Trên đường rất lạnh, Từ Sơ Nhưỡng bọc áo choàng thật dày, ôm bình nước nóng mới vừa rót đầy nước nóng vào, đi rất chậm. Nếu là Giang Thâm ở bên cạnh, nhất định đã không kiên nhẫn mà bước lớn về phía trước, nhưng Xích Kim không có, ủng mây màu đen bước đi cùng nàng, không bỏ lại nàng chút nào.
Sơ Nhưỡng nghiêng đầu, không nhịn được nói: "Đại nhân có thể đi trước, ta biết dược đường đó ở đâu, đợi lát nữa tụ họp cũng được."
Xích Kim nhìn nàng một cái, khẽ cười: "Nhìn ta rất vội sao?"
"Cũng không phải..." Sơ Nhưỡng lắc đầu: "Nhưng ta đi thật sự rất chậm, ngài đi cùng ta, bước chân cũng bước không rộng."
Hắn ra ngoài cùng nàng, lẽ nào là vì bước chậm? Xích Kim mím môi, cảm thấy Từ cô nương này thật sự hơi ngốc, tất cả mọi người đều nhìn ra hắn muốn làm cái gì. Mỗi mình nàng vẻ mặt thẳng thắn vô tư, hoàn toàn không nhận ra.
Hoặc nói là, căn bản không nghĩ theo hướng đó.
"Vừa dùng xong bữa trưa, đi nhanh quá không có ích cho cơ thể." Nhìn bên đường có sạp nhỏ, Xích Kim nói: "Cứ vừa đi vừa nhìn như vậy, khá tốt."
Tính tình thật sự dịu dàng, Từ Sơ Nhưỡng không nhịn được cảm thán, hóa ra nam từ cũng có thể dịu dàng như thế này.
"Cái này đẹp không?" Đi qua một sạp nhỏ của một bà lão mở, Xích Kim dừng lại, nhìn đồ bày ở trên sạp hỏi nàng.
Sơ Nhưỡng quay đầu lại, liền nhìn thấy trên sạp trải nan trúc bày rất nhiều mảnh gỗ chạm khắc thành cây trâm, tuy rằng thô ráp, nhưng cũng tao nhã.
Bà lão thấy có người dừng lại, vội vàng nói: "Hai vị nhìn đi, cô nương công tử đeo đều có, cũng tiện lợi, hai đồng tiền một cái."
Tiền tuyến thành nước sông vừa mới khơi thông, tình trạng hạn hán giảm bớt, nhưng cuộc sống của dân chúng vẫn không tốt lắm như trước. Nhìn trên y phục của bà lão này có một miếng vá lớn, Từ Sơ Nhưỡng có chút không nhẫn tâm, sờ sờ hầu bao, định trực tiếp đưa bạc cho bà ấy.
Nhưng Xích Kim cản nàng lại, ngồi xổm xuống nhìn cẩn thận, nói: "Người trong phủ chưa từng nhìn thấy thứ như vậy, mua cho họ mỗi người một cây, vừa khớp."
Nói xong, cầm lấy một cây nữ trâm đưa cho nàng, chính mình cũng cầm một cây nắm trong tay, sau đó gói hết chỗ còn lại vào, đưa hai lượng bạc qua.
"Cái này... Cái này hơi nhiều một chút." Bà lão hơi hoảng hốt.
Xích Kim cười nhạt nói: "Cô nương thiện tâm, châm chước cho bà tuổi cao, để bà về nghỉ ngơi sớm một chút, bạc nhiều thì mua một chút đồ ngon về nhà."
Cảm kích mà nhìn về phía Từ Sơ Nhưỡng, bà lão liên tục gật đầu: "Đa tạ, đa tạ!"
Từ Sơ Nhưỡng rất xấu hổ, đáp lễ về phía bà rồi đi theo sau Xích Kim, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: "Bạc là ngài đưa mà, đâu có tính như ta thiện tâm?"
Xích Kim mỉm cười ngắm nhìn cây trâm trong tay, không đáp mà hỏi ngược lại: "Muốn thử chút không?"
Lúc nàng rời khỏi Âm Bình ngay cả hành lí cũng không thu dọn, cho nên trên đầu cũng không có trang sức gì, nghĩ một chút, Sơ Nhưỡng duỗi tay sờ búi tóc, cắm cây trâm trong tay lên trên.
