Vậy phản ứng này của ngài là cái gì? Trường Lâm Quân rất hoảng, vừa nãy một người thần sắc còn tự nhiên thoải mái, thoáng chốc khuôn mặt đã âm u, nếu không phải vì Trưởng công chúa, lẽ nào là hắn tiếp đãi không chu đáo chỗ nào sao?
Nhìn trái nhìn phải, Trường Lâm Quân nhỏ giọng nói: “Tử Dương Quân Thượng, chỗ Trường Lâm này của ta, ngài biết không, sưu cao thuế nặng bao nhiêu, thật sự cũng không coi như giàu có, nếu tiếp đãi sơ suất chỗ nào, xin Quân Thượng lượng thứ.”
“Trường Lâm Quân nặng lời rồi.” Giang Huyền Cẩn chắp tay: “Trên đường tới đây, nhìn thấy các nơi của Trường Lâm, đều là người dân thành thật chất phác, bách tính an cư.”
“Đó là lão phu chống trời, trời không đổ được đến đầu bọn họ mà thôi.” Trường Lâm Quân thở dài: “Bệ hạ tự mình chấp chính đến nay, quản giáo thái ấp cùng đánh thuế càng ngày càng khắc nghiệt, thuế muối đã nâng đến ba thành, trước đó vài ngày còn giữ lễ sai tới tuần tra, còn nói chỗ Trường Lâm của ta đồ ăn ít muối vô vị, ơ... Nếu muối rẻ, nhà ai thích ăn nhạt chứ?
Giang Huyền Cẩn nghe thấy, kéo kéo khóe miệng.
Đánh thuế thái ấp vốn là chuyện bình thường, nếu lần trước hắn không mời ông ta đến Tử Dương nghị sự, thể hiện rõ thái độ muốn bao che Đan Dương chống đối Kinh Thành, người này hôm nay nhất định sẽ không nói cùng hắn cái này.
Các vị quân chủ bên dưới đang nói chuyện tán gẫu, mắt cũng liếc qua hắn bên này. Trong lòng Giang Huyền Cẩn rất rõ ràng, hôm nay hắn tới, chắc chắn sẽ bị bọn họ đẩy lên làm lá chắn đối kháng Hoàng Đế, nhưng hắn vẫn tới.
Người không có lợi ích thì đi ngang, người có lợi ích thì tránh né, buổi thọ yến này, hắn lại giống như một kẻ ngốc.
Cười thấp một tiếng, Giang Huyền Cẩn nghênh tiếp ánh mắt tha thiết kia của Trường Lâm Quân, nói ra lời hắn muốn nghe nhất: “Nếu thu thuế quá cao, sao không thương nghị với các quân chủ khác một phen, thượng tấu với Hoàng Đế?”
Lời này vừa nói ra, nội đường thọ yến vừa nãy vẫn còn ầm ĩ một mảng tức khắc liền nghiêm túc lên.
“Bọn ta cư trú ở thái ấp nhiều năm, đã không biết tình hình ở Kinh Thành, cũng không biết tâm tư của Đế Vương.” Bình Lăng Quân nhỏ giọng nói: “Nên tâu lên thế nào, xin Tử Dương Quân chỉ điểm.”
“Đúng vậy, nghe nói bây giờ trong triều đại loạn, trước đó một thời gian bệ hạ còn tống hơn mười đại thần vào thiên lao.” Quảng Bình Quân lắc đầu: “Ngộ nhỡ tấu chương này không viết hẳn hoi, giảm thuế không được, ngược lại còn tai họa đến bách tính các nơi.”
Nói đến nói đi, chính là muốn để Giang Huyền Cẩn dẫn đầu, có lợi cho đa số mọi người, có việc gì hắn gánh.
Tựu Ngô ngồi ở bàn tiệc nhìn, chỉ cảm thấy vị Quân Thượng trước mắt này cùng với cái vị ở trước mặt điện hạ hình như không giống nhau lắm.
