Có điều trước mắt mọi người đều không để ý lắm, chỉ xem như quan phủ quyết định quyết tâm muốn chỉnh đốn nếp sống của tiền tuyến thành, một thời gian khen ngợi cũng có, nói xấu cũng có.
Khen ngợi phần nhiều là dân chúng, có lương thực cầm, cũng không sợ thương nhân có lòng dạ đen tối, nói xấu đương nhiên chính là thương nhân lòng có ý đồ xấu rồi.
Mỗi thành trì đều giống nhau, phú thương có của cải hùng hậu nhất, có quan hệ thân mật với quan phủ, có tiền mọi người được lợi, có chuyện thì quan phủ gánh. Nhưng lần này quan phủ của tiền tuyến thành bị Lí Hoài Ngọc dốc đáy lên trời không nói, đám người mới tới còn dầu muối không ăn. Tam đại phú thương của tiền tuyến thành không hài lòng, đóng chặt tất cả cửa hiệu trên phố lại, bày tỏ kháng nghị.
“Muốn buôn bán thành thực an phận thủ thường, ai đến tiền tuyến thành này chứ?” Triệu chưởng quầy tức giận nói: “Làm việc bất phân thời thế thanh chính liêm khiết, vậy thương nhân nào chịu rước nợ?”
“Đúng thế.” Lưu chưởng quầy đặt chén trà xuống bàn: “Thật sự coi chỗ này dễ nói chuyện như thế sao, nghé con mới sinh không sợ cọp! Chúng ta để nàng ta nhìn xem, cửa hàng trên con phố này đều không mở nữa, sau cùng là ai bị mắng!”
“Trong cửa tiệm của ta bán đều là những thứ thiết yếu trong sinh hoạt, cứ xem đi, không nổi hai ngày, cổng quan phủ sẽ bị bách tính vây kín thôi!” Trịnh chưởng quầy tràn đầy tự tin.
Đang nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên có một người bước vào.
Ba người đồng loạt nghiêng đầu nhìn qua, liền thấy một bộ áo bào tơ tằm ngân tuyết quét qua bậc cửa, người tới cầm một cây quạt Nam Dương Ngọc Cốt, thanh âm trong trẻo tự nhiên, mang theo ba phần ý cười: “Chào buổi sớm nhé các vị chưởng quầy.”
“Ngươi là?” Chưởng quầy của tiền tuyến thành đương nhiên không nhận ra Lục Cảnh Hành, Triệu chưởng quầy nhìn hắn một cái, có hơi cảnh giác.
Khép cây quạt lại xoay một vòng ở đầu ngón tay, đuôi quạt chống trên mặt bàn, nhẹ nhàng lại tiêu sái. Lục Cảnh Hành nâng mắt lên, nhìn bọn họ nói: “Tại hạ chưởng quầy Lục Kí, nghe nói các vị có ý muốn nhượng lại cửa hàng, đặc biệt tới hỏi thử.”
Tình thế quan phủ hiện giờ, các nhà đích thực đều muốn bán ra cửa hàng, có điều việc buôn bán của Lục Kí ở tiền tuyến thành này không lớn, chỉ có một cửa hàng lương thực, có thể nuốt được bao nhiêu?
Triệu chưởng quầy nghĩ một lát, ra hiệu hắn ngồi xuống trước, sai người rót trà cho hắn: “Lục chưởng quầy mua lại cửa hàng vào lúc này, thật sự là gan lớn. Trong tay ta có năm cửa hàng, đều ở tại bên đường, trước khi quan phủ chưa xảy ra chuyện, buôn bán tốt lắm. Tình thế ở tiền tuyến thành này ai cũng nói không chính xác, cho nên về phương diện giá cả, đương nhiên không thể quá thấp.”
“Tại hạ làm cũng là chút vốn làm ăn nhỏ, ngân lượng quay vòng không tính là quá nhiều.” Mắt phượng của Lục Cảnh Hành ngậm cười: “Các vị thủ hạ lưu tình mới tốt, dù sao thì ngoài tại hạ, cũng không có ai dám mua lại cửa hàng.”
Ba chưởng quầy liếc nhau một cái, Triệu chưởng quầy chấm chấm nước, viết một số lên trên mặt bàn.
Lục Cảnh Hành “Xoát” một cái mở cây quạt ra che mặt cười: “Chưởng quầy trêu đùa rồi, với tình hình tiền tuyến thành bây giờ, cái giá này có thể mua được ba cửa hàng, nhà bên cạnh ngài đã nhượng lại cho tại hạ rồi, Triệu chưởng quầy cũng đừng ức hiếp tại hạ không biết giá cả thị trường.”
Triệu chưởng quầy hừ cười: “Vị trí cửa hàng này của ta, gian bên cạnh có thể bì sao?”
Lục Cảnh Hành nhướn mày, nhìn sang hai vị bên cạnh: “Hai vị cũng báo giá này sao?”
Trịnh chưởng quầy thật sự rất nóng lòng thu bạc, nghĩ một lúc, vô cùng thành khẩn viết một cái giá cho hắn. Lưu chưởng quầy bên cạnh không động đậy, nhìn Lục Cảnh Hành một lúc, cười nói: “Trong tay ta muốn bán ra không nhiều, đợi lát nữa đàm phán riêng đi.”
Lục Cảnh Hành gật đầu, thỏa thuận quyết định năm gian cửa hàng cùng Trịnh chưởng quầy, để hắn quay về lấy giấy tờ mua bán đất.
Sắc mặt Triệu chưởng quầy không dễ nhìn lắm: “Mạnh tay như vậy, Lục chưởng quầy cũng không biết thẹn nói ngân lượng xoay vòng không nhiều sao?”
Cầm chén trà khẽ nhấp một ngụm, lại ghét bỏ mà buông xuống, Lục Cảnh Hành nói: “Là không quá nhiều, muốn mua một nửa số cửa hàng ở tiền tuyến thành này khó khăn lắm mới đủ, nhưng nếu gặp phải người công phu nói chuyện như sư tử ngoạn giống Triệu chưởng quầy, thì có chút thấp thỏm.”
Một nửa số cửa hàng ở tiền tuyến thành? Triệu chưởng quầy thật sự hoảng sợ: “Ngươi có lai lịch gì?”
Bây giờ buôn bán ở đây rõ ràng không vớt được bao nhiêu béo bở, tình hình cũng không tốt lắm, ai ăn no dám ném vào đây nhiều tiền vậy chứ?
Lưu chưởng quầy đánh giá Lục Cảnh Hành một lúc, đột nhiên hỏi: “Các hạ có phải từ Kinh Thành tới?”
Kinh Thành? Triệu chưởng quầy cũng hậu tri hậu giác mà phản ứng lại. Lục Kí, không phải chính là bắt đầu từ Kinh Thành, đem việc làm ăn đến các nơi sao?
Lục Cảnh Hành mỉm cười: “Tin tức của vị chưởng quầy này nhanh nhẹn thật.”
Thật sự là cái vị đệ nhất phú thương Kinh Thành kia sao? Hai người đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh, Lưu chưởng quầy đứng dậy, nhíu mày nói: “Lục chưởng quầy đây là tới giúp trưởng công chúa trong lời đồn kia sao? Không tiếc làm ăn lỗ vốn?”
“Đúng rồi.” Lục Cảnh Hành cà lơ phớt phơ nói: “Ngàn dặm theo đuổi giai nhân, tình sâu nghĩa nặng, hai vị chưởng quầy có bằng lòng thành toàn cho tại hạ không?”
Lời này vừa nghe đã biết là nói đùa, trong lòng hai chưởng quầy đều có cân nhắc. Quan hệ với đám quan phủ mới này bọn họ không bám được, nhưng Lục Cảnh Hành rõ ràng có đường đi. Dựa vào việc hắn mạnh tay như vậy cũng có thể nhìn ra, hắn rất có lòng tin đối với tiền tuyến thành này, trước mắt cửa hàng ở đây muốn bán chỉ có thể bán tháo, nhưng nếu tiếp tục thủ ở đây, đợi tiền tuyến thành tốt lên rồi, vậy chính là kiếm lớn đó!
Lưu chưởng quầy phản ứng nhanh, ngồi xuống bên cạnh Lục Cảnh Hành giúp hắn rót trà: “Cửa hàng muốn bán trong tay ta, ngài nói giá gì thì là giá đó.”
Triệu chưởng quầy thấy thế, thái độ cũng mềm xuống: “Thành toàn thì không dám nhận, nếu Lục chưởng quầy bằng lòng dẫn đường cho bọn ta, vậy mấy gian cửa hàng kia, tặng không ngài cũng không sao.”
Lí Hoài Ngọc nói đúng thật là không sai, chuyện của thương nhân, chỉ có thương nhân mới giải quyết được, quan phủ lộ mặt, thế nào cũng bị bọn họ coi thành kẻ thù. Hắn tới lại hay rồi, còn có thể vớ không mấy cửa hàng.
Mở quạt ra mỉm cười, Lục Cảnh Hành cảm thấy, chuyến này trở về, Lí Hoài Ngọc thế nào cũng phải cho hắn một cái đùi gà trong cơm.
Cửa hàng trên phố của tiền tuyến thành đóng hai ngày lại mở cửa một lần nữa, dân chúng kinh ngạc phát hiện, hàng hóa của mấy nhà buôn luôn cao đến thái quá, tất cả lại đều giảm giá, có thứ giá chỉ bằng một phần mười so với trước đây.
Trong nhà có bạc, lập tức lên đường điên cuồng tranh giành, không có bạc thì gom ít tiền đồng cũng đi lấy hai túi muối, trên đường phố của tiền tuyến thành phồn thịnh hơn bao giờ hết, trên mặt người người đều vui mừng hân hoan.
Tiểu hài tử cãi nhau ầm ĩ, cầm chai nước tương muốn về nhà, không nhìn đường mà đụng phải một người. Vừa ngẩng đầu lên nhìn, là quan phủ mới tới, hung thần ác sát.
Người xung quanh đều hít sâu một hơi, cho rằng đứa bé đó nhất định phải chịu đánh, ai nghĩ đến vị quan kia lại cúi thấp người xuống, đem chai nước tương đang cầm nghiêng trong tay đứa bé dựng ngay ngắn lại, nghiêm túc nói: “Trên đường nhiều xe ngựa, đi nhìn đường!”
Nói xong liền vòng qua đứa bé, đến đỡ lấy một cây gậy trúc sắp đổ trước cửa của một cửa hàng, tiện tay liền buộc đứng lên giúp người khác.
Dân chúng ngạc nhiên, trên đời này làm gì có quan phủ như vậy? Quan lão gia không phải đều nên có dáng vẻ kiêu ngạo sao? Họ lại tốt rồi, ra cửa không ai đi theo thì thôi, còn giống như người bình thường, chỗ nào có rắc rối liền đi qua giúp đỡ.
Thời gian ngày một dài thêm, dân chúng cũng dần dần nhớ rõ tên của họ.
Người kia tên là Tựu Ngô, là Đan Dương thứ sử mới nhậm chức, võ công vô cùng cao cường, có thể một mình quật ngã năm tên lưu manh trên đường. Nhưng đối xử với dân chúng rất dịu dàng, con phố bên cạnh có một cụ già tám mươi tuổi không ai chăm sóc, hắn ngày ngày đều đến đưa đồ ăn.
Quận thủ mới tới tên Bạch Ngai, tài viết chữ rất đẹp, giải quyết án kiện cực kì quyết đoán, chưa từng phán sai. Không nhận ân huệ của thương nhân, cũng không chèn ép dân chúng, có oan cứ đến gõ trống ở cổng nha môn, hắn chắc chắn sẽ giúp ngươi đòi công đạo.
Còn có một nam tử có dáng vẻ cực đẹp, tên là Thanh Huyền, là trung lang xử lí, tính tình nóng nảy, biết chỗ nào có người phạm tội, qua đó liền đánh cho một trận, khác hoàn toàn so với diện mạo của hắn, hắn xuống tay hung ác không thể tưởng tượng nổi.
Về phần Xích Kim, chỉ cần là người đi qua cổng thành đều biết hắn, thân gánh chức thống lĩnh quân của tiền tuyến thành, nơi thường đến nhất lại là cửa phát lương thực. Thoạt nhìn hung thần ác sát, khiến trong thành không ai dám gây rối, nhưng trên thực tế, hắn rất biết quan tâm.
Một phụ thân đến cửa phát lương thực nhận lương thực rất quen chào hỏi với Từ Sơ Nhưỡng, rất yêu thương mà nhìn nàng nói: “Từ cô nương, cô là một cô nương tốt như vậy, nên có một chốn dừng chân tốt đẹp.”
Từ Sơ Nhưỡng ngẩn ra, cười đưa túi gạo đến tay bà ấy: “Ta bị chồng hưu rồi.”
Nàng nói rất bình thản, đội người xếp hàng trước mặt lại kinh ngạc đến hít vào một ngụm khí lạnh.
Nữ tử bị hưu, lúc bình thường sẽ bị chỉ chỉ trỏ trỏ, đa số mọi người đều cho rằng vấn đề nằm ở trên người của người bị hưu, nếu cô không phạm sai, sao người ta lại hưu cô chứ?
Nhưng mà, bây giờ người bị hưu là Từ Sơ Nhưỡng, là bồ tát sống của bọn họ.
“Nam nhân của nhà nào lại mắt mù như thế?” Phụ nhân cầm túi gạo lui sang bên cạnh, tức giận nói: “Một người vợ như cô mà cũng không cần, hẳn là đầu óc hồ đồ rồi!”
“Đúng đó, Từ cô nương là người lương thiện như vậy, ai lấy được nàng là phúc khí của người ấy!”
Từ Sơ Nhưỡng cười cười, yên lặng phát gạo, giống như đã buông xuống tất cả mọi thứ rồi.
Chỉ là, bàn tay đưa gạo, có hơi phát run.
Xích Kim đi tới, thấp giọng nói: “Cô đi nghỉ ngơi đi, ta thay cô một lúc.”
“Đại nhân không cần tuần thành?” Bên cạnh có người dân cười hỏi một câu.
Xích Kim lắc đầu: “Đã tuần rồi, bây giờ đang lúc nghỉ ngơi.”
Từ Sơ Nhưỡng không nghi ngờ hắn, cảm ơn rồi đi vào trong mái lán phía sau.
“Có phải đại nhân thích Từ cô nương?” Vài phụ nhân tụm lại, đưa mắt ra hiệu hỏi.
Xích Kim không giỏi ứng phó với những người này lắm, gãi gãi đầu, đưa túi gạo cho bọn họ: “Cầm lấy.”
“Aiz, ngay từ đầu ta cứ tưởng họ là phu thê, đáng tiếc quá.” Nhận lấy túi gạo, phụ nhân lầm bầm nói: “Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Xích Kim đại nhân ở cổng phát lương thực.”
“Không phải sao? Hôm qua cơ thể Từ cô nương không thoải mái, Xích Kim đại nhân ở cách rất xa đã phát hiện ra rồi, đi tới giúp nàng ấy... Ngươi nói đường đường là thống lĩnh quân, nếu không phải thích, sao lại ngày ngày đều đến?”
“Từ cô nương không phát hiện sao?”
“Gần đây tâm tình cô ấy luôn suy sụp, tâm tư không biết lạc tới phương nào, làm gì có thể phát hiện ra cái này.”
Người ta vừa mới bị hưu, nhắc đến chuyện này cũng không thích hợp, mọi người nhỏ giọng nói vài câu cũng thôi, thứ như duyên phận này, vẫn là đến thuận theo tự nhiên mới tốt.
Văn thư của Tử Dương vừa hạ, tin tức Đan Dương công chúa sống lại cũng đã được chứng thực, vốn Lí Hoài Lân muốn ngồi ở Kinh Thành xem một vở kịch thảo phạt phong quân Trưởng công chúa ở vùng phụ cận, nhưng không ngờ chính là, không có người nào hành động.
Tử Dương Quân không hành động cũng thôi đi, hắn vừa mới bình định Tử Dương, bây giờ chính là lúc yên ổn bên trong. Nhưng vì sao Trường Lâm Quân và Bình Lăng Quân cũng không hành động? Đó chính là tai họa của đất nước kéo dài suốt tám năm Đan Dương đó! Nàng ngóc đầu trở lại, thái ấp phụ cận thế nào cũng nên đề phòng chống cự chứ?
Lí Hoài Ngọc cũng cảm thấy kì lạ, Trường Lâm Quân không nhắc đến, thù hận của Bình Lăng đối với nàng hẳn là rất lớn, nàng đã chuẩn bị xong ứng phó, kết quả qua hai tháng rồi, bụng nàng đã to lên, đường sông từ Đan Dương đến tiền tuyến thành cũng sắp khơi thông rồi, Bình Lăng cũng không xuất binh áp chế biên thành.
(Editor: Toii không nói là có anh ny âm thầm ra tay đou, cô thấy lạ là đúng ròi *Xì mũi*)
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Nàng hiếu kì hỏi Thanh Ti.
Thanh Ti đưa thuốc trong tay cho nàng, bình tĩnh nói: “Tin tức vừa truyền tới. Một tháng trước Trường Lâm Quân và Bình Lăng Quân đều đi một chuyến tới Tử Dương, không biết thảo luận cái gì. Trường Lâm Quân và Bình Lăng Quân sau khi trở về đều đóng cửa từ chối tiếp khách, nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Hoài Ngọc buồn bực, nàng và Giang Huyền Cẩn lần trước coi như là trở mặt ầm ĩ rồi nhỉ? Lâu như vậy rồi, ngoại trừ Ngự Phong tới đưa hưu thư cho Từ Sơ Nhưỡng, những cái khác đều không lui tới, Giang Huyền Cẩn là người cao ngạo như vậy, nhất định sẽ không giúp nàng cái gì.
Huống chi... Nghe nói hắn lập Tử Dương phủ, đón Bạch Toàn Cơ vào trong.
Đưa tay vuốt vuốt cái bụng hơi gồ lên của mình, Lí Hoài Ngọc thấp giọng cười: “Hơn bốn tháng rồi.”
Cách chuyện tạo phản ở Ngự Thư phòng, đã qua hơn bốn tháng rồi, Giang Huyền Cẩn là người cao ngạo như vậy, muốn buông nàng xuống cũng rất dễ nhỉ? Hai người không thể nào ở bên nhau, hắn là người lí trí như vậy, nhất định có thể bắt đầu cuộc sống một lần nữa. Cho nên lần gặp mặt kia, Giang Huyền Cẩn hẳn là có suy nghĩ khác, cho nên mới khuyên quân chủ hai bên dừng lại.
Cũng không biết Bạch Toàn Cơ có hái trăng cho hắn không.
Uống một ngụm thuốc bổ trong bát, đắng đến mặt nàng phải nhíu lại. Hoài Ngọc lau miệng, đột nhiên nhớ tới rất lâu về trước, có người thử thuốc thay nàng, nhíu mày nói:
“Thử thuốc là thử có độc hay không, không phải thử đắng hay không.”
Bộ dạng nghiêm chỉnh kia, cực kì giống tiên sinh nghiêm khắc trên lớp, thanh âm trầm thấp mang theo mùi Phật hương quanh quẩn bên tai nàng, giống như nàng đang mơ một giấc mộng.
Thứ này nàng lén cất đi, không nỡ trả lại cho hắn, cứ coi như kỉ niệm đi.
“Chủ tử, nửa tháng sau là thọ thần năm mươi tuổi của Trường Lâm Quân.” Thanh Ti nói: “Phong quân bốn phía đều nhận được thiệp mời, thiệp mời của người cũng đã đưa tới.”
“Hả?” Hoài Ngọc nhướn mày: “Lại còn mời ta?”
“Suy cho cùng người cũng là chủ một phương Đan Dương.” Thanh Ti nói: “Tiền tuyến thành trong hai tháng ngắn ngủn mà biến hóa lớn như thế, người ở các nơi đều nhìn thấy rồi.”
Hai tháng trước tiền tuyến thành vẫn còn nạn dân khắp nơi, bây giờ tốt xấu gì cũng coi như một nơi bình thường rồi, đợi đường sông khơi thông hoàn toàn, thành trì này coi như được cứu rồi. Hơn nữa, với sự yêu quý của dân chúng ở nơi này đối với họ, nếu tiền tuyến thành thuộc về Đan Dương, cũng không hẳn là không thể.
Hoài Ngọc rất vui vẻ: “Suy cho cùng cũng không bận rộn.”
“Có cần nô tì đi chuẩn bị trang phục?” Thanh Ti nhìn nhìn nàng: “Cơ thể của người... Lại phải làm y phục một lần nữa rồi.”
Bụng bốn tháng, lớn lên có hơi vô lí, nhưng kì lạ là điện hạ không mập lên chút nào, chỉ là cái bụng lồi lên, tay chân vẫn rất nhỏ.
Buông mắt nghĩ một lúc, Hoài Ngọc nói: “Ta không đi nữa, có bầu không dễ hoạt động, các ngươi chuẩn bị quà mừng đưa tới là được.”
Thanh Ti sửng sốt: “Không đi?”
Đây chính là cơ hội tốt để lôi kéo phong quân các nơi đó, không dễ dàng mới có thiệp mời...
“Không đi.” Hoài Ngọc lắc đầu rất kiên định: “Không thể đi.”
Để Giang Huyền Cẩn nhìn thấy cái bụng này của nàng, phải giải thích thế nào? Ăn nhiều phình lớn sao?
Vịn tay Thanh Ti ra ngoài tản bộ, bên ngoài đã lập đông rồi, Thanh Ti phủ cho nàng áo choàng lông cáo rất dày, nhưng vẫn không che nổi cái bụng này.
Trong quận thủ có hạ nhân mới đến, xa xa nhìn hoảng sợ, kéo người bên cạnh hỏi: “Đây là chuyện gì?”
Hạ nhân từng trải một chút nhìn một cái, xua xua tay: “Ngạc nhiên cái gì? Điện hạ cũng là nữ tử, mang thai không phải chuyện bình thường sao?”
“Nhưng mà... Mang của ai?”
“Ta nghe mấy vị đại nhân nói, đứa trẻ kia phải gọi Lục chưởng quầy là cha.”
Lục chưởng quầy? Hạ nhân mới líu lưỡi: “Không phải còn có người nói, trước kia điện hạ cùng Tử Dương Quân kia...”
“Đừng nhắc tới Tử Dương Quân ở trong quận thủ phủ.” Lão hạ nhân vội đánh miệng hắn, lại nhìn một cái về phía điện hạ đầu bên kia, thấp giọng nói: “Trong phủ này không thể nói nhất chính là vị Quân Thượng kia, để các đại nhân nghe thấy, nhất định sẽ thưởng cho ngươi gậy gỗ.”
Hai tháng nay, Tử Dương liên tiếp hạ công văn chĩa mũi nhọn vào Đan Dương, quan hệ hai bên căng thẳng, cho dù hai vị chủ thái ấp trước kia có gút mắc gì, bây giờ cũng là cục diện không đội trời chung.
Hạ nhân mới giật mình, lại có chút thổn thức, những người này thân phận qúy trọng, chuyện xưa cũng nhiều thật nha.
Tử Dương đã lâu mới đón một ngày trời trong, trong Tử Dương phủ của chủ thành, đô hộ Lữ Thanh mới chuyển tới nhậm chức đứng trong thư phòng, mắt mở thật to: “Cái gì?”
Giang Huyền Cẩn mặt không cảm xúc lặp lại lần nữa: “Nửa tháng sau, thọ thần của Trường Lâm Quân, ngươi thay ta trấn thủ Tử Dương, ta muốn qua đó một chuyến.”
Lữ Thanh là bạn nối khố của Giang Huyền Cẩn, cũng là tâm phúc của hắn, luôn ở Tử Dương trông coi địa bàn giúp hắn, khó khăn lắm mới đợi được chủ tử trở về vị trí, lại thấy hắn cả ngày đều xụ mặt, mời hắn ra khỏi cánh cửa chủ viện còn khó, hôm nay lại nói muốn đi Trường Lâm?
Hắn có chút dở khóc dở cười: “Quân Thượng, với tình hình hiện nay mà nói, thọ thần của Trường Lâm Quân, ngài có thể sai người thay ngài đi đưa quà mừng làm kiểu mẫu, cần gì phải tự mình đi?”
Giang Huyền Cẩn nói: “Thành ý.”
(Editor: Cứng miệng =))) )
“Cho Trường Lâm Quân thấy thành ý gì?” Lữ Thanh tức không có chỗ xả: “Lần trước sao lại uy hiếp người ta không cho làm bậy? Ngài kiêu ngạo quá rồi, dọa người ta sợ đến ngoan ngoãn không dám ho he suốt hai tháng. Bây giờ lại thế nào, tát một cái lại cho một quả táo ngọt à?”
Nghĩ tới chuyện này Lữ Thanh lại cảm thấy chẳng hiểu vì sao, hắn càng ngày càng không hiểu nổi Giang Huyền Cẩn, có một số chuyện hắn thấy hoàn toàn không cần thiết, nhưng Giang Huyền Cẩn hắn lại cứ bỏ ra công sức rất lớn, lách qua đường vòng cũng muốn làm. Mà có một số việc cần thiết, ví dụ như đưa văn thư tới Kinh Thành, hoặc là vào Kinh báo cáo, hắn trước tới giờ đều không làm.
Trên triều đã có tiếng nghi ngờ Tử Dương Quân muốn tạo phản, hắn cũng không lo lắng.
“Lữ đại nhân.” Thừa Hư không nhịn được mở miệng: “Ngài để chủ tử đi đi.”
“Cho ta một lí do!” Lữ Thanh day thái dương nói: “Hắn đi, ta cũng không ăn được trái ngọt!”
Thừa Hư nhìn chủ tử nhà mình một cái, kéo Lữ Thanh sang bên cạnh, thấp giọng nói: “Ngài có xem qua danh sách Trường Lâm Quân phát thiệp mời chưa?”
Danh sách là đưa tới theo thiệp mời, Lữ Thanh nào có để ý cái này? Tò mò nhìn Giang Huyền Cẩn phía sau một cái, hắn hỏi: “Có người nào không thể không gặp sao?”
“Có.” Thừa Hư gật đầu: “Nhưng chủ tử không chịu nói rõ, cho nên ngài tranh luận nữa cũng vô dụng, chủ tử nhất định sẽ đi.”
Lữ Thanh nhíu mày rất sâu.
Tử Dương rơi trận tuyết đầu tiên, bông tuyết nhỏ mịn rơi xuống, nhiễm trắng mái hiên, Giang Huyền Cẩn lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong con ngươi đen như mực nhảy nhót ánh sáng.
“Chủ tử, Bạch nhị tiểu thư quyết định muốn hồi Kinh rồi.” Ngự Phong bước vào cửa, chắp tay bẩm báo.
Từ sau chuyện Âm Bình lần trước, Bạch Toàn Cơ liền bị giam lỏng, bốn thị vệ trông coi nàng một tấc cũng không rời, chuyện gì khác cũng không làm, cũng không cản nàng ăn cơm đi ngủ. Nhưng mặc kệ nàng ở nơi nào, cho dù là nghỉ ngơi, bốn hộ vệ cũng sẽ đứng trước giường trông chừng nàng.
Mới bắt đầu Bạch Toàn Cơ còn không chịu khuất phục, cứng miệng nói chỉ cần có thể ở lại bên cạnh Quân Thượng, phải như thế nào cũng không sao. Nhưng hai tháng nay, ánh mắt của Quân Thượng chẳng thèm nhìn nàng lấy một lần, nàng dựa vào mặt mũi của Bạch Đức Trọng mà vào Tử Dương phủ, cũng chỉ có thể khuất phục ở trong một cái tiểu viện, ngày đêm bị người trông chừng.
Mở mắt ra đã nhìn thấy bốn đôi mắt khủng bố tra tấn cuối cùng cũng làm Bạch Toàn Cơ không chịu nổi nữa, khóc lóc la hét muốn về Kinh Thành.
Giang Huyền Cẩn hồi phục tinh thần, mang Ngự Phong đi đến tiểu viện của Bạch Toàn Cơ một chuyến.
Bạch Toàn Cơ đang khóc rất kịch liệt, vừa nhìn thấy hắn tới, ngược lại sợ đến lập tức ngậm miệng.
“Muốn đi?” Giang Huyền Cẩn mặt không cảm xúc đứng ở trước cửa hỏi.
Bạch Toàn Cơ nghẹn ngào, trong mắt tràn đầy hoảng sợ mà gật đầu.
“Vì sao?” Giang Huyền Cẩn nói: “Hay là bản quân thiết đãi nhị tiểu thư chỗ nào không thỏa đáng?”
Lời này hắn cũng không biết xấu hổ mà nói ra miệng? Bạch Toàn Cơ vừa tức vừa sợ hãi, thủ đoạn của nàng đều dùng hết rồi, mượn sức của người Giang gia, hối lộ hạ nhân, muốn ngồi vững vị trí Quân phu nhân này, nhưng vô dụng! Bất kể nàng làm gì, hắn vĩnh viễn cũng gọi nàng là Bạch nhị tiểu thư, vĩnh viễn không cho nàng bước vào cánh cửa chủ viện!
Nếu như hắn ngay từ đầu không cho nàng bước vào Tử Dương phủ còn đỡ, nàng cũng sớm tuyệt vọng, cũng sẽ không phí nhiều sức lực như thế. Nhưng hắn lại cứ để nàng vào, sau đó để nàng mở mắt trừng trừng mà nhìn lần lượt sự cố gắng của nàng đều hóa thành hư không.
Giống như một người cố gắng leo núi, núi cao không đáng sợ, leo đến một nửa nhìn thấy toàn bộ đường bị đứt rồi, vào cũng không vào được, lúc này mới tuyệt vọng nhất.
Trước kia nàng luôn không phản ứng lại, mãi đến tối qua bị người canh chừng bên giường đánh thức, sợ hãi hô lên một tiếng chảy mồ hôi tiếp tục gào khóc, nàng mới phát hiện, Giang Huyền Cẩn đang trả thù nàng.
Hắn biết nàng nói nhảm trước mặt lão thái gia, cũng biết nàng muốn chia rẽ hắn và Bạch Châu Cơ, không tính sổ với nàng là nhìn vào phía cha của nàng, nhưng hắn đều nhớ kĩ. Không vội đối chất với nàng, cũng khong tức giận với nàng, hắn chỉ chọn một phương thức tàn nhẫn nhất, muốn đem hạnh phúc cả đời này của nàng, chôn vùi hết thảy.
“Nhị tiểu thư không nhớ sao?” Giang Huyền Cẩn khép nửa mắt, thờ ơ nói: “Ngươi chính là người cầm thánh chỉ.”
Thánh thượng ban hôn, nếu nàng cứ như vậy trở về Kinh Thành, mạng cũng không còn nữa.
Khuôn mặt trắng bệch, Bạch Toàn Cơ đỏ mắt nói: “Cho dù tiểu nữ làm sai chuyện, cũng không đến mức chọc Quân Thượng tức giận lớn như vậy. Thân thể của Giang lão thái gia vẫn khỏe mạnh như cũ, cũng không bị tức giận xảy ra bệnh gì, vì sao Quân Thượng không thể tha cho tiểu nữ một đường sống...”
“Tiểu nữ?” Cong môi châm biếm, Giang Huyền Cẩn nhìn nàng ta một cái: “Nhị tiểu thư không phải thường thích tự xưng “Thiếp thân” sao?”
Bạch Toàn Cơ nghẹn họng, khóc càng kịch liệt.
Không phải nói Tử Dương Quân lòng dạ rộng lượng sao? Không phải nói hắn đã trở nên dịu dàng không ít sao? Vì sao Tử Dương Quân nàng gặp phải này, ghi hận đến mức này, hơn nữa tàn nhẫn giống như không có tim vậy?
Đi cũng phải chết, ở lại cũng sống không bằng chết, nàng còn có thể như thế nào?
“Nếu nhị tiểu thư thật sự muốn đi, bản quân cũng không ngăn cản.” Khẽ phẩy tay áo, Giang Huyền Cẩn xoay người rời đi, thanh âm lạnh như băng theo gió thổi tới: “Nhớ thay bản quân gửi lời hỏi thăm đến Bạch đại nhân.”
Ánh mắt của Bạch Toàn Cơ dại ra nhìn theo bóng của hắn, cơ thể chầm chậm trượt xuống, như mất hồn quỳ rạp xuống.
Nàng không có kết cục tốt, người Giang gia nhìn đến vui vẻ, Cô Loan vừa nghe tin đã chạy đi tìm Giang Thâm, muốn khiến hắn vui vẻ.
“Công tử ngài không nhìn thấy thôi, nhị tiểu thư Bạch gia kia thảm lắm, khóc oa oa lấy đầu đập tường!”
Giang Thâm nửa dựa trên giường quý phi, nghe vậy đầu cũng không thèm nâng, chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Thấy hắn đáp lời rồi, Cô Loan tiếp tục nói: “Đầu năm nay nữ tử bị hưu nào có cuộc sống tốt chứ? Bạch nhị tiểu thư kia muốn giả vờ đáng thương, xem có thể được sự thương hại của Quân Thượng không, ai biết Quân Thượng nói hết lời liền để nàng ta đi, bây giờ nàng ta lại không dám đi nữa, chỉ có thể dùng khổ nhục kế.”
Nữ tử bị hưu, không có cuộc sống tốt sao?
Trong lòng trầm xuống, Giang Thâm ngồi người dậy.
Gần đây hắn thường mơ thấy Từ Sơ Nhưỡng, trong mơ nàng thủy chung lạnh mặt, mặc kệ hắn chạy về phía nàng thế nào, cũng đều không đến được bên cạnh nàng ấy.
Là vì cuộc sống của nàng không tốt, cho nên ghi hận hắn, nằm mơ cũng muốn làm cho hắn buồn khổ sao? Vậy nàng bây giờ có phải là hối hận rồi, muốn trở về bên cạnh hắn không?
Ánh mắt sáng lên, Giang Thâm xuống giường, nghĩ một lúc, khép ngoại bào lại liền chạy về hướng thư phòng của Giang Huyền Cẩn.
“Ta có bằng hữu ở tiền tuyến thành.” Hắn nói: “Hôm nay nhận được thư mời, bảo ta qua đó du sơn thủy(*) cùng bọn họ.”
(*) Du ngoạn núi sông.
Giang Huyền Cẩn nhìn hắn một cái, nói: “Tiền tuyến thành đại hạn ba năm rồi.”
Núi thì có, nhưng chỗ nào có nước chứ?
Giang Thâm cười gượng: “Nơi hạn hán tàn phá bừa bãi, hẳn là cũng có gió có thể sưu tầm, đệ cho ta một văn điệp thông hành, ta đi một chuyến.”
Giang Huyền Cẩn chậm rãi nói: “Muốn văn điệp thông hành rất phiền phức, phải đợi trên nửa tháng.”
Thái dương giật giật, Giang Thâm không nhịn được tức giận nói: “Đệ lừa ai đó? Đừng tưởng ta không biết, Lúc Lí Hoài Ngọc rời khỏi Âm Bình, đệ liền đưa cho Tựu Ngô văn điệp thông hành, cái kia cũng không cần nửa tháng!”
Thật sự coi hắn là kẻ ngốc sao? Không có văn điệp thông hành, bọn họ sao có thể thuận lợi đến tiền tuyến thành như thế!
Giang Huyền Cẩn trầm mặc, xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giang Thâm đi tới cản tầm mắt của hắn lại, nhíu mày nói: “Tốt xấu gì cũng là huynh đệ ruột, đệ không thể nhỏ mọn như vậy được!”
Có chút không vui mà khép mi lại, Giang Huyền Cẩn nói: “Nếu huynh nhất định cần, cứ đi tìm Lữ Thanh, bảo hắn làm cho huynh.”
Giang Thâm nhoẻn miệng cười, hai tay hợp lại hành lễ về phía hắn: “Đa tạ!”
Sau đó vội vàng chạy đi.
Vốn tâm tình rất tốt, lại bị hắn quấy nhiễu mất sạch rồi. Mặt Giang Huyền Cẩn u ám, ngồi trên ghế buồn bực.
“Chủ tử?” Thừa Hư đưa trà cho hắn: “Nhị công tử muốn đến tiền tuyến thành là chuyện tốt, nói không chừng còn có thể tiêu tan nghi ngờ trước đây với nhị phu nhân, ngài tức cái gì?”
Nhận lấy chén trà đặt trên bàn, cần lấy nắp trà gõ gõ vào mép chén, Giang Huyền Cẩn buồn bực rất lâu, mới thấp giọng nói: “Huynh ấy có thể, ta không thể.”
Giang Thâm nhất thời hứng khởi liền chạy đến tiền tuyến thành, hắn không thể. Giang Thâm có thể danh chính ngôn thuận mà đi tìm người, hắn cũng không thể.
Hắn có chuyện lớn phải làm, có công văn phải xem, có vô số tính toán phải đối phó, ngay cả nằm mơ, cũng toàn là cảm giác mất trọng lượng khi rơi xuống vách núi sâu.
Hôm qua Lữ Thanh nói, hắn vừa trở về vị trí, nên có cái gì cũng có rồi.
Nhưng hắn mở bàn tay ra nhìn, bên trong căn bản không có cái gì, cái gì cũng không nắm được.
Hắn sống còn không nằng nhị ca hắn.
“Chủ tử...” Thừa Hư có chút đau lòng nhìn hắn: “Sắp tới chính là thọ yên rồi, ngài... Ngài có thể đi dạo một chút ở Trường Lâm, ngắm núi sông.”
Nghĩ tới thọ yến, trong con ngươi đen như mực kia của Giang Huyền Cẩn cuối cùng cũng sáng lên một chút, nhưng trên miệng vẫn trách cứ: “Chúc thọ Trường Lâm Quân là chuyện nghiêm chỉnh, sao có thể du sơn ngoạn thủy?”
“Phải phải phải!” Thừa Hư vội vàng cúi đầu: “Chuyện này rất là nghiêm chỉnh, ngàu nên chuẩn bị cẩn thận.”
“Chuẩn bị quà mừng là được, cái khác cũng không có gì.” Giang Huyền Cẩn hừ nhẹ một tiếng, nghĩ một lát, lại sai Ngự Phong đi tìm hai thợ may vá đến.
Phong quân các nơi mấy tháng gần đây đều không ngủ ngon giấc, mọi người đều đang phỏng đoán nước cờ của Hoàng Đế, Tử Dương Quân và Trưởng công chúa bọn họ cũng không có hành động gì, Tử Dương và Kinh Thành cách nhau không xa. Thánh thượng đã đóng binh lực ở núi Lâm Giang, lòng phòng bị đối với Tử Dương Quân rõ như bóc trần.
Có người cảm thấy đích thực phải phòng Tử Dương Quân, nhưng cũng có không ít người cảm thấy Hoàng Đế bạc tình bạc nghĩa, đối với ân sư ngày xưa của mình còn như thế, vậy những thái ấp còn lại thì sao? Có phải gặm xong miếng xương cứng Tử Dương, liền muốn bắt tay đối phó từng người bọn họ không?
Trong lòng suy đoán tâm nổi lên bất an, phong quân các nơi đều đến Trường Lâm sớm hơn thời gian, định mượn cơ hội này thăm dò Tử Dương Quân một chút.
Lúc đang chờ, trong lòng mọi người đều có chuẩn bị, dù sao khu vực Tử Dương gần đây sự vụ thật sự rất bận rộn, lại nghe nói tâm tình Quân Thượng không tốt, đến rồi không lộ diện cũng có khả năng.
Nhưng mà, thọ yến vừa bắt đầu, Tử Dương Quân đã tới.
Một bộ cẩm bào thanh tử(*) sắc hoa văn mãng xà, khoác bên ngoài một chiếc áo choàng lông cáo dày rộng. Tóc đen buộc cao, con ngươi đen như mực phát quang. Giang Huyền Cẩn vừa bước vào cửa, mọi người đều kinh sợ cùng hô nhỏ.
(*) Màu xanh tím.
(Editor: Trang điểm ăn mặc lồng lộn vào cuối cùng hổng gặp được crush ( ╥ω╥ )
“Cung nghênh Tử Dương Quân Thượng!”
Đứng ở cửa chắp tay đáp lễ, Giang Huyền Cẩn trước tiên hướng về phía Trường Lâm Quân trên chủ vị nói: “Chúc ngài đại thọ(*), kẻ hèn lễ mọn, không được tôn kính.”
Trường Lâm Quân vui mừng ra mặt đón tiếp hắn vào ngồi trong bàn tiệc: “Còn tưởng hôm nay ngàu không đến.”
Bình Lăng Quân ở đối diện thấp giọng nói với người bên cạnh: “Hắn thế này còn bảo tâm tình không tốt?”
Khuôn mặt trước kia nhìn thấy còn là băng lãnh ngàn dặm, bây giờ lại phấn chấn như vậy, tưởng chừng như buổi chúc thọ hôm nay là của hắn không bằng.
Người bên cạnh cũng thấy kì lạ, len lén quan sát Tử Dương Quân vài cái, thấy hắn vừa nói chuyện cùng Trường Lâm Quân, vừa đảo mắt quanh gian bàn tiệc, giống như đang tìm người nào đó.
Tìm lần đầu không nhìn thấy, Giang Huyền Cẩn tưởng mình hoa mắt, lại tìm lại lần hai, vẫn không nhìn thấy.
Trái tim luôn nâng lên đột nhiên lại trầm xuống dưới, hắn hỏi Trường Lâm Quân: “Người của Đan Dương không đến sao?”
Trường Lâm Quân vội vàng nói: “Đến rồi, ở bên kia.”
Theo hướng ông ta chỉ nhìn sang, người ngồi lại là Tựu Ngô.
Giang Huyền Cẩn híp mắt lại.
“Đây...” Đột nhiên cảm thấy hơi thở quanh thân của Tử Dương Quân lạnh xuống, Trường Lâm Quân khó khăn giải thích: “Quân Thượng cũng đừng xem thường người này, đây là Đan Dương thứ sử mới nhậm chức, uy tín rất cao, làm việc cũng ổn thỏa, hắn trước đây...”
“Trưởng công chúa đâu?” Hắn thấp giọng hỏi.
Trường Lâm Quân khó xử nói: “Thiệp cũng đã phát rồi, nhưng nghe nói thân thể Trưởng công chúa không khỏe, không thể đến.”
Cơ hội tốt như vậy, người như nàng, chỉ cần còn sống, sao có thể không thể đến? Giang Huyền Cẩn cười lạnh. Ngón trỏ khẽ gõ bên mép bàn, giữa lông mày nhiễm lên một tầng lệ khí.
Lẽ nào chính là vì hắn ở đây, nàng thà buông đại nghiệp của nàng xuống cũng không muốn tới?
Hôm qua khó khăn lắm hắn mới có một giấc mơ đẹp, mơ thấy nàng chìa tay về phía hắn, tuy là sau cùng hắn cũng không thể nắm lấy, nhưng cho rằng chí ít cũng là một điềm báo tốt.
Kết quả nắm không được cuối cùng vẫn là nắm không được.
Giang Huyền Cẩn khẽ giễu cợt, trong lòng buồn đến khó chịu.
Nàng ghét hắn thế nào, mới ngay cả một giấc mộng cũng không chịu thành toàn cho hắn?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT