệu Trinh chẳng biết từ lúc nào đã từ nhà máy chạy ra ngoài, sau khi bắt kịp cô mới thả lỏng "Đúng là em rồi."

"Anh Triệu." Tô Tú chào anh, thật là trùng hợp, cô muốn nói lời tạm biệt với anh ấy.

Triệu Trinh nhìn thùng đồ ôm trước ngực của cô, nhăn mày cau có, "Thật sự quyết định không làm nữa?"

Ngập ngừng tiếp tục hỏi "Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"

Trước kia Tô Tú thiếu tiền, mọi người đều biết cô hoàn cảnh của cô không dễ gì tìm được công việc, cho nên cô chắc sẽ không vội vã nghỉ việc.

Tô Tú đang lưỡng lự có nên nói cho anh việc kết hôn không, bỗng Triệu Trinh nâng tay lên xem giờ, "Sắp tan ca rồi, em đợi chút, anh tiện đường tiễn em."

Anh nói xong liền chạy một mạch vào văn phòng, Tô Tú ra ngoài cổng đợi anh.

Trên đường Triệu Trinh lại hỏi lại lần nữa, trong lời nói tràn đầy lo lắng. Tô Tú trả lời: "Không muốn tiếp tục hao phí nữa, anh biết hoàn cảnh của em mà, có lẽ ở đây làm hết đời cũng chỉ như này, hoặc sẽ giống như là chị Vương."

Triệu Trinh biết Tô Tú từng học trường tốt nhất ở Nam Thành, trong lòng sẽ có hoài bão, tuy sau đó bị trường đuổi học, nhưng sự kiêu ngạo ẩn bên trong không thay đổi được. Anh ta rất đồng ý gật đầu, "Đúng, em vẫn còn trẻ, phấn đấu chút có lẽ mọi chuyện sẽ khác."

Tô Tú cười cười, nhưng trong lỏng vẫn có vương chút phiền muộn, Lục Lam Xuyên đưa số tiền đó nói nhiều không nhiều nói ít không ít, nhưng cần làm gì để mạnh mẽ còn chống lại hắn, hình như vẫn chưa có...

Thấy cô đột nhiên yên lặng, Triệu Trinh có lẽ đoán ra được chút, anh ngập ngừng nói với cô: "Tô Tú, chúng ta cùng làm việc với nhau thời gian cũng không ngắn."

Tô Tú vẫn bất động, Triệu Trinh đưa mắt sang cô, có chút bối rối "Anh mấy năm nay cũng tích được một khoản tiền, vốn dĩ định để dành cho Sa Sa sau này đi học, nhưng anh tin em, hơn nữa Sa Sa vẫn còn nhỏ, nếu vận may tốt, nói không chắc đợi nó lớn hơn chút nữa thì có thể kiếm đủ tiền cho nó đi học nước ngoài rồi."

Tô Tú không nghĩ đến Triệu Trinh sẽ nói như vậy, thật sự ngoài ý muốn cũng quá ngạc nhiên, cảm động không nói thành lời, "Anh sao lại tin tưởng em như vậy?"

Triệu Trinh mở xe, ngồi vào ngay ngắn, lời nói đã nghĩ từ trước thốt ra "Tô Tú, đến độ tuổi của anh, nhìn người không dùng mắt mà là tâm."

Tô Tú cứ thế nhìn người trước mặt, quá khó hiểu, anh nguyện ý tin người không lí do, hay là con người quá thâm sâu.

Triệu Trinh quay đầu nhìn cô, vô cùng chân thành " Cái gì mà gây tai nạn rồi bỏ chạy, anh không hề tin, mặc dù sự việc năm đó anh không rõ, nhưng anh hiểu rõ con người em hiện tại. Mọi việc nhỏ nhặt đều làm cực cẩm thận, huống hồ là mạng người."

Tô Tú không kìm được hốc mắt đã chuyển đỏ, khiến Triệu Trinh bật cười, "Em đừng quá xúc động, dạo này có người giới thiệu cho an một đối tượng cũng không tồi, anh đang theo đuổi, tấm lòng nhiệt thành của anh có khả năng phúc bất tận hưởng."

Biết rằng anh cố thay đổi không khí, nhưng Tô Tú vẫn nhỏ nhẹ nói: "Cảm ơn anh Triệu"

Sự tin tưởng vào lúc này đối với cô có bao nhiêu quan trọng, sợ rằng anh không thể biết được.

***

Ngày kế tiếp Lục Lam Xuyên phát hiện Tô Tú vô cùng bận rộn, bận đến đâu cũng không thể biết được, cô chắc chắn sẽ không chủ động đề cập với mình, hắn muốn hỏi cũng không có cơ hội. Ban ngày hắn gọi điện thoại về nhà đều không có ai nghe, sau khi tan ca về, Tô Tú còn về muộn hơn hắn, nhưng nhất định là trước chín giờ quay về.

Lại lần nữa gọi về nhà không ai nhận, Lục Lam Xuyên cầm ống nghe suy tư, không thể để mọi chuyện phát triển đi xuống được, vừa lúc Lưu Tịnh vào đưa văn kiện "Lục tổng, giám đốc Diệp vẫn chưa đến, cái này để đây ạ?"

Lục Lam Xuyên dập máy, nhận văn kiên kiện không xem ngay, "Tô Tú đi rồi, cô có quen không?"

Hắn bỗng dưng nói chuyện tư với mình, Lưu Tịnh chưa phản ứng kịp, sau khi sững sờ một lúc thì gượng gạo cười, "Chắc chắn là có chỗ không quen, chúng tôi sống cùng nhau đã vài năm rồi."

"Vậy buổi tối về nhà ăn cơm đi"

"À" Lưu Tịnh nhìn Lục Lam Xuyên, mắt trố ra.

Lục Lam Xuyên phân phó: "Cô gọi cho Tô Tú, muốn ăn cái gì thì cùng đi mua"

Thật ra Lưu Tịnh sớm đã muốn gặp Tô Tú rồi, đáng tiếc mỗi ngày đều phải đi làm, đợi khi cô tan ca thì Lục Lan Xuyên cũng đã tan ca rồi, cô nào giám làm quấy rầy phu thê nhà người ta đang tân hôn? Nghe được câu này liền gật đầu răm rắp, "Được, tôi ngay lập tức gọi điện cho cô ấy!"

Nhìn Lưu Tịnh hớn hở chạy ra ngoài, mặt Lục Lam Xuyên mới xuất hiện nụ cười, sớm nên đem mối quan hệ này ra dùng rồi, có người ở giữa nói làm thay đổi không khí chắc sẽ tốt hơn nhiều.

Lưu Tịnh với Tô Tú hẹn nhau ở trước cửa siêu thị, hai người gặp nhau dích chặt một giây cũng không rời, Lưu Tịnh mập mờ truy hỏi cô : "Cuộc sống tân hôn như thế nào? Ngọt ngào sao?"

Tô Tú đánh trống lảng, " Còn cậu, tớ không ở đó, sáng sớm thường không kịp chuyến xe sớm phải không?"

Lưu Tịnh ủ rũ gật đầu, ôm cánh tay Tô Tú càng chặt, hoàn toàn không muốn bỏ ra, "Cậu mới đi một tuần, tớ đã đi muộn hai ngày rồi, may mà Lục tổng không có tinh toán."

" Cậu dứt khoát phải tìm mua một chiếc đông hồ báo thức đi, đến khi trong phòng treo kín đủ loại đồng hồ, như vậy sẽ không ngủ quên nữa."

"Vậy quá đáng sợ rồi." Lưu Tịnh tưởng tượng đến cảnh đó liên đó liền rùng mình, sau đó quay sang nịnh nọt, "Không sao, dù gì cũng có cậu, Lục tổng sẽ không làm khó tớ."

Tô Tú muốn nói bản thân cùng với Lục Lam Xuyên không giống cô ấy nghĩ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nói ra.

Hai người mua không ít đồ ăn, mỗi tay đều xách một đống túi đứng trước siêu thị định bắt xe, bất ngờ Lục Lam Xuyên lại gọi hỏi Lưu Tịnh địa chỉ.

Lưu Tịnh không rõ ẩn tình nên đương nhiên sẽ nói thật, nói xong mới cảm thấy kỳ quặc, "Ủa, Lục tổng sao lại không gọi cho cậu?", buổi trưa hình như cũng là cô chủ động liên hệ với Tô Tú...

Tô Tú đương nhiên biết vì sao, đứng đó không lên tiếng.

Kết quả Lưu Tịnh hiểu lầm, "Anh ấy xấu hổ có phải không?" 1

***

Lưu Tịnh thấy mình khám phá ra bí mật của Lục tổng, hóa ra anh ta trên phương diện tình cảm lại ngây thơ như vậy. Cho nên cần phải quan sát hai người này thường xuyên, sau đó cô mới tìm ra điểm không thích hợp.

Chẳng hạn lúc Lục Lan Xuyên xuống xe xách đồ, chạm mặt Tô Tú vài lần, cặp đôi mới cưới bình thường thì cân phải âu yếm thân mật như trên phim chứ? Nhưng còn hai người này? Tô Tú chẳng hề liếc nhìn Lục tổng, cứ đi thẳng, còn không cần thận giẫm phải chân đối phương.

Kết quả Lục Lam Xuyên không những không tức giận, còn nhìn theo bóng lưng Tô Tú mỉm cười, trông thật ngọt ngào.

Phương thức chung sống của hai người này cũng thật lạ.

Lưu Tịnh nghĩ quả nhiên một trăm cặp vợ chồng có một trăm phương thức chung sống.

Ba người lần lượt vào nhà, Lục Lan Xuyên cầm đồ ăn vào bếp, nói với Tô Tú; "Các cô tán gẫu đi, làm xong bữa tối sẽ gọi."

Lưu Tịnh ngay tức thì trợn tròn mắt, Lục tổng không ngờ còn biết làm cơm, khi cô cùng với Tô Tú tán gẫu có thể nhìn thấy Lục Lan Xuyên bận rộn trong nhà bếp, cũng có thế ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn bốc lên, nhưng Lục tổng cũng không có đơn thuần, nấu được lúc sẽ múc qua cho Tô Tú nếm "Xem xem có nhạt không?

Tô Tú nhìn hắn một cách kiềm chế, như thể Lục Lan Xuyên không hiểu, từ đầu đến cuối đều làm ra những hành động mờ ám.

Lưu Tịnh ở một bên nhìn chăm chú, dù Tô Tú nghiến răng đưa tay với đôi đũa, Lục Lan Xuyên lại nói: "Anh đút cho em."

Tô Tú: "..."

Đây lại là cách gây hấn mới của Lục Lan Xuyên!

Rốt cục vẫn không thể chống lại hắn, Tô Tú nếm thử đồ ăn trên tay hắn, thực ra Lục Lan Xuyên nấu rất ngon, cô đang định nói đối phó " ngon", kết quả Lục Lan Xuyên ngứa tay chà vào môi cô, tiếp đó lại từng chút một lướt qua cánh môi mềm mại.

Con mắt của Tô Tú đều muốn nhảy ra ngoài, Lục Lan Xuyên vẫn cười mỉm "Có gì đó dính ở trên, giờ thì hết rồi."

Hắn làm xong động tác tỏ vẻ vô ý dùng ngón tay vừa nãy miến nhẹ môi, đại khái là biểu hiện của hắn quá đứng đắn, thực tế một chút cũng không dung tục, càng như vậy càng lộ ra không khí mờ ám không thể nói ra.

Lần này đừng nhắc đến Tô Tú, đến Lưu Tịnh mặt cũng đỏ lên rồi.

Trước mặt cấp dưới phô bày tình cảm tốt như thế nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play