Ở trước mặt điện hạ, hắn đứng đắn nghiêm túc dường như đều là giả vờ, trong đôi mắt đen nhánh kia thế nào cũng sẽ lộ ra chút ánh sáng của tính trẻ con. Nhưng bây giờ, đứng giữa nhiều phong quân như vậy, cằm hắn khẽ nâng lên, cười như không cười, khuôn mặt vẫn phong thần tuấn lãng như cũ, nhưng khí thế hoàn toàn không giống, giống như ai cũng không thể hạ gục lòng phòng bị của hắn, không thể nhìn thấy tâm tư của hắn.
“Viết tấu chương không phải việc khó.” Giang Huyền Cẩn nói: “Các vị có thỉnh cầu gì, không ngại nói cho bản quân biết, bản quân sẽ chỉnh lí từng cái một, dâng lên cho Hoàng Đế.”
Hào phóng như vậy sao? Trường Lâm Quân và mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều có chút vui vẻ. Tử Dương Quân dễ lừa trong lời đồn hóa ra là thật, lời này vừa nói ra liền chuẩn phốc.
Có hắn làm người dẫn đầu, bọn họ cũng không khách khí nữa, muốn giảm bao nhiêu thuế đều nói lớn, có những lời Tựu Ngô nghe thấy cũng cảm thấy kinh hãi.
Giang Huyền Cẩn sai Thừa Hư ghi chép lại, một chút cũng không phản bác lại.
Tựu Ngô hồi phục tinh thần, chắp tay cười lạnh: “Xin bệ hạ sự yên ổn đi.”
Thu nhập thuế của Đan Dương cho tới bây giờ không về quốc khố, mà luôn vào trong hầu bao của Trưởng công chúa. Huống chi bệ hạ đã hạ công văn truy bắt, rõ ràng không thừa nhận Trưởng công chúa là lĩnh chủ của Đan Dương, có gì để nói cùng hắn?
Giang Huyền Cẩn nhìn hắn một cái, nói với Trường Lâm Quân: “Bản quân và vị thứ sử này cũng coi như giao tình cũ, mượn nói chuyện một lúc, Trường Lâm Quân có để ý?”
Nghĩ tới chuyện giảm thuế, Trường Lâm Quân cười đến vui vẻ, nào có để ý cái gì? Lập tức xua tay: “Mời Quân Thượng.”
Tựu Ngô nhíu mày, hắn đối với Tử Dương Quân này trước nay chẳng có hảo cảm gì, nói là giao tình cũ, không bằng nói là kẻ địch cũ, thật sự rất không muốn ra ngoài nói chuyện cùng hắn. Nhưng nhìn vị trí mình ngồi hiện tại, Tựu Ngô nhẫn nhịn xuống, vẫn đứng dậy theo hắn ra ngoài cửa.
“Bệnh thật hay bệnh giả?”
Bên ngoài đêm lạnh như nước, Giang Huyền Cẩn đứng dưới hành lang gấp khúc, hỏi một câu như thế.
Tựu Ngô giật mình, phản ứng lại thì là hắn đang hỏi đến điện hạ nhà mình, vẻ mặt liền nổi lên kì lạ: “Quân Thượng lăn lộn chốn quan trường nhiều năm, còn không biệt rõ được nói hình thức và nói thật sao?”
Có bọn họ chăm sóc, điện hạ có thể có bệnh gì? Hai tháng nay Lục chưởng quầy tìm đồ bổ có thể nhét vào bụng nàng đều nhét hết rồi, ban đầu thân thể rất gầy yếu, miễn cưỡng cũng được bồi dưỡng trở lại.
Sắc mặt Giang Huyền Cẩn càng thêm khó coi, quay đầu đi nói: “Nếu hôm nay nàng ấy tới, có lợi chứ không có hại.”
Cái này ai cũng biết mà, nhưng nàng tới thật, không chừng sẽ xảy ra chuyện gì. Nghĩ tới cái bụng của điện hạ phình lên như da trống, Tựu Ngô cong cong môi: “Chuyện của điện hạ không cần Quân Thượng phiền lòng, Quân Thượng vẫn là cẩn thận suy nghĩ nên viết tấu chương thế nào đi, đừng nhấc Tử Dương vào trong, còn liên lụy đến Đan Dương ta.”
Tâm tư của đám người bên trong kia, hắn đều đã nhìn ra, cũng không biết rốt cuộc vì sao người này lại nhận lời. Một khi chọc giận Hoàng Đế, Tử Dương khó tránh khỏi sẽ trở thành con gà bị giết để cảnh cáo bầy khỉ.
Giang Huyền Cẩn nhìn hắn một cái, trong con ngươi đen như mực một mảnh lạnh nhạt: “Nếu điện hạ nhà ngươi biết việc ta làm, nhất định sẽ không nói ra lời như ngươi.”
Có ý gì? Tựu Ngô không hiểu.
Giang Huyền Cẩn cũng không giải thích thêm, xoay người trở lại thọ yến. Tựu Ngô đứng dưới hành lang suy nghĩ rất lâu, vẫn là quyết định trở về hỏi điện hạ.
Yến tiệc của Trường Lâm Quân kết thúc, Tựu Ngô là người đầu tiên cưỡi ngựa trở về, những quân chủ khác cùng Tử Dương Quân trao đổi hai ngày, cũng lần lượt rời khỏi.
Một mình Tử Dương Quân ở đến sau cùng, đứng trong hoa viên của phủ Trường Lâm Quân, ngẩn ngơ nhìn cá trong hồ.
“Quân Thượng...” Trường Lâm Quân thấp thỏm hỏi: “Trường Lâm có một chỗ sơn tuyền, nước suối trong veo. Cá bơi bên trong giống như bay giữa tầng mây, ngài có muốn đi xem thử?”
Giang Huyền Cẩn lắc đầu.
“Vậy... Trong phủ có vũ cơ mới đến, sắp xếp một chỗ múa cực kì đẹp mắt, ngài có muốn đến thưởng thức một chút?”
Giang Huyền Cẩn vẫn lắc đầu.
Trường Lâm Quân trầm tư rất lâu, do dự mà nói: “Bản quân cùng với Nam Đô Quân có chút giao tình cũ, hắn nhờ bản quân đi tiếp kiến Trưởng công chúa, Quân Thượng muốn về Tử Dương, hay là muốn đi cùng bản quân?”
Giang Huyền Cẩn cuối cùng cũng xoay người qua, hỏi hắn: “Nếu bản quân đi cùng Trường Lâm Quân, có chút không thỏa đáng?”
Trong đầu lướt qua một đạo ánh sáng, chân mày Trường Lâm Quân nhướn cao, lập tức nói: “Rất thỏa đáng, rất thỏa đáng! Nam Đô Quân có rất nhiều thứ muốn bản quân chuyển tặng, bản quân cùng với Trưởng công chúa không tính là quá quen thuộc, đến một mình cũng có chút ngượng ngùng. Nếu Quân Thượng có thể đồng hành giải vây, bản quân vô cùng cảm kích!”
Mặt mày hòa hoãn, Giang Huyền Cẩn nâng cằm lên: “Thái ấp Đan Dương, bản quân cũng không muốn đi, để bên Kinh Thành biết được tin tức, sẽ gặp phiền phức một trận.”
“Không sao không sao, bản quân giấu giúp Quân Thượng, chỉ nói Quân Thượng du sơn ngoạn thủy ở Trường Lâm ta.”
Giang Huyền Cẩn miễn cưỡng gật đầu: “Nếu đã như thế, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.”
Thừa Hư và Ngự Phong ở đằng sau khóe miệng co lại, rất muốn tiến lên nhắc nhở hắn: Quân Thượng, Lữ đại nhân còn đang gánh vác Tử Dương đó, ngài nói đi một chút sẽ trở về, sao có thể còn vòng đến Đan Dương!
Nhưng nhìn thấy thái độ đột nhiên ôn hòa xuống của chủ tử nhà mình với Trường Lâm Quân kia, Thừa Hư hiểu rất rõ, vô dụng rồi, nói cái gì cũng vô dụng rồi, hơn hai tháng không gặp, chủ tử thật sự không nhịn nổi nữa rồi.
Vừa mới bắt đầu còn đỡ, trưởng công chúa tự mình rời khỏi. Chủ tử dựa vào cơn tức giận kiên trì được hơn một tháng, nhưng thứ như tức giận có thể duy trì được bao lâu? Một khi tiêu tan, nhớ nhung trong lòng làm sao giữ vững?
Cũng trách Ngự Phong, vốn dĩ còn yên lành, hắn lại cứ đem cái rương chứa vật cũ của phu nhân ở trong phòng chủ tử dọn sạch ra, nói là không muốn để chủ tử nhìn thấy lại đau lòng. Vốn tưởng rằng chủ tử không để ý, ai biết hắn vừa vào phòng liền phát hiện ra, lạnh giọng sai bọn họ đem cái rương trở về lại, còn mở ra kiểm tra.
Vừa kiểm tra thử, liền nhìn thấy một chiếc khăn tay.
Chiếc khăn đó là Ngự Phong tìm được dưới giường, nhớ tới phu nhân còn chưa kịp tặng cho chủ tử. Bên trên thêu xiêu xiêu vẹo vẹo bốn chữ “Thân thân(*) phu quân”, nói thật, kĩ thuật thêu tạm được, chữ cũng xấu, nhưng không biết vì sao, chủ tử nhìn thấy mắt lại đỏ lên.
(*) Thân thân = hôn hôn: Kiểu như một câu làm nũng.
Kiểu lời nói lộ liễu như vậy, trước giờ hắn đều không thích, Thừa hư còn tưởng đây là phu nhân cầm tới để đùa chủ tử, ai viết hắn lật lật trong cái rương, lục ra được một bức chữ dán.
Chữ này Thừa Hư nhận ra, là bút tích của chủ tử, viết chính là “Thân thân nương tử”.
Chủ tử chỉ nhìn một cái, liền không dám nhìn lại, đóng rương cài móc vào, đặt về nguyên chỗ.
Thừa Hư và Ngự Phong đều không biết chữ này là viết từ lúc nào, cũng không biết là vì sao mà viết, nhưng nhìn phản ứng của chủ tử, ai cũng không dám hỏi thêm.
Bỏ đi, Thừa Hư nghĩ, phải qua thì qua đi, chủ tử hiếm khi tùy hứng một trận.
Thời tiết hanh khô của tiền tuyến thành làm cho người ta rất khó chịu, Giang Thâm vừa đến đã không thích ứng được. Sốt cao một trận, nô tài Sương Thiên khuyên hắn nghỉ ngơi trong khách điếm, hắn lại cứ không, mơ mơ màng màng mà đi tới phủ trưởng công chúa.
Lí Hoài Ngọc đang nhìn Từ Sơ Nhưỡng thêu quần áo trẻ con cho hài tử trong bụng nàng, liền nghe thấy Thanh Huyền dựa cửa gọi: “Điện hạ, ở cổng có người tới ăn vạ, đuổi thế nào cũng không chịu đi.”
Ánh mắt hơi sáng lên, Hoài Ngọc có chút hứng thú: “Còn có người gan lớn dám đến chỗ chúng ta ăn vạ? Đi đi đi, dẫn ta đi xem xem!”
“Cô đợi đã.” Từ Sơ Nhưỡng kéo nàng lại, dở khóc dở cười nói: “Cái bụng lớn như vậy còn chạy loạn?”
“Hiếm khi hôm nay Lục Cảnh Hành không ở đây, nhanh chóng ra ngoài hít thở không khí.” Hoài Ngọc ủy ủy khuất khuất nói: “Cả ngày bảo ta nghỉ ngơi, ta đã buồn muốn chết rồi!”
Vẻ mặt Từ Sơ Nhưỡng khó xử, nghĩ một lát, gỡ chiếc áo choàng da hổ trên bức bình phong xuống khoác lên cho nàng, vừa thắt dây lưng cho nàng vừa quan sát màu sắc hoa văn của áo choàng: “Sao lại làm bộ như vậy...”
“Lục Cảnh Hành hỏi ta muốn da hổ hay là lông cáo, ta cảm thấy da hổ bá khí hơn.” Mặc xong áo choàng xoay một vòng trước mặt nàng ấy, Hoài Ngọc hếch cằm vô cùng đắc ý: “Đẹp không?”
Đẹp thì đẹp, nhưng hơi giống sơn đại vương(*).
(*) Đại vương trên núi.
Nhìn nhìn trời bên ngoài, Từ Sơ Nhưỡng vẫn không yên tâm lắm: “Cô túm lấy ta, ta đỡ cô qua đó.”
Thanh Huyền báo tin dừng lại một chút, vẻ mặt phức tạp nói: “Từ cô nương không phải sợ lạnh sao? Ở trong phòng chờ đi, bọn ta đỡ điện hạ qua đó là được.”
“Các người nào có cẩn thận như ta? Hôm trước đi tản bộ cùng Hoài Ngọc, không phải suýt chút nữa làm cô ấy ngã à?”
“Đó là tự điện hạ muốn trèo lên giả sơn...” Thanh Huyền rất đau đầu: “Chỉ cần điện hạ đi đường cẩn thận, bọn ta sẽ đỡ được mà.”
Nghe thấy lời này, Hoài Ngọc không vui nữa, vỗ vỗ bụng liền nói: “Ta chẳng qua chỉ là bụng lớn hơn một chút, các ngươi coi ta què chân hay bị làm sao? Được rồi, đừng tranh giành nữa, tự ta đi.”
Nói xong, sải bước đi ra khỏi bậc cửa.
“Điện hạ!” Thanh Huyền cùng Từ Sơ Nhưỡng đều quýnh lên, bất chấp tất cả, vội vàng đuổi theo.
Hạ bàn(*) của Lí Hoài Ngọc rất vững vàng, cho dù mang một cái bụng lớn cũng đi đứng phát gió, hơn nữa một thân da hổ kia uy phong lẫm liệt, Giang Thâm ở ngoài cửa nhìn thấy từ xa, hoảng hốt hỏi: “Có hổ đang xông tới sao?”
(*) Hạ bàn: Vị trí dưới phần eo.
Sương Thiên lắc đầu: Công tử, đó là người.”
Người nhà ai lại trông giống hổ như vậy? Trong mắt Giang Thâm tràn đầy mê man, mở mắt trừng trừng mà nhìn con hổ kia đến gần, kinh ngạc mà nhìn hắn một cái, ngay lập tức xoay người về phía sau đứng chắn trước mặt hắn, nói với đằng sau: “Sơ Nhưỡng, giúp ta lấy chiếc áo choàng tới đây nhé?”
Từ Sơ Nhưỡng không hiểu vì sao: “Trên người cô không phải mặc rồi sao?”
Vỗ vỗ ót, Hoài Ngọc cười gượng: “Là ta ngốc rồi, vậy làm gì đó, đi rót chén trà đến đây cũng được.”
Giữa mùa đông, bảo người rót trà từ trong phòng ra tận ngoài cổng, không phải lạnh thấu sao? Thanh Huyền lau mặt, hắn biết rất rõ điện hạ muốn làm gì, nhưng lấy cớ này thật sự không gạt được.
Từ Sơ Nhưỡng chậm chạp thế nào cũng phát hiện ra điểm không đúng, muốn nhìn về phía sau lưng nàng.
Nhưng mà, nàng dịch sang bên trái, Hoài Ngọc cũng chắn sang bên trái, nàng dịch sang bên phải, Hoài Ngọc cũng chắn sang bên phải.
Vì thế Từ Sơ Nhưỡng đã hiểu ra rồi: “Người Giang gia đến rồi sao?”
Lí Hoài Ngọc gãi gãi cằm: “Sao cô đột nhiên lại thông minh như vậy?”
Từ Sơ Nhưỡng khẽ cười: “Ở bên cạnh cô lâu như vậy, thế nào cũng phải học được chút gì đó... Đừng chắn nữa, ta và Giang gia đã không còn quan hệ gì nữa, người nào đến ta cũng sẽ không để ý.”
“Không phải... Nhưng người này...”
Từ Sơ Nhưỡng mỉm cười, bước lên bậc thềm dìu nàng sang bên cạnh.
Vì thế chớp mắt sau, nàng liền đối diện với cặp mắt đào hoa mang theo sương mù kia của Giang Thâm.
Cơn gió lạnh thấu xương thổi từ cổng vào, thổi đến toàn thân lạnh triệt để.
Từ Sơ Nhưỡng cứng đờ mà nhìn hắn một hồi lâu, buông mắt hành lễ: “Nhị công tử.”
Rất lâu rồi không nhìn thấy người này, cuộc sống của nàng giống như không có khổ sở như hắn nghĩ, chí ít toàn thân tơ lụa vải dệt không thiếu, sắc mặt hồng hào, cũng không gầy đi.
Giang Thâm cười nhẹ, hỏi nàng: “Người nào đến nàng cũng không để ý?”
Từ Sơ Nhưỡng trầm mặc, sống lưng kéo căng, sắc mặt cũng dần dần phát trắng.
Nói không để ý là giả, dù sao cũng là người từng thích, lại là phu thê đã hòa li, bỗng chốc gặp lại, trong lòng khó tránh khỏi có chút khác thường. Có điều nàng sẽ không giống như trước kia không có tiền đồ mà đỏ mắt rơi lệ. Sau khi chỉnh lại cảm xúc, nàng rất bình tĩnh mà mở miệng:
“Nhị công tử đường xá xa xôi mà đến, có phải có chuyện gì không?”
Thái độ xa cách, giống như hắn chỉ là một vị khách tới thăm bình thường.
Giang Thâm giễu cợt: “Đạo đãi khách ở phủ công chúa, là đứng ở cổng hỏi chuyện sao?”
Ánh mắt Lí Hoài Ngọc không thân thiện lắm, kéo Từ Sơ Nhưỡng ra sau lưng, nhìn chằm chằm hắn nói: “Phủ của ta trước tới giờ chẳng có đạo đãi khách gì hết, chọc ta nổi nóng còn có thể đánh ngươi một trận, ngươi có muốn thử chút không?”
Sương Thiên ở phía sau vừa nghe liền cảnh giác chắn lên đằng trước, Giang Thâm ho khan hai tiếng, đang muốn nói cái gì đó, ánh mắt liền bị cái bụng tròn trịa kia của nàng thu hút.
“Đây...” Hắn sửng sốt, tiếp theo liền trợn lớn mắt: “Chắc không phải là...”
Hỏng bét rồi! Mọi người đều cả kinh, ngược lại Thanh Huyền phản ứng rất nhanh, trực tiếp kéo người vào trong cửa, đẩy cả Sương Thiên vào trong đình viện, sau đó đóng cổng lại.
Nếu đã nhìn thấy, vậy thì không thể để hắn đi được.
Giang Thâm lảo đảo vài bước, vốn đầu đã choáng váng, bây giờ lại càng đứng không vững. Từ Sơ Nhưỡng nhìn thấy, do dự một lúc, vẫn duỗi tay ra đỡ hắn một chút.
Không chạm vào không biết, vừa chạm vào mới phát hiện, thân thể của người này nóng hầm hập.
“Ngươi...” Từ Sơ Nhưỡng nhíu mày: “Ốm rồi?”
Giang Thâm hừ nhẹ, lại ho khan hai tiếng.
Lí Hoài Ngọc nhìn thấy liền thổn thức: “Đây đúng thật là tới ăn vạ mà.”
Vốn đối với người ăn vạ, nàng định cẩn thận dạy dỗ một trận, nhưng tình huống trước mắt này có chút khó xử. Động thủ, người ta còn đang ốm đấy, không động thủ, lẽ nào thật sự xem hắn là khách mà phục dịch sao?
Đang do dự không quyết được, đằng sau đột nhiên vang tới tiếng của Xích Kim: “Sao lại đứng hết ở chỗ này?”
Từ Sơ Nhưỡng quay đầu lại, thấy trong tay hắn cầm áo choàng của nàng, giống như không nhìn thấy Giang Thâm, đi thẳng đến trước mặt nàng nói: “Sao cô ra ngoài không mặc nhiều thêm một chút?”
Cơ thể đã lạnh đến hơi cứng đờ, Từ Sơ Nhưỡng cảm kích mà mỉm cười với hắn, nhận lấy áo choàng mặc lên: “Đi hơi vội chút.”
“Theo điện hạ về phòng sưởi trước đi.” Xích Kim nói: “Còn lại giao cho ta.”
Lời nói này vô cùng thân thiết, giống như hai người đã là phu thê ăn ý nhiều năm, mặt Giang Thâm trầm xuống nhìn về phía Từ Sơ Nhưỡng, người sau lại cũng không cự tuyệt, mà ngoan ngoãn gật gật đầu.
Đây xem là cái gì?
Cười lạnh một tiếng, Giang Thâm quay đầu đi, đột nhiên cảm thấy lồng ngực hình như bị người ta đâm cho một lỗ, gió lạnh mang theo kim châm thổi thẳng tới.
Hắn đến chỗ này một chuyến làm gì chứ? Người ta căn bản không sao, có sao chỉ là hắn mà thôi.
Hoài Ngọc kéo Từ Sơ Nhưỡng về phòng, thấy vẻ mặt nàng ngưng trọng, liền hỏi: “Vẫn không buông xuống được?”
“Không phải.” Từ Sơ Nhưỡng nâng mắt lên nhìn nàng: “Ta đang nghĩ, hắn đã nhìn thấy bụng của cô rồi, liệu có quay về nói cho Quân Thượng biết không.”
Nói thừa, nhất định sẽ nói rồi! Hoài Ngọc nằm xuống giường mềm, cũng hơi khó xử. Theo như quy tắc của Bắc Ngụy mà nói, chỉ cần là sinh con sau khi thành thân, bất kể là nam hay nữ, đều phải về bên nhà cha. Nếu Giang Huyền Cẩn không biết còn được, một khi biết rồi, chạy tới giành hài tử với nàng, nàng cũng thật sự không chắc chắn có thể giành thắng.
Có chút bực bội mà chọt chọt cái bụng, Hoài Ngọc nói: “Đều trách gần đây ta ăn quá nhiều, bằng không cái bụng này cũng không to như vậy.”
“Đại phu nói rồi, bồi dưỡng tốt thì bụng mới to.” Từ Sơ Nhưỡng lắc đầu: “Cô nên ăn vẫn là phải ăn.”
Về phần phải làm thế nào để cho Giang Thâm không mở miệng, nàng có thể nghĩ cách.
Thanh Huyền và Xích Kim cùng nhau sắp xếp ổn thỏa cho Giang Thâm ở phòng khách, Giang nhị công tử vẫn luôn đen mặt, nằm trên giường không nói câu gì nhắm mắt lại.
Chân mày hơi động, Thanh Huyền đột nhiên hỏi Xích Kim một câu: “Hôm nay ngươi đến cổng phát lương thực không?”
Xích Kim lắc đầu: “Gần đây trời lạnh, chỗ đó gió lớn, không đi nữa.”
“Hơ, sợ lạnh là Từ cô nương, cũng không phải là ngươi, sao nàng ấy không đi thì ngươi cũng không đi nữa?”
Nói nhảm, Từ cô nương không đi, cổng phát lương thực căn bản sẽ không phát nữa, hắn đi làm gì? Xích Kim trừng hắn một cái, xoay người muốn đi.
“Này, ngươi tiện thể đi mang cho Từ cô nương bát canh, thấy cô ấy lạnh quá chừng.” Thanh Huyền nói.
Không nghi ngờ gì hắn, Xích Kim đáp lời một tiếng rồi bước ra khỏi phòng khách.
Trong mắt Thanh Huyền tràn đầy ý cười, quay đầu lại nhìn nhìn Giang nhị công tử nhắm mắt nắm chặt nắm đấm kia, tâm tình rất tốt mà vỗ vỗ tay: “Có cần gì thì nói với người bên ngoài nhé.”
Ngừng lại một chút, lại bổ sung một câu: “Mặc dù nói cũng không chắc chắn hữu dụng, nhưng cũng tốt hơn là không nói.”
Thái độ tiếp đón không chu đáo thế này, Sương Thiên nhìn thấy nhíu chặt mày lại, đợi Thanh Huyền vừa đi liền đi tới ngồi xổm ở bên giường nói: “Công tử tội gì phải đến chỗ này chịu ức hiếp?”
Giang Thâm nhắm mắt không đáp, trong đầu toàn là dáng vẻ ngoan ngoãn lúc nãy của Từ Sơ Nhưỡng đứng trước mặt Xích Kim.
Đố kị là thứ gì? Hắn cảm thấy rất xấu tính, cho nên trước giờ không thích nữ nhân ở trong hậu viện của hắn có, ai đố kị ai ghen ghét, hắn liền đuổi thẳng người đó.
Nhưng hiện tại, hắn biết rất rõ, hắn đố kị rồi.
Cảm giác bất lực rất sâu cùng lo lắng trừ trong lòng tràn ra ngoài, khiến toàn thân hắn đều nóng lên, đầu váng mắt hoa, ngay cả nâng một ngón tay lên cũng không có sức.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, hắn lại nghe thấy tiếng của Từ Sơ Nhưỡng, giống như lúc rất lâu trước kia hắn ốm, nhỏ giọng mà ở trước giường hắn nói: “Đỡ chàng cẩn thận, cho chàng uống hết bát thuốc này.”
Cô Loan và Thôi Tuyết sẽ ở bên hắn lúc hắn vui vẻ, cùng hắn triền miên, cùng hắn chơi đùa. Mà lúc hắn không vui hoặc bị ốm, ở bên cạnh hắn, phần lớn đều là Từ Sơ Nhưỡng.
Cái người không hợp mắt chút nào này, lấy một loại phương thức mà hắn không phát hiện ra đi xâm nhập vào cuộc sống của hắn, vui cười không có nàng, nhưng đau khổ lại có. Vốn tưởng rằng rời khỏi đau khổ là chuyện tốt, ai biết nàng vừa đi, ngay cả cười hắn cũng trở nên khó khăn.
Mu bàn tay bị người thăm dò, theo ý thức hắn liền trở tay bắt lấy người kia, gian nan mở mắt ra.
Lại mơ thấy nàng ấy rồi.
Nhìn thấy khuôn mặt này trước mắt, Giang Thâm mím môi, giọng khàn khàn nói một câu: “Tam đệ rất xấu xa.”
Mặc kệ phản ứng của người trước mặt, hắn lẩm bẩm nói: “Bản thân hắn không vui, lại tới làm khó ta, bảo ta viết hưu thư cho nàng... Nàng cầm được hưu thư, tại sao cũng không tới tìm ta chất vấn? Ta tưởng nàng sẽ đến, không ít đồ của nàng còn ở chỗ ta, cũng không thể đều không cần nữa... Chí ít cũng mang hết của hồi môn đi, vài cái rương đó...”
Ngừng lại một chút, hắn nghiêng đầu: “Một cái rương trống cuối cùng, đem ta đặt vào đó có được không?”
Đôi mắt trước nay phong lưu đa tình, lúc này tràn đầy sương mù, trong con ngươi cũng không có tiêu cự, ngữ khí nghe có chút ủy khuất.
Từ Sơ Nhưỡng ngồi bên giường ngạc nhiên nhìn hắn.
Nàng chưa nhìn thấy bộ dạnh này của nhị công tử, uống say cũng chưa từng nói chuyện như thế này. Sắc mặt hắn rất tiều tụy, cánh môi cũng trắng bệch, thoạt nhìn ốm hơi nghiêm trọng.
Rút bàn tay mình ra, phát hiện rút không ra được, Từ Sơ Nhưỡng mím môi, đè cảm xúc trong lòng mình xuống, dùng một tay khác bưng bát lên, đưa thuốc cho hắn.