Xích Kim nhìn nhìn, gật đầu: "Không tồi."
"Đại nhân cũng muốn thử không?" Nàng vui vẻ vuốt cây trâm trên đầu hỏi.
Khó xử mà nhìn vào tay, Xích Kim nói: "Ta không biết búi tóc lắm, lấy cây trâm trên đầu xuống, sợ là phải khoác tóc mà đi."
"Không sao, ta biết!" Từ Sơ Nhưỡng nhìn nhìn xung quanh, dẫn hắn đến ngõ nhỏ chếch sang bên cạnh một chút, tránh ánh mắt của người khác, thấp giọng nói: "Ngài ngồi xuống một chút."
Ánh mắt khẽ động, Xích Kim đưa cây trâm gỗ trong tay cho nàng, sau đó xoay lưng qua, ngồi xổm xuống một chút trước mặt nàng, tùy ý để nàng dỡ búi tóc ban đầu ra, dùng tay làm lược, nhanh nhẹn giúp hắn búi lại lần nữa.
Người đưa lưng đi, Từ Sơ Nhưỡng không nhìn thấy, Xích Kim cong ngón trỏ đặt lên chóp mũi mình, im lặng mỉm cười rất lâu.
Một lát sau, trên đầu hai người đều đeo cây trâm mới, tiếp tục chậm rãi đi về phía dược đường. Trong lòng Từ Sơ Nhưỡng vốn có chút tích tụ, nhưng ở trên đường nhìn thấy đủ loại trạng thái cuộc sống của người dân, thỉnh thoảng còn ăn vài miếng điểm tâm trên đường, đột nhiên nàng cảm thấy thương xuân thu buồn thật sự là lãng phí thời gian, cuộc sống phải thiết thực ổn định, có nhiều người số phận ngang trái hơn nàng như vậy, không phải đều vẫn đang nỗ lực sống sao?
Hít sâu một hơi, bước chân của Từ Sơ Nhưỡng nhẹ nhàng hơn một chút, ánh mắt cũng trong sáng hẳn lên. Theo Xích Kim tới dược đường chọn dược liệu, lại vòng sang còn phố bên cạnh mua nến, có nói có cười mà trở về phủ công chúa.
"Mua đồ hộ các ngươi." Nàng bừng bừng hào hứng đặt một túi trâm gỗ to lên bàn.
Hôm nay nghỉ phép, mọi người đều ở trong phủ, đang buồn chán thì nhìn thấy động tĩnh này, Thanh Huyền là người đầu tiên nhảy lên: "Cái gì cái gì?"
Động tác của Bạch Ngai lại nhanh hơn hắn một chút, tiến lên mở giấy gói ra, "A" một tiếng, cầm lên một cây trâm nhìn nhìn, nhướn mày hỏi Từ Sơ Nhưỡng: "Các ngươi đây là thích thú gì vậy? Sao lại nhớ tới mua cái này?"
Sơ Nhưỡng cười nói: "Bà lão bán đó, Xích Kim đại nhân tâm tính lương thiện, mua hết về. Tiền tuyến thành này cũng không phải nơi phồn hoa gì, mọi người nhập gia tùy tục, mỗi người đeo một cái cũng không tồi."
Thanh Huyền nghe vậy, không thèm nghĩ ngợi đã nói: "Xích Kim tâm tính lương thiện từ lúc nào đấy?"
Lẽ nào hắn không phải là tên lòng dạ độc ác mưu mô quỷ quái có tiếng toàn Phi Vân Cung sao?
Thản nhiên nhìn Thanh Huyền một cái, Xích Kim nói: "Trâm không đủ nhiều, phải để lại hai cái cho điện hạ và Quân Thượng, ngươi cũng đừng lấy nữa."
Thanh Huyền nghẹn họng, lập tức sửa miệng: “Ta nói là, Xích Kim đại nhân có lúc nào là tâm tính không lương thiện chứ? Ai nha, xem cái miệng của ta này, trời vừa lạnh đã nói chuyện không lưu loát rồi.”
Nói xong, mò một cây trâm liền lui sang bên cạnh.
Từ Sơ Nhưỡng đang muốn cười, nhưng vừa nghiêng đầu đã thấy Hoài Ngọc và Tử Dương Quân cuối cùng cũng ra ngoài rồi.
“Ơ, đây là cái gì?” Lí Hoài Ngọc tò mò đến gần nhìn nhìn.
Giang Huyền Cẩn mặt không cảm xúc đi theo nàng, đảo mắt một cái lên bàn liền nói: “Trâm gỗ cũng chưa thấy qua à?”
“Chưa từng thấy, nhưng trái lại rất khéo léo.” Cầm một cây lên nhìn nhìn, Hoài Ngọc cười nói: “Chạm khắc trên đầu cây trâm này không ngờ sinh động như thật.”
Bạch Ngai quan sát cẩn thận một phen, thấy sắc mặt nàng như bình thường, thân thể cũng không có gì không khỏe, mới thở nhẹ một hơi, thấp giọng nói: “Xích Kim mang về đó, điện hạ xem xem có thích cái nào không?”
“Cái này đi!” Hoài Ngọc cầm một cây kiểu dáng hoa mẫu đơn, lại cầm đưa cho Giang Huyền Cẩn một cây trâm trắng thuần, chạy về bên cạnh hắn so so lên trên đầu hắn, cười khanh khách nói: “Chàng thật sự đeo cái gì cũng đẹp!”
“Lúc nãy cũng liên tục bảo ta im miệng, bây giờ vẫn bảo ta im miệng?” Lí Hoài Ngọc không phục chống nạnh: “Ta cũng không nói sai!”
Trong phòng trêu đùa hắn vẫn không đủ, còn nháo? Bên tai Giang Huyền Cẩn phiếm hồng, lại không có cách gì bắt bí nàng, có hơi đau đầu mà day day thái dương.
Từ Sơ Nhưỡng nhìn thấy, trong mắt tràn ra một chút hâm mộ. Dù cho đã trải qua nhiều chuyện như vậy, lúc hai người này quay lại với nhau, dường như đều chưa từng thay đổi.
Trong nháy mắt liền cho người khác một loại ảo giác địa lão thiên hoang.
“Không thích cái này?” Lí Hoài Ngọc nhỏ giọng đánh giá cây trâm trắng thuần trong tay: “Không phải khá đẹp sao?”
Giang Huyền Cẩn cầm lấy cây trâm trong tay nàng nhìn một cái, lại liếc liếc Xích Kim và Từ Sơ Nhưỡng bên cạnh, nói: “Trâm này đều thành đôi, nữ trâm hoa văn to, nam trâm hoa văn nhỏ, nàng đã lấy mẫu đơn, sao không đem một nửa khác cho ta?”
“Ơ?” Hoài Ngọc lúc này mới để ý đến: “Đúng là trâm đôi?”
Xích Kim hơi dừng lại, nâng mắt lên nhìn về phía hắn. Giang Huyền Cẩn bình tĩnh nhìn lại, ánh mắt thông tỏ mà nhìn lên búi tóc hắn.
Vậy mà lại bị phát hiện rồi? Xích Kim nhướn mày lên, lập tức nở nụ cười.
Cây trâm trên đầu hắn, vì hoa văn nhỏ, nhìn xa xa không rõ dáng vẻ. Trên đầu Từ Sơ Nhưỡng rõ ràng hơn rất nhiều, là ba đóa hoa mai.
“Ta cũng không để ý.” Từ Sơ Nhưỡng kinh ngạc nhìn Hoài Ngọc tìm nam trâm mẫu đơn, nghiêng đầu sang nhìn chằm chằm trên đầu Xích Kim hỏi: “Vậy cái của của đại nhân cũng có một nửa khác?”
Cúi đầu xuống nhìn nàng, lại nhìn nhìn cây trâm trên tóc nàng, Xích Kim bình thản nói: “Không cần quan tâm, trâm mà thôi, tùy duyên là được.”
Nói không chút để ý nào, rõ ràng là người đưa cho người ta trước. Từ Thị đơn thuần biết bao, căn bản không nghĩ nhiều, đáp lời một tiếng, quay đầu liền tới giúp Hoài Ngọc nhìn trâm.
Giang Huyền Cẩn nhìn Xích Kim một lúc, đột nhiên cảm thấy, nhị ca nhà mình phong lưu thì phong lưu, nhưng ở phương diện thủ đoạn, có lẽ thật sự địch không lại được người ta.
“Quân Thượng.” Thừa Hư nhỏ giọng nói bên cạnh hắn: “Bên Kinh Thành có tin tức rồi.”
“Kịch hay gì cơ?” Hoài Ngọc thò đầu tới, trong mắt tràn đầy hiếu kì.
Sờ sờ tay nàng, có hơi lạnh, Giang Huyền Cẩn bọc kín áo choàng da hổ của nàng lại, thấp giọng nói: “Đi theo ta.”
Người bên cạnh không hiểu thế nào, chỉ nhìn thấy hai người này thì thầm với nhau một hồi, cùng nhau đi ra ngoài.
“Ài...” Thanh Huyền không vui mà nhìn theo bóng dáng bọn họ, nhỏ giọng nói thầm: “Mới đến, lại đi?”
“Đây là chuyện bình thường.” Xích Kim nói: “Xa cách lâu ngày gặp lại, lúc nào cũng phải làm nũng một chút.”
“Nhưng Tử Dương Quân đó, nhìn thế nào cũng không giống một người thích làm nũng.”
Từ Sơ Nhưỡng nghe thấy, nhỏ giọng nói: “Ngài ấy chỉ là không thích làm nũng với người khác thôi.”
Hoài Ngọc không giống, trước kia ở Giang phủ nàng đã phát hiện ra rồi, Quân Thượng đối với ai cũng đều không có kiên nhẫn, chê ồn ào, cũng chê phiền, nhưng ở bên cạnh Quân phu nhân của ngài ấy, dù là lông mày ngài ấy nhíu chặt đi nữa, cũng không bao giờ đuổi người đi.
Khoảng thời gian đó, mọi người đều tưởng rằng tính tình của Quân Thượng tốt lên, dễ nói chuyện, cũng dễ ở chung hơn rất nhiều. Mãi đến sau này Quân phu nhân rời khỏi, mọi người mới phát hiện, Quân Thượng căn bản không thay đổi, chỉ là lúc tâm tình ngài ấy tốt, sẽ đối xử ôn hòa với người khác một chút mà thôi.
Ngài ấy đem tất cả ngoại lệ dành cho Hoài Ngọc, người ngoài nhiều nhất chỉ được thơm lây, không thêm cái gì khác.
Thật tốt.
Giang Huyền Cẩn xụ mặt đi tới phòng khách, Hoài Ngọc đi theo bên cạnh hắn, kéo tay hắn lắc lắc: “Chàng cũng tức giận hai canh giờ rồi, vẫn chưa tiêu sao?”
Không nói còn được, vừa nói hắn lại nhớ tới chuyện trong màn đỏ kia, cằm xiết chặt lại, ánh mắt không thân thiện.
“Nàng nói sẽ không ức hiếp ta nữa.”
Kết quả thì sao?
Trong mắt lấp lánh vô số ánh sao, Lí Hoài Ngọc ngoắc lấy ngón út của hắn: “Cái đó sao có thể tính là ức hiếp được? Là chàng quá đứng đắn, lúc nào cũng xấu hổ... Ài, đừng đen mặt, không phải xấu hổ! Tử Dương Quân sao có thể xấu hổ chứ? Ta nói là dè dặt! Chàng quá dè dặt rồi!”
Giang Huyền Cẩn lạnh lùng liếc nàng.
Cái ánh mắt quen thuộc này, Hoài Ngọc nhìn liền cảm thấy vui vẻ, thấp giọng trêu hắn: “Lần sau chàng đừng hung dữ với ta, trực tiếp xin tha, đảm bảo hữu dụng!”
Bỏ tay nàng ra, Giang Huyền Cẩn mặt không cảm xúc nói: “Nàng tự mình đi về phòng đi.”
“Này?” Hoài Ngọc trừng mắt: “Không phải nói là có kịch hay để ta xem sao?”
“Đột nhiên hết rồi.”
Tay áo xanh hổ phách vung lên, Giang Huyền Cẩn quay người đi vào phòng khách, “Binh” một tiếng đóng cửa lại.
Hoài Ngọc vịn vào cây cột bên cạnh cười không ngừng, nói với Thừa Hư: “Quân Thượng nhà ngươi sao lại khiến cho người ta yêu thương như vậy được chứ?”
Dưới chân vẹo một cái, khóe miệng Thừa Hư co rút lại: “Khiến... Khiến cho người ta yêu thương?”
“Ngươi xem.” Duỗi ngón trỏ chỉ về hướng mép cửa vừa đẩy vào, hai cánh cửa “Két két” một tiếng liền mở ra.
Lí Hoài Ngọc cười đến run hết cả người: “Tức giận như vậy cũng không cài cửa lại, có phải là khiến người ta cực kì yêu thương không?”
Thừa Hư trầm mặc, nâng tay áo lau lau mồ hôi lạnh trên đầu, nghĩ thầm lời này ngài dám nói, thuộc hạ cũng không dám gật đầu đồng ý đâu, cái này không phải tìm chết sao?
Ôm bụng cười một lúc lâu, Hoài Ngọc vào phòng, liền thấy Giang Huyền Cẩn đưa lưng về phía nàng ngồi trên sạp mềm, thoạt nhìn tức giận vẫn chưa tiêu. Nhưng nghe thấy động tĩnh phía sau, hắn vừa tức giận, vừa trải đống đệm mềm bên cạnh qua, che hết các mép cứng cửa cái sạp lại. Cuối cùng, còn hừ lạnh một tiếng.
Hoài Ngọc quả thực muốn nhào tới hôn hắn một cái, nhưng cơ thể nặng nề, không nhảy nhót được. Chỉ có thể thành thành thật thật mà leo lên sạp mềm, cầm trâm gỗ chọc chọc cánh tay của hắn: “Vị công tử này?”
Công tử không để ý đến nàng, lạnh nhạt mà quăng ra một phong thư.
Nhìn thấy có ấn giám của dịch trạm Kinh Thành, Hoài Ngọc nhướn mày, cũng không vội đùa hắn, mở thư ra trước nến nhìn nhìn.
Chỉ nhìn một cái, vẻ mặt của nàng đã nghiêm chỉnh lại.
“Trương Đức... Truy cứu trách nhiệm tội trước, chuyển quan tài xuống biển?” Có chút không dám tin tưởng đôi mắt của mình, Lí Hoài Ngọc nhíu mày: “Đây là xảy ra chuyện gì?”
Trương Đức là nội thị bên cạnh Hiếu Đế, cũng chính là tên thái giám năm đó muốn gạt nàng đến cung Lí Thiện chịu nhục, về sau bị nàng lăng trì đó. Lúc hắn chết, trên dưới triều đình đều lên án Trưởng công chúa độc ác, vì thế hoàng thất chuộc tội, đồng ý cho quan tài của hắn cất giữ trong tiên sơn long khí che chở.
Mà hiện tại, quan tài của hắn lại phải đào lên ném xuống biển, còn bị Thái Úy phủ hạ công báo. Nói cách khác, người trong toàn Kinh Thành đều đã biết chuyện này.
Tội danh thế nào mới có thể khiến Lí Hoài Lân ra quyết định như vậy? Hắn hẳn là rất rõ ràng. Định tội cho Trương Đức, liền đánh đồng với giải thích hành động năm đó giúp nàng.
“Trương Đức có một nghĩa tử, không lâu trước đây thua tiền, bị người vác đao truy sát, vì xin bảo toàn tính mạng, trên đường hô lớn mình có di chỉ của Hiếu Đế, còn thật sự lấy ra một thứ dạng như trục cuốn vàng tươi. Sau khi Đế Vương biết nổi giận, lấy tội danh khinh nhờn Tiên Hoàng xử tử hắn, kèm theo truy cứu trách nhiệm của Trương Đức.
Người đưa lưng về phía nàng lạnh giọng nói: “Vận khí nàng tốt, cho nên cách xa ngàn dặm, cũng có thể lượm được tiện nghi của vở kịch hay này.”
Hoài Ngọc giật mình, để giấy viết thư xuống ngẩng đầu nhìn hắn: “Chàng xem ta ngốc à? Trương Đức ở bên cạnh phụ hoàng nhiều năm như vậy, hắn có nghĩa tử không, ta có thể không rõ sao?”
Sống lưng hơi cứng lại, Giang Huyền Cẩn trầm mặc một lát, nói tiếp: “Điện hạ cũng không phải thần tiên, dù sao cũng không thể cái gì cũng biết.”
Vừa tức vừa buồn cười, Hoài Ngọc duỗi tay kéo hắn, kéo thân người hắn sang, nhìn vào mắt hắn: “May mà ta thật sự cái gì cũng biết! Ta còn chưa nhận được tin tức, ngược lại chàng nắm trong tay trước. Tử Dương Quân Thượng, thẳng thắn thành thật nói với ta một câu chàng đau lòng cho ta, muốn minh oan giúp ta, khó như vậy sao?”
Con ngươi khẽ động, Giang Huyền Cẩn mím môi.
Đây là chuyện hắn sắp xếp từ khi biết được chuyện cũ của nàng ở chỗ Thanh Ti, tốn không ít tâm tư, cũng dùng hết những âm mưu quỷ kế trước nay luôn coi thường, cuối cùng cũng xrm như viên mãn.
Nhưng nếu hắn mở miệng nói... Cái này nói thế nào? Lẽ nào nói ta biết có người ức hiếp nàng, cho nên giúp nàng nghĩ cách ức hiếp ngược lại?
Tử Dương Quân cảm thấy lời này giống như đang tranh công, thể hiện vẻ rất ấu trĩ, hắn mới không muốn nói!
“Người của Giang gia, không làm chuyện gian trá sau lưng.” Vẻ mặt quang minh chính đại nhìn nàng, hắn nói: “Chuyện này bản quân không biết tình hình.”
Lí Hoài Ngọc híp mắt lại: “Không biết tình hình đúng không? Được!”
“Thanh Ti!”
Ngoài cửa có người đáp lời đi vào, Hoài Ngọc nhìn nàng nói: “Giúp ta điều tra một chút, xem rốt cuộc Trương Đức bị định tội thế nào?”
Thanh Ti ngạc nhiên, nhìn sang người bên cạnh một cái, nghĩ một chút, vẫn gật đầu đồng ý: “Vâng.”
Giang Huyền Cẩn hơi bất đắc dĩ: “Cần gì phải phí sức? Kết quả tốt không phải là thành rồi sao?”
Trương Đức vừa định tội, danh tội lớn nhiều năm gia tăng trên người Trưởng công chúa như vậy cũng xem như tiêu tán rồi. Tuy là có thể rất nhiều người vẫn theo quán tính mà cảm thấy Đan Dương là người xấu, nhưng cũng có không ít người phản ứng lại, nhiều năm như vậy, Trưởng công chúa vì triều đình vì dân chúng, kì thực công lao lớn hơn sai lầm.
Cái khác hắn không biết, nhưng người Giang gia nhất định sẽ hiểu được.
Hắn không bị mê hoặc, cũng không yêu sai người.
Lí Hoài Ngọc yên lặng nhìn người trước mặt, rất lâu sau mới nói: “Là ta ngốc, bây giờ mới phản ứng lại được.”
Thư tố tội lần trước, chỗ nào là vì tình nghĩa gì, hắn đã sớm tính toán xong rồi, muốn giúp nàng công bố tội ác của Lí Thiện với mọi người, nàng chỉ nhìn thấy Bình Lăng đưa tới bức vẽ kiến tạo mương sông, làm sao không nhìn thấy thái độ đột nhiên hòa hoãn với nàng của phong quân các nơi về sau chứ?
Cũng không trách nàng không nghĩ đến, lúc đó Giang Huyền Cẩn hận nàng bao nhiêu chứ, ai có thể nghĩ đến ở dưới vẻ hận ý nồng đậm của hắn, lại ẩn chứa tâm tư như vậy?
“Con người chàng...” Nàng mím môi, buông mắt nhìn mu bàn tay của hắn.
Trên đó có một đường sẹo nông, rất giống một đường trên cổ nàng, là lúc hắn cản nàng tự vẫn xước lên.
Dường như hắn trước giờ không nhiều lời cái gì, nhưng thứ nên có, một thứ cũng không ít hơn nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT