Sophie hổn hển tới bên ngoài cánh cửa gỗ lớn của Salls de Etats - căn
phòng để bức hoạ Mona Lisa. Trước khi bước vào, cô bịn rịn nhìn xuôi
theo hành lang, cách đó khoảng hai mươi mét, nơi thi thể ông cô vẫn đang nằm dưới ánh đèn.
Nỗi ân hận đột ngột đến bóp chặt tim cô da diết,
một nỗi buồn sâu sắc hoà lẫn với cảm giác tội lỗi. Ông đã cố vươn tay
tới cô bao nhiêu lần trong hơn mười năm qua, nhưng Sophie vẫn khăng
khăng không thay đổi thái độ bỏ tất cả thư từ, bưu kiện ông gửi cho cô
vào một ngăn kéo đáy tủ, không buồn mở và khước từ mọi cố gắng tìm gặp
cô của ông. Ông đã nói dối mình! Giữ kín những bí mật khủng khiếp. Mình
phải làm gì đây? Vì vậy mà cô đã cấm cửa ông. Triệt để.
Bây giờ, ông cô đã chết, và ông đang nói chuyện với cô từ dưới mồ.
Bức tranh Mona Lisa.
Cô với tay đến cánh cửa gỗ đồ sộ, và đẩy. Cửa mở toang.
Sophie đứng ở ngưỡng cửa một lát, lia mắt nhìn bao quát căn phòng rộng hình
chữ nhật trước mặt. Cả nơi này cũng tắm trong một ánh sáng đỏ êm dịu.
Salle des Etats là một trong những culs-de-sac(1) hiếm hoi của bảo tàng
một nơi tận cùng, phòng duy nhất tách ra ở giữa Hành Lang Lớn. Cửa phòng là lối vào duy nhất, đối diện với một bức Botticelli cao năm mét nghễu
nghện trên bức tường phía kia. Bên dưới nó. chính giữa sàn gỗ, một chiếc đi văng khán quan hình bát giác rộng lớn làm chỗ nghỉ chân dễ chịu cho
hàng nghìn khách tham quan trong khi chiêm ngưỡng tài sản quý giá nhất
của bảo tàng Louvre.
Tuy nhiên, ngay trước khi bước vào, Sophie biết là mình thiếu một thứ gì đó. Đèn có tia tử ngoại. Cô nhìn xuôi theo
hành lang về phía xa, nơi ông cô nằm dưới những ngọn đèn, bao quanh bởi
những thiết bị điện tử. Nếu ông đã viết một cái gì đó ở đây gần như chắc chắn là ông đã viết bằng loại bút dùng tia tử ngoại.
Hít thật sâu,
Sophie hối hả chạy tới chỗ hiện trường án mạng sáng trưng. Không cam
lòng nhìn ông mình, cô chỉ tập trung vào những dụng cụ PTS thôi. Tìm
thấy một chiếc đèn nhỏ dùng tia cực tím, cô đút nó vào túi áo len và vội vã đi ngược hành lang trở lại cửa phòng Salle des Etats vẫn để mở.
Sophie quặt góc và bước qua ngưỡng cứa. Tuy nhiên, thật bất ngờ, vừa bước vào
cô đã nghe thấy tiếng chân lẹp xẹp chạy về phía cô từ bên trong căn
phòng. Có ai đó ở trong này! Một bóng người đột ngột nhô ra từ vầng sáng đỏ đọc mờ ảo như ma hiện hình. Sophie giật mình lùi lại.
"Cô đây rồi?". Tiếng thì thào khàn khàn của Langdon xé không khí trong khi bóng ông lướt đến dừng lại trước mặt cô.
Cô nhẹ cả người nhưng chỉ trong giây lát. "Robert, tôi đã bảo anh rời khỏi đây kia mà! Nhỡ Fache…".
"Cô đã ở đâu thế?".
"Tôi phải đi kiếm chiếc đèn có tia tử ngoại", cô thì thầm, giơ cây đèn lên. "Nếu ông tôi để lại một lời nhắn…".
"Sophie, nghe đã!". Langdon lấy hơi trong khi đôi mắt xanh của ông nhìn thẳng
vào cô. "Những chữ cái P.S. ở cuối lời nhắn… có một ý nghĩa nào khác với cô không? Có chút nào không?".
Sợ tiếng họ vọng vào hành lang,
Sophie kéo Langdon vào Salle des Etats, lặng lẽ khép cánh cửa đôi, tự
giam mình ở bên trong: "Tôi đã nói với anh, những chữ cái đầu của
Princesse Sophie (Công chúa Sophie) mà".
"Tôi biết, nhưng cô đã từng nhìn thấy nó ở đâu khác chưa?
Ông của cô có từng dùng kí hiệu P.S. theo một cách nào khác không? Một loại chữ lồng, có thể trên một loại giấy tờ hay một vật dụng cá nhân nào
đó?".
Câu hỏi làm cô giật mình. Làm thế nào mà Robert Langdon biết điều đó?
Quả thực trước đây Sophie đã từng nhìn thấy kí hiệu P.S., một kiểu chữ
lồng. Đó là vào trước ngày sinh nhật lần thứ chín của Sophie. Cô bí mật
lùng sục khắp nhà, tìm kiếm những món quà sinh nhật được giấu kín. Ngay
từ hồi đó, cô đã không chịu nổi cái kiểu giấu giấu giếm giếm. Năm nay
ông đã có gì dành cho mình nhỉ? Cô lục tung chiếc tủ ly rồi cả những
ngăn kéo. Không biết ông đã kiếm được con búp bê mình muốn chưa nhỉ? Ông giấu nó ở đâu?
Lục tung cả nhà mà chẳng tìm thấy gì cả, Sophie lấy
hết can đảm lẻn vào phòng ngủ của ông. Căn phòng ấy cô không được phép
vào nhưng bây giờ ông đang nằm ngủ dưới nhà.
Mình sẽ chỉ ngó qua một thoáng thôi!
Đi rón rén qua sàn gỗ cót két tiến về phía buồng chứa đồ của ông, Sophie nhòm mấy cái giá đằng sau quần áo của ông.
Chẳng có gì cả. Tiếp đó cô tìm dưới gầm giường. Vẫn không có gì cả. Đi về
phía bàn làm việc của ông, cô mở các ngăn kéo, bắt đầu soát cẩn thận
từng ngăn một. Phải có cái vì đó cho mình ở đây chứ? Đến ngăn cuối rồi
mà cô vẫn chưa tìm thấy dấu vết nào về một con búp bê. Thất vọng, cô kéo ngăn cuối cùng, rồi lôi ra mấy bộ quần áo màu đen mà chưa bao giờ cô
thấy ông mặc. Cô định đóng ngăn kéo lại thì chợt nhìn thấy cuối ngăn kéo loé lên một ánh màu vàng. Trông nó giống một sợi dây đeo đồng hồ bỏ
túi, nhưng cô biết ông không dùng thứ đó. Tim cô đập rộn ràng khi cô
nhận ra đó là cái gì.
Một chiếc vòng!
Sophie cẩn thận kéo sợi
dây chuyền đó ra khỏi ngăn kéo. Cô ngạc nhiên thấy cuối sợi dây có một
chiếc chìa khoá bằng vàng sáng ngời. Nặng và lấp lánh. Bị hút hồn, cô
cầm nó lên. Trông nó không giống bất kỳ một chiếc chìa khoá nào cô từng
nhìn thấy. Hầu hết các chìa khoá đều dẹt và có răng cưa, nhưng chiếc này lại có thân hình trụ tam giác đầy vết lỗ chỗ. Đầu chìa to vàng óng là
một chữ thập, nhưng không phải là một chữ thập bình thường. Đây là một
chữ thập bốn nhánh bằng nhau, giống một dấu cộng. Ở giữa chữ thập, có
chạm nổi một ký hiệu kỳ lạ hai chữ cái lồng nhau với một họa tiết hình
hoa.
"P.S", cô thì thầm, nhăn mặt khi đọc những chữ cái đó. Nó có thể là cái gì được nhỉ?
"Sophie?". Ông cô nói từ ngoài cửa.
Giật mình, cô quay lại, để chiếc chìa khoá rơi đánh keng trên sàn nhà. Cô
cắm mắt xuống chiếc chìa khoá, không dám ngước nhìn ông: "Cháu… đang tìm quà sinh nhật", cô nói, cúi đầu, biết rằng cô đã phản bội lòng tin của
ông.
Trong khoảnh khắc dường như bất tận ấy, ông cô đứng lặng thinh
bên cửa ra vào. Cuối cùng ông thở dài buồn bã: "Nhặt chiếc chìa khoá
lên, Sophie".
Sophie nhặt chiếc chìa khoá lên.
Ông cô bước vào:
"Sophie, cháu cần phải tôn trọng sự riêng tư của mọi người". Rồi nhẹ
nhàng, ông quỳ xuống, cầm chiếc chìa khoá từ tay cô. "Chiếc chìa khoá
này rất đặc biệt. Nếu cháu làm mất nó…".
Giọng nói dịu dàng của ông
cô khiến Sophie càng cảm thấy ân hận hơn: "Grand-Père"(2) , cháu xin
lỗi. Cháu thực lòng xin lỗi", cô ngừng lại, "Cháu nghĩ rằng nó là một
chiếc vòng cổ tặng sinh nhật cháu".
Ông nghiêm khắc nhìn cô trong
vài giây: "Ông sẽ nói lại điều này một lần nữa, bởi vì nó rất quan
trọng. Cháu cần học cách tôn trọng sự riêng tư của người khác".
"Vâng, Grand-Père"(3)
Chúng ta sẽ nói chuyện này vào lúc khác. Còn bây giờ khu vườn đang cần được nhổ cỏ".
Sophie vội vàng đi ra ngoài làm công việc hàng ngày của mình Sáng hôm sau,
Sophie không nhận được món quà nào từ ông cả. Cô cũng không hi vọng, sau những gì cô đã làm. Nhưng thậm chí suốt cả ngày hôm ấy, ông cũng không
nói chúc cô sinh nhật vui vẻ. Buồn bã, đến tối, cô lê bước về phòng ngủ. Thế rồi, khi trèo lên giường, cô thấy một tấm thiếp đặt trên gối. Trên
tấm thiếp là một câu đố đơn giản. Cô mỉm cười trước cả khi giải được câu đố. Mình biết cái này là cái gì rồi! Ông đã từng bày trò này với cô vào sáng Giáng sinh năm ngoái.
Một cuộc truy tìm kho báu!
Háo hức,
cô suy nghĩ cho đến khi giải được câu đó. Đáp án chỉ cô đến một nơi khác trong toà nhà, ở đó cô lại tìm thấy một tấm các khác với một câu đố
khác. Cô tiếp tục giải được câu đố này, rồi lại chạy đến tấm các tiếp
theo. Nháo nhào, cô chạy tới chạy lui khắp nhà, từ đầu mối này sang đầu
mối khác, cho đến lúc cuối cùng cô thấy một đầu mối chỉ về chính phòng
ngủ của mình. Sophie lao lên gác, chạy bổ về phòng mình, và dừng sững.
Giữa căn phòng là một chiếc xe đạp màu đỏ có buộc nơ ở ghi-đông. Sophie
hét lên sung sướng.
"Ông biết cháu muốn một con búp bê", ông vừa nói vừa đứng trong góc phòng mỉm cười. "Nhưng ông nghĩ có thể cháu sẽ thích món quà này hơn".
Hôm sau, ông dạy cô đi xe, ông chạy bên cạnh cô
dọc suốt con đường đi dạo. Khi Sophie chệch tay lái lao lên bãi cỏ và
mất thăng bằng, cả hai ông cháu ngã xuống bãi cỏ, lăn tròn rồi cười
vang.
"Grand-Père" , Sophie nói, ôm ghì ông, "cháu thực lòng ân hận về chuyện chiếc chìa khoá".
"Ông biết, cháu yêu ạ. Ông đã tha thứ cho cháu rồi. Ông không thể giận cháu
mãi được. Ông và cháu gái luôn tha thứ cho nhau mà".
Sophie biết là cô không nên hỏi, nhưng cô không nhịn nổi:
"Chiếc chìa khoá ấy mở cái gì thế ạ? Cháu chưa bao giờ nhìn thấy một chiếc chìa khoá như thế. Nó thật là đẹp".
Ông iặng thinh hồi lâu, và Sophie có thể thấy ông băn khoăn không biết nên trả lời như thế nào. Ông không bao giờ nói dối.
"Nó mở một cái hộp", cuối cùng ông nói. "Ở đó ông cất giữ nhiều bí mật".
Sophie dẩu môi: "Cháu ghét những bí mật!".
"Ông biết, nhưng đây là những bí mật quan trọng. Rồi một ngày nào đó, cháu sẽ biết trân trọng nó như ông vẫn làm vậy".
"Cháu nhìn thấy những chữ cái trên chiếc chìa khoá, và cả một bông hoa nữa".
"Ừ đó là loài hoa yêu thích của ông đấy. Người ta gọi nó là Hoa loa kèn. Chúng ta cũng trồng nó trong vườn đấy.
Những bông hoa màu trắng. Trong tiếng Anh! chúng ta gọi nó là hoa lily".
"Cháu biết những bông hoa ấy. Đó cũng là loại hoa yêu thích của cháu nữa!".
"Vậy thì ông thoả thuận vởi cháu nhé". Ông nhướn lông mày giống như mỗi khi
ông đặt ra trước cô một thách thức: "Nếu cháu giữ bí mật chuyện chiếc
chìa khoá và không bao giờ nói về chuyện đó nữa, với ông hay bất kỳ ai,
thì một ngày nào đó ông sẽ trao nó cho cháu".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT