Kì Cẩm thở mạnh cũng không dám thở, làm bộ như bản thân là vật trang trí trong phòng, ngồi bên bàn che mắt lại, nhìn ra ngoài từ khe hở ngón tay.
Tử Dương Quân dựa nghiêng bên giường, đầu ngửa về sau, tay che trên mắt. Phu nhân nửa quỳ trên giường, một tay chống lên cột giường ngài ấy dựa vào, một tay vén tóc rối loạn của mình ra sau tai, khóe miệng cong lên áp môi vào giữa các ngón tay Tử Dương Quân.
Cho dù là thầy Đan Thanh cũng không miêu tả được bức tranh đẹp mắt như thế này, lưu luyến kiều diễm giống như mười dặm gió xuân quanh năm thổi tới mộng xưa.
Kì Cẩm không biết khoảng thời gian họ chia lìa kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng không hiểu sao, nhìn thấy cảnh tượng này cũng cảm thấy cay mũi.
“Nàng làm gì đấy.” Người bị hôn vẫn không nhúc nhích, buồn bực mở miệng.
Đưa tay đỡ cổ tay vẫn luôn giơ lên của hắn, nàng cười: “Cũng đúng, sao Tử Dương Quân có thể cần người ta dỗ chứ? Hắn chính là người đội trời đạp đất đó, danh hiệu tùy ý báo đi đâu, cũng sẽ làm giang sơn Bắc Ngụy rung chuyển ba lần.”
Môi mỏng trước mắt mím chặt, mang theo ba phần tức giận.
Hoài Ngọc nhìn thấy, ý cười trên mặt càng đậm: “Lấy cho chàng một đĩa điểm tâm lớn đến, có được không?”
“Không cần.”
“Vậy, ta hát một khúc cho chàng?”
“Không cần.”
Hết cách mà bĩu môi, Hoài Ngọc thở dài, nhìn sang Kì Cẩm Kì Cẩm bên bàn: “Quân Thượng nhà các ngươi thật sự khó dỗ quá!”
Kì Cẩm lắc đầu như trống bỏi: “Không không không, Quân Thượng ngài ấy... Thật ra... Ách, nô tì vẫn là cáo lui trước!”
Nhận thấy bản thân thừa thãi, Kì Cẩm hành lễ, xoay người, chạy ra ngoài, động tác như nước chảy mây trôi, còn vô cùng quan tâm mà đóng cửa lại.
Hoài Ngọc khẽ cười, thấy cánh cửa đóng lại rồi, mới mở ngón tay nắm lấy cổ tay của người trước mặt, dùng sức kéo ra.
Giang Huyền Cẩn nhíu mày, rất không muốn để nàng thực hiện được, nhưng nàng thật sự rất xảo quyệt, vừa dùng sức chạm vào, liền đau đớn kêu lên một tiếng.
Đáy lòng run lên, hắn bỏ tay ra, muốn xem nàng bị làm sao, kết quả tay vừa hạ xuống, bờ môi ấm áp đã đặt lên mắt hắn.
Bờ môi mềm mại , ẩm ướt phủ trên mắt hắn, trong lúc vuốt nhẹ trăn trở, xẹt qua chóp mũi hắn, tìm đến môi hắn, thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn áp lên.
“Không ăn hiếp chàng nữa.” Nàng hàm hồ nói: “Sau này không ăn hiếp chàng nữa, có được không?”
Cơ thể run lên, Giang Huyền Cẩn mở mắt ra, giữa ánh nước mông lung nhìn thấy ánh mắt của nàng, trong suốt, mang theo tình ý chân thành ngay cả trong mộng cũng chưa từng có, bình tĩnh nhìn vào trong mắt hắn.
Lòng bàn tay hơi nóng lên, thần sắc trong mắt hắn khẽ động, đưa tay đỡ lấy eo nàng, để nàng lại trên gối mềm, sau đó đè xuống, mang theo lực kiềm chế áp lên cánh môi nàng. Khớp răng của nàng vừa buông lỏng, hắn liền xâm nhập, tay nâng sau gáy nàng, hung hăng mà mút lấy đầu lưỡi nàng.
