Sophie không tin vào tai mình: "Ông sẽ trao nó cho cháu?".
"Ông hứa. Khi nào đến lúc, chiếc chìa khoá sẽ là của cháu.
Trên đó có tên của cháu đấy".
Sophie cau mày. "Đâu có. Nó khắc chữ P.S. Tên cháu không phải là P.S".
Ông cô hạ thấp giọng rồi nhìn xung quanh như thể để chắc chắn không có ai
nghe trộm: "Được rồi, Sophie, nếu cháu cần phải biết, thì P.S. là một
mật mã. Nó là mật danh của cháu".
Mắt cô bé mở rộng: "Cháu có mật danh ạ?".
"Tất nhiên. Những cô cháu gái luôn luôn có một mật danh mà chỉ ông của họ mới biết thôi".
"P.S. là gì?".
Ông cù nôn cô: "Là princces Sophie" (Công chúa Sophie).
Cô cười khúc khích: "Cháu không phải là công chúa!".
Ông nháy mắt: "Với ông, cháu là công chúa".
Từ hôm đó, họ không bao giờ nói chuyện về chiếc chìa khoá đó nữa. Còn cô trở thành Công chúa Sophie của ông.
Bên trong Salle des Etats, Sophie đứng lặng thinh, cảm nhận cơn nhói đau ghê gớm của sự mất mát.
"Những chữ viết tắt này", Langdon thì thào, mắt nhìn cô một cách lạ kỳ, "đã bao giờ cô nhìn thấy chưa?".
Sophie như nghe thấy tiếng ông cô thì thầm ngoài hành lang bảo tàng. Không bao giờ được nói về chiếc chìa khoá, Sophie. Với ông hay với bất cứ ai. Cô
biết cô đã sai và đã được ông tha thứ, cô tự hỏi liệu cô có thể phạm vào lòng tin ấy một lần nữa không.
P.S Hãy tìm Robert Langdon, ông cô muốn Langdon giúp đỡ.
Sophie gật đầu. "Có, tôi đã thấy hai chữ viết tắt P.S này một lần. Khi tôi còn rất nhỏ".
"Ở đâu?" , Sophie ngập ngừng: "Trên một thứ gì đó rất quan trọng đối với ông tôi".
Langdon nhìn thắng vào mắt cô: "Sophie, điều này rất quan trọng. Cô hãy nói tôi biết có phải những kí tự này xuất hiện cùng với một biểu tượng phải
không? Một bông hoa loa kèn?".
Sophie cảm thấy mình loạng choạng lùi lại vì kinh ngạc:
"Nhưng… làm sao ông có thể biết được điều đó!".
Langdon thở hắt ra rồi hạ thấp giọng: "Tôi tin chắc ông cô là thành viên một hội kín. Một hội ái hữu bí mật rất lâu đời rồi".
Sophie cảm thấy như thắt ruột. Cô cũng tin chắc chắn thế.
Trong mười năm, cô đã cố quên đi cái sự việc khắng định thực tế khủng khiếp
đó. Cô đã chứng kiến một điều mà cô không thể tưởng tượng được. Không
thể tha thứ được.
"Hoa loa kèn", Langdon nói, "kết hợp với hai ký tự P.S., đó là biểu tượng chính thức của hội kín đó. Huy hiệu của họ. Logo của họ".
"Làm thế nào anh biết được điều này?" Sophie đang khẩn cầu Langdon đừng nói với cô rằng bản thân ông cũng là một thành viên của
hội kín đó.
"Tôi đã viết về nhóm này", Langdon nói, giọng run lên vì phấn khích. "Nghiên cứu các biểu tượng của các tổ chức bí mật là chuyên môn của tôi. Họ tự xưng là Prieuré de Sion(4) . Cơ sớ của họ đặt ở đây, trên đất Pháp và thu hút các thành viên đầy thế lực từ khắp châu Âu.
Thực tế đây là một trong những hội kín cổ nhất còn tồn tại trên trái đất này".
Sophie chưa bao giờ nghe về họ.
Lúc này Langdon bốc lên
nói ào ào từng tràng: "Thành viên của Tu viện Sion gồm có cả những cá
nhân xuất sắc trong lịch sử: Những người như Botticelli, Ngài Isaac
Newton, Victor Hugo", ông dừng lại, giọng tràn trề nhiệt huyết khoa học. "Và cả Leonardo da Vinci nữa".
Sophie nhìn chằm chằm: "Da Vinci tham gia một hội kín?".
"Da Vinci đứng đầu Tu viện Sion trong khoảng từ 1510 đến 1519 với tư cách
là Đại sư của hội kín này, điều này có thể giải thích niềm đam mê của
ông cô đối với những lác phẩm của Leonardo. Hai ông có chung một mốỉ
ràng buộc huynh đệ mang tính lịch sử. Và điều đó hoàn toàn ứng hợp với
việc họ say mê tranh tượng nữ thần, ngoại giáo, các nữ thần và coi khinh Nhà Thờ Thiên chúa. Tu viện Sion có hẳn một kho sử liệu về sự tôn thờ
tính nữ thiêng liêng".
Anh nói tổ chức này là một loại tín ngưỡng thờ nữ thần ngoại giáo à?".
Đúng hơn, giống như tín ngưỡng thờ nữ thần ngoại giáo ấy chứ. Nhưng quan
trọng hơn, họ được biết đến như những người bảo vệ một bí mật cổ xưa.
Một bí mật khiến họ có một quyền lực vô biên".
Bất chấp vẻ xác tín
triệt để trong mắt Langdon, phản ứng sâu trong thâm tâm Sophie vẫn là hồ nghi hoàn toàn. Một giáo phái ngoại giáo bí mật ư? Đã từng do Leonardo
da Vinci cầm đầu ư?
Tất cả những điều đó nghe sao thật khó tin. Tuy
nhiên, ngay trong khi chối bỏ nó, cô lại cảm thấy đầu óc của mình quay
trở lại mười năm về trước - buổi tối mà cô đã muốn làm ông cô thật bất
ngờ và cũng vô tình chứng kiến điều mà đến giờ cô vẫn không thể chấp
nhận được. Phải chăng điều đó có thể giải thích?".
"Nhân thân của
những thành viên còn sống của Tu viện Sion hoàn toàn được giữ bí mật",
Langdon nói. "Nhưng kí tự P.S và bông hoa loa kèn mà cô nhìn thấy khi
còn bé là những bằng chứng. Nó chỉ có thể liên quan đến Tu viện Sion mà
thôi".
Bây giờ Sophie đã nhận ra rằng Langdon biết về ông cô nhiều
hơn những gì cô tưởng tượng trước đây. Rõ ràng, người Mỹ này có rất
nhiều điều để sẻ chia cùng cô, nhưng đây không phải là nơi thích hợp.
"Tôi không thể để họ bắt được anh, Robert. Có rất nhiều điều chúng ta
cần thảo luận với nhau. Anh cần phải đi ngay!".
Langdon chỉ thoảng
nghe thấy tiếng cô thì thào rất khẽ. Ông sẽ không đi đâu cả. Lúc này ông đang bị lạc vào thế giới khác. Nơi mà những bí mật cổ xưa đang nổi lên
bề mặt. Nơi mà những trang sử bị lãng quên đột hiện ra từ bóng tối.
Chầm chậm, chầm chậm như thể đang bơi dưới nước, Langdon quay đầu, nhìn
xuyên qua vầng sáng mờ ảo đỏ đọc về phía bức tranh Mona Lisa.
Hoa loa kèn hoa của Lisa Nàng Mona Lisa.
Tất cả những điều đó xoắn xuýt vào nhau, một bản giao hưởng câm lặng vang
vọng những bí ẩn sâu xa nhất của Tu viện Sion và Leonardo Da Vinci.
***
Cách đó vài dặm, ven bờ sông, quá phố Les Invalides, người lái chiếc xe tải
hai thùng sợ hãi đứng trước mũi súng và kinh hoàng khi viên đại uý Cảnh
sát tư pháp thét lên giận dữ và nhấc một bánh xà phòng ném vào dòng nước cuồn cuộn của sông Seine.
Chú thích:
(1) Tiếng Pháp trong nguyên bản: ngõ cụt
(2)Tiếng Pháp trong nguyên bản: Thưa ông
(3) Tiếng Pháp trong nguyên bản: Thưa ông
(4) Tiếng Pháp trong nguyên bản: Tu viện Sion.
Chương 24Silas ngước nhìn bia tưởng niệm Sant-Sulpice, bao quát cả chiều dài
thân bia đồ sộ bằng đá hoa cương. Gân cốt hắn căng ra, hứng khởi. Hắn
lướt nhìn xung quanh nhà thờ một lần nữa để chắc chắn hắn chỉ có một
mình. Rồi hắn quỳ xuống bên bệ đài tưởng niệm, không phải vì tôn kính mà là vì cần thiết.
Viên đá đỉnh vòm được giấu dưới Đường Hoa Hồng.
Ở đế bia tưởng niệm Sulpice.
Tất cả những thành viên hội kín đó đều nói thế.
Lúc này, vừa quì, Silas vừa đưa tay sờ mặt sàn đá. Hắn không thấy vết nứt
hay vết đánh dấu nào chứng tỏ có thể di chuyển một viên đá lát sàn nào
đó, vì vậy, hắn bắt đầu dùng khớp ngón tay gõ nhẹ xuống sàn. Dò theo
thanh đồng tới gần đài tưởng niệm hơn, hắn gõ từng viên gạch kề sát
đường thẳng ấy. Cuối cùng, một trong những viên gạch ấy phát ra một âm
thanh lạ.
Có một khoảng rỗng dưới sàn!
Silas mỉm cười. Các nạn nhân của hắn đã nói thật.
Đứng dậy, hắn tìm xung quanh nhà thờ xem có cái gì có thể nậy viên gạch lên.
Phía trên Silas, trên ban công, Xơ Sandrine nén một tiếng hức. Nỗi sợ hãi
tột cùng của bà vừa được xác nhận. Vị khách này không phải là người như
anh ta tỏ ra. Tu sĩ Opus Dei bí ẩn này đến nhà thờ Saint-Sulpice vì một
mục đích khác.
Một mục đích bí mật.
Ngươi không phai là người duy nhất có những bí mật, Xơ nghĩ.
Xơ Sandrine Bieil còn hơn cả một người quản nhà thờ này.
Bà là một lính canh. Và đêm nay, những bánh xe cổ xưa đã bắt đầu chuyển
động. Việc người lạ mặt này đến dưới chân bia tưởng niệm là một báo hiệu từ các giáo hữu.
Nó là tiếng kêu câm lặng của tai họa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT