Thừa Hư cảm thấy, Quân Thượng nhà mình càng ngày càng biết nói dối rồi.
Trước kia nói dối còn sẽ cảm thấy bất an, vẻ mặt căng thẳng, bây giờ thì hay rồi, đứng ngay ngắn chính trực, vẻ mặt không gợn sóng, ngữ khí nghe bình thường giống như đang hỏi người ta "Dùng bữa tối chưa?"
Ngài ấy nói: “Tựu Ngô phải đi lâu như vậy, bảo nàng đến tiễn một chút cũng là nên làm, có chỗ này đáng để tức giận chứ?”
Nhưng mà, đứng ở một góc đình viện, nhìn thấy phu nhân ở đầu bên kia ôm bụng nói chuyện liên miên cùng Tựu Ngô, qua một nén hương, ánh mắt của Quân Thượng liền trầm xuống.
Nói cái gì mà lâu như vậy rồi vẫn chưa xong? Hắn đi mười ngày nửa tháng, cũng không phải là đi mười năm!
“Chủ tử, muốn đi nhắc nhở phu nhân một tiếng không?” Thừa Hư quan tâm hỏi.
Giang Huyền Cẩn lắc đầu: “Nàng có lời còn chưa nói xong, cứ để nàng từ từ nói, có cái gì mà giục chứ?”
Miệng thì trả lời như vậy, nhưng sắc mặt rõ ràng càng ngày càng khó coi. Lẳng lặng mà nhìn chằm chằm hai người ở xa xa kia rất lâu, xác định phu nhân liếc mắt một cái cũng không nhìn sang bên ngài ấy xong, Quân Thượng cực khẽ mà hừ một tiếng, phất tay áo một cái, đi thẳng về phía nguyệt môn.
Lí Hoài Ngọc không nhận ra, nàng kiểm kê hành lí của Tựu Ngô, rất nghiêm túc nói với hắn: “Cơ hội này ta không cho ngươi, là hắn cho ngươi, ngươi phải nắm bắt cho tốt.”
Điều binh đến tiền tuyến thành, một khi người của Bình Lăng đến có hành động, hắn sẽ có thể lập công. Cho dù không có hành động gì, Tựu Ngô cũng sẽ được coi như tâm phúc của Tử Dương Quân, thiết lập quan hệ giao hảo với nhiều người khác, chính thức tiến vào quan trường.
Nàng cướp lấy tiền tuyến thành, chỉ là để dân chúng của tiền tuyến thành công nhận chức quan của bọn họ, danh sách tên đã đưa đến Kinh Thành, quan phủ Kinh Thành không nhận, từ đầu đến cuối danh không chính ngôn không thuận. Hành động này của Giang Huyền Cẩn, tuy là có chút cảm xúc cá nhân, nhưng hắn thật sự đã giúp Tựu Ngô một tay.
Vẻ mặt Tựu Ngô phức tạp mà gật đầu, chắp tay với nàng: “Điện hạ bảo trọng.”
“Yên tâm đu, còn có nhiều người như vậy ở đây, ngươi chỉ cần đi.” Hoài Ngọc mỉm cười: “Đợi lúc ngươi trở về, mở tiệc rượu ăn mừng.”
“Được.” Tựu Ngô trịnh trọng hành lễ lần nữa.
Lí Hoài Ngọc ôm cái bụng nặng trĩu, nhìn nhìn mây đen nơi chân trời. Nói thật, tình hình của tiền tuyến thành và Đan Dương gần đây cũng không quá lạc quan. Ngoài có giao tình qua lại với Nam Bình, đất Đan Dương ngang với bị cô lập, cho dù bây giờ Giang Huyền Cẩn buông tay để Tử Dương viện trợ, muốn xoa dịu tình hình của Đan Dương, cũng phải trải qua một trận loại trừ.
Hoài Lân rất thông minh, chọn lúc này để xuống tay với nàng, nếu Giang Huyền Cẩn không có ở đây, nàng đối phó lại thật sự rất tốn sức.
Có điều cũng được, kinh hỉ nàng chuẩn bị cho Hoài Lân, cũng đang ở trên đường rồi.
Kinh Thành từ sau khi thiết lập lại bách quan một trận, nguyên khí tổn thương nặng nề, mãi vẫn chưa khôi phục lại được. Lí Hoài Lân vội vàng thiết lập thế lực của mình, đề bạt không ít người mới, cũng dẫn đến không ít chỉ trích.
Trước kia lúc Trưởng công chúa ở đây, cũng chưa từng thanh trừ phe đối lập hàng loạt như vậy, mà Ấu Đế không những xuống tay độc ác, còn động tới rất nhiều lão thần uy tín rất cao, thậm chí có ý khinh mạn(*) Bạch Ngự Sử. Hắn lấy Tề Thừa Tướng, Liễu Đình Úy và Tư Mã Thái Úy làm chỗ dựa, nghe một phía tin một phía, lệ khí càng ngày càng nặng.
(*) Khinh mạn: Khinh: khinh bỉ, Mạn: ngạo mạn. Đại ý là kiêu ngạo và ngỗ ngược với người trên.
Mỗi cuối năm, Đông Tấn, Bắc Ngụy, Tây Lương và Nam Yến đều phải đi xứ lẫn nhau, xúc tiến tình cảm, những năm trước Bắc Ngụy đều là để Vân Lam Thanh đi, suy cho cùng ông ấy cơ trí, lời nói lại thân thiện, thường biến nguy thành an, làm vẻ vang đất nước. Nhưng năm nay Vân Lam Thanh đã trốn về Đan Dương rồi, Lí Hoài Lân chỉ có thể phái Liễu Vân Liệt đi.
Kết quả, vừa mới đến Đông Tấn, Liễu Vân Liệt đã bị người chặn lại ngoài cổng, với tính cách của Liễu Đình Úy làm sao nhịn được? Hai bên xảy ra xung đột, Đông Tấn năm nay lách thẳng qua Bắc Ngụy, sai sứ thần đi thẳng đến Tây Lương.
Chuyện này vừa xảy ra, triều đình và dân gian đều náo động một trận, mấy lão thần vốn có ý kiến cuối cùng cũng không kiềm chế nổi, nêu ý kiến trên triều đường, xin bệ hạ gần trung thần, xa tiểu nhân. Lí Hoài Lân đánh lừa vài câu, thái độ thể hiện rõ muốn bảo vệ Liễu Vân Liệt, vốn tưởng rằng chuyện này cứ qua đi như vậy, về sau nghĩ cách bù thêm vào cũng không sao, ai ngờ lão thái sử(*) sáu mươi tuổi đó lại căm phẫn lẫn lộn, đột nhiên đâm đầu chết ở trước ngự.
(*) Sử quan: Quan phụ trách ghi sách sử thời xưa.
Lão thần chết vì khuyên can, mặc kệ là khuyên can vì cái gì, vua đều sẽ rơi vào cái danh “Ngu ngốc bảo thủ”, đây là danh dù biện bạch thế nào cũng không dẹp yên được.
Hoài Ngọc thổn thức: “Cũng coi như hắn xui xẻo.”
Vốn định thỉnh cầu Bách Hoa Quân của Đông Tấn một ân tình, bảo hắn gây khó dễ một chút với Liễu Vân Liệt, ai ngờ lại ầm ĩ thành bộ dạng hiện tại này.
Giang Huyền Cẩn ngồi trước mặt nàng, lãnh đạm nói: “Tự làm tự chịu.”
Lí Hoài Lân nghe lời thì nghe lời, nhưng tâm tư quá sâu, cũng quá giả tạo hiền lành. Trước kia lúc hắn dạy Lí Hoài Lân tập “Đế Vương sách”, phát hiện suy nghĩ của Lí Hoài Lân có chút cố chấp, liền giúp hắn ta uốn nắn một lần, đứa nhỏ này cũng không thể hiện ra ngoài lần nào nữa.
Vốn tưởng là hắn sửa rồi, bây giờ xem ra, chỉ là hắn giấu đi mà thôi.
Hoài Ngọc buông mắt: “Nếu hắn nghe lời của chàng, vô dụng nghe theo lời ta cũng được, đều không đến mức biến thành dáng vẻ hiện tại.”
Đáng tiếc hắn tin chính là Lí Thiện, Lí Thiện đối nhân xử thế chính là trước mặt một bộ sau lưng một bộ, thủ đoạn hiền lành, không biện bạch trung thành hay gian dối, bảo thủ cố chấp. Hắn nhất định đã dạy Hoài Lân, tam công(*) phải trở thành tâm phúc, cho nên bây giờ Bạch Đức Trọng bị đoạt quyền, Tề Thừa Tướng và Tư Mã Thái Úy chống đỡ triều cương.
(*) Tam công: Là ba chức quan cao nhất thời phong kiến, gồm: Thái sư, thái phó và thái bảo.
Nhìn như yên ổn, thật ra đã mất hết lòng người.
Lồng ngực có chút khó chịu, Hoài Ngọc không muốn nói chuyện này thêm, chỉ nhìn chằm chằm người trước mặt.
Lúc Giang Huyền Cẩn chuyên tâm làm một việc, lông mi sẽ không run, màu mực trong đôi mắt mờ mịt, giống như viên đá đen ướt sũng sau trận mưa. Đôi tay quen cầm văn thư tấu chương, bây giờ đang cầm một cây giũa, vẻ mặt lãnh đạm, nhưng động tác lại dịu dàng, cẩn thận giúp nàng sửa lại móng tay dài.
Mặt mày từ từ thả lỏng, Hoài Ngọc cười nói: “Thật ra để tự ta làm cũng được.”
Giang Huyền Cẩn nhìn nàng một cái, kéo một bàn tay khác vẫn chưa cắt móng đưa đến cho nàng nhìn: “Tự làm?”
Móng tay sứt sứt mẻ mẻ, đều là nàng gặm thành.
“Chàng không cảm thấy như vậy rất nhanh sao?” Hoài Ngọc nói hợp tình hợp lí: “Chàng giũa một cái móng tay đã phải nửa ngày, ta hai ba ngụm là xong ngay rồi.”
Mi tâm nhảy lên, Giang Huyền Cẩn híp mắt lại: “Thành thật ngồi đợi.”
Thừa Hư và Ngự Phong ở đằng sau nhìn thấy, sắc mặt rất bình tĩnh, nhưng nội tâm rất cuộn trào.
Quân Thượng của bọn họ, vậy mà lại đặt nhiều công văn như thế không xem, sang đây giũa móng tay cho phu nhân, chỉ vì Kì Cẩm nói một câu là người mang thai đừng để móng tay quá dài.
Rõ ràng không lâu trước đó vẫn đang giận mà! Còn ngầm từ chối đến đại sảnh dùng cơm trưa, nhất định phải bắt phu nhân đến hỏi có phải hắn không thoải mái chỗ nào không, chớp mắt một cái lại tốt rồi, ngồi ở đây đã nửa canh giờ, ngay cả thư khẩn cấp của Lữ đại nhân đưa tới cũng đặt sang một bên.
Ngài tức giận không thể lâu một chút được sao?
Một bàn tay bị hắn nắm lấy, bên tay kia vẫn rảnh, Hoài Ngọc không thành thật sờ sờ lên mặt Giang Huyền Cẩn, lại sượt đến môi hắn, theo ý thức ấn ấn xuống.
Giang Huyền Cẩn hơi buồn bực, trừng nàng một cái.
Lí Hoài Ngọc cười hì hì nói: “Mềm thật!”
Nếm thử nhất định sẽ rất ngọt ngào.
Bàn tay cầm giũa dừng lại một chút, Giang Huyền Cẩn khẽ hừ một tiếng, bỗng dưng mở miệng ra, ngậm chặt lấy ngón trỏ của nàng.
“Í...” Đầu ngón tay run lên, toàn thân Hoài Ngọc đều nóng lên, hoảng hốt muốn rút tay lại, nhưng người này lại không chịu buông miệng. Màu mực trong mắt gần như di dộng, nửa trách nửa giận.
Lần đầu tiên, khuôn mặt của Lí đại lưu manh trở nên đỏ hơn mặt Giang tiểu công chúa, ngọ nguậy một hồi lâu, ngữ khí mềm xuống: “Mau buông ra, đừng làm rách môi chàng.”
“Được, không mềm không mềm!” Hoài Ngọc đáp theo, trong mắt sáng lấp lánh. Chống lên sạp mềm nhoài đến gần, hôn bẹp một cái vào sườn mặt hắn.
Thừa Hư và Ngự Phong nhìn nhau một cái, cùng xoay người sang chỗ khác.
Kiểu thân mật như bên cạnh không có người khác này, kích thích ai chứ! Đi theo Quân Thượng thật sự thảm mà, lúc Quân Thượng không vui phải chống chọi lại với sương giá gió lạnh ngàn dặm, lúc vui vẫn phải chặn lại ánh sáng đâm mù mắt này.
Chẳng trách bổng lộc của hai người họ cao, chuyện tệ hại như này thật sự không phải người làm mà!
Ngày nay là ngày lạnh nhất trong mùa đông, Giang Thâm đến gặp Giang Huyền Cẩn.
“Ta phải về Tử Dương rồi.” Hắn nói.
Giang Huyền Cẩn nâng đầu lên từ trong đống công văn, hơi bất ngờ nhìn hắn một cái: “Nghĩ thông rồi?”
“Ta có gì mà nghĩ không thông?” Giang Thâm hừ cười, chỉ chỉ vào khuôn mặt tuấn mỹ của mình: “Chân trời nơi nào không có cỏ thơm?”
Giang Huyền Cẩn trầm mặc nhìn hắn.
Giang Thâm đang cười, nhưng cười cười, ánh sáng trong mắt lại trầm xuống: “Tốt xấy gì cũng là huynh đệ ruột, huynh giả vờ ta nhìn không ra sao?”
Từ Sơ Nhưỡng từng ngày từng ngày một mà buông hắn xuống, hắn cũng từng ngày từng ngày một mà vùng vẫy, vùng vẫy không có kết quả.
Lí Hoài Ngọc nói, bất kể là so sánh từ phương diện nào, hắn đều không phù hợp với Từ Sơ Nhưỡng bằng Xích Kim.
Đúng vậy, Xích Kim vừa dịu dàng vừa quan tâm, không tam thê tứ thiếp, cũng sẽ không tổn thương nàng, là một nam nhân cực kì tốt.
Nhưng hắn nhìn không thuận mắt, vừa nghĩ đến Từ Sơ Nhưỡng muốn đem tất cả thứ tốt đẹp cho người này, hắn thế nào cũng ngủ không được. Kết quả của sự tức giận chính là mất hết phong độ của bản thân, trở nên không giống mình nữa rồi.
ở phương diện nữ nhân, hắn luôn rất thoải mái, thương hương tiếc ngọc, cũng sẽ không vì ai mà si mê, đi dạo chơi khóm hoa, vồ được danh tiếng bạc bẽo, mặc sức vui sướng.
Nhưng ở nơi này của Từ Sơ Nhưỡng, hắn phát hiện bản thân thật sự mặt mũi đáng ghét, ghen ghét ích kỉ cáu giận, tất cả những bộ dạng đáng ghê tởm, hắn đều để lộ ra ngoài.
Thay vì làm hỏng chút hảo cảm cuối cùng, không bằng ra đi, còn có thể vớt về được hai phần tiêu sái. Giang Thâm nghĩ như vậy, thậm chí lúc hạ quyết định còn âm thầm vỗ tay tán thưởng bản thân.
Nhưng bây giờ, bị ánh mắt thông tỏ của Giang Huyền Cẩn nhìn ra, đột nhiên hắn cảm thấy rất thất bại.
“Còn có thể thế nào?” Hắn nói: “Ta không có cách nào gây khó dễ cho nàng ấy.”
Giang Huyền Cẩn có chút đồng tình nói: “Đừng quá buồn.”
Lời an ủi này chẳng có chút để tâm nào, Giang Thâm ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, hừ giọng nói: “Ngược lại đệ gió xuân đắc ý, cũng không sợ ta trở về sẽ cáo trạng với cha già, bảo ông ấy tóm đệ về sao?”
“Nói thật, thế nào có thể tính là cáo trạng?” Giang Huyền Cẩn chậm rãi rút ra một lá thư bên cạnh gửi tới từ thành Tử Dương, để xuống trước bàn: “Chuyện này, cũng nên để Từ cô nương nghe sự thật.”
Giang Thâm sửng sốt, đứng dậy cầm lấy lá thư, mở ra xem, vẻ mặt lập tức trở nên phức tạp.
Giang Huyền Cẩn lật công văn trong tay, thờ ơ nói: “Chúc mừng nhị ca, có người kế thừa.”
Cô Loan chẩn ra có thai, tính ngày ra, mang thai đúng lúc hắn mới rời khỏi.
“Thật đúng là có duyên không phận.” Giang Thâm cười ra tiếng, kẹp thư xuống bàn: “Như vậy, nàng ấy càng không thể đi theo ta rồi.”
“Nếu không có chuyện này, nhị ca sẽ hưu Cô Loan và Thôi Tuyết, đón một mình Từ Thị về phủ?” Giang Huyền Cẩn hỏi.
Giang Thâm ngưng trọng mà lắc đầu: “Đệ biết rõ là không thể nào, Cô Loan và Thôi Tuyết đã theo ta bao nhiêu năm? Để họ đi, đi chỗ nào?”
“Vậy nhị ca còn đuổi tới nơi này làm gì?” Giang Huyền Cẩn khó hiểu: “Huynh biết rõ vì sao Từ Thị rời đi mà.”
Giang Huyền Cẩn chăm chú nhìn hắn một lúc, sáng tỏ: “Nhị ca không có chỗ nào không tốt, chỉ là Từ Thị không hợp với huynh, buông nàng ấy đi.”
Trong phòng yên tĩnh rất lâu, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng người bên ngoài đình viện, còm có tiếng chim hót bên trong hậu viện.
Sau một lúc lâu, Giang Thâm mới khàn khàn giọng nói: “Ta buông tha nàng ấy, nàng ấy sẽ sống tốt hơn sao?”
“Sẽ.” Giang Huyền Cẩn gật đầu không chút do dự.
Thấp giọng cười ra tiếng, Giang Thâm mắng nói: “Đệ thật sự là tam đệ ruột của ta!”
Vấn đề này, thật ra trong lòng hắn cũng có đáp án. Trước khi đến tiền tuyến thành, hắn cho rằng nàng ấy sống không tốt, nhưng sau khi đến mới phát hiện, chỉ cần không nhìn thấy hắn, trên mặt nàng đều mang theo nụ cười nhạt, ánh mắt nhu hòa, nhìn lại có vài phần giống mỹ nhân điềm tĩnh trong tranh.
Bộ dạng của Từ Sơ Nhưỡng không đẹp, hắn rất rõ, người đẹp như nàng túm một cái được mớ to. Nhưng lại cứ chính là một người như vậy, khiến hắn nếm qua mùi vị tuyệt vọng.
“Khi ta đi, đệ đừng phao tin.” Giang nhị công tử sống lưng thẳng tắp, nghiêm túc phân phó: “Đợi sau khi ta đi rồi, nhất định đệ phải nói với nàng ấy, thành Tử Dương hoa nở rồi, ta vội quay về xem, không có kiên nhẫn đợi nàng ấy nữa.”
“Còn phải nói, ta vốn cũng không định quấn lấy nàng ấy suốt. Là phong cảnh của tiền tuyến thành quá đẹp, cho nên ta mới ở lại thêm một khoảng thời gian.”
“Xích Kim rất tốt, nàng ấy lấy được hưu thư rồi, nên tái giá thì tái giá, nên sinh hoạt thì sinh hoạt, ta không ngăn cản. Ta cũng sẽ lập một chính thất khác, theo lời nàng nói, cưới tiểu thư Tề gia đó về cũng có thể.”
Giang Huyền Cẩn chống cằm nhìn hắn, liền thấy hốc mắt nhị ca nhà mình hơi đỏ nói: “Còn có, ta sẽ yêu thương người, cũng sẽ không cố ý tổn thương lòng người khác nữa. Đây là nàng ấy dạy ta, đáng tiếc nàng ấy không hưởng thụ được, giúp ta đồng tình với nàng ấy một chút.”
Ngữ khí mang theo ý cười, nhưng khóe miệng kéo thế nào cũng không lên, Giang Thâm nhắm mắt lại, giọng khàn khàn nói ra câu cuối cùng: “Về sau tin tức của nàng ấy, cũng không cần nói cho ta nghe nữa.”
“Được.” Giang Huyền Cẩn đồng ý: “Ta nhớ rõ rồi.”
Giang Thâm gật đầu, hít sâu một hơi, xoay người đi ra khỏi phòng hắn.
Từ Sơ Nhưỡng đang ngồi ở đại sảnh thêu hài cho tiểu tử trong bụng Hoài Ngọc, đường kim mũi chỉ như rồng bay phượng múa, vô cùng linh hoạt.
Bên ngoài vang lên tiếng vận chuyển hành lí, nàng vờ như không nghe thấy, tỉ mỉ cẩn thận hoa văn đầu hổ, một kim lại một kim, rất nhanh đã thêu xong một chiếc.
Chỉ là, không biết vì sao, nghe thấy tiếng bánh xe chuyển động, kim châm vẫn bị đâm vào ngón tay, chảy ra một giọt máu đỏ tươi.
Xích Kim nhìn nàng một cái, đưa cho nàng cái bọc.
“Đây là cái gì?” Sơ Nhưỡng sững sờ hỏi.
Mở bọc giấy ấy ra, mùi thơm ngọt ngào phả vào mặt, Xích Kim nói: “Ta đem hoa mai mới nở nấu thành đường, cô nếm thử đi.”
Viên đường mang theo hương hoa, một viên đã tiêu trừ hết những cay đắng trong miệng. Từ Sơ Nhưỡng ngậm ngậm, trước mắt dần dần mơ hồ.
“Ngài cái gì cũng biết có đúng không?” Nàng lẩm bẩm: “Đều biết hết, chỉ là không vạch trần ta.”
Hắn biết nàng luyến tiếc, biết nàng chưa buông xuống, nhưng vẫn đứng bên cạnh nàng, che chở cho nàng, giúp nàng giữ lại tôn nghiêm cuối cùng.
Xích Kim nói: “Lão hổ cô thêu này, trên trán thiếu mất một nét rồi.”
“...”
Cúi đầu nhìn nhìn, đúng thế thật, Sơ Nhưỡng dở khóc dở cười, cầm hài lên thêu lại lần nữa.
“Người cũng đi rồi, chuyện khác không cần nghĩ quá nhiều.” Xích Kim ngâm nga nói: “Cuộc sống về sau vẫn phải yên lành bước qua.”
“Ừ.” Nàng đáp lời, lông mi run run, vẫn rơi xuống giọt lệ, rơi vào trong xiêm y, in thành một vết màu thẫm.
Hơi nhíu mày lại, Xích Kim đứng lên, ra ngoài một chuyến.
Xung quanh không có ai nữa, Từ Sơ Nhưỡng thở dài một hơi, nghẹn ngào một lát, liền lau mặt đi.
Nàng không phải là không nỡ, Giang Thâm nên đi, nhà của hắn không ở tiền tuyến thành, đã ở đây mấy tháng rồi, trong phòng còn có thị thiếp phải vỗ về, ở lại thêm thế nào cũng không hợp lí.
Chỉ là khó tránh khỏi làm cho người khác cảm xúc phiền muộn không nén nổi, thói quen đáng sợ hơn so với tình cảm. Nàng mất đi người một lòng hướng tới, trống rỗng rơi vào khó chịu, phải chống cự thế nào qua khoảng thời gian này mới được?
Nửa canh giờ sau, Xích Kim quay lại, hắn nói: “Phố phía tây có cửa hàng mới khai trương, thứ bán chính là tơ sợi các loại, cô có muốn đi xem không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT