Editor: Lục Thất Tiểu Muội.

***

“Ta làm sao?” Giang Huyền Cẩn lật tay lại, khép tay áo che đi vết sẹo, rời mắt đi, nói: “Nàng đừng có bộ dạng này.”

Hắn thà rằng vẻ mặt nàng hào hứng mà trêu đùa hắn, trong đôi mắt hạnh chứa đầy gió xuân tháng ba, mà không phải buông mắt xuống giống như vậy, mím môi muốn khóc mà không khóc, nhìn thấy khiến lồng ngực phát đau.

“Chàng biết những chuyện này từ đâu?” Âm mũi của nàng rất nặng mà hỏi.

Giang Huyền Cẩn theo bản năng liền đáp: “Thanh Ti.”

Lí Hoài Ngọc tức đến bật cười: “Cho nên chàng đã sớm biết, còn nhất định nói không liên quan đến ta?”

Giang Huyền Cẩn: “...”

Không phải, người này nói chuyện hẳn hoi một ngày xong sao lại nói chuyện đều mang hố thế?

Tức đến lật bàn trà nhỏ trên sạp mềm lên, Hoài Ngọc đến ngồi trước mặt hắn, trừng mắt hỏi hắn: “Lúc đó biết ta lừa chàng, không buồn sao?”

Mím môi nhìn chiếc bàn trà bị ngã xuống đất, Giang Huyền Cẩn trầm mặc một lát, cực nhẹ mà “Ừ” một tiếng.

“Nếu đã buồn, chàng còn quan tâm ta làm cái gì?” Nàng chống nạnh: “Muốn làm cho ta áy náy?”

“Không phải.” Hắn lắc đầu: “Đối chính là đúng, sai chính là sai, tội nàng đáng chịu chính là của nàng, không đáng chịu, không có đạo lí để nàng luôn gánh vác.”

Vẫn là đạo lí này, giống như lúc trước hắn đồng ý giúp Đan Dương lật lại bản án vậy, không vì cái gì khác, chỉ vì công chính.

Người này nhất định là phỏng theo thước đo mà lớn lên đúng chứ? Sao lại chính trực như vậy? Lí Hoài Ngọc không biết nói cái gì tốt. Vén ống tay áo của hắn lên, nắm lấy bàn tay hắn giấu đó, khẽ vuốt vài cái, buồn bực nói: “Thật ra không cần thiết, đã gánh nhiều năm vậy rồi, đi lật lại lần nữa, phải tốn rất nhiều rất nhiều sức lực. Làm cái này, không bằng giải oan giúp những người bị ta liên lụy, bọn họ trở mình dễ dàng hơn ta.”

Nói tới cái này, sắc mặt Giang Huyền Cẩn liền không tốt lắm.

“Từ lúc nàng đến tiền tuyến thành, luôn lót đường giúp bọn họ.”

“Hả?” Hoài Ngọc phản ứng một chút, mới hiểu rõ hắn nói “Bọn họ” là ai, cười nói: “Đám người Tựu Ngô đi theo ta đã nhiều năm, vì ta làm rất nhiều chuyện, ta báo đáp một chút, không phải theo lẽ thường nên làm sao?”

“Báo đáp một chút?” Chậm rãi nghiền ngẫm bốn chữ này, Giang Huyền Cẩn lạnh lùng nói: “Thay đổi nha môn của tiền tuyến thành, quét sạch quận thủ phủ, bất chấp sự phản đối của phong quân bốn phía, khăng khăng cho những người đó đảm nhiệm chức quan, thậm chí còn cho người đưa danh sách tên vào Kinh Thành, bị ám sát cũng mặc kệ. Đây chỉ tính như báo đáp một chút? Vậy ba bốn năm sáu chút thì phải như thế nào?”

Người này nói chuyện thật là nhẹ nhàng, giống như đoạt được tiền tuyến thành là chuyện vừa vung tay lên là có thể làm được ấy.

“Chàng giận cái gì chứ.” Hoài Ngọc dở khóc dở cười: “Ta đây không phải đã thành rồi sao?”

“Thành rồi.” Giang Huyền Cẩn gật đầu: “Thời gian năm tháng, nàng tẩy sạch sẽ cho bọn họ, còn một mình nàng, cũng chưa từng giải thích với bên ngoài một câu. Ở Âm Bình, bọn họ bị người Giang gia mắng, nàng còn biết tức giận bảo vệ, vậy bản thân nàng thì sao? Gánh bêu danh rất vui vẻ?”

“Không... Không vui.” Giọng nàng yếu đi, Hoài Ngọc gãi gãi cằm, không hiểu sao hơi chột dạ.

Ánh mắt của Giang Huyền Cẩn vô cùng lạnh lùng: “Không vui vì sao không hành động? Với bản lĩnh của nàng, đại náo một trận, nói rõ ràng chuyện năm đó, rất khó khăn sao?”

“Không phải khó khăn, chỉ là cảm thấy không phải lúc.” Hoài Ngọc cười nắm lấy tay hắn: “Chàng nghĩ đi, tiền tuyến thành vẫn đang giữa nước sôi lửa bỏng, nếu ta kêu oan cho bản thân, vậy về sau tình hình nơi này khá lên, người ta có phải sẽ nói đây chỉ là vì ta rửa sạch được tiếng xấu mà thôi sao? Tựu Ngô bọn họ rất nỗ lực cũng rất có thiên phú, ta cũng không thể mang kết quả nỗ lực của bọn họ bị một tầng bóng râm che bên trên chứ?”

“Nàng chính là quá coi trọng bọn họ!”

Hoài Ngọc nhíu mày: “Cảm tình nhiều năm như vậy, nếu không phải người ta vì ta, cũng sẽ không luôn nuốt giận im hơi lặng tiếng. Ta xem trọng bọn họ hơi một chút, có vấn đề sao?”

“Không vấn đề gì!” Người trước mặt hung dữ nói: “Nàng cảm thấy bọn họ quan trọng, ta cũng cảm thấy nàng quan trọng, nàng không nỡ tốn sức lực cho bản thân, vậy ta tốn cho nàng!”

Rõ ràng là vì tốt cho nàng mà, thế nào mà bị hắn nói ra, lại có mùi vị tức đến hộc máu nhỉ?

Mặt mày mềm xuống, Hoài Ngọc nhích tới nằm vào trong lòng hắn, cầm lấy tay hắn đặt lên trên bụng mình, chu môi nói: “Mau nghe đi mau nghe đi, cha con đang bắt nạt mẹ con này!”

Trên mặt hơi cứng lại, Giang Huyền Cẩn giống như bị thứ gì đó chặn miệng, ngón tay cuộn lại, lông mi run run, thoáng chốc nghẹn họng không lên tiếng nữa.

Cong môi cười vô lại, Hoài Ngọc dựa vào trước ngực hắn, không chịu buông tha mà hướng xuống bụng nói: “Về sau con phải học theo mẹ của con, có cái gì cũng phải thoải mái nói ra, tuy là cha của con là người tốt, nhưng quá lạnh lùng, muốn cái gì cũng không chịu nói thẳng, ví như bây giờ này, cha rất muốn hôn mẹ của con, nhưng lại không mở miệng.”

Đen nửa bên mặt, Giang Huyền Cẩn nghiến răng: “Ta từ lúc nào muốn... Nàng đừng nói linh tinh với nó!”

“Ta nói linh tinh sao?” Hoài Ngọc chớp mắt: “Chàng không muốn hôn ta?”

“Không muốn!”



Quay đầu lại nhìn hắn, Lí Hoài Ngọc vuốt cằm suy nghĩ một hồi lâu, sau đó ôm lấy cổ hắn lấn người lên, hôn bẹp một cái lên môi hắn.

“Vậy chính là ta muốn rồi.” Nàng nghiêm túc nói.

“...”

Gió lạnh ngoài cửa sổ xoay vòng tròn, không thổi vào đến phòng này, Giang Huyền Cẩn mím môi nhìn chằm chằm chậu than, trên môi lan ra một vết nước nhạt đơn sắc diễm hồng.

Hoài Ngọc tán thưởng nhìn, đưa tay vuốt nhẹ, nheo mắt nói: “Chàng đẹp thật, ta vẫn muốn hôn chàng.”

Tay che chở bụng của nàng, Giang Huyền Cẩn cúi đầu xuống để trên vai nàng, nói với chiếc bụng tròn trịa kia: “Sau này chớ học theo mẹ của con, miệng không đứng đắn.”

Vừa nói ra lời này, chính hắn cũng không nhịn được mà nâng khóe miệng lên.

Hoài Ngọc lại rất không phục, vươn thẳng cổ nói: “Cái gì bảo ta miệng không đứng đắn?”

Ngừng lại một chút, hợp tình hợp lí mà bổ sung: “Hành động của ta cũng không đứng đắn nha!”

Nhìn nàng một cái thật sâu, Giang Huyền Cẩn nói với bụng nàng: “Ở phương diện tự mình biết mình, mẹ của con quả thực là hơn người.”

Hoài Ngọc phồng miệng vài cái, nghi hoặc nói: “Chàng đây tính là khen ta hay là mắng ta đấy...”

Giang Huyền Cẩn không đáp, ý cười trong mắt lại càng ngày càng đậm, giống như tan chảy toàn bộ tuyết mùa đông, bên môi nở ra một đóa hoa diễm lệ chói mắt.

“Điện hạ.” Ngoài cửa vang lên tiếng của Tựu Ngô.

Hoài Ngọc muốn đứng dậy, Giang Huyền Cẩn lại đưa tay đè nàng lại, thu lại ý cười hỏi: “Chuyện gì?”

Đẩy cửa tiến vào, Tựu Ngô nói: “Kinh Thành có tin tức đến, nói bệ hạ dùng lí do tiền tuyến thành có cường đạo làm loạn, lệnh Bình Lăng xuất binh tiêu diệt.”

Cường đạo? Hoài Ngọc cười lạnh: “Đám cháu trai ban đầu kia của tiền tuyến thành đến Kinh Thành rồi nhỉ?”

Tựu Ngô gật đầu: “Tất cả đều đang ở Đình Úy phủ.”

“Có khâm sai ở Bình Lăng không?”

“Có.”

“Vậy được.” Nàng ôm bụng nói: “Thông báo cho biên thành Đan Dương, chuẩn bị tiếp khách.”

Nàng đang lo chuyện vui lớn của tiền tuyến thành không có ai biết, lại vội đưa cho nàng cơ hội, không nắm lấy chẳng phải là đáng tiếc sao?

“Nàng làm cái gì?” Người đằng sau giữ thân thể lộn xộn nàng lại.

Hoài Ngọc quay đầu lại, chớp mắt nói: “Ta muốn đi sắp xếp chút việc, biên thành Đan Dương cách nơi này ba mươi dặm, không chuẩn bị ổn thỏa trước, không tiếp được khách quý này thì làm thế nào?”

“Nàng nghỉ ngơi cho tốt.” Giang Huyền Cẩn nói: “Cái khác không cần quan tâm.”

Lí Hoài Ngọc kinh ngạc, nàng rất muốn nói. Đây là địa bàn của nàng mà, nàng không quản thì ai quản? Nhưng nàng rất nhanh nghĩ tới một chuyện.

Tiền tuyến thành cách biên thành Tử Dương, chỉ có mười dặm...

Chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, nàng nhếch miệng nắm lấy ống tay áo của hắn hỏi: “Chàng muốn bảo vệ ta sao?”

Để nàng dựa vào gối mềm, Giang Huyền Cẩn đứng dậy xuống khỏi sạp, mặt không cảm xúc nói: “Quốc gia đại sự, nói cái gì mà bảo vệ với không bảo vệ?”

Sau đó mang theo Tựu Ngô ra khỏi cửa.

Tựu Ngô khó hiểu đi theo hắn vòng ra hậu viện, vừa mới dừng lại, liền nghe thấy hắn nói: “Người mang thai không thể quá mệt nhọc, sau này những việc này, ngươi có thể nói với bản quân.”

“Cái này...” Tựu Ngô buông mắt xuống: “Nói với điện hạ tin tức của các nơi, là chức trách của tại hạ.”

Hờ hững nhìn hắn, Giang Huyền Cẩn hỏi: “Biết võ không?”

Thái dương giật giật, Tựu Ngô chắp tay: “biết sơ sơ, võ nghệ của Thanh Ti và điện hạ, đều là tại hạ truyền thụ.”

(Editor: Ờ =))) Đây là phản ứng kháy khót của Tựu-best-võ-Ngô khi bị Giang-điềm đạm-cucsuc nghi ngờ :> )

Thanh Ti ngươi biết nhỉ! Đệ nhất võ nghệ trong hậu cung! Trưởng công chúa ngươi biết đấy! Từng cũng là vô địch thủ đánh khắp phố Trường An! Tựu Ngô phiêu bạt giang hồ nhiều năm như vậy, lần đầu tiên bị người ta nghi ngờ trình độ võ nghệ, mặt cũng sắp xanh rồi.



Nhưng mà, người trước mặt nghe thấy, dường như nhớ lại một chút võ nghệ của hai người hắn nói, sau đó thong thả nói: “Đích thực là biết sơ sơ.”

Tựu Ngô: “...”

Sao hắn lại quên mất rồi, Thanh Ti từng bị cái người trước mặt này bắt sống. Điện hạ càng không cần nói.

Nhưng hai người đều là cô nương đó! Cũng không học hết chân truyền của hắn, thái độ cùng bộ mặt cũng coi thường hắn là có ý gì? Tựu Ngô là người rất ổn trongk, nhưng đối mặt với dáng vẻ này của Giang Huyền Cẩn, hắn cũng có chút không gắng gượng nổi.

“Tại hạ đắc tội Quân Thượng chỗ nào sao?” Vậy mà không tiếc dùng võ mồm tới sỉ nhục hắn.

Giang Huyền Cẩn hòa nhã lắc lắc đầu: “Đại nhân nghĩ nhiều, bản quân không phải người ghi thù, chỉ là có trọng trách muốn giao phó. Sợ đại nhân không thể đảm nhiệm, cho nên hỏi nhiều thêm vài câu.”

Nói xong, rất hào phóng gỡ minh bội của mình xuống, đặt vào trong tay hắn.

Vật lạnh lẽo như băng rơi vào trong tay hắn, Tựu Ngô cúi đầu nhìn nhìn, lồng ngực chấn động.

Minh bội của Tử Dương Quân, cái này có thể dùng như binh phù, vậy mà lại nhẹ nhàng đưa cho hắn như vậy?

“Biên thành Tử Dương có quân phòng thủ, đại nhân mang cái này đi tìm thống lĩnh quân, hắn tự sẽ nghe theo sắp xếp.” Giang Huyền Cẩn nói: “Bên Bình Lăng sắp có người tới, chắc hẳn ngày mai sẽ có thư đến, đại nhân mang binh đóng ở ngoài tiền tuyến thành, xem thời cơ hành sự là được.”

Tựu Ngô giật mình: “Quân Thượng đây là... Muốn phòng thủ tiền tuyến thành giúp điện hạ?”

Vừa nãy ai nói không bảo vệ ấy nhỉ?

“Sao có thể tính là phòng thủ?” Giang Huyền Cẩn đứng khoanh tay, toàn thân chính khí nói: “Làm đủ lễ nghi đón khách mà thôi.”

Tựu Ngô trầm mặc, nhìn chằm chằm minh bội trong tay, nghĩ thầm lễ nghi này thật sự hơi dọa người.

Có điều hắn có cơ hội lĩnh quân, càng có thể giao đấu với người khác, chỉ vừa tưởng tượng đến tình cảnh tàn sát khốc liệt đó, máu nóng khó nguội trong xương cốt lại sôi sục lên.

“Hạ quan lĩnh mệnh!” Hắn hành lễ với Tử Dương Quân.

Hoài Ngọc dựa vào sạp mềm, tò mò đến vò đầu bứt tai, muốn đi nghe lén, nhưng bây giờ cơ thể này đi lại không tiện, một khi bị phát hiện, không thiếu được sẽ bị giáo huấn một trận. Nhưng phải thành thật ở đây... Nàng thật sự không đợi nổi!”

Đấu tranh rất lâu, nàng vẫn là rón ra rón rén xuống sạp, lê giày thêu lén lút sờ lên mép cửa.

“Két...” Một tiếng, cửa mở rồi, nhưng không phải nàng mở ra. Bên ngoài có người bước vào, cuốn một thân gió sương.

“Chạy loạn cái gì?” Hắn lạnh mắt nói.

Rụt cổ lại, Hoài Ngọc quay đầu lăn về trên sạp mềm, giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì, nhét người vào trong chăn mỏng cười với hắn: “Chàng quay lại rồi?”

Giang Huyền Cẩn vào cửa, đứng bên sạp mềm nhìn từ trên xuống nàng: “Sợ ta ăn Tựu Ngô?”

“Vậy thì không phải.” Hoài Ngọc ha ha cười không ngừng: “Chỉ là sợ bên ngoài lạnh, cóng chàng.”

Dừng lại một chút, nàng vẫn không nhịn được hỏi: “Chàng không làm gì với Tựu Ngô chứ?”

Trước đó lúc từ dịch trạm trở về, vào cửa liền nghe thấy Tựu Ngô nói Lục Cảnh Hành tốt hơn hắn, lúc đó ánh mắt của bị gia này đã trầm xuống rồi, nàng nhìn thấy rồi!

Đưa tay chỉnh chỉnh lại vạt áo giúp nàng, Giang Huyền Cẩn chậm rãi nói: “Ta có thể đối với hắn thế nào? Hắn là người luyện võ, đi theo nàng lại học không ít binh đạo, bảo hắn giúp điều động binh lực mà thôi.”

“Điều động binh lực?” Hoài Ngọc bất ngờ: “Chàng tín nhiệm hắn như thế sao?”

“Ta không tín nhiệm hắn.”

Ta tín nhiệm là nàng.

Nửa câu sau không nói ra, Giang tiểu công chúa chỉ hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn nàng.

Lí Hoài Ngọc hiểu ra rồi, cảm động mà kéo tay hắn: “Chàng hiếm thấy quan tâm như này.”

Với tính cách của Tựu Ngô, nhất định sẽ rất thích nhiệm vụ như vậy.

“Điện hạ quá khen.” Giang Huyền Cẩn cong cong khóe miệng: “Nhân lúc còn sớm, điện hạ không ngại đi chào tạm biệt với hắn đi.”

“Ừ được... Đợi đã, chào tạm biệt?” Hoài Ngọc có chút không phản ứng kịp: “Tổng cộng cũng chỉ có thời gian hai ba ngày, không cần trịnh trọng như vậy chứ?”

Ánh mắt Giang Huyền Cẩn càng hòa nhã hơn một chút, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, nói: “Hắn có chuyện khác phải làm, không đến mười ngày nửa tháng thì không thể quay lại, điện hạ tiễn một chút mới thỏa đáng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play