“Đừng.” Hoài Ngọc hơi ngẩn ra, lập tức thả lỏng cơ thể, dịu dàng mà chấp nhận hắn, bàn tay xoa nhẹ lưng hắn, từng chút từng chút xuôi xuống.
“Đừng nhúc nhích.” Sau nụ hôn sâu thật dài, giọng Giang Huyền Cẩn khàn khàn vùi đầu vào bên tai nàng: “Nàng đừng nhúc nhích.”
Thanh âm trước nay luôn mang theo Phật hương lượn lờ, cuối cùng cũng nhiễm lên sắc đỏ của hồng trần.
Nếu là cô nương nhà khác, nhận ra cái gì đó, mặt đỏ bừng bất động liền thôi. Nhưng tiểu bá vương Lí gia này không giống thế, cho dù là bản mặt dày kia đỏ bừng, cũng không muốn nghe lời mà thăm dò xuống dưới.
“Nàng...” Chớp chớp mắt, nàng trêu tức: “Thật sự không chạm vào người khác?”
Sắc hồng lờ mờ từ cổ một đường lan lên trên, Giang Huyền Cẩn giận rồi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nàng im miệng!”
“Được, ta im miệng.” Ngoan ngoãn là khép môi lại, Hoài Ngọc không lên tiếng nữa, chỉ cười khanh khách mà nhìn hắn.
Sắc mặt Giang Huyền Cẩn càng ngày càng đỏ, cơ thể khẽ run, cuối cùng không nhịn được bắt lấy bàn tay tác quái của nàng: “Lí Hoài Ngọc!”
Còn đang mang thai đấy! Nào có thể... Nào có thể như vậy với hắn?
Giang tam công tử đối với tắm chung đã cảm thấy hoang đường mà nói, thân mật cách một cái bụng tròn trịa này, càng muốn hủy đi lễ giáo bao nhiêu năm của hắn. Nhất định không thể, tuyệt đối không được, nói cái gì cũng không được!
Hoài Ngọc nhướn mày, cúi đầu nhìn cái bụng của mình, chững chạc đàng hoàng nói: “Ta là mẹ của nó, chàng là cha của nó, chàng sợ cái gì?”
Hắn không dám đè lên bụng nàng, tay chống trên giường, chỉ có một bàn tay đến ngăn lại, làm sao là đối thủ của người có hai tay như nàng? Tới lui vài lần, tay đã bị nàng chế trụ, đặt ra sau lưng hắn.
“Không phải nói chỉ cần ta không khóc nữa, ta muốn cái gì chàng đều cho sao?” Hoài Ngọc giả vờ giận hờn: “Tử Dương Quân nói chuyện không giữ lời?”
“...” Mặt Giang Huyền Cẩn xanh mét.
Thứ người này muốn trước nay không giống người thường, hắn biết, nhưng không ngờ sẽ không giống đến mức này.
Bàn tay mềm mại nắm lấy nơi muốn mạng đùa giỡn qua lại, hắn không nhịn được, há miệng ngậm lấy vành tai nàng, cơ thể cong lên, giống như cây cung kéo căng. Trong cổ họng cũng không áp chế nổi mà kêu ra tiếng.
“Đừng nháo nữa... Hoài Ngọc, đừng nháo nữa.”
“Ta đau lòng cho chàng, nhịn hỏng người thì làm sao?” Người dưới thân khóe mắt chân mày đều là ý cười, nói bên tai hắn, hơi thở lướt qua, lập tức rùng mình lên.
Giang Huyền Cẩn chân tay luống cuống, muốn cản nàng lại, muốn nhúc nhích lại sợ làm nàng bị thương, muốn tránh... Càng tránh không được.
Trong phòng dâng lên ấm áp, như mặt trời rực rỡ lên cao mùa xuân tháng ba, màn đỏ ý nồng, cuồn cuộn khó tiêu tan. Thừa Hư và Ngự Phong vốn định nghe lén dưới chân tường, nhưng nghe được một nửa, thật sự không chịu được, đỏ mặt chạy thục mạng ra ngoài.
Phu nhân lợi hại, phu nhân uy vũ! Chủ tử nhà mình sáng sớm nay còn giống như đang ở trong mười tám tầng địa ngục, chớp mắt sau đã trở về nhân gian, chẳng trách đều nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cửa ải này của phu nhân bố trí rất tốt, chủ tử không qua nổi rồi!
Từ Sơ Nhưỡng vẫn chờ Hoài Ngọc lúc nào rảnh rỗi, tâm sự cùng nàng ấy, kết quả đợi đến lúc cơm trưa cũng không thấy người trong phòng đi ra.
Suy cho cùng cũng là người từng thành thân, nàng vừa nghĩ đã biết là có chuyện gì, không khỏi hơi lo lắng: “Sẽ không có vấn đề chứ?”
Kì Cẩm đứng ở bên cạnh, chắc chắn nói: “Quân Thượng có chừng mực.”
Trong cả cái viện này người lo lắng cho phu nhân nhất chính là Quân Thượng, ai cũng có thể làm nàng ấy bị thương, mỗi mình ngài ấy thì không.
Từ Sơ Nhưỡng vẫn hơi lo lắng, Xích Kim yên lặng dùng cơm, ăn xong buông đũa xuống hỏi nàng: “Hiệu thuốc ở thành Tây mới nhập vào một lượng lớn dược liệu, cần phải đi xem một chút, mang về một chút thuốc làm cơm cho điện hạ không?”
“Được!” Chủ ý này không tồi, Sơ Nhưỡng gật đầu đồng ý, lại nói: “Nhưng ta không biết xem dược liệu lắm, có cần mang Kì y nữ theo không?”
Xích Kim lắc đầu: “Không cần, ta nhận ra được.”
Tựu Ngô, Thanh Huyền, Bạch Ngai trên bàn ăn: “...”
Từ lúc nào đến cả dược liệu hắn cũng biết nhận ra đấy? Sao mấy huynh đệ đều không biết?
Tựu Ngô đánh giá Xích Kim vài cái, đột nhiên mở miệng nói: “Các ngươi nếu đã phải ra ngoài, không ngại vòng thêm một con phố, đến cửa hàng tạp hóa mang về chút nến cho phủ nhé.”
Xích Kim khó hiểu nhìn về phía hắn: “Nến?”
Tựu Ngô gật đầu: “Cả đêm qua, nến trong phủ đốt hết phân nửa, bổ sung về thêm một ít, sắp mò bóng đêm rồi.”
Từ Sơ Nhưỡng nghe thấy, thoáng có chút áy náy, hôm qua nàng không ngủ, trong phòng cũng đốt không ít nến, vì thế lập tức đáp ứng: “Được.”
Cũng chỉ có người ngốc nghếch như nàng cái gì cũng nghe không ra, bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền. Giang Thâm ở bên cạnh nhìn thấy cười lạnh, híp nửa mắt nhìn về hướng Xích Kim.
Thủ đoạn năm xưa gì cũng đều sử dụng trên người?
Xích Kim bình tĩnh nghênh đón ánh mắt của hắn, hỏi: “Giang nhị công tử lúc nào khởi hành?”
Ánh mắt giao nhau, chớp điện lửa đá, hai bên chỉ liếc nhau một cái đã rõ tâm tư của người đối diện.
“Không phiền các hạ bận tâm.” Giang Thâm khẽ cười: “Nếu giai nhân về, ta tự nhiên sẽ về.”
“Giai nhân?” Xích Kim hơi nghi hoặc, giống như đang nghĩ hắn nói là giai nhân nào.
Thanh Huyền bên cạnh trực tiếp nói: “Giang nhị công tử phong lưu khắp Kinh Thành lại tràn qua Tử Dương, giai nhân nhiều lắm nhỉ? Muốn về hết, sợ là nhà cửa khó yên nhỉ?”
“Không hẳn.” Tựu Ngô đưa tay múc canh: “Bây giờ Giang gia làm chủ ở Tử Dương, nhị công tử có thể xây viện lớn khắp nơi, sắp xếp ba nghìn giai nhân cũng không phải việc khó.”
Xích Kim giật mình, kính nể chắp tay về phía Giang Thâm, sau đó thấp giọng nói với Từ Sơ Nhưỡng: “Đi thôi.”
Sơ Nhưỡng mắt buông nửa, cúi đầu đáp lại một tiếng, đúng dậy ra ngoài cùng hắn.
“Này.” Giang Thâm không kiềm chế nổi, đứng dậy đi tới chặn trước mặt nàng.
“Nhị công tử có chuyện gì?” Từ Sơ Nhưỡng đầu cũng không nâng lên.
“Tam đệ nói bậy, nàng tin ta.” Hắn nhíu mày nói: “Ta ở Tử Dương cũng dẫn Giang Diễm tới qua Thanh Lâu một lần, cũng chẳng làm cái gì đã đi rồi, không tin nàng có thể hỏi Giang Diễm!”
Cơ thể cứng lại, vẻ mặt Sơ Nhưỡng phức tạp nói: “Bây giờ nhị công tử lại biết giải thích những cái này với ta rồi.”
Giang Thâm nghẹn họng, biết nàng còn nhớ trước kia hắn phóng túng đêm không về phủ, thanh âm nhỏ hơn một chút: “Ta đang sửa.”
Nàng không thích nơi đó, hắn sẽ chầm chậm sửa, thế nào cũng có thể sửa được đúng không?
Nhưng mà, trên mặt Từ Sơ Nhưỡng không có một chút vui vẻ nào, không gợn sóng mà gật đầu, vòng qua hắn đi tiếp ra ngoài cùng Xích Kim, vừa đi vừa nói: “Dù sao cũng không xa, không cần ngồi xe đâu nhỉ?”
“Đều được.” Xích Kim thấp giọng đáp lời, tiện tay đưa áo choàng gia nô lấy tới cho nàng, nhìn nàng mặc lên.
Giang Thâm ngơ ngác nhìn, đột nhiên cảm thấy mình và nàng ấy thật sự xong rồi.
Trước kia Từ Sơ Nhưỡng tức giận, hắn dỗ một chút là được rồi, sau này dỗ không dễ nữa, nhận thêm sai lầm là được. Nhưng nếu ngay cả nhận sai sửa lại cũng không có tác dụng, hắn phải làm thế nào mới có thể được nàng tha thứ?
Đã thử hết mọi cách rồi, vô dụng.
Một người đã từng bao dung hắn nhất, ngưỡng mộ hắn nhất, thu hồi lòng kiên nhẫn và nhiệt huyết của nàng, mặc cho hắn có hối hận thế nào, nàng cũng đi không quay đầu lại.
“Vì sao chứ?” Giang Thâm nghĩ không ra, lẩm bẩm tự hỏi.
Thanh Ti bưng bát đi qua hắn, nhìn hắn một cái, thấp giọng trả lời: “Nàng ấy không mù nữa.”
Tình yêu sẽ che mờ mắt người, khiến người ta không biệt rõ tốt xấu, cho dù nhận hết oan ức. Chỉ cần người nàng yêu vẫn ở đó, cũng sẽ không tình nguyện độ lượng rời khỏi. Cô nương như vậy rất ngốc, nâng mười phần tốt đẹp đi đổi lấy một phần hồi báo, vẫn cảm thấy vui vẻ mà chịu đựng.
Nhưng một ngày nào đó sẽ mở mắt ra, đau nhiều rồi, nàng ấy cũng sẽ mở mắt ra nhìn vết thương, tiện thể nhìn rõ người trước mặt. Một khi nhìn rõ rồi, sẽ không bị mắc lừa nữa.
Từ cô nương là một người yếu đuối, nhưng yếu đuối cũng không có nghĩa là nàng không biết phản kháng. Nói cách khác, người càng dịu dàng, lúc quyết liệt lên ngược lại càng triệt để